THƯỢNG VỊ - LA BẶC THỎ TỬ

Không có cách nào không giật mình.

Bởi vì câu nói này, một chữ cũng không sai chính Giang Trạm đã từng nói trước kia.

Đó là kỳ nghỉ hè lớp 11 lên lớp 12, một đám con trai bọn hắn hẹn nhau ra ngoài chơi bóng vào ban ngày, tối thì đặt một ghế lô ở nhà hàng gần cung bóng đá ăn cơm.

Đều là một đám thanh thiếu niên tinh lực dồi dào như nhau, ra ngoài chơi mà, không có ai quản lý, cả nhóm lại thấy chỉ ăn cơm không thôi thì không thú vị, thế là bắt đầu uống rượu.

Cũng không dám uống rượu trắng, sợ trở về bị đánh, liền gọi bia đá.

Ăn nhẵn uống sạch vẫn chưa đủ, còn phải bày trò nữa.

Bảo là chơi nói thật đại mạo hiểm, súp lơ xanh luộc ở trên mâm của bàn xoay kia chuyển tới ai, coi như người đó thua, thua phải phạt nửa ly rượu, rồi chọn một trong hai cái nói thật hoặc đại mạo hiểm.

Tất cả đều nói rồi, chỉ chơi vui thôi.

Sau đó, mọi người đều chơi high quá đỗi, rượu vào thêm hưng phấn, không khí cả phòng đều bùng nổ.

Giang Trạm vẫn còn ấn tượng, ngày đó hắn cũng high lắm, sở dĩ rõ ràng đến vậy, là bởi vì lần đó hắn đã uống rất nhiều, say đến mất trí nhớ, hắn cũng từ sau lần đó mới biết được mình không thể uống quá nhiều, sẽ không nhớ được việc gì.

Mà ngày đó, hắn đã thua mất mấy lượt, tô súp lơ xanh luộc kia cứ như thể yêu hắn ấy, lần nào cũng xoay đến trước mặt hắn thôi.

Một đám con trai vỗ bàn phạt rượu hắn, lại muốn hắn mau mau đại mạo hiểm.

Giang Trạm hôm ấy cố gắng tranh thủ cho mình được nói thật, tránh cho bị đám người này đại mạo hiểm ồn ào muốn chết.

Kết quả một đám người lại hô: "Ai muốn nghe lời thật lòng của ông, ông lại không phải con gái, tui cũng chẳng muốn biết ông thích ai."

Giang Trạm: "Nói thật!"

Những người khác: "Đại mạo hiểm!"

Giang Trạm: "Được rồi, đại mạo hiểm thì đại mạo hiểm."

Sau đó trong số ấy có một cái đại mạo hiểm, vậy mà lại bảo hắn chọn ra một trong số nhiều người ở ghế lô như vậy, hôn một cái.

Giang Trạm: "?"

Mọi người: "Chọn! Chọn hôn đê! Không chọn không hôn ông là chó!"

Giang Trạm lúc đó rõ ràng có chút uống chill mất rồi, bị kích một cái, liền nói: "Chọn thì chọn, tui mới không chọn mấy ông." Nói xong quay đầu nhìn về bên cạnh: "Bách Thiên Hành."

Mọi người nhốn nháo: "Được được được, anh Bách thì anh Bách!"

Bách Thiên Hành không biết đã uống nhiêu rồi, phê hay chưa, uể oải dựa lưng vào ghế, lúc Giang Trạm quay đầu lại thì nheo mắt: "Kêu anh có tác dụng?"

Giang Trạm biết nghe lời phải: "Anh."

Bách Thiên Hành liền ngồi yên, không nói nữa.

Giang Trạm kéo tay áo, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, đứng dậy khom lưng tiến sát lại gần, ôm lấy đầu của Bách Thiên Hành, nhằm chuẩn cái trán rồi làm một ngụm.

Gặm xong ngồi trở về, chép chép miệng.

Bách Thiên Hành từ đầu tới cuối đều dựa vào lưng ghế, bị gặm xong, nhìn nhìn Giang Trạm, nâng tay mò mò chỗ bị cắn trên trán một chút, hừ một tiếng: "Không ai từng dậy cậu à, hôn xong quan hệ liền không trong sáng."

Giang Trạm quay đầu, cười với y: "Ai muốn trong sáng với cậu."

Bữa liên hoan hôm đó, là một đoạn làm bừa khi còn trẻ trong ký ức.

Giang Trạm ngẫm lại đều phải cảm thán, khi đó khinh cuồng biết bao, ồn ào biết bao.

Giờ bảo hắn uống rượu, bảo hắn nói thật đại mạo hiểm cũng được, nhưng bảo hắn gặm Bách Thiên Hành một ngụm, chuyện đó là tuyệt đối không có khả năng.

Chẳng qua năm ấy gặm cũng gặm rồi......

Giang Trạm đã hồi tưởng lại đoạn này rồi, rất thuận tiện từ đó nhớ theo cảm nhận lúc mà gặm Bách Thiên Hành một ngụm ấy--

Là cảm giác gì ấy nhỉ?

Giang Trạm hoàn toàn không ấn tượng, ngẫm nghĩ, nếu là cái trán thì chắc hơi cấn răng.

"Trạm ca, anh ngẩn ngơ gì đấy?" Tùng Vũ ở bên cạnh bỗng nhiên nâng tay vẫy vẫy trước mặt hắn.

Giang Trạm hoàn hồn: "À, không có gì."

Tùng Vũ lập tức hi hi ha ha lên: "Vẫn là Trạm ca của chúng ta lợi hại, em coi như phát hiện ra rồi nhớ, có anh ở đây, cảm giác Mentor Bách hoàn toàn chẳng dữ dằn được."

Giang Trạm: "Không liên quan đến tôi mà, là tính cách thầy Bách vốn dĩ đã không tồi."

Lúc sau non nửa buổi chiều, Giang Trạm đều luyện động tác chân.

Thời điểm hắn luyện chân chỉ thật sự luyện mỗi chân, hoàn toàn không thêm vào động tác nửa người trên đã học lúc trước, cả quá trình học nhảy có thể nói là kỳ lạ hiếm có.

Rất nhiều người trong phòng tập đều xem ra nửa người trên và dưới của hắn không thể phối hợp được, cho nên mới luyện như thế.

Mọi người tuy là cảm thấy rất quái gở nhưng cũng không ai nói gì, chính họ cũng phải luyện nhảy, lo không nổi người khác như thế nào.

Chỉ có một người, không thể nhịn xuống được.

Lúc ấy phòng huấn luyện đã không còn mấy người nữa, thời gian cơm tối, không ít thực tập sinh đều đi ăn tối rồi.

Giang Trạm còn chưa đi, đứng ở trước gương tách một động tác vũ đạo trên chân.

Động tác đó không phức tạp, Giang Trạm tách thật sự rất tỉ mỉ, chỉ là muốn mỗi một điểm đều gắng đạt đến hoàn mỹ.

Hắn tách như vậy hết lần này đến lần khác, ở trong mắt mọi người xung quanh sẽ cho rằng hắn không thạo, cực kỳ không biết nhảy.

Giang Trạm đương nhảy đến là nghiêm túc, muốn xem thử còn có chỗ nào có thể tròn vẹn hơn, bỗng nhiên có người nói: "Anh sẽ không thật sự chỉ muốn dựa vào mặt chứ?"

Rồi lại nói: "Anh có biết là nếu anh cứ tiếp tục như thế, đợi show phát sóng đến đoạn thời gian này, sẽ có một đống người xếp hàng chửi anh không có thực lực còn dựa vào mặt lên A không? Bản thân anh không thể tranh đua chút nào sao?"

Động tác Giang Trạm dừng một chút, ngẩng đầu, từ trong gương nhìn về phía người đang nói chuyện kia.

Tưởng Đại Chu -- cậu trai trên sân khấu đánh giá sơ cấp đứng ra nghi ngờ mình.

Nam sinh nhuộm tóc xanh lam, quần áo trên người ướt một nửa, sắc mặt thối lắm, vẻ mặt thì tsun.

Cậu ta cũng nhìn Giang Trạm từ trong gương, dáng vẻ bị tức không nhẹ.

Xung quanh vẫn còn thực tập sinh khác, đều vì giọng nói của Tưởng Đại Chu mà an tĩnh xuống.

Trong phòng tập yên lặng đến thần kỳ.

Có người nhìn Tưởng Đại Chu, có người nhìn Giang Trạm.

Giang Trạm nhìn Tưởng Đại Chu, chưa nói cái gì, đoán chừng đối phương vừa rồi đã nhìn thấy mình ở đó chia ra mà bóc tách, lặp lại động tác vũ đạo.

Tuy không biết sau khi Tưởng Đại Chu nhìn thấy thì hiểu như thế nào, nhưng cảm nhận thử giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trong hai câu nói này....

Thấy quen lắm.

Tưởng Đại Chu thấy vẻ mặt Giang Trạm không đổi, nghĩ hắn nước đổ lá khoai, càng thêm giận, lớn tiếng nói: "Anh sẽ không thật sự tưởng là giành được A rồi thì có bao nhiêu tài ba chứ hả, khoảng thời gian huấn luyện khép kín lúc trước, có giáo viên chuyên nghiệp hướng dẫn, đừng bảo anh vẫn chưa rõ ràng thực lực của mình chứ. Chẳng lẽ không ai nói cho anh biết anh như bây giờ, chỉ có thể dùng "đức không xứng với vị" để hình dung thôi sao."

Trong lúc huấn luyện khép kín, mọi người cùng nhau tiếp nhận chỉ dạy của giáo viên chuyên nghiệp, ai mạnh ai yếu, trong sáu bảy ngày đó đều đã sớm thể hiện ra.

Kẻ thực lực mạnh đương nhiên tự tin, người thực lực yếu cũng đại thể hiểu rõ trong lòng.

Giang Trạm là dạng gì, mọi người trong phòng huấn luyện cũng đều tinh tường.

Nhưng chưa bao giờ có người vạch trần trắng trợn ra như vậy.

Cho dù có là giáo viên chuyên môn, lời nói ra cũng đều rất uyển chuyển.

Tưởng Đại Chu đột nhiên gân cổ lên thế này, người trong phòng huấn luyện giật nảy mình khiếp sợ, nhưng cũng không hé răng, càng đừng nói tới có người đứng ra giảng hòa.

Giảng không nổi, giảng như thế nào?

Tưởng Đại Chu chính là người đã ở ngay trước mặt làm khó Giang Trạm ở sân khấu đánh giá sơ cấp, thậm chí lúc ấy còn đề cập battle, hai vị này ngay từ đầu đã không hòa hợp, Tưởng Đại Chu dễ thấy là nhìn Giang Trạm không ưa, người bên cạnh có thể khuyên thế nào đây?

Chỉ có một hai người ít ỏi nhỏ giọng nói: "Tưởng Đại Chu, cậu đừng có, lễ độ chút đi." VJ lão sư đang không ở đây, nhưng máy quay của phòng huấn luyện thì vẫn hoạt động.

Tưởng Đại Chu mới mặc kệ, cậu ta tính tình cậu ấm, người lớp khác không quá hiểu, nhưng mọi người cùng lớp F từng tiếp xúc với cậu thì biết.

Muốn cậu ta khách khí? Có cái gì có thể khách khí.

Tưởng Đại Chu cách một khoảng hơn nửa cái phòng học, trực tiếp nói với Giang Trạm: "Tôi chính là nghi ngờ anh đấy, sao nào."

Trong phòng học càng thêm yên tĩnh, không khí đông cứng lại.

Tất cả mọi người đang có mặt đều nghĩ, thôi toang, thế này e rằng căng lên mất.

Kết quả Giang Trạm hoàn toàn không tức giận.

Hắn chẳng những không tức giận, còn cười cười, quay đầu nhìn về phía Tưởng Đại Chu: "Sao tôi lại thấy, cậu không phải đang nghi ngờ tôi, mà là đang quan tâm tôi?"

Tưởng Đại Chu dừng lại một chút, biểu cảm cũng thay đổi luôn, trợn trừng mắt: "Ai quan tâm đến anh chứ! Tôi vì sao phải quan tâm anh chứ!"

Giang Trạm nhìn dáng vẻ xù lông này của cậu, cười cười: "Trước đây tôi có cậu bạn, lúc nào quan tâm đến tôi chính là dáng vẻ này của cậu, mỗi lần bị tôi chọc thủng, cũng là vẻ mặt này của cậu."

Tưởng Đại Chu vẫn còn trợn mắt: "Bạn của anh liên quan gì đến tôi chớ." Lại nói: "Còn nữa "trước đây tôi có cậu bạn", lời bắt chuyện như này của anh cũng quê quá rồi ha."

Giang Trạm nhìn cậu ta: "Tôi bắt chuyện cậu? Không phải là cậu mở lời trước sao."

Tưởng Đại Chu sửng sốt, vẻ mặt lại thay đổi, lần này xù lông thẳng luôn: "Này! Tôi không có bắt chuyện anh! Tôi là nhắc nhở anh!"

Giang Trạm cười: "Nhắc nhở tôi cũng là vì hảo tâm ha? Tôi hiểu được rồi, cảm ơn nhá."

Tưởng Đại Chu: "......"

Đại thiếu gia Tưởng vốn dĩ lo lắng lắm, dù sao vừa mới nãy đứng đằng sau nhìn chằm chằm Giang Trạm nhảy cũng được ít nhất bảy tám phút đồng hồ.

Trong lòng cậu nói đây là nhảy vớ vẩn lung tung kiểu gì thế, đâu ra người nhảy chỉ động nhõn hai chân hả.

Thế này mà còn giành A? Đang chờ đến sau này show phát sóng bị phốt chắc?

Tưởng Đại Chu không thể nhịn được nữa, mở miệng.

Cậu cảm thấy mình đang châm chọc, đúng vậy, chính là châm chọc.

Kết quả bị Giang Trạm lôi đi một vòng, không thể giải thích được biến thành hảo tâm với quan tâm.

Tưởng Đại Chu: "???" Thiếu gia đây là loại người thích xen vào việc của người khác rồi còn lòng đồng cảm tràn lan sao?

Tôi với anh còn không thân, tôi hảo tâm cái rắm? Quan tâm ông nội anh ý!

Tưởng Đại Chu lườm Giang Trạm một cái, quay đầu đi mất, rời khỏi phòng huấn luyện.

Tưởng Đại Chu đi rồi, những thực tập sinh khác cảm thấy xấu hổ, cũng đi ăn cơm luôn, trong phòng huấn luyện tức khắc chỉ còn lại mình Giang Trạm.

Giang Trạm bị Tưởng Đại Chu cắt ngang, không tập tiếp nữa, nhặt một chai nước trên sàn nhà lên uống.

Trong lúc uống nước, hắn lại nghĩ tới một đoạn hôm liên hoan đó.

Trong đầu, bóng dáng lúc đó chủ động đề nghị uống rượu bia, cầm đầu ra ý tưởng chơi đại mạo hiểm, mỗi lần hắn bị phạt đều ồn ào giễu cợt, dần dần rõ ràng hơn.

Tống Hữu.

Giang Trạm đã lâu lắm rồi không nhớ đến Tống Hữu, cũng là bỗng nhiên phát hiện khẩu khí nói chuyện, thần thái của Tưởng Đại Chu giống y chang người bạn từng rất thân, cho nên mới tự nhiên nhớ tới.

Mà nghĩ đến việc đã lâu không gặp lại Tống Hữu, Giang Trạm khe khẽ thở dài.

Bỏ đi, không nghĩ nữa.

Căn hộ khách sạn.

Bách Thiên Hành nhận một cuộc điện thoại.

Mới vừa bắt máy, nghe được hai câu tiện nói: "À, tôi tưởng là ai, Tống tổng."

Tống Hữu mở miệng liền phun: "Họ Bách, bớt giả bộ cho tôi!"

Bách Thiên Hành vờ chả hiểu: "Tống tổng tìm tôi có việc gì sao?"

Tống Hữu là một đại thiếu gia mà chỉ cần anh muốn là có thể hóa thân thành bình xịt ngay và luôn.

Vị thiếu gia bình xịt này gần như không hề ngắt quãng, mở miệng là phun: "Họ Bách, cậu nói coi, có phải cậu cưỡng bức dụ dỗ lại thêm câu dẫn, bắt Giang Trạm đi tham gia tuyển tú không? Phải hay không!"

Lại phun tiếp: "Chút tâm tư đó của cậu, người khác có thể không biết, chứ tôi còn không rõ chắc!! Buổi tối liên hoan năm đó tôi đã nhìn thấu cậu rồi!"

Bách Thiên Hành một tay tiếp điện thoại, một tay dùng pad lướt weibo, hai bên đều không chậm chễ, nghe thấy vậy bình thản ồ một tiếng: "Nhìn thấu cái gì rồi?"

Tống Hữu: "............"

Giọng điệu của Bách Thiên Hành chẳng chút phập phồng: "Là trông thấy tôi hôn Giang Trạm? Hay là thấy Giang Trạm hôn tôi?"

Tống Hữu: "..............."

Nghỉ hè lớp 11, tối hôm đó, một đám nam sinh cơ bản đều say hết cả.

Có người về nhà, có người không về, ai không quay về thì tìm cái khách sạn ngay gần đó ở.

Giang Trạm là người được Bách Thiên Hành nâng lên lầu, tuy rằng không say đến bất tỉnh nhân sự nhưng vẫn ngã trái ngã phải, đi đường không vững.

Ấn tượng của Tống Hữu đối với ngày hôm đó quả thực quá mức khắc sâu.

Suy cho cùng thì ngày hôm đó, nhân sinh quan thế giới quan của anh đã bị xung đột dữ dội, suýt chút nữa chết máy.

Lúc ấy, anh sắp xếp cho một nam sinh say phát nôn xong, liền quay đi xem tình hình của Giang Trạm.

Đẩy cửa ra, liền nghe thấy tiếng động ma sát sột sà sột soạt cùng với một chút rên rỉ kỳ quái.

Anh còn thấy khó hiểu là âm thanh gì đây, bước chân đi vào, giương mắt --

Tống Hữu không dám tiếp tục hồi tưởng thêm nữa, cảnh tượng trong óc cũng cảm thấy cay hết cả mắt.

Anh chỉ tổng kết đơn giản: "Họ Bách kia, ngươi không phải người!"

Bách Thiên Hành lướt pad, bình tĩnh như cũ: "Tôi không phải người, cậu thì phải." Dừng một chút, "Bắt đầu từ ngày hôm qua, Tống tổng like bỏ phiếu không ít đấy nhỉ, quẳng vào cho Giang Trạm bao nhiêu rồi?"

Hết chương 30.

Bình luận

Truyện đang đọc