THƯỢNG VỊ - LA BẶC THỎ TỬ

Giang Trạm và Bách Thiên Hành, bạn học cũ mà không thể nói chuyện riêng tư, mấy câu tán dóc như ăn cơm chưa, ăn cái gì thì vẫn có thể.

Hai người vốn đã quen biết, trước kia thân thiết, xa cách tương phùng đã được hai ba ngày rồi, mặt cũng gặp vài lần, dù muốn xấu hổ cũng không thể nào.

Giang Trạm nhìn thấy Bách Thiên Hành thì có cảm giác rất tự tại dễ chịu, hắn tin rằng Bách Thiên Hành cũng giống mình.

Cho nên nếu đã gặp phải liền đi cùng nhau luôn, nói vài câu tùy ý.

Trên đường đi đến căn tin, hắn còn hỏi Bách Thiên Hành: "Thầy Bách sao lại đến căn tin ký túc xá ăn sáng?"

Bách Thiên Hành đi bên cạnh: "Tôi ở một căn hộ khách sạn* gần đây, bữa sáng của phòng ăn phải bảy giờ mới có."

*Dịch vụ sử dụng hệ thống đặt phòng kiểu khách sạn. Nó tương tự như việc thuê một căn hộ, nhưng không có hợp đồng cố định và người ở có thể "trả phòng" bất cứ khi nào họ muốn.

Giang Trạm: "Cậu ở gần đây?"

Bách Thiên Hành: "Ừ."

Giang Trạm không quá rõ ràng về khu vực xung quanh ký túc xá này, hỏi: "Căn hộ ở xa không?"

Bách Thiên Hành: "Không xa, tôi đạp xe đến đây."

Giang Trạm kinh ngạc: "Đạp xe?"

Bách Thiên Hành: "Có vấn đề à?"

Giang Trạm nghĩ đến trước kia nhìn thấy trên mạng Bách Thiên Hành "kiếm cơm" mà báo Thông tấn xã đăng: "Vậy vệ sĩ cũng đạp xe theo sau cậu à?"

Phí Hải: "Phụt......" Không trách cậu được, cái này thật sự không nhịn nổi mà.

Tưởng tượng một chút, Bách Thiên Hành đạp xe đằng trước thật là đẹp trai anh tuấn, năm sáu vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính râm theo ở đằng sau, vừa nghĩ đến hình ảnh này thôi đã thấy hài hước rồi.

Giang Trạm nghe thấy một tiếng "Phụt", quay đầu lại liếc Phí Hải, Bách Thiên Hành vừa đi vừa buồn cười hỏi hắn: "Mang theo vệ sĩ gì?"

Giang Trạm: "Cậu sang ký túc xá bên này không phải định bắt đầu làm việc sao?" Người nổi tiếng khi bắt đầu làm việc, có người nào không mang vệ sĩ đâu.

Bách Thiên Hành: "Các cậu huấn luyện khép kín, ghi hình để theo dõi cũng không có thì tính bắt đầu làm việc cái gì."

Giang Trạm: "Không bắt đầu làm việc sao cậu cũng dậy sớm thế?"

Bách Thiên Hành: "Tôi muốn dậy sớm bao nhiêu liền dậy sớm bấy nhiêu."

Phí Hải đi theo bên cạnh Giang Trạm, nghe cuộc đối thoại của hai người, càng nghe càng khiếp sợ, hai ngụm CP vừa mới cắn đều quên cắn luôn: Vãi, Trạm ca của cậu cũng quá mức quen thuộc rồi, cứ thế nói chuyện phiếm với Mentor Bách?

Câu cuối cùng của Bách Thiên Hành "Tôi muốn dậy sớm bao nhiêu liền dậy sớm bấy nhiêu", từ trong tai Phí Hải nghe ra, đã là điềm báo mentor Bách hơi không vui rồi.

Trạm ca! Tém lại một tí! Anh tém lại một tí đi!

Giang Trạm không tém, ở trong mắt hắn, đối thoại như vậy rất bình thường, câu "Tôi muốn XX liền XX" kia của Bách Thiên Hành giọng điệu có hơi hung hăng, từ chỗ hắn nghe ra căn bản chẳng có gì.

Bách Thiên Hành chẳng phải vẫn luôn là người muốn làm gì thì làm sao.

Ba người đã vào đến căn tin.

Vừa vào cửa, liền nhận được sự chú ý của hơn chục thực tập sinh ngồi thưa thớt trong căn tin.

Mọi người im ắng lẳng lặng mà dán mắt vào Bách Thiên Hành, đừng nói đi tới nghênh đón, ngay cả thanh âm chào hỏi nghe cũng nhu thuận, dè dặt khác thường.

Giang Trạm: quả nhiên, tụi Tùng Vũ nói đúng, giữa trưa hôm đó ở căn tin tất cả mọi người đều là vì có máy quay.

Lúc này không có ống kính nữa, ngay cả chào đón cổ vũ cũng không có.

Không chỉ vậy, cảm giác nhiệt độ căn tin giảm xuống vài độ.

Giang Trạm thầm thấy buồn cười, khóe mắt liếc Bách Thiên Hành một cái.

Ngay tại giờ phút này, Phí Hải chuồn mất, chuồn êm không một tiếng động, đợi Giang Trạm phát hiện, người ta đã ngồi xuống tụ họp lại với mấy thực tập sinh quen biết rồi.

Giang Trạm: Đã hiểu, sợ Bách Thiên Hành.

Nhờ vậy, Giang Trạm với Bách Thiên Hành rốt cuộc cũng có cơ hội ở riêng với nhau, không máy quay, cũng không người vây quanh, nếu âm thanh nói chuyện không lớn, các thực tập sinh khác ăn cơm trong căn tin sẽ không nghe thấy.

Quá khó có được.

Hiện trường trực tiếp cảnh "nhận người thân" trễ mất vài ngày!

Giang Trạm lập tức nghiêng đầu, vừa đi vừa thấp giọng nói: "Ở đây cũng có thể gặp được cậu!"

Bách Thiên Hành nhìn dáng vẻ hắn vội vã không chờ được như vậy, nhếch khóe môi, đè thấp thanh âm: "Tôi còn định hỏi cậu đây, về nước từ bao giờ."

Giang Trạm: "Chưa được bao lâu, vừa trở về liền tham gia show." Dừng lại một chút, "Cậu thì sao?"

Bách Thiên Hành: "Tôi cũng không khác lắm."

Giang Trạm: "Trùng hợp thật."

Đương nhiên không phải trùng hợp.

Hai người nói chuyện đi đến trước cửa sổ gọi món, Giang Trạm để Bách Thiên Hành gọi trước, Bách Thiên Hành buồn cười nhìn hắn: "Bây giờ biết nhường cho tôi trước rồi à?"

Trước kia ăn cơm ở căn tin trường cấp ba, Giang Trạm luôn là người gấp gáp nhất, theo lời của Giang Trạm thì chính là: Tôi đói mà, rất đói luôn.

Khi ấy, Giang Trạm vĩnh viễn là người gọi cơm trước, Bách Thiên Hành chưa bao giờ giành với hắn.

Giờ phút này, đổi lại Giang Trạm nhường Bách Thiên Hành, lúc nhường nhịn căn bản không nghĩ nhiều, Bách Thiên Hành vừa nhắc tới một cái, hắn mới nhớ ra: "A đúng, hồi đó đều là tôi gọi cơm trước."

Bách Thiên Hành giọng điệu sâu kín: "Nhớ ra trước kia mình ngang ngược bao nhiêu rồi?"

Giang Trạm đối với từ "ngang ngược" này không thể gật bừa, giả vờ tự hỏi, nhíu mày: "Có sao?"

Bách Thiên Hành khẽ hừ một tiếng, trong mắt chứa ý cười: "Ừm, không có."

Nói xong nghiêng người, tránh khỏi chỗ cửa sổ.

Giang Trạm thực tự nhiên đi đến trước cửa sổ: "Đã nói mà, không có." Tiếp tục cười nói: "Không phải tôi ngang ngược, là cậu lần nào cũng sẽ nhường tôi."

Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, ánh mắt có chút sâu thẳm.

Y vẫn luôn cho rằng, Giang Trạm cái gì cũng không hiểu.

Đột nhiên, một dì đứng trong cửa sổ, với giọng địa phương rất nặng, hỏi: "Chao ôi hai chàng trai các cậu, rốt cuộc là gọi cơm hay không gọi cơm nha, thấy các cậu đứng trong này cả nửa ngày trời. Có chuyện gì không thể đợi gọi cơm xong rồi nói sau à?"

Thanh âm này được ngăn cách bởi kính cửa sổ, âm điệu không cao, các thực tập sinh khác ăn cơm trong căn tin cũng không nghe thấy, chỉ có Bách Thiên Hành và Giang Trạm đứng trước cửa sổ là nghe được.

Hai người cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía dì, dì: "Đừng nhìn nữa, mau gọi cơm đi, nếu không phải dì thấy hai chàng trai các cậu quá là đẹp trai, đổi lại những người khác, cứ đứng tán dóc không chịu gọi cơm như thế, dì mới không đợi các cậu, đi từ sớm rồi."

Dì lấy cơm này, hiển nhiên không hiểu cái gì là người nổi tiếng hay không nổi tiếng, càng không biết đến Bách Thiên Hành.

Bà chỉ đơn giản mộc mạc nhắc nhở hai anh chàng đẹp trai: Này! Gọi cơm đi! Không gọi cơm đừng chắn cửa sổ!

Giang Trạm với Bách Thiên Hành buồn cười liếc nhau.

Giang Trạm lập tức nói: "Dạ dạ, dì lấy cơm ơi, để dì đợi lâu rồi. Cho con hai cái bánh bao, hai quả trứng gà, một chén sữa đậu nành, một chén cháo đậu đỏ, một đĩa cải muối."

Dì lấy kẹp gắp bánh bao cho vào trong túi thực phẩm, vừa cho vào vừa ghét bỏ, lại một câu tiếng địa phương rất nặng: "Ối chao cái cậu này, có phải là ăn nhiều quá rồi không hở?"

"Dì không phải là không muốn cho cậu ăn, dù sao các cậu ăn không mất tiền, dì cũng không thu tiền của các cậu. Ý của dì là, cậu nhìn các bạn học khác đi, người ta đều ăn ít lắm luôn, đến lấy cơm sáng, đều gọi có một quả trứng một cái bánh bao, ăn nhiều thêm bát cháo cũng không chịu."

"Người khác đến, dì đều khuyên ăn nhiều một chút, cậu này thì tôi còn phải khuyên ăn ít đi một tí."

"Ăn ít một chút, sẽ béo đó. Họ đều nói các cậu phải lên tivi, nhìn người trong tivi mọi người đều sẽ trở nên béo hơn."

Dì lấy cơm nói vừa nhiều vừa lộn xộn, nhưng mà tâm địa là tốt, Giang Trạm cười trả lời: "Dì à, con 1m83, 60kg, vẫn coi là gầy."

Tay lấy cháo của dì dừng lại, lập tức đổi bát cỡ nhỡ thành cỡ lớn, một muôi lớn nặng trĩu cháo múc lên, đầy ắp bát: "Vậy thì cậu quá gầy, dì thấp hơn cậu nhiều thế còn 60kg đây, ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút, vừa nãy dì nói sai rồi, cậu nhất định phải ăn nhiều một chút."

Giang Trạm nhìn cái bát lớn dùng để đựng mì kia, thầm nghĩ cháo này quá nhiều quá đặc rồi.

Giang Trạm: "Dì ơi, con ăn không hết nhiều thế đâu."

Dì đưa cháo ra cửa sổ: "Ăn không hết thì chia cho cậu thanh niên bên cạnh cậu á, cậu một thìa, cậu kia một thìa, cậu đút cho cậu kia một thìa, cậu kia đút cho cậu một thìa, chẳng phải hết sạch sao."

Giang Trạm: Dì à, dì cũng cực kỳ đáng yêu đó.

Giang Trạm chọn xong điểm tâm, không đi trước, mà bưng khay ăn dịch khỏi vị trí cửa sổ, đứng ở một bên -- không nghĩ nhiều, thói quen theo bản năng, giống như năm đó học cấp ba, mỗi lần hắn lấy xong cơm trước sẽ chờ Bách Thiên Hành như vậy.

Bách Thiên Hành đứng ở cửa sổ: "Giống cậu ấy, không cần cháo."

Dì: "Vậy là không cần cháo, các cậu mỗi người một ngụm, mau ăn hết thôi."

Bách Thiên Hành cong cong khóe môi: "Không phải từng người đút người kia một ngụm sao ạ."

Dì: "Cũng đúng nha, các cậu cứ tự do phát huy đi, mỗi tay một thìa, vừa đút cho mình vừa đút cho người kia cũng được."

Giang Trạm đứng bên cạnh, cảm giác vừa nghe xong hài kịch độc thoại, nếu không phải trong căn tin còn có những thực tập sinh khác, lại phải tránh hiềm nghi, suýt chút nữa là cười bò tại chỗ.

Gọi cơm xong, Bách Thiên Hành cùng Giang Trạm tìm chỗ ngồi, mặt đối mặt ngồi xuống.

Mới vừa ngồi xuống, thực tập sinh ở cái bàn gần bọn họ nhất lập tức đứng dậy rời đi.

Bởi vậy, bàn ăn xung quanh họ một người cũng không có.

Giang Trạm cắn ngụm bánh bao, cười thấp giọng nói: "Mentor Bách đã tự mình chứng thực, cái gì gọi là mới nghe tiếng đã làm người sợ mất mật."

Bách Thiên Hành đem cháo trong khay ăn của Giang Trạm bưng đến trước mặt mình: "Cũng không thấy cậu sợ."

Giang Trạm buồn cười: "Tôi sợ cậu làm gì."

Bách Thiên Hành dùng thìa múc cháo, nâng mắt lên.

Y có thể cảm nhận được rõ ràng, tim mình lại bắt đầu đập nhanh hơn.

Bách Thiên Hành húp ngụm cháo, buông thìa, cánh tay chống mép bàn: "Sao lại đến tham gia tuyển tú."

Giang Trạm không giấu giếm, vừa ăn vừa nói: "Bạn của cậu tôi làm nhà sản xuất cho chương trình, giới thiệu tôi đến, phỏng vấn cũng thuận lợi nên đến đây tham gia show."

Bách Thiên Hành: "Không phải là muốn làm ngôi sao?"

Giang Trạm ngẫm nghĩ: "Nói thật, không nghĩ nhiều như vậy, đi một bước tính một bước thôi." Lại nói: "Tôi vừa mới về, dù sao cũng không có việc làm, liền tham gia tuyển tú luôn, nếu mà qua một khoảng thời gian nữa bị loại, đến lúc đó sẽ nghĩ về những việc cần làm sau."

Bách Thiên Hành: "Cậu cảm thấy cậu sẽ bị loại?"

Giang Trạm: "Tôi chỉ nói -- "nếu như bị loại"."

Bách Thiên Hành: "Cậu nên nghĩ, "nếu như debut C vị"."

Giang Trạm đối với ba chữ "debut C vị" này lấy tâm thái thoải mái mà nhún vai.

Chuyện sau này, để sau này rồi nói.

Mà khoảng cách của Giang Trạm với Bách Thiên Hành hai người bạn cũ, đã từ trong cuộc nói chuyện phiếm ngắn ngủi mà xích lại gần hơn.

Giang Trạm cảm nhận một phen, thấy rất là thần kỳ: giờ hắn không xem Bách Thiên Hành là Mentor, Bách Thiên Hành cũng vậy. Hắn không cảm thấy xa lạ, Bách Thiên Hành cũng vậy. Hắn không hề lúng túng, Bách Thiên Hành cũng không.

Hai người vẫn giống như hồi còn ở Tam Trung năm ấy, có cái gì nói cái đó.

Sự quen thuộc lâu ngày mới gặp lại này làm cho Giang Trạm cảm thấy thân thiết, cũng thật thả lỏng.

Người một khi đã thả lỏng rồi, lại nói nhiều hơn.

Giang Trạm nhướn nhướn mày với Bách Thiên Hành: "À, nghe nói tối hôm trước cậu lên hotsearch? Một hơi bốn cái liền?"

Bách Thiên Hành ăn một ngụm cháo: "Ừ." Nâng mắt: "Thì sao?"

Tiếng của Giang Trạm ép xuống càng thấp: "Di động của thực tập sinh bọn tôi đều bị thu rồi, không lên mạng được, cậu nói cho tôi một chút coi, cậu lên những hotsearch gì đó."

Bách Thiên Hành nhìn hắn: "Cậu coi tôi thành cái di động để lướt à?"

Giang Trạm bỏ bánh bao xuống, quay lưng lại với phía thực tập sinh đằng sau, lặng lẽ chắp hai tay trước ngực: "Tôi chỉ tò mò thôi."

Nói xong giơ một ngón tay lên: "Từ khóa hotsearch là, Bách Thiên Hành thế nào thế nào, hửm?"

Bách Thiên Hành nhìn hắn.

Giang Trạm ra hiệu ánh mắt cho y: Nói đi.

Bách Thiên Hành cong cong khóe môi: "Trở lại."

Giang Trạm giơ lên ngón tay thứ hai: "?"

Bách Thiên Hành: "Tham gia Cực hạn thần tượng."

Giang Trạm giơ ngón tay thứ ba: "?"

Bách Thiên Hành: "Nam thần hormone."

Ồ WOW~

Giang Trạm giơ ngón thứ tư lên: "Cái cuối cùng."

Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm một cái sâu kín, đột nhiên nở nụ cười.

Giang Trạm không hiểu vì sao: "Cười cái gì?"

Bách Thiên Hành: "Cậu thật sự muốn biết?"

Giang Trạm lại càng tò mò cái hotsearch thứ tư kia rốt cuộc là gì: "Nói đi."

Bách Thiên Hành nhìn chăm chú vào Giang Trạm trước mặt: "Người tôi thích."

"Hotsearch thứ tư, Bách Thiên Hành, người tôi thích."

Giang Trạm sửng sốt, hỏi theo bản năng: "Cậu thích ai?"

Bách Thiên Hành nói ngay một câu: "Thích cậu."

Giang Trạm thở dài: "Cái tên này, sao lại nói đùa kiểu đó với tôi nữa rồi."

Hết chương 19.

Bình luận

Truyện đang đọc