THỰC SẮC

Trần Thiên Ngữ nói xong liền đi, trên đường quay về khách sạn nhìn thấy xe của Cao Ấu Vi vẫn theo ở phía sau.

Xe đến ngoài bãi đỗ xe của khách sạn, xe của Cao Ấu Vi cũng dừng lại.

"Thiên Ngữ." Cao Ấu Vi mắt nhìn phía trước, trầm tĩnh như rạp chiếu phim lúc ban đêm, Cao Ấu Vi gần trong gang tấc vừa nguy hiểm vừa mỹ lệ giống như nữ nhân vật chính trên màn ảnh: "Ta không biết những năm gần đây ngươi nhìn ta như thế nào, có phải ngươi nghĩ ta thích ở bên ngoài trêu chọc nữ nhân hay không? Không sai, ta quả thật chính là người như vậy, ta thích náo nhiệt, chịu không nổi tịch mịch, ta muốn mỗi ngày đều trôi qua phong sinh thủy khởi, ta mong muốn mỗi ngày đều có thể cùng tiếp xúc thân mật với người ta thích."

Trần Thiên Ngữ nhìn sườn mặt nàng, nàng châm một điếu thuốc.

Cửa sổ xe chỉ có thể lộ ra nửa người trên của nàng, đây là một ô cửa sổ nho nhỏ thông đến thế giới của nàng.

Ngọn lửa bùng cháy, đốt cháy đầu thuốc thuần trắng, ngọn lửa nóng thiêu đốt rất nhanh thì hóa thành khói xanh cùng tro tàn.

"Ta thích ngươi, nhưng ngươi cũng không đặt ta ở trong lòng. Trong những năm qua một lần duy nhất ngươi cam chịu chính là mùa đông ba năm trước đây đi, ngươi cho phép ta ôm ngươi, nhưng cũng không để ta lên nhà ngươi uống chén trà. Sau khi ta sưởi ấm cho ngươi thì một mình rời đi trong gió tuyết, ngươi biết lúc đó ta có cảm giác gì không?"

Trần Thiên Ngữ nắm chặt tay lái.

Nàng hẳn là nên rời khỏi, nàng biết mỗi lần Cao Ấu Vi nói xong lời hữu ích đều sẽ tự mình đánh vỡ nó, sớm đã không nên tin tưởng bất kỳ một chữ nào của nàng.

Nhưng vì sao hoàn toàn không cách nào nhúc nhích?

"Phàm là ngươi dành cho ta một chút đáp lại, ta cần gì phải đi tìm những người khác? Ta chỉ thích một mình ngươi, nhưng ta cũng sẽ mệt mỏi."

"Cao Ấu Vi...."

"Nếu như ta toàn tâm toàn ý thích ngươi ngươi sẽ ở bên ta, nếu chỉ nói thì có khó khăn gì? Muốn bắt đầu thì từ ngày mai liền thử một lần đi?"

Trần Thiên Ngữ: "Ngươi không cần như vậy, ta....."

"Có phải đồng tính luyến ái hay không ngươi đừng kết luận nhanh như vậy, trước khi quen biết ngươi ta cũng không cảm thấy mình nghiêm túc với nữ nhân." Cuối cùng lưu lại một nụ cười không cho phép người khác kháng cự, không cho Trần Thiên Ngữ cơ hội nói nhiều một câu, tình ý triền miên mà nói một câu chúc ngủ ngon sau đó Cao Ấu Vi lái xe rời khỏi.

Trần Thiên Ngữ ngồi trong xe, chỉ cảm thấy tất cả đầu khớp xương cùng các đốt ngón tay đều đang đau nhức, thật sâu uể oải.

Hai người nhận thức mấy năm nhiều lần gặp mặt thì mức độ hiểu biết sẽ có bao nhiêu?

Trần Thiên Ngữ tự nhận ở phương diện khác nàng hiểu rõ Cao Ấu Vi, tỷ như mỗi sáng sớm cùng buổi trưa Cao Ấu Vi cần phải uống một tách cà phê – tuy rằng đã cảnh cáo nàng rất nhiều lần uống như vậy kỳ kinh nguyệt sẽ không điều, mỗi ngày phải xem lượng lớn báo chí cùng tin tức nghiệp giới, tham gia các loại hội nghị, bị người mẹ thân ái bắt ra nước ngoài học tập.... Đây là sinh hoạt thông thường nhất của Cao Ấu Vi, Đương nhiên tán gái các loại hoạt động nghiệp dư Trần Thiên Ngữ cũng có chút lý giải, rất khó tưởng tượng hai người các nàng rốt cuộc có cái gì cổ quái khí tràng có thể không hẹn mà gặp.

Các nàng có tất cả tài khoản xã giao phương thức liên lạc của đối phương, số tài khoản ngân hàng cũng lưu trong mục thông tin...Không nói đến tình cảm, mức độ thấu hiểu và hòa nhập cuộc sống của đối phương giữa các nàng có thể bằng hoặc hơn tình nhân chân chính.


Thế nhưng ở một số phương diện cá nhân, Trần Thiên Ngữ thực sự là tuyệt không hiểu nàng, cũng không muốn hiểu.

Cho dù có quen thuộc thì hai người cũng là lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau., ba mẹ của Trần Thiên Ngữ chỉ xem là gia cấp trung lưu, từ nhỏ giáo dục không có gì khác dân thường. Nhưng Cao Ấu Vi lại không giống, nàng từ lúc ra đời đã gánh vác trọng trách sự nghiệp của gia tộc, lớn lên dưới mỗi một roi của người mẹ như quỷ súc của nàng.... Bị áp bách hơn hai mươi năm, ba mẹ rốt cục buông tay cho nàng một chút tự do, một thân bản lĩnh cùng quyền lực trong tay, phản lực cực cao.

Cao Ấu Vi đối với những chuyện nàng đã xác định là phi thường chấp nhất, một khi chấp nhất liền đến mức không có được không chịu thôi.

"Từ nhỏ đến lớn chưa có thứ gì ta muốn có mà không có được."

Rất sớm trước đây Cao Ấu Vi cũng đã nói những lời này, Trần Thiên Ngữ còn tưởng rằng nàng là tiểu thư thỉnh thoảng phát bệnh, không hề để tâm, nhưng bây giờ nàng mới đích thân thể nghiệm hàm nghĩa cụ thể của lời này.

Cao Ấu Vi nói muốn chuyên tâm với nàng, liền thật sự triển khai truy đuổi một cách nghiêm túc. Mỗi sáng sớm nhân viên khách sạn đều sẽ tặng hoa lúc nàng mới thức dậy.

Ngày đầu tiên lúc Trần Thiên Ngữ nhận được hoa vốn là mắt nhắm mắt mở càng thêm mờ mịt. Mở hộp quà hình vuông màu trắng,11 đóa Úc Kim Hương mà trắng của Hà Lan bị giấy gói màu trắng vây quanh, hoa nhỏ màu vàng trang trí, thậm chí còn có bọt nước đọng lại trên cành hoa.

Đây là loại hoa Trần Thiên Ngữ thích nhất, từ đóng gói đến trang trí tất cả đều là phong cách nàng sẽ thích, tươi mát mỹ lệ, khiêm nhường lại tinh xảo.

Không cần mở thiệp cũng có thể biết đây nhất định là xuất phát từ tay Cao Ấu Vi.

Tâm Trần Thiên Ngữ trầm xuống, đem hoa trả lại cho cho nhân viên, nói: "Hoa này ngươi giúp ta vứt đi, cảm ơn."

Nhân viên : "....."

Rửa mặt xong hai mươi phút trước khi đến tạp chí xã, nhân viên khách sạn mới mang cháo lên.

Trên cháo cá trắng tinh rắc hành băm xanh nhạt, cũng là điểm tâm sángTrần Thiên Ngữ thích ăn.

"Trần tiểu thư khỏe, bạn của ngài căn dặn chúng ta mang bữa sáng cho ngài."

Trần Thiên Ngữ bưng cháo nói cảm ơn, đem cháo đặt lên bàn, ra ngoài đi làm.

Ở tạp chí xã bận rộn một ngày đêm, thấy lão bản, lão bản nói bản thảo vết về ẩm thực ở thành phố Q rất tốt, chụp ảnh cũng càng ngày càng chuyên nghiệp, quan tâm tâm tình gần đây của Trần Thiên Ngữ. Trần Thiên Ngữ nói chỉ cần lần sau chi trả phí dụng du lịch ngoại quốc thì bản thảo còn có thể viết rất tốt, tâm tình sẽ lại càng tốt. Lão bản cười ha ha, nói đề nghị của nàng có thể cân nhắc, chỉ cần app Thực Sắc tung lên mạng thành tích tốt, du lịch tám nước Âu Châu không thành vấn đề.

Sau khi Trần Thiên Ngữ từ phòng làm việc của lão bản ra ngoài liền mã bất đình đề đi xử lý vấn đề bản thảo, bộ sản phẩm cùng kỹ thuật họp thảo luận việc phát hành app, buổi trưa vội vã ăn uống xong lại bị lão đại bên mở rộng tiêu thụ gọi đi, cùng nàng thảo luận nôi dung số mới sẽ đăng tải trên app, quảng cáo nội dung quảng cáo trang bìa.

Công tác bận rộn sẽ gây cho con người cảm giác thành tựu nhất định, chỉ là Trần Thiên Ngữ ở chức vị này thời gian không ngắn, nếu nói cảm giác thành tựu thì từ lâu đã tê liệt rồi, tan việc chỉ cảm thấy một thân uể oải.

Thang máy từ lầu hai mươi hai đi xuống, túi xách trong tay cũng trở nên nặng nề. Nàng đã nghĩ nhanh chóng về nhà tắm nước nóng đi ngủ!


Nga.... Nếu như bây giờ có thể ngâm suối nước nóng thì tốt rồi, đã đến mùa có thể ngâm suối nước nóng.

Trần Thiên Ngữ còn đang suy nghĩ chuyện ngâm suối nước nóng, lúc đến lầu 5 thì cô nàng đứng bên cạnh đột nhiên lấy ra một đóa hoa hồng đỏ đưa cho nàng.

"?" Trần Thiên Ngữ đầu đầy dấu chấm hỏi tiếp nhận cành hoa, cửa thang máy mở cô nương kia cái gì cũng chưa nói trực tiếp đi rồi.

Trần Thiên Ngữ buồn bực cầm cành hoa, một nam nhân xông tới lại tặng nàng một cành hoa.

"Này? Tiên sinh...."

Một nam sĩ trung niên, nữ sĩ, tiểu hài tử.... Trần Thiên Ngữ chưa bao giờ biết thời gian này dưới lầu công ty nàng còn có thể có tiểu hài tử đi ngang qua, những người đi đường này mỗi người trong tay đều cầm một cành hoa hồng lần lượt đưa đến trong tay nàng.

Trong lòng Trần Thiên Ngữ tràn đầy kinh ngạc, thậm chí nghĩ có phải không cẩn thận vào lầm chỗ trở thành nữ chính của người nào rồi không.

Trong màn đêm, thân ảnh quen thuộc đứng ở ngay phía trước, vừa lái xe vừa cầm một cành hoa hồng, chờ trong lòng Trần Thiên Ngữ bị chất đầy hoa, đoàn người tán đi, tự nhiên liền nhìn thấy nàng.

"Cao Ấu Vi." Trần Thiên Ngữ đã sớm phải biết thần thần quỷ quỷ cả một ngày đều là kiệt tác của nàng: "Làm những chuyện này rất nhàm chán ngươi biết không?"

"Đúng không, ta cũng hiểu được." Cao Ấu Vi bước đến, đem cành hoa cuối cùng phóng tới trong lòng nàng: "Bản thân việc yêu đương chính là chuyện nhàm chán, nhưng ta nghĩ cùng ngươi làm thì chuyện có nhàm chán hơn cũng đều rất lãng mạn."

Trần Thiên Ngữ nhịn không được liếc mắt, đem toàn bộ hoa đẩy vào trong lòng Cao Ấu Vi: "Tạm biệt!"

Hoa từ trong lòng nàng mất trật tự rơi xuống, Trần Thiên Ngữ đi mấy bước nhớ tới, quay lại nói với nàng: "Được rồi, ngày mai làm phiền ngươi không nên tặng hoa, được không? Thực sự rất lãng phí."

Cao Ấu Vi nhíu mày không tiếp đề tài này: "Ta đã đặt được khách sạn ôn tuyền vùng ngoại thành, chính là chỗ năm trước ngươi rất muốn đi nhưng không có thời gian.. Nếu như ngươi nguyện ý, đêm nay chúng ta cùng ta."

Trần Thiên Ngữ không để ý trực tiếp lên xe rời khỏi!

Vừa định ngâm suối nước nóng thì đã được mời?! Cao Ấu Vi đây là có công năng đặc dị gì sao!

Nhưng nàng càng là như vậy, Trần Thiên Ngữ càng phản cảm.

Chỉ biết Cao Ấu Vi đối với cảnh cáo của nàng hoàn toàn bỏ qua, ngày thứ hai Trần Thiên Ngữ vẫn nhận được Úc Kim Hương đến từ nàng.

Quả đoán gọi đổi khách sạn!


Bất quá muốn bình tĩnh mà sống, vì sao luôn luôn có nhiều việc phiền toái quấn lấy nàng?

Cho dù đổi khách sạn nhưng vẫn tránh không khỏi bị tập kích đến công ty. Mỗi ngày Cao Ấu Vi đều vì nàng đưa cơm trưa, chờ nàng tan tầm, vô luận đi đến nơi nào đều có thể thấy chiếc Audi của Cao Ấu Vi.

Trương Tĩnh Hân đã rất lâu không liên lạc đột nhiên dùng Weibo của Hoa Tiền Nguyệt Thiện gửi tin nhắn cho Trần Thiên Ngữ, mời nàng đến trong quán nếm thử món mới,

Lẽ ra Trần Thiên Ngữ không muốn làm phiền Trương Tĩnh Hân nữa, nhưng khổ nổi không chỗ nào để đi, cũng đã có một thời gian không gặp nàng ấy, trong lòng cũng có chút tưởng nhớ, nên liền đi.

Trần Thiên Ngữ cố ý tan tầm sớm, lúc lấy xe nhìn quanh xác định không thấy Cao Ấu Vi lúc này mới đi.

"Đã lâu không gặp nha, Trần lão sư." Trương Tĩnh Hân tự mình đến chiêu đãi nàng: "Thế nào mới vài ngày không gặp lại gầy thành cái dạng này? Đau lòng nha. Đến đây, món mới trong quý này, đây là thực đơn, muốn ăn cái gì tùy ý gọi đi, ta mời khách."

Trần Thiên Ngữ thấy Trương Tĩnh Hân hoạt bát vui vẻ kiên định trong lòng sắp chống đỡ không được, nước mắt cũng sắp rớt xuống, chỉ có mỹ thực cùng Trương lão bản là ấm áp nhất!

"Có món nào mới, để ta xem thử!" Trần Thiên Ngữ gần đây bị Cao Ấu Vi làm sợ đến ăn uống không quy luật, tất cả vào bụng đều là món ăn sống tạm ăn no, lật xem thực đơn mới của Hoa Tiền Nguyệt Thiện, nước bọt lập tức ào ào đổ xuống: "Nhìn cũng không tệ a! Song Thúy chiên giòn nhất định phải ăn! Còn muốn cua rang cari, cá thu nướng lòng đỏ trứng, thịt vai dê nướng, chân gà nướng Italia, mực hầm thịt bò nhìn qua cũng không tệ, cho ta một phần! Canh! Canh xương nấm đông cô thái nhỏ ta cũng muốn! Món chính... Món chính...."

Trương Tĩnh Hân kinh ngạc đến ngây người: "Trần lão sư, mấy món này ăn một phần một món là no rồi a, một mình ngươi ăn nhiều như vậy sao."

"Không ăn hết ta đóng gói được chứ? Tiết kiệm như vậy thì không phát tài được đâu, Trương lão bản. Mau đi, lên trước những món này, ta đói!"

"Được, ngươi ngồi chờ a, ta đi vào bếp giúp một tay, giúp món ăn nhanh chóng lên bàn."

Nghĩ đến mỹ thực Trần Thiên Ngữ quả thực muốn hạnh phúc mà lăn, Trương Tĩnh Hân mới vừa đứng lên liền dừng lại động tác, Trần Thiên Ngữ ngẩng đầu nhìn lên, Cao Ấu Vi chẳng biết lúc nào đã đứng sau lưng các nàng.

"Ai nha, Thiên Ngữ, ngươi đến đây a, khiến ta dễ tìm." Cao Ấu Vi đứng ngược sáng, biểu tình trên mặt hoàn toàn bị hắc ám thôn phệ, chỉ có thể nghe ngữ điệu cổ quái mang theo ý cười của nàng: "Ta nghĩ ngươi nhớ Trương lão bản, thử thời vận, không ngờ ngươi thật sự ở chỗ này."

Trần Thiên Ngữ biểu tình trong nháy mắt cứng ngắc không chạy khỏi ánh mắt của Trương Tĩnh Hân. Cao Ấu Vi ngồi vào bên cạnh hai người bọn họ, đem túi xách ôm vào trong ngực: "Ta đã nói Thiên Ngữ nhà chúng ta rất thích Trương lão bản, xem ra quả nhiên không sai."

Trần Thiên Ngữ: "Cao Ấu Vi ngươi....."

Cao Ấu Vi căn bản không để ý tới nàng, chỉ nhìn chằm chằm Trương Tĩnh Hân: "Trương lão bản tuổi trẻ tài cao, tự mình mở một quán ăn, thật lợi hại. Ta cũng rất muốn mở một quán ăn như vậy, không biết quán này trị giá bao nhiêu tiền?"

Trương Tĩnh Hân nói: "Vốn nhỏ làm ăn không đáng nhắc đến, Cao lão bản chắc là sẽ không có hứng thú biết đến."

Trần Thiên Ngữ nói: "Trương lão bản, không phải muốn vào bếp giúp đỡ sao? Ta đói bụng, có thể làm món ăn nhanh một chút không ."

Trương Tĩnh Hân nhìn Trần Thiên Ngữ lại liếc mắt nhìn Cao Ấu Vi, biết Trần Thiên Ngữ đây là muốn nàng tránh mặt, tự nhiên là thuận theo ý nàng: "Được, món ăn lập tức có, Trần lão sư chờ một chút."

Sau khi Trương Tĩnh Hân đi xuống lầu đem giấy ghi món ăn giao cho Tiểu Diệp, lại một lần nữa lên lầu, đứng ở góc cầu thang nghe Trần Thiên Ngữ nói: "Cao Ấu Vi, ngươi có thể đừng ấu trĩ như vậy hay không không? Ngươi muốn làm cái gì, uy hiếp Trương Tĩnh Hân? Ta nói rồi ta không phải đồng tính luyến ái, ta và Trương Tĩnh Hân cái gì cũng không có! Ta hôm nay tới chính là thử món ăn mà thôi!"

"Ta cũng không uy hiếp nàng, ta chỉ là thấy ngươi thích quán ăn này như vậy nên muốn mua tặng ngươi thôi."

"Xem ra ngươi căn bản không hề tỉnh ngộ chút nào!"


"Ta phải tỉnh ngộ cái gì? Ta chỉ biết là ta thích một người liền muốn cho nàng tất cả những thứ nàng mong muốn." Cao Ấu Vi âm thanh rất lạnh: "Ngươi nói muốn ta toàn tâm toàn ý, được, ta đem số điện thoại của tất cả nữ nhân trong điện thoại xóa đi, ngươi xem đi. Trong khoảng thời gian này ai ta cũng không để ý, cũng chỉ vây quanh một mình ngươi. Ngươi nghĩ muốn cái gì ta liền cho ngươi cái đó, trong thế giới của ta chỉ có một mình ngươi, ta hy vọng ngươi cũng như vậy. Nếu như Trương Tĩnh Hân kia có bất kỳ ý đồ gì đối với ngươi, ta sẽ chơi chết nàng. Quán này có thể mua ta sẽ mua, không thể mua ta gọi người đến đập. Trương Tĩnh Hân tính là cái gì, ta có thể chơi đến nàng phải ngủ đầu đường....."

"Ba" một tiếng thanh thúy vang dội, Trương Tĩnh Hân rùng mình: "Quăng tát tai rồi?"

Trần Thiên Ngữ gắt gao nhìn chằm chằm Cao Ấu Vi, quả thực tức giận đến run rẩy. Rất nhiều lời nói nghẹn ở cổ họng muốn phun ra ngoài đêm Cao đại tiểu thư không biết trời cao đất rộng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa này mắng đến thông suốt, thế nhưng mắng xong thì thế nào? Nàng ta căn bản cũng không hiểu?

Một tát này đánh vô cùng ác độc, chấn đến bàn tay cũng tê rần.

Trần Thiên Ngữ nghĩ xong, nếu như Cao Ấu Vi tức giận muốn đánh nàng, nàng tuyệt đối sẽ không trốn tránh! Đánh thì đánh! Yêu yêu thương thương! Người này đã không phải là Cao Ấu Vi nàng biết nữa!

Thế nhưng Cao Ấu Vi đã trúng một cái tát trọng trọng lại không đánh trả, thậm chí không hề tức giận. Đầu lưỡi phấn nộn đảo qua khóe miệng, nàng cười khổ nói: "Ngươi xem, vô luận ta đa tình cũng tốt, chuyên nhất cũng được, ngươi đều không thích. Ngươi căn bản chính là không thích ta."

Trần Thiên Ngữ rất nhanh xuống lầu, lúc cùng Trương Tĩnh Hân sát bên người mà qua nàng cúi đầu đè nặng tiếng nói: "Trương lão bản, rất xin lỗi ta phải đi rồi....Hóa đơn này ghi sổ cho ta, ngày khác ta đến thử món ăn. Xin lỗi."

Tuy rằng tận lực trốn tránh, nhưng đôi mắt đỏ bừng cùng tiếng ngẹn ngào mang theo nức nở của nàng không thể nào gạt được Trương Tĩnh Hân.

"Không sao, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi." Trương Tĩnh Hân dùng thanh âm cùng ánh mắt mềm nhẹ tiễn Trần Thiên Ngữ, xoay người lên lầu, vừa lúc ngăn chặn Cao Ấu Vi đang muốn xuống.

"Cao lão bản." Trương Tĩnh Hân từ thấp tới cao nhìn chằm chằm Cao Ấu Vi ánh mắt lợi hại mà dã man: "Đi gấp như vậy?"

Cao Ấu Vi tách ra ánh mắt của nàng, nghiêng người muốn xuống phía dưới.

"Nghe nói lệnh tôn là Cao Du tiên sinh của tập đoàn Vĩnh Động."

Trương Tĩnh Hân lời này vừa nói ra liền khiến Cao Ấu Vi dừng bước.

Cao Ấu Vi nghi ngờ quay đầu. Nàng quả thật đã điều tra thân thế của Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân này từ nhỏ sống cùng mẹ, là một tiểu thường dân, bối cảnh gia đình gì cũng không có. Chỉ là mấy năm trước ở nhà hàng Michelin làm đầu bếp, xem như là tương đương tuổi trẻ tài cao, hai năm trước về nước mở quán ăn này

Thay đổi vị trí, Trương Tĩnh Hân từ ngước nhìn đổi thành từ trên nhìn xuống: "Tập đoàn Vĩnh Động mấy năm này thiếu hụt cũng rất nghiêm trọng, nhờ có sự nghiệp ở nước ngoài điền vào chỗ trống. Nếu như sự nghiệp ở nước ngoài của lệnh tôn bị đình trệ, phải nuôi sống một tập đoàn lớn như vậy cũng sẽ trắc trở đi?"

Tập đoàn Vĩnh Động thiếu hụt chuyện này rất ít người biết được, Trương Tĩnh Hân này bất quá là một lão bản tư nhân nho nhỏ dùng cái gì mà lên khẩu khí mức này?

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Trương Tĩnh Hân híp mắt cười nói: "Một tiểu lão bản không đáng vào đâu. Nhưng Cao đại lão bản phải biết rằng, không chỉ ngươi mới có ba."

Phiên đối thoại này hình như là phiên bản của cuộc đối thoại lúc trước giữa nàng và Phương Khôn.

Trương Tĩnh Hân này tâm như gương sáng, lại một mặt trầm mặc giả ngu.

Nàng rốt cuộc là ai?

Phía sau lưng Cao Ấu Vi nhịn không được toát một tầng mồ hôi lạnh.


Bình luận

Truyện đang đọc