THỰC SẮC

Thật là kỳ lạ, trên đường về thì mệt mỏi, chân cũng nhấc không lên kết quả vừa xuống máy bay kéo hành lý thì lại bước đi như bay, tâm tình vui vẻ cước bộ cũng nhanh nhẹn nhẹ nhàng.

Chẳng lẽ là bởi vì đã ngủ lúc trên máy bay? Ân! Nhất định là như vậy!

Trần Thiên Ngữ trở lại nhà của Jeanne đã là tám giờ tối, còn chưa vào cửa chợt nghe thấy tiếng cải vả bên trong.

"Ngươi nói lại lần nữa xem! Ngươi hôm nay đã đi đâu."

"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, còn muốn ta nói cái gì."

"Ngươi biến đi a, ngươi biến đi! Nói cho ngươi biết, hôm nay ta đến cửa hàng, căn bản là không có bóng dáng ngươi! Ngươi còn dám nói ngươi đến cửa hàng?"

".... Ngươi ồn ào cái gì a, dưới lầu đều nghe thấy được."

"Nghe thì đã làm sao? Tốt nhất là để tất cả mọi người nghe một chút ngươi là cái loại gì! Ngươi khiếp nhược như vậy còn sợ người khác biết?"

Trần Thiên Ngữ đứng ở cửa — lại cãi nhau nữa a?

Vệ Phong đột nhiên nổi giận, lớn tiếng nói: "Ngươi cho là ngươi tốt hơn ta chỗ nào! Ngươi soi gương một chút đi! Ngươi chính là người đàn bà chanh chua!"

Jeanne cũng nổi giận: "Người đàn bà chanh chua? Vậy ngươi là cái gì — ngươi chính là một tên quỷ nghèo ăn cơm nữ nhân!"

Tiếng ném đồ đạc, âm thanh chửi bới như bệnh tâm thần truyền đến, Trần Thiên Ngữ thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, lôi kéo rương hành lý đi xuống lầu. Muốn đến khách sạn ngủ một đêm, tìm được xe mới của nàng đang đậu trong tiểu khu, vừa lên xe thì nhận được điện thoại của Cao Ấu Vi.

"Thân ái, ngươi đã trở về? Nhớ ta không?"


Mỗi lần Cao Ấu Vi dùng lời như vậy mở đầu, Trần Thiên Ngữ đều có rất nhiều lời để dời đi đề tài: "Đã trở về, mệt chết đi được, đang chuẩn bị đi ngủ."

"Lại ngủ sớm như vậy? Không muốn ăn một bữa? Ta đang ăn món Nhật, có hứng thú hay không?"

Nói đến ăn Trần Thiên Ngữ tự nhiên là có hứng thú, Cao Ấu Vi nói nhà hàng kia cũng là chỗ nàng vừa ý. Trên phi cơ không ăn cơm, lúc này quả thật là có chút đói bụng, thẳng thắn trực tiếp lái xe đi tìm Cao Ấu Vi.

Đến rồi nhà hàng thì nhìn thấy chế tác Vương của "Đầu lưỡi Quyết chiến" Ngồi đối diện Cao Ấu Vi, chế tác Vương cười chào hỏi Trần Thiên Ngữ: "Trần lão sư tới rồi?"

Cao Ấu Vi cười híp mắt nói: "Mau tới đây ngồi." Đem một chiếc lá tùng mới ngâm trong nước lạnh đặt trước mặt nàng, thay nàng gắp thịt: "Nếm thử, trực tiếp vận chuyển bằng máy bay đến, rất tươi."

"Có lòng a." Trần Thiên Ngữ nhìn thấy chế tác Vương liền nhớ lại lần trước gặp mặt thì rất xấu hổ, ít nhiều có chút không được tự nhiên. May là có mỹ thực ở bên, bụng cũng đói, chào hỏi xong rồi lát nữa nói tiếp

Cua ăn xong, Cao Ấu Vi lại gọi cá ngừ lam kỳ, ăn xong Cao Ấu Vi lại gọi thêm cá cơm hải đảm, cá cơm tiêu diệt xong, thịt bò Kobe lại xuất hiện trước mặt nàng.

Trần Thiên Ngữ đã có chút no rồi, thấy thịt bò Kobe cũng có chút ngán, nghĩ đến lần trước ăn sườn lợn rán tạo thành tai nạn, quyết định trước để qua một bên nghỉ một lát.

Trần Thiên Ngữ lau miệng, nheo mắt lại nhìn Cao Ấu Vi — ân cần như vậy có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.

Cao Ấu Vi ẩn ý đưa tình: "Ăn no rồi sao? Mỹ thực đại thần làm sao có thể có cái dạ dày nhỏ như vậy?"

Chế tác Vương cũng cười theo: "Trần lão sư cứ ăn tự nhiên, hôm nay ta mời khách."

Trần Thiên Ngữ: "Chuyện lần trước là ta thất lễ, hôm nay nên là ta mời khách mới đúng."


Chế tác Vương cười đến ánh sáng đầy mặt: "Ai nha Trần lão sư đừng khách khí. Ăn trước, ăn xong chúng ta bàn lại."

"Ta ăn no rồi, muốn nói chuyện gì thì trực tiếp nói đi."

Cao Ấu Vi nói: "Trần lão sư hôm nay vừa mới lấy tư liệu cho sách mới trở về có chút mệt mỏi. Nếu không chúng ta liền nói ngắn gọn đi."

Trần Thiên Ngữ nói: "Vẫn là nói chuyện chương trình kia đi."

Lần này Phương lão bản cùng Tang Thanh Nhã không đến, chế tác Vương nói hắn đã cùng Phương lão bản bên kia thương lượng xong, chỉ cần Trần lão sư lộ diện, tỷ suất xem đài khẳng định không thành vấn đề. Nói về kết cấu của chương trình, chính là không khác chương trình Đầu Bếp Tranh Tài là mấy , các đầu bếp lớn luân phiên nấu ăn, sau đó cho các nhà phê bình khách mời ăn thử, các nhà phê bình cho nhận xét, cho điểm phân cao thấp. Trần Thiên Ngữ liền phụ trách phần nói lời độc ác là được rồi, đến lúc đó tổ kịch bản sẽ đưa kịch bản cho nàng, hai ngày trước mỗi kỳ chương trình sẽ có người mang kịch bản đến cho Trần Thiên Ngữ. Có thể trực tiếp dựa theo kịch bản mà nói, dĩ nhiên, ẩm thực gia nổi danh như Trần Thiên Ngữ cũng có thể tự mình viết ra kịch bản, có đặc điểm riêng của bản thân, như vậy cũng tốt, đến lúc đó cùng biên kịch trao đổi là được rồi.

Nếu đã đến bước này, Trần Thiên Ngữ cũng không tiện cự tuyệt, cùng lắm thì bắt đầu từ ngày mai hảo hảo giảm cân, không đến mức quá khiến người ta chê cười trên màn ảnh.

Chế tác Vương cầm hợp đồng giải thích, bên trong là trình tự, cũng có thỏa thuận về thù lao của Trần lão sư , Trần lão sư xem, nếu không hài lòng có thể bàn lại.

Trần Thiên Ngữ cầm hợp đồng đến chăm chú nhìn một chút, cùng hợp đồng thông thường không có gì bất đồng, thù lao cũng rất lớn, liền ký tên.

Nhìn Trần Thiên Ngữ ký tên Cao Ấu Vi cùng chế tác đều mặt mày rạng rỡ, Cao Ấu Vi muốn rượu trợ hứng, chế tác Vương đến phòng về sinh, Trần Thiên Ngữ nói nàng lái xe đến không thể uống rượu.

"Không có việc gì, lát nữa ta là người đưa ngươi trở về thì được rồi. Vẫn ở chỗ Jeanne sao?" Cao Ấu Vi hỏi.

"Đêm nay không về chỗ đó."

"Làm sao vậy?"


"Mỗi ngày đều cùng bạn trai đại chiến, ta đến đó cũng thêm khó chịu."

"Vậy đơn giản nha! Đến chổ ta ở nha, chỗ ta rộng — ôi, Thiên Ngữ nha ngươi thế nào không nói với ta, còn ở khách sạn cái gì! Ngươi chính là quá khách sáo với ta rồi, chúng ta là quan hệ gì chứ, ta sẽ là của ngươi!"

Trần Thiên Ngữ ghét bỏ nói: "Vẫn phải khách sáo với ngươi mới tốt. Không đi, thấy ba mẹ ngươi ta đau dạ dày....."

Cao Ấu Vi khóc lớn: "Thiên Ngữ nha, ngươi lại không thương ta sao — không thể không yêu ta nha!"

Trần Thiên Ngữ: "......"

Uống một chút rượu, tiễn chế tác Vương về, Cao Ấu Vi gọi người đến giúp Trần Thiên Ngữ lái xe. Trần Thiên Ngữ mới vừa ngồi vào trong xe Cao Ấu Vi liền chui vào,

Trần Thiên Ngữ: "Ai? Ngươi làm gì vậy?"

"Một mình ngươi ở khách sạn ta lo lắng! Ta muốn đi theo Thiên Ngữ nhà ta!"

"Ngươi theo ta mới khiến người ta không an tâm! Đừng làm rộn được không, ta mệt mỏi."

"Thiên Ngữ — ngươi lại không thương ta sao — Thiên...."

"Được, được! Đừng kéo dài âm tiết nữa! Giống như cảnh báo phòng không vậy! Đi thôi! đi!"

Cao Ấu Vi "meo" một tiếng nhào vào trong lòng Trần Thiên Ngữ, một giây kế tiếp đã bị đẩy ra.

Hai người đến khách sạn, Cao Ấu Vi hoan hoan hỉ hỉ vào ở, Trần Thiên Ngữ vừa cà thẻ thì nói là muốn thêm một phòng.

Cao Ấu Vi: "!"

Trần Thiên Ngữ cầm hai tấm thẻ phòng: "Ngươi ở phòng bên cạnh."


Cao Ấu Vi: "Thiên Ngữ — ngươi lại...."

Trần Thiên Ngữ kéo hành lý chạy tới lối rẽ.

Cao Ấu Vi vui vẻ theo sát phía sau Trần Thiên Ngữ dự định chạy ào vào trong phòng, nhưng bị Trần Thiên Ngữ một cước đá ra.

"Cao Ấu Vi ngươi đừng như vậy...." Mới vừa nói phân nửa tựa hồ nghe thấy âm thanh của Vệ Phong từ ngã rẽ phía sau truyền đến.

"Thực sự tức chết ta."

Còn có một giọng nói của nữ nhân: "Đừng tức giận đừng tức giận, đêm nay ta hảo hảo phục vụ ngươi...."

Vừa nghe giọng nữ kia cảm thấy vô cùng quen thuộc Trần Thiên Ngữ trong lòng căng thẳng lập tức lôi kéo Cao Ấu Vi vào phòng, một cái xoay người đem Cao Ấu Vi đè trên tường khiến nàng chớ lộn xộn đừng lên tiếng.

Tay Cao Ấu Vi bám vào tường, cười đến không thể tin tưởng: "Thiên Ngữ.... Không nghĩ tới ngươi nhiệt tình nổi lên lại gấp gáp như vậy nha."

Trần Thiên Ngữ chăm chú nghe, thanh âm của nữ nhân kia quả thật là Martha....

Nghe tiếng mở cửa, Trần Thiên Ngữ len lén lộ ra cái đầu nhìn thoáng qua, Vệ Phong cùng Martha đi vào phòng cuối hành lang.

Chờ một chút.... Tình huống này....

Trần Thiên Ngữ không cẩn thận thấy được một màn kỳ diệu như vậy nhất thời có chút hoảng hốt, đột nhiên thân thể hoàn toàn chết lặng, Cao Ấu Vi đem nàng kéo đến trên giường, rất nhanh đã cởi áo khoác ném lên giá áo, liếm môi ánh mắt mê ly.

"Tiểu điềm tâm, ta đến~."

Cao Ấu Vi lại một lần nữa bị đá ra cửa, cả áo khoác của nàng cũng bị ném ra....


Bình luận

Truyện đang đọc