THỰC SẮC

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Tang Thanh Nhã đã chán ghét Cao Ấu Vi, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Người bạn tốt nhất của Tang Thanh Nhã đang yêu, còn là đơn phương yêu mến, điều này làm cho nàng vô cùng hiếu kỳ, quấn quít lấy Trương Tĩnh Hân hỏi nàng thích ai. Bạn tốt thần bí không nói, điều này làm cho nàng càng thêm hiếu kỳ, cứng rắn quấy rầy nhất định phải biết.

Bạn tốt đầu hàng, cho nàng một địa chỉ Weibo.

Nàng kỳ quái mở địa chỉ kia ra, ai a? Trần Thiên Ngữ là ai?

Trương Tĩnh Hân nói: "Đây là người ta thích."

Tang Thanh Nhã: "....."

Nàng vẫn cho là Trương Tĩnh Hân là một người rất thực tế, lại không ngờ nàng cư nhiên có thể thích một người xa lạ chưa từng gặp mặt. Thân là bạn tốt tự nhiên là không tiện đả kích nhiệt huyết của đối phương, trái lại còn cổ vũ nàng.

Thật là không nghĩ đến, Trương Tĩnh Hân từ nhỏ đã lợi hại, chuyện muốn làm chẳng bao giờ không làm được, kể cả yêu đương cũng vậy.

Nửa năm sau, Trương Tĩnh Hân nói cho nàng biết Trần Thiên Ngữ xuất hiện trong quán ăn nàng mới mở, hai người lần đầu tiên cùng xuất hiện.

Tang Thanh Nhã tung hoa chúc mừng, mừng thay cho bạn tốt, nhưng ở một bữa tiệc nhìn thấy Trần Thiên Ngữ cùng một nữ nhân khác thập phần thân mật. Nàng nhịn không được mà xoi mói.

Một nữ nhân khác này chính là Cao Ấu Vi.

Lần đầu gặp mặt liền đối chọi gay gắt, Tang Thanh Nhã từ nhỏ đã không phải là một người có thể nén giận, cãi nhau nhiều không kể xiết, nàng cho rằng Cao Ấu Vi bất quá cũng chỉ là một hòn đá nhỏ trên con đường của nàng mà thôi, bị nghiền đến nát vụn ngay cả ngán chân nàng cũng không được.

Ai biết ông trời lại mở một trò đùa thật lớn với nàng, điên đảo thế giới quan cùng sinh hoạt xưa nay vốn kiên cố của nàng.

Cao Ấu Vi lỗ mảng phóng đãng, ỷ vào trong tay có chút tiền liền làm mưa làm gió, là loại hình Tang Thanh Nhã ghét nhất. Nàng quyết tâm vì dân trừ hại, gặp một lần đánh một lần!

Sau khi chia tay bạn trai Tang Thanh Nhã thương tâm một đoạn thời gian rất dài. Không phải là vì người kia, chỉ là thất vọng đối với thế giới này.

Tình yêu rốt cuộc là cái gì, có đáng nhắc đến khi đứng trước tiền tài hay không? Vì tiền, vì lợi ích, liền có thể bỏ qua tình yêu?

Biển người mênh mông, nhưng lại không gặp được người đã định trước trong số mệnh của nàng.

Kỳ thực người trong số mạng đã xuất hiện, chỉ là nàng không phát hiện ra, đánh chết cũng không nghĩ ra.


Duyên phận, nhân ái toàn là lừa gạt. Mong muốn không chiếm được, không ngờ lại mở một đường máu, phấn đấu quên mình mà theo đuổi.

"Có phải ngươi là kẻ ngốc hay không." Sau khi Cao Ấu Vi cứu nàng khỏi sự trả thù của bạn trai cũ,đã đánh giá như vậy: "Rốt cuộc là mắt mù đến mức nào mới có thể tìm loại nam nhân này. Các ngươi gặp gỡ thời gian cũng không ngắn đi, cư nhiên không phát hiện hắn là loại hỗn đản này? Tang tiểu thư, có phải ngươi nên hảo hảo thức tỉnh ngẫm lại cuộc sống của mình một chút không?"

Tang Thanh Nhã vẫn chưa chưa hoàn hồn, nữ lưu manh đẳng cấp không khác mấy bạn trai cũ hỗn đản cư nhiên bắt đầu giáo huấn nàng, điều này làm cho nàng thực sự tức giận.

"Trước khi chia tay ai có thể nhìn rõ một người? Nói thật dễ nghe, tất cả người bên cạnh ngươi ngươi đều có thể nhìn thấu sao?!

Cao Ấu Vi bị nàng phản bác ngẩn người: "Ân." Một tiếng nói: "Quả thực, nhân tâm khó dò."

Tang Thanh Nhã không có ýđịnh tiếp tục cùng nàng nói lời vô ích.

Nàng tổn thương tình cảm chuyện đầu tiên nàng nghĩ tới chính là trở lại bên cạnh ba mẹ hảo hảo hưởng thụ một chút cảm giác một công chúa. Làm xong toàn bộ công việc, dành ra hai tuần lễ thời gian bay trở về Pháp người nhà cùng người nhà đoàn tụ.

Nếu không tại sao nói duyên phận chuyện này chính là da mặt dày? Vốn tưởng rằng đến Pháp rồi có thể triệt để thanh tĩnh, ai biết nghiệt duyên giữa nàng và Cao Ấu Vi lại theo đuổi không bỏ, một đường đuổi tới dị quốc tha hương.

"Ngươi thế nào ở chỗ này!" Tang Thanh Nhã thấy Cao Ấu Vi bánh mì trong tay rơi đầy đất.

Cao Ấu Vi giúp nàng nhặt lên: "Lời này nên là ta hỏi ngươi... Ta bị mẹ ta bắt đến học tập. Ta đã nói không muốn đi, mới vừa đến liền gặp chuyện xui xẻo..." Mỗi lần Tang Thanh Nhã thấy nàng không phải tát tai thì chính là tạt đồ uống, lúc này trong lòng nàng còn giữ Baguettes Paris, không biết một cái đập vào — Cao Ấu Vi đã làm xong công tác phòng ngự.

Ai biết Tang Thanh Nhã lại không sử dụng bạo lực với nàng, trái lại nhỏ giọng nói cảm ơn , ôm bánh mì mang theo thịt bò cùng rượu rời khỏi.

"Hey?" Cao Ấu Vi nhìn bóng lưng của nàng, lần đầu tiên nghĩ cô gái này ngoại trừ bạo lực còn có một mặt bình thường của nữ nhân.

Hai nhà các nàng cận kề cách một con đường, mỗi lần Tang Thanh Nhã đi mua sắm cũng rất có thể gặp phải Cao Ấu Vi ngồi tròn quán cà phê mang kính mắt tóc mất trật tự điên cuồng viết kế hoạch.

Cao Ấu Vi hầu như không ngẩng đầu, đương nhiên cũng liền không thấy Tang Thanh Nhã.

Có đôi khi Tang Thanh Nhã bước nhanh rời khỏi, mà đôi khi nàng sẽ thả chậm rãi bước chân, dưới ánh mặt trời liếc mắt nhìn đôi mắt nâu của Cao Ấu Vi. Lúc này nàng trầm tĩnh tràn ngập sức sống, có một chút khổ não lại khả ái.

Tang Thanh Nhã cảm thấy mặt của nàng rất xinh đẹp.

Hai tuần trôi qua rất nhanh ngày về nước cũng đến rồi, Tang Thanh Nhã một đường ngủ thẳng đến sân bay, ngáp mấy cái liền đến chờ lấy hành lý. Đứng ở băng chuyền sắp một giờ cũng không thấy vali lớn màu trắng của mình đâu. Hành khách cùng chuyến bay đều đã đi rồi, dưới tình thế cấp bách Tang Thanh Nhã chỉ có thể chạy đi tìm nhân viên công tác.


Thì ra vali của nàng phi thường may mắn kẹt ở chỗ sâu trong băng chuyền, nhân viên công tác tìm hồi lâu mới tìm được. Lúc Tang Thanh Nhã lấy được vali cơn giận đã rất lớn, vừa xách lên, tay kéo bị kẹt làm thế nào cũng không kéo lên được.

Âm thầm mắng một câu thô tục, dự định đi lấy xe đẩy hành lý, lại phát hiện xe đẩy đều bị người của chuyến bay trước lấy sạch.

Cho nên hôm nay rốt cuộc là ngày mấy, có thể không may thành như vậy.

Tang Thanh Nhã khom người cực kỳ khó khăn đẩy vali một đường đi đến đại sảnh, túi xách trên cánh tay liều mạng rơi xuống, chật vật bất kham. Đều do sân bay này thực sự quá lớn, chuyến bay nước ngoài còn phải một chuyến xe mới đến cửa chính.

Chỉ đi được nửa đường Tang Thanh Nhã đã có chút không chịu nổi.

"Yêu? Tang tiểu thư?" Cao Ấu Vi đẩy xe hành lý lúc đối mặt Tang Thanh Nhã ngay cả chính nàng cũng có chút giật mình. Liếc mắt nhìn ra quẫn cảnh của Tang Thanh Nhã, vẻ kinh ngạc chuyển thành vui vẻ khi người khác gặp họa, mỉm cười: "Làm sao vậy? Vali hỏng rồi? Đủ vất vả a."

Tang Thanh Nhã liếc mắt nhìn nàng, nữ nhân này vẫn làm cho người ta chán ghét như vậy. Ở Pháp sẽ cảm thấy nàng khả ái và vân vân đều là ảo giác đi.

Nhìn thấy Tang Thanh Nhã căn bản không để ý nàng mà đi vòng qua, Cao Ấu Vi dán đến: "Đừng nha, Tang tiểu thư, vali hỏng rồi thì để lên xe đẩy của ta đi, nếu không ngươi khom người như vậy sẽ rất khó chịu a."

Cao Ấu Vi vươn tay muốn xách vali lên, Tang Thanh Nhã cản lại, nghi ngờ nhìn nàng: "Cao tiểu thư hà tất khách khí như vậy, ta và ngươi quan hệ không giống như tốt đến mức này." Cho dù Cao Ấu Vi đã từng giải cứu nàng lúc nguy nan, nhưng hai người gặp mặt liền khắc khẩu cũng là vì quan hệ thủy hỏa nan dung trước đây. Cao Ấu Vi bị nàng tát nước vài lần? Một người làm sao nuốt trôi cơn giận này. Lại còn có thể cho giúp kẻ thù xách hành lý? Tâm này là có bao nhiêu rộng lượng a.

Cao Ấu Vi lòng tốt không được báo đáp quả nhiên không thèm quan tâm nữa, thờ ơ nhún vai: "Được rồi, vậy Tang tiểu thư chậm rãi đẩy."

Nàng xoay người rời đi, trong lòng Tang Thanh Nhã có chút áy náy, nhưng người ta cũng đi rồi.

Ai biết Cao Ấu Viđi chưa được hai bước đã quay lại, bước nhanh đến chỗ Tang Thanh Nhã, không nói hai lời liền xách hành lý của nàng lên xe, đón nhận vẻ mặt kinh ngạc của đối phương: "Cho ngươi cưỡng từ đoạt lý, ta còn có thể đem ngươi đi bán? Có mệt hay không a Tang tiểu thư. đã là mấy giờ rồi mau về nhà nghỉ ngơi."

Tang Thanh Nhã: "....."

Tang Thanh Nhã gặp qua không ít người xấu, người có tính khí, thật sự chỉ có Cao Ấu Vi loại này khiến nàng không cách nào chống lại.

Cho dù bị trách cứ nhưng một câu đều phản bác không được, chỉ có thể không nói một lời đi theo phía sau đối phương, có loại..... cảm giác phụ thuộc rất kỳ lạ.

Tài xế của Cao Ấu Vi đã sớm đợi ở bãi đỗ xe, Cao Ấu Vi hỏi Tang Thanh Nhã có xe đến đón không, nàng nói nàng đã đón xe là được rồi.


"Lúc này người chờ xe cũng không ít ngươi phải chờ đến khi nào, không ngại thì cùng đi đi." Cao Ấu Vi nụ cười, ngữ khí vẫn rất khách khí lễ độ, nhìn qua rất mệt mỏi nhưng vẫn mạnh mẽ chống lấy tinh thần.

Tang Thanh Nhã không hề ngươi tới ta đi mà dây dưa tiêu hao tinh lực, theo nàng lên xe.

Giờ đến thành phố B thì đã ba giờ sáng, Tang Thanh Nhã ngồi ở trong xe mệt rã rời, Cao Ấu Vi lại tiếp nhận cốc giữ nhiệt tài xế đưa cho nàng.

"Cà phê?" Ngửi mùi này Tang Thanh Nhã có chút khó có thể tin: "Giờ này ngươi không quay về hảo hảo nghỉ ngơi còn uống cà phê làm gì a?"

"Ta có một đống chuyện phải làm , sáng mai còn phải họp, tài liệu trong buổi họp còn chưa chuẩn bị, uống cà phê nâng cao tinh thần, để tránh ngày mai phạm sai lầm bị chê cười."

Cao Ấu Vi cũng không phải một người ngu ngốc chỉ biết tiêu tiền, thì ra nàng cũng rất nỗ lực.

Tang Thanh Nhã không biết ông trời đang có chủ ý gì, nàng cũng không biết Cao Ấu Vi là hạng người gì, hết lần này tới lần khác một lần lại một lần tạo ra cơ hội cùng nàng gặp nhau, mà Cao Ấu Vi người này ở trong lòng nàng cũng càng ngày càng đầy ắp.

Sau khi về nước Tang Thanh Nhã lại vùi đầu vào trong công việc bận rộn, công việc cùng cuộc sống của nàng vô cùng giản đơn, đa số thời gian là ở nhà ngủ và đọc sách. Lúc một mình buồn bực muốn tìm chút tiếng người thì một mình đi xem phim.

Nàng vốn là muốn tìm Trương Tĩnh Hân cùng nhau đi xem phim, nhưng vị lão hữu này gần đây bề bộn nhiều việc, mỗi lần tìm nàng nàng đều có một đống lý do từ chối,.

Thực sự là hỗn đản trọng sắc khinh bạn!

Bất quá bình tĩnh mà xem xét, chính nàng cũng là người như vậy.

Một mình đi xem phim cũng không có gì không tốt, chí ít có thể chọn một góc thanh tĩnh không có tiếng ăn bỏng ngô, nhưng cũng không chắc sẽ chịu được những hành vi thân mật thỉnh thoảng cắt đứt tâm tình xem phim.

Tang Thanh Nhã chọn một chỗ trong góc ở phía sau cùng ngồi xuống,vốn tưởng rằng có thể toàn tâm toàn ý xem một bộ phim, vùi đầu vào bộ phim khổ tình này hảo hảo thả lỏng tâm tình thoả thích rơi lệ. Ai biết đôi tình nhân bên tay trái mới xem một chút liền hôn nồng nhiệt không ngừng, người ở phía trước điện thoại nhiều lần lóe sáng, lớn tiếng đứng lên nghe điện thoại.

Thời điểm bất lợi!

Đôi tình nhân bên cạnh càng thêm không kiêng nể gì cả, Tang Thanh Nhã đỡ cái trán muốn giảm bớt đau đớn của huyệt Thái Dương, dự định nhịn bọn họ thêm ba phút. Nếu ba phút sau mà còn không có đạo đức công cộng như vậy — nàng nắm chặt nửa cốc coca trong tay — nàng sẽ cho đôi tiểu uyên ương kia một hồi ức đến cuối đời cũng khó quên, sau này cũng không dám làm càn ở nơi công cộng như vậy nữa.

"Ai, ai ai? Nhị vị."

Tang Thanh Nhã đang muốn dùng coca giúp hai tiểu thụ miêu nhanh chóng trưởng thành, bỗng nhiên một thanh âm từ phía bên kia của đôi tình nhân truyền tới.

"Muốn thân thiết thì về nhà thân thiết. Nếu trong nhà không thuận tiện thì thuê phòng cũng được, không nên ảnh hưởng người khác , được không?"

Đôi tình nhân liếc mắt nhìn người nọ xì một tiếng khinh miệt dắt tay rời khỏi.

Chướng ngại vật đi rồi, Tang Thanh Nhã cùng Cao Ấu Vi đối diện, trung gian cách chỗ ngồi hai người.


Ánh sáng trên màn ảnh chiếu lên gương mặt của Cao Ấu Vi, trong nháy mắt tràng cảnh trên màn hình xoay 360 độ, tiếng va chạm , đối thoại, âm nhạc.... Từng đợt tiếp theo từng đợt vây quanh. Các nàng không phải quần chúng, các nàng là nhân vật chính.

Ngay phía trước rạp chiếu phim là kênh đào của thành phố, dọc theo con đường sỏi có thể đến bờ sông.

Buổi tối mùa đông, bờ sông đương nhiên là lạnh hơn. Tang Thanh Nhã luôn luôn không thích mặc quần áo có vẻ quá mức cồng kềnh, một cái khăn quàng cổ thật dầy vây kín cổ và cằm nàng, nhưng không cách nào giảm bớt sự lãnh lẽo.

"Muốn đi bộ một chút không?"

Nàng cũng không biết tại sao phải đồng ý lời mời của một người nàng không thích đi giữa rét lạnh như thế này.

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Hai người lặng lẽ đi hơn mười phút, cũng sắp đi hết bờ sống ngắn ngủi, Tang Thanh Nhã rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

"Ân?" Cao Ấu Vi dừng bước lại: "Cái gì mà nói cái gì?"

Tang Thanh Nhã: "Trời đông giá rét nửa đêm tìm người tới chỗ như thế.... Lẽ nào chính là thuần khiết tản bộ?"

Cao Ấu Vi hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng, ha ha cười nói: "Cho nên Tang tiểu thư đang chờ mong cái gì? Lẽ ra ta thật sự chỉ muốn cùng ngươi tùy tiện đi một chút,, nhưng ngươi đã chờ mong như vậy ta cũng không tiện không theo ý ngươi. Đến đây đi, trước tiên là nhận một nụ hôn?"

Cao Ấu Vi chu môi muốn đến gần, Tang Thanh Nhã khởi động các đốt ngón tay tìm kiếm vị trí đánh một cái vang nhất trên mặt Cao Ấu Vi.

"Tang tiểu thư bình tĩnh, ta chỉ đùa một chút mà thôi....." Cao Ấu Vi là bị Tang Thanh Nhã làm sợ hãi, cô gái này chỉ thích động tay tuyệt đối không động miệng, tuyệt đối là trường phái hành động. Cao Ấu Vi hiện tại thể xác và tinh thần đều rất yếu đuối, thực sự không muốn lại bị ăn một cái tát.

Tang Thanh Nhã cũng nhìn thấu nàng không hăng hái lắm. Cũng đúng a, nếu hăng hái ai sẽ một mình đi xem phim.

Nhiệt độ hạ thấp dần, Cao Ấu Vi không muốn đi nữa, nàng đem áo khoác cởi ra cho Tang Thanh Nhã mặc vào,

"Làm cái gì? Ta không cần." Tang Thanh Nhã lạnh đến run rẩy.

"Môi đều tím rồi, rất lạnh đi? Ngại quá , ta chỉ không muốn về nhà. Có thể cùng ta tùy tiện tâm sự sao? Nói cái gì cũng tốt, tốt nhất là một ít suy nghĩ lạc quan, tỷ như ý nghĩa cuộc sống, lý tưởng của ngươi các loại." Cao Ấu Vi cố ý đem áo khoác rất nặng khoác lên trên người Tang Thanh Nhã, nàng chỉ mặc một bộ áo lông thật mỏng, tựa ở lan can đá bên bờ sống châm một điếu thuốc

"Tại sao muốn nói những chuyện này?"

"Làm cho ta được ấm áp một chút." Cao Ấu Vi mỉm cười, có chút vô lực.




Bình luận

Truyện đang đọc