THỰC SẮC

Buổi tối 20 tháng 12 của thành phố B nghênh đón một đợt không khí lạnh, nhiệt độ cao nhất cũng dưới 00C, thấp nhất là -200 . Đêm qua gió đông bắc thổi đến cấp 5 cấp 6 có trận lên đến cấp 8 cấp 9, đêm biển quảng cáo rất nặng thổi tung lên trời, đập bị người thương. Gió lạnh giống như lưỡi đao, từng đao cắt xuống, mây đen che trời, bất kỳ vật gì đều phủ một tầng bùn đất, thành phố B đáng sợ như địa ngục Băng Tuyết.

Vệ Phong bị Jeanne đuổi ra khỏi nhà mang theo vali trực tiếp tìm Martha, hắn không tin nữ nhân trên đời này đều tuyệt tình giống như Jeanne.

Martha so với Jeanne am hiểu lòng người hơn, càng nghe lời hắn hơn. Khổ não, hắn ôm hy vọng, tài hoa của hắn, thất bại của hắn..... Toàn bộ Martha đều nguyện ý nghe, an ủi hắn. Trong thế giới bất công bị không công bình chiếm lĩnh này hắn luôn luôn không chiếm được cơ hội thi triển tài năng của mình, hắn phẫn uất không cam lòng thế nhưng có thể làm sao? Ai bảo hắn sinh ra trong một gia đình bình thường?

Martha lại ủng hộ hắn, nói cho hắn biết: "Ta hiểu năng lực của ngươi, nếu như ngươi cũng có thể có tiền , ngươi nhất định sẽ có có một sự nghiệp lớn. Bất quá không sao, ngươi còn trẻ, chỉ cần ngươi kiên định giấc mộng của mình từng bước một đi lên, ngươi sẽ là Steve Jobs kế tiếp."

Tuy rằng Martha nói có chút khoa trương, Vệ Phong bất quá là một người điện thoại di động làm sao có thể cùng so sánh với Steve Jobs. Nhưng hắn chính là thích Martha như vậy, cho dù đem toàn bộ số tiền Phương Khôn cho hắn đều dùng trên người Martha hắn đều cảm thấy rất đáng giá.

Vừa lúc, cuối cùng cũng thoát khỏi Jeanne, rốt cục có thể cùng Martha quang minh chánh đại ở cùng một chỗ!

Vệ Phong gọi điện thoại cho Martha, vui mừng trong giọng nói đều đâng lên đến cổ họng, nhưng chuông đổ hồi lâu Martha cư nhiên không có bắt máy.

Nghĩ có thể Martha đang bận rộn có lẽ đang tắm các loại, Vệ Phong đón xe trực tiếp đến nhà Martha, muốn cho nàng một bất ngờ kinh hỉ.

Thông thường bất ngờ kinh hỉ cho tới bây giờ đều không tồn tại, tình hình chung là người muốn chơi trò ngạc nhiên cuối cùng nhận lại đều là kinh sợ.

Đến dưới lầu nhà Martha, ấn chuông gác cổng cũng không ai đáp lại, đã mười hai giờ khuya lẽ nào nàng lại không có ở nhà, hay là nàng đã ngủ? Sẽ không a, nàng vẫn luôn là sống theo giờ nước Mỹ, không đến hai ba giờ sẽ không ngủ.

Nếu như lúc đó vẫn giữ một cái chìa khóa, hiện tại đến nhà nàng cũng sẽ không phiền toái như vậy, thế nhưng Martha chính là không cho hắn, thật là, nhìn thấy nàng nhất định phải hảo hảo nói với nàng chuyện này.

Vệ Phong dựng vali sang một bên, đốt thuốc chờ đợi, xem có ngươi nào vào thì hắn sẽ theo vào.. Thế nhưng chờ thật lâu cũng không có người, Vệ Phong sắp bị đông lạnh. Cũng đúng, đến lúc nửa đêm, người nên về nhà đã sớm về rồi.

Vệ Phong nhịn tiểu, nhìn quanh một chút nhìn thấy không ai, liền chạy tới mặt cỏ đi giải quyết tâm sự. Đang giải quyết phân nửa, một chiếc xe đến dừng trước cửa khu.

Trong xe sáng đèn, Vệ Phong thấy Martha ngồi ở trong xe, hôn nam nhân đang lái xe một cái.

"Thân ái, đêm mai đến đón ta sớm một chút nha, ta còn muốn mua quần áo, hiện tại mặc cái này đều là của năm ngoái rồi..... Bị bạn ngươi phát hiện thật mất mặt, ngươi cũng sẽ mất mặt nha."

Nam nhân hớt đầu đinh, vẻ mặt dữ tợn, đôi môi thật dày run lên, phát sinh một tiếng mơ hồ "Ân".

Martha phấn khởi từ trên xe bước xuống, trong tay tất cả đều là túi mua sắm, móc chìa khóa cũng móc hơn nữa ngày.

Lái xe đi, nàng rốt cục mở cửa ra, cảm giác có người sau lưng vừa quay đầu lại cái cổ đã bị người ta gắt gao bóp lấy, nàng hoảng sợ muốn kêu to lại không phát ra tiêng!

"Được lắm, ngươi ở sau lưng ta cấu kết nam nhân khác! Ngươi nói! Ngươi có làm ta thất vọng hay không!"


Một mảnh trong bóng tối Martha nhận ra đây là giọng nói của Vệ Phong, không khách khí đem những thứ trong tay đập vào người hắn, góc nhọn của hộp giấy cứng rắn đập vào mắt hắn khiến hắn quát to một tiếng buông tay lui ra phía sau.

Martha đỡ tường ho khan vài tiếng, hòa hoãn rồi liền tức giận mắng: "Vệ Phong, ngươi phát điên cái gì! Ngươi như vậy sẽ làm ta đau!"

"Ta hận không giết được ngươi!" Vệ Phong che mắt, một mắt hung tợn trừng Martha.

"Ta thế nào? Ngươi làm gì mà tức giận như vậy?" Martha nói xong câu đó cũng nghĩ đến có thể là Vệ Phong nhìn thấy hành động của nàng trong xe, nhãn châu xoay động, phát hiện trước cửa dựng một cái vali, nàng nói sang chuyện khác: "Thế nào trễ thế này còn đến đây? Ngươi và Jeanne làm sao vậy?"

Vệ Phong quát lớn: "Nữ nhân các ngươi không có ai tốt lành! Trở mặt lại thủy tính dương hoa, ta xui xẻo tám đời mới quen biết các ngươi! Jeanne nàng...." Vệ Phong đang muốn nộ xích Jeanne, phát hiện sai trọng điểm: "Ngươi ít theo ta kéo sang chuyện khác, ta hỏi ngươi, vừa rồi ở trên xe kẻ ngu ngốc thân thiết với ngươi là ai."

"Ai nha, cái gì thân thiết nha, người đó tuổi tác lớn hơn ta nhiều như vậy, ta làm sao sẽ cùng hắn thân thiết...."

Phản ứng của Martha rất nhanh, nhưng Vệ Phong nhớ lại một chút nam nhân kia có chút quen thuộc, hình như đã gặp qua ở nơi nào... Đã gặp qua ở nơi nào? Không sai, quả thực gặp qua, lúc trước Martha dẫn hắn và Jeanne đi gặp Phương Khôn, nam nhân này cũng có mặt!

Giang Hoan! Là lão bản của tập đoàn ăn uống Tây cương!

"Là Giang Hoan....." Nhớ đến đại lão bản luôn luôn dùng ánh mắt khinh miệt liếc xéo nhìn người, ngay cả Phương Khôn cũng không dám đắc tội. Khí thế của Vệ Phong rõ ràng yếu đi: "Ngươi cư nhiên cùng với Giang Hoan?"

Giọng của Vệ Phong phiêu hốt, buổi tối xách hành lý đến nhà nàng, đều không cần phải nói nhất định là cùng Jeanne ngã bài rồi. Phỏng chừng Jeanne đã biết chuyện giữa nàng và hắn.... Vệ Phong bây giờ thật là cùng đường, lại không có tiền lại mất chỗ dựa là Jeanne, người bị buộc đến đường cùng rất có thể sẽ làm ra chuyện nguy hiểm, Martha là cây trụ duy nhất của hắn lại bị hắn đánh vỡ chuyện tốt..... Jeanne thế nào vô dụng như vậy, ngay cả bạn trai cũng không quản được thả hắn đến phá rối chuyện tốt của người khác.

Martha sợ Vệ Phong chó cùng dứt dậu, nhanh chóng an ủi hắn: "Ngươi nghĩ lung tung gì vậy, phải, người kia quả thật là Giang Hoan, nhưng hắn đã sắp bốn mươi rồi ta làm sao có thể cùng hắn sẽ phát sinh chuyện gì?"

"Vậy tại sao hắn mua nhiều đồ cho ngươi như vậy?" Vệ Phong chỉ vào túi xách của thương hiệu P, khăn quàng cổ hiệu B, các nhãn hiệu giày cao gót.

"Ngươi ngốc a!" Trên mặt Martha hiện ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ta làm như vậy là vì ai! Còn không cũng là vì ngươi!"

Vệ Phong ngây ngẩn: "Vì ta?"

Nhìn dáng vẻ của Vệ Phong tựa hồ bình tĩnh không ít, Martha phải tiếp tục khoe mã, đem những thứ trên mặt đất đều nhặt lên, nói với Vệ Phong: "Trời lạnh như thế này chúng ta ở chỗ này nói nửa ngày thì thật là ngốc, mau đem vali của ngươi kéo lên đi! Ta từ Giang Hoan bên kia lấy được hai chai rượu, lên lầu uống cho ấm áp thân thể. Ai nha, ngươi sớm nên gọi điện thoại cho ta, biết ngươi chờ ở chỗ này ta thế nào cũng sẽ chạy về."

Vệ Phong mang theo nghi hoặc đi theo phía sau Martha lên lầu, hắn trái lại rất muốn biết Martha cùng nam nhân khác ở trên xe thân thiết là thế nào, rốt cuộc là thế nào vì hắn dụng tâm lương khổ!

Sau khi lên lầu Martha đem đồ vật ném một cái, mở chai rượu rồi trực tiếp đi tắm. Vệ Phong uống hai ly thì không uống nữa, hắn không uống được rượu nho, vừa chát vừa đắng, chỉ ngồi trên ghế sô pha chờ nàng đi ra. Con mắt bị thương còn đang phát sưng phiếm hồng, nhưng chớp vài cái cũng có thể rõ ràng nhìn mọi vật.

Martha tắm rửa xong đi ra: "Ngươi thế nào không đem những thứ trong vali sắp xếp lại? Tắm rửa trước đi."

Vệ Phong ngồi ngay ngắn: "Ngươi trước nói rõ cho ta, nếu không ta sẽ không đi tắm."


Martha thở dài một tiếng, trực tiếp ngồi vào trên đùi hắn, ôm lấy cổ hắn ôn nhu nói: "Ta một lòng một dạ đều đặt trên người ngươi lẽ nào ngươi không nhìn ra sao? Ngươi và Jeanne xảy ra chuyện gì?"

Vệ Phong nói: "Còn có thể có chuyện gì, nàng cũng không biết thế nào liền phát hiện chuyện của ta và ngươi, giống như phát điên cùng ta cự cãi, sau đó... Đem ta đuổi ra ngoài." Ngửi được hương vị sau khi tắm trên người Martha Vệ Phong có chút nhiệt huyết dâng trào, lời nói cũng liền mềm xuống, tay ôm lấy thắt lưng Martha bắt đầu vuốt ve.

Martha sớm đã nghĩ đến Jeanne sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện chuyện này, gần đây Trần Thiên Ngữ bên kia phong sinh thủy khởi, Jeanne bên này cũng nhất định sẽ bị mưu hại, chút chuyện này của nàng cũng sẽ không dấu diếm được bao lâu.

"Không có việc gì, Jeanne bên kia bỏ thì bỏ, nói cho cùng nàng cũng không có tác dụng gì. Cho nên ta nói a ta hiện tại mượn hơi Giang lão bản cũng là vì ngươi, cùng hắn gặp dịp thì chơi thầm nghĩ từ chỗ hắn đào ít tiền mở một nhà hàng cho ngươi, sau này hai chúng ta tay làm hàm nhai không cần xem sắc mặt bất kỳ người nào nữa." Nàng hôn lên môi Vệ Phong: "Bất quá.... Muốn tiền, ngươi bây giờ phải nghe lời."

"Nghe lời?" Vệ Phong xoay người đem Martha áp đến trên giường: "Ngươi trước hết nghe lời ta rồi hãy nói sau."

Sau khi hai người vui vẻ xong, Vệ Phong đốt điếu thuốc lá.

Quanh thân ấm áp, lại có mỹ nhân bên cạnh, Vệ Phong hầu như đã quên buồn bực Jeanne mang đến cho hắn.

"Gần đây chuyện của Trần Thiên Ngữ bên kia ngươi có lưu ý sao? Cảm giác nàng sắp xoay người." Martha tựa trong ngực hắn mà nói.

"Vậy thì thế nào?"

"Ngu ngốc, tầm mắt nhìn xa một chút. Bên cạnh Trần Thiên Ngữ kia có người bảo bọc, họ Cao rất có bản lĩnh, trước đó chỉnh Phương Khôn đến cùng đường, còn có Trương Tĩnh Hân mở quán ăn kia, có người nói bối cảnh nhà nàng cũng rất cao. Hai người kia liên thủ cộng thêm giá trị của Trần Thiên Ngữ, nếu như muốn tìm chúng ta trả thù đối với chúng ta mà nói cũng là một chuyện phiền toái. Phương Khôn không đáng tin cậy nữa, ta phải nghĩ biện pháp nắm chặt Giang Hoan."

Vệ Phong sờ sờ đầu Martha nói: "Ngươi thật đúng là cực khổ...."

"Nói những thứ này làm gì. Vì ngươi, ta cái gì cũng nguyện ý làm." Martha xoay người đứng lên: ": "Nhưng ngươi cũng không thể nhàn rỗi."

"Ta có thể làm gì?"

"Chuyện đến nước này, không bằng chúng ta trực tiếp đem Jeanne đẩy ra ngoài, để nàng gánh hết tất cả. Trần Thiên Ngữ muốn triệt để lấy lại thanh danh vẫn cần đến chúng ta."

Vệ Phong không hiểu lắm, Martha nói: "Ta tiếp tục ứng phó cùng Giang Hoan, coi như là tìm được chỗ dựa vững chắc. Còn ngươi phải đi tìm Cao Ấu Vi, nói cho nàng biết muốn Trần Thiên Ngữ triệt để xoay người thì phải chi tiền, dù sao chúng ta nơi này có chứng cứ mang tính quyết định. Đến lúc đó cái gì Chỉ Nhiên cùng nhà xuất bản Thải Hồng cũng phải xong đời, mà kẻ phiền phức Jeanne cũng có thể triệt để thanh trừ."

Trong lòng Vệ Phong sương mù dày đặc bị lời nói này của nàng thổi tan: "Thân ái ngươi thật thông minh, thế nhưng vì sao không trực tiếp đi tìm Trần Thiên Ngữ? Tìm họ Cao nàng sẽ chịu đưa tiền sao?"

"Ngươi ngốc a, phiên tòa trước đây Trần Thiên Ngữ nguyên khí đại thương, đoạn thời gian trước lại mới mua nhà, khẳng định trên người không cóđồng nào. Mà Cao Ấu Vi là tổng giám đốc của tập đoàn Vĩnh Động, làm sao có thể không có tiền. Hơn nữa Cao Ấu Vi một mực theo đuổi Trần Thiên Ngữ, theo đuổi biết bao năm, ngươi bảo nàng bỏ tiền vì chuyện của Trần Thiên Ngữ quá dễ dàng! Tiền luôn là càng nhiều càng tốt, chờ chúng ta lấy đủ tiền thì ra nước ngoài, mở một nhà hàng cho ngươi, chúng ta tiêu diêu tự tại."


Ôm Martha đi vào giấc ngủ, Vệ Phong đắm chìm trong ảo tưởng về tương lại mà Martha tạo nên cho hắn, ngủ rất kiên định.

Sáng hôm sau, hắn đến trước cửa tập đoàn Vĩnh Động, nơi này là một khu công nghiệp, liếc nhìn lại có hơn mười tòa nhà. Biển hiệu của tập đoàn Vĩnh Động treo cao, nhưng Cao Ấu Vi ở nơi nào trong này.

Vệ Phong dự định đi vào thử thời vận, nhưng ở cửa đã bị bảo an cản lại.

"Xin hỏi thẻ nhân viên của ngài đâu?" Bảo an nói: "Mời cà thẻ vào cửa."

Vệ Phong: "Ta không có thẻ, ta tìm quản lí của các ngươi."

"Tìm quản lí nào?"

"Tổng giám đốc của các ngươi, Cao Ấu Vi."

Bảo an hỏi tên của hắn, gọi điện thoại xác nhận rồi trả lời: "Xấu hổ tiên sinh, Cao tổng bên kia nói ngài không có hẹn trước, mời nàng hẹn trước rồi trở lại sau."

"Thứ quỷ gì, còn phải hẹn trước? Ta không hẹn trước, ta có chuyện rất quan trọng muốn gặp nàng, làm trễ nãi ngươi chịu trách nhiệm nổi không?"

Bảo an vẫn duy trì lễ phép mỉm cười: "Xấu hổ, mời hẹn trước rồi trở lại."

"Chó giữ cửa còn lớn lối như vậy!" Vệ Phong bị chặn ngoài cửa. Nổi giận trong bụng. Hắn đi vòng qua tường sau muốn trèo vào, nhưng tường này cũng quá cao... Đầu tường tựa hồ còn bố trí hàng rào điện.

Quên đi, ngày mai trở lại, nói không chừng ngày mai bảo an sẽ không đui mù như vậy!

Liên tục đến một tuần nhưng Vệ Phong chưa từng có thể đi vào bên trong, nghẹn một bụng khí.

Hắn ngồi xe buýt trên đường về nhà bỗng nhiên linh quang chợt lóe: Tìm không được Cao Ấu Vi có thể tìm Trương Tĩnh Hân a! Nàng lại mở quán ăn, không cần gì hẹn trước nữa đi!

Trần Thiên Ngữ về nhà ngày thứ hai thì gọi điện thoại cho Trương Tĩnh Hân, nói mẹ của nàng đã tỉnh, tình huống bây giờ đã ổn định.

"May mắn chỉ là sưng hạch bạch huyết, ở lại viện quan sát một đoạn thời gian làm giải phẫu là được rồi." Trong điện thoại Trần Thiên Ngữ nói với Trương Tĩnh Hân.

Trương Tĩnh Hân: "Không có việc gì là tốt rồi, ngươi cũng có thể không cần quá lo lắng."

Trần Thiên Ngữ nói: "Vậy ngươi không cần đến đây nữa....rất xa, ngươi còn phải lo chuyện trong quán."

Trương Tĩnh Hân đùa nàng: "Thế nào, hy vọng ta không đến sao? Ta đến rồi ngươi sẽ không có cách nào giải thích với người nhà vì sao ta lại đến đúng không."

Trần Thiên Ngữ vội vàng nói: "Ngươi người này, ta không phải người như thế." Tuy rằng quả thật là bị Trương Tĩnh Hân nói trúng rồi: "Ta là sợ ngươi mệt nhọc nha!"

Tiếng cười của Trương Tĩnh Hân trong trẻo, nhìn không thấy người nhưng Trần Thiên Ngữ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khi nàng cười, ôn nhu lại xinh đẹp: "Ta chỉ đùa ngươi một câu. Ngươi an tâm chăm sóc mẹ ngươi, trong quán quả thực có chút việc ta phải xử lý, hai ngày nữa nếu không bận nữa ta đến đón ngươi về."

Làm sao có thể ôn nhu như vậy, hiểu ý người khác như vậy! Tâm đều phải bị hòa tan! "Vậy...."


Trần Thiên Ngữ muốn cúp điện thoại, Trương Tĩnh Hân tiếp một câu: "Nhớ ta không?"

"....."

"Ân?"

"Nào có ai hỏi đến trắng trợn như vậy...."

"Vậy là không có, ta biết rồi."

"Này! Chờ đã! Ta có nói không nhớ sao!"

Trương Tĩnh Hân được như ý nhịn không được cười ra tiếng, Trần Thiên Ngữ biết rõ bản thân trúng kế, đang muốn phê phán nàng bỗng nhiên nghe giọng nói của mẹ vang lên từ phía sau: "Nói chuyện điện thoại với ai đó, thật ngọt a."

Trần Thiên Ngữ giật thót trực tiếp cúp điện thoại, có tật giật mình đỏ mặt nói: "Mẹ.... Ngài ngồi dậy làm gì? Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!"

"Ta muốn đi WC, gọi ngươi nửa ngày cũng không có động tĩnh, ta chỉ có thể tự mình đi." Trần mẫu ló đầu ra híp mắt, giọng nói vô cùng bát quái mà hỏi thăm: "Gọi điện thoại với bạn trai."

Trần Thiên Ngữ rũ mí mắt: "Thật không biết ngài bát quái như vậy. Mau, ta đỡ ngài đến WC, giải quyết xong trở lại nghỉ ngơi tiếp."

"Ôi, ta đã nằm mấy ngày rồi, đầu cũng nằm đến đau nhức, đi lại sẽ khỏe hơn. Ngươi đừng hối ta, vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, có phải bạn trai không a."

Cuộc sống chính là như vậy, thời khắc mấu chốt ba mẹ đều rất am hiểu lòng người rất ấm áp, nhưng sóng gió vừa qua thì lại bắt đầu vây chặt rồi?

Ba đến, Trần mẫu còn lải nhải chuyện này với ba nàng: "Ngươi có phát hiện không Thiên Ngữ nhà chúng ta bị ta bắt quả tang đỏ mặt rồi!"

Trần Thiên Ngữ: "....."

Ba cũng hứng thú: "Có phải có bạn trai thật không? Đừng xấu hổ a, mau dẫn về nhà cho ta và mẹ của ngươi nhìn một cái."

Trần Thiên Ngữ: "...."

Mẹ: "Đúng vậy, chúng ta tuổi tác cũng không nhỏ cũng đang chờ ôm cháu ngoại. Ngươi tuổi tác cũng không nhỏ đã ba mươi rồi, có bạn trai thì mau xác định, nhanh chóng kết hôn. Sang năm kết hôn lập tức sinh con thì ngươi cũng đã 31 rồi, nếu lại trễ nữ sẽ thành sản phụ cao tuổi... Ai ai? Ngươi đi đâu vậy?"

Trần Thiên Ngữ thực sự là chịu không nổi ba mẹ lải nhải, từ trong phòng bệnh ra ngoài gọi điện thoại cho Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân không bắt máy, Trần Thiên Ngữ gửi tin nhắn cho nàng: "Bạn trai, vừa rồi mẹ ta nghe ta và ngươi gọi điện thoại, cứ theo ta nói mãi phiền muốn chết!"

Trương Tĩnh Hân rất nhanh trả lời, nhưng rất ngắn gọn: "Lát nữa ta gọi lại cho ngươi."

Trần Thiên Ngữ nhìn thời gian trả lời, hình như nàng đang bận chuyện gì đó, vậy thì chờ nàng đi.

Trương Tĩnh Hân cất điện thoại vào túi, hỏi Vệ Phong ngồi đối diện: "Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền?"


Bình luận

Truyện đang đọc