THƯỢNG VỊ - LA BẶC THỎ TỬ

Trong tiếng la hét của toàn trường, Giang Trạm và Bách Thiên Hành ôm một chút.

Một cái ôm rất đàn ông, khiến mấy cô gái trẻ gáy thảm thiết.

Dường như kêu thảm thiết còn có cả Phí Hải cách đó không xa nữa.

Giọng Phí Hải không thé như con gái, bỗng nhiên kêu lên vậy liền như thể trong đàn gà non lẫn vào một con vịt đực, muốn bao nhiêu đột ngột có bấy nhiêu đột ngột.

Kêu lên một tiếng, ý thức được không đúng, Phí Hải hấp tấp ngậm miệng lại.

Tùng Vũ thò tay ôm lấy cổ cậu, bịt cái miệng cậu: "Điền rồi à cái thằng!"

Phí Hải mím chặt miệng: cái này không trách tôi được nhé! Tại hai người họ ôm trước mà!

Tùng Vũ đè nặng âm thanh, kẹp cổ cậu xoay người, không nhìn Bách Thiên Hành với Giang Trạm ở bên kia: "Ông coi ông là fan đấy à, muốn kêu thì kêu trong lòng ấy!"

Nói xong tha Phí Hải đi mất.

Bên kia Giang Trạm và Bách Thiên Hành ôm "bình thường" một cái, "bình thường" mà buông ra.

Giang Trạm có chút cạn lời: "Cậu cũng biết mười một ngày."

Mười một ngày, chút nhiệt độ đó của hai người đều đã hạ rồi.

Bách Thiên Hành vẫn câu nói kia: "Quang minh lỗi lạc."

Giang Trạm nghe vậy nghiêng đầu, nhìn Bách Thiên Hành cười cười.

Bách Thiên Hành: "Cười cái gì?"

Giang Trạm nhoẻn cười, đè thấp giọng, trong hoàn cảnh xung quanh là thực tập sinh, hiện trường có khán giả đang nhìn chằm chằm trưng một biểu cảm tùy ý, môi không động, chỉ có tiếng động: "Ai muốn quang minh lỗi lạc với cậu."

Ở ekip Cực Hạn lâu vậy rồi, trừ mỗi buổi sáng ăn cơm ra, gần như Giang Trạm cả ngày đều phải đeo mic kẹp, nhảy cũng phải đeo.

Hiếm khi không phải đeo như đại hội thể thao hôm nay, hiếm khi Bách Thiên Hành ở đây ngày hôm nay, ôm cũng ôm rồi, cợt nhả vài câu cũng chẳng sao.

Chút ít sầu não vì bị ekip chương trình túm đến mở đại hội thể thao hóa thành hư không, tâm trạng tốt cực kỳ.

Đại hội còn chưa bắt đầu, thực tập sinh hãy còn đang làm nóng người trong sân thi đấu, Giang Trạm liền đứng một chỗ với Bách Thiên Hành chuyện trò trong chốc lát.

Giang Trạm: "Cậu hôm nay không có lịch trình khác?"

Bách Thiên Hành: "Có, đi ngang qua đây liền ở lại một lúc."

Giang Trạm: "Một lúc là bao lâu?"

Bách Thiên Hành: "Một hai tiếng."

Giang Trạm: "Gấp vậy?"

Bách Thiên Hành sâu kín nhìn Giang Trạm, ý tứ kia không phải nói cũng biết: đúng vậy, gấp, gấp cũng đến, còn có thể là vì ai.

Giang Trạm nhìn Bách Thiên Hành, hiểu rõ rồi.

Hai người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu vừa đối diện một cái như vậy, khán đài lại một mảnh tiếng kêu.

Bách Thiên Hành có chút cạn lời, dịch chuyển tầm mắt đi, quét nhìn khán đài một cái.

Giang Trạm rất là thông thạo, giải thích rằng: "Đang cắn đấy."

Bách Thiên Hành vốn không hiểu, Giang Trạm vừa giải thích liền hiểu ra, trong lòng cảm thấy hơi bị buồn cười.

Giang Trạm nhắc nhở y: "Quang minh lỗi lạc thì quang minh lỗi lạc, đừng cười bậy."

Bách Thiên Hành: "Cười chính là phát đường?"

Giang Trạm: "Đúng."

Vừa dứt lời, Bách Thiên Hành nhìn Giang Trạm, nhếch khóe môi, cười một cái.

Dẫn tới fans một mảnh thét chói tai.

Giang Trạm kinh hãi luôn rồi, ánh mắt cảnh cáo: Cậu cố ý.

Bách Thiên Hành hạ khóe môi xuống, đáy mắt ngậm ý cười, đối với sự kinh ngạc của Giang Trạm thì rất ư là vừa lòng.

Dáng vẻ này của y Giang Trạm trông lại thấy buồn cười, ngẫm nghĩ cảm thấy buồn cười thật, cười rộ theo.

Có vài lời, không phải nói nhiều. Nghìn lời vạn chữ, đều ở trong sự ăn ý.

Tựa như hai người cũng chưa từng thương lượng với nhau phải hạ nhiệt độ, phải bóc CP, nhẫn thì về trong tay Bách Thiên Hành một cách thuận lý thành chương như vậy, Giang Trạm cũng không đeo lắc tay thánh giá lần nào nữa.

Có một số việc chính là vậy đó, thời điểm còn chưa xác định, vẫn còn điên cuồng, thoạt nhìn tỉnh bơ không biến sắc, lại phải lao lực tâm cơ; thời điểm xác định rồi, liền muốn quý trọng, bảo hộ cho thật tốt, không muốn phô trương vậy nữa.

Bách Thiên Hành và Giang Trạm, đều đã tới thời điểm không muốn phô trương quá mức rồi.

Sợ dẫn đến sự chú ý và phiền toái không cần thiết, mong bản thân có thể làm được càng tốt hơn, cũng muốn tương lai càng bằng phẳng hơn nữa.

Bách Thiên Hành debut lâu thế rồi, chưa bao giờ giống như bây giờ vậy, bức thiết mà tìm kiếm và mong muốn kịch bản tốt, quay tốt phim ảnh, dựng sự nghiệp tốt hơn nữa.

Hôm nay y vốn có lịch trình, biết được Cực Hạn muốn quay đại hội thể dục thể thao, cố ý mua vé đường sắt cao tốc sớm hơn trở về, đợi lát nữa còn phải đuổi máy bay.

Mười một ngày. Lâu quá rồi.

Đáng tiếc tới cũng chỉ có thể ở lại trong chốc lát, đai hội thể thao bắt đầu chưa được bao lâu y đã phải đi.

Nhưng một tiếng, cũng đủ rồi.

Y hỏi Giang Trạm: "Được phân hạng mục gì?"

Giang Trạm: "Thảm lắm, thật đấy, bắn cung, chạy cự ly ngắn, nhảy cao, chạy tiếp sức, đại hội thể thao hôm nay kết thúc chân tôi phế là cái chắc."

Bách Thiên Hành: "Đừng khiêm tốn, đều là sở trường của cậu."

Giang Trạm: "Đúng ạ, tôi am hiểu, sau đó mỗi một hạng mục đều không bằng cậu."

Thất bại hồi cấp ba của Giang Trạm, tất cả đều là xuất phát từ nơi Bách Thiên Hành.

Chơi bóng chơi không lại, đánh game đánh không lại, tất cả các hoạt động thể dục liên quan không một cái nào chơi thắng cả, năm đó thật sự là tức gần chết.

Nhoáng cái đã nhiều năm, đều tốt nghiệp khỏi ghế nhà trường, chơi bóng đều chậm chạp không lên sân, cũng sẽ không giống như thời học sinh chạy lăng xăng lộn xộn nữa, không tưởng tượng được vào giới giải trí rồi, thế mà vẫn có đại hội thể thao.

Duy nhất Giang Trạm có thể vui mừng đó là: "Cũng may, hôm nay thầy Bách không tham gia, tôi không cần lại làm vạn năm lão Nhị nữa rồi."

"Vạn năm lão Nhị" này, người khác không hiểu, Bách Thiên Hành rõ ràng nhất.

Đại hội thể dục thể thao lớp 10 năm ấy, hai người trùng hợp đụng nhau mấy hạng mục, Giang Trạm tự nhận là thể thao không tệ lắm, nắm chắc hạng nhất dễ dàng, kết quả trận nào cũng có người mạnh hơn hắn, trận nào hắn cũng xếp thứ hai.

Cái người mạnh hơn hắn ấy, chính là Bách Thiên Hành.

Bách Thiên Hành không ngờ Giang Trạm đến giờ vẫn còn nhớ rõ mối thù "Vạn năm lão Nhị" ấy, ỉu ỉu nói: "Không cam tâm vậy à."

Giang Trạm mười ngón giao nhau, xoay khớp cổ tay, còn nghiêm túc: "Hôm nay sẽ không thua nữa."

Bách Thiên Hành nâng tay cuộn tay áo, quay đầu nhìn về hướng staff: "Chạy cự ly ngắn đúng không."

Giang Trạm thấy dáng vẻ y cũng muốn tham gia, lập tức nói: "Anh à! Anh à!"

Bách Thiên Hành quay đầu lại: "Trước kia còn không phục, bây giờ biết sợ rồi?"

Giang Trạm biết nghe lời phải: "Thầy Bách, ngài nghỉ ngơi đi, thật sự đấy, chỉ một tiếng thôi, ngài cứ xem đi, đừng đích thân lên sân."

Bách Thiên Hành đối với hai tiếng "anh" này hưởng thụ vô cùng, gật gật đầu: "Hiếm thấy cậu không ganh với tôi."

Giang Trạm nói một câu sự thật: "Bởi vì hiện trường có khán giả."

Có khán giả, thua thì ngượng, boy tuyển tú bọn tôi dù sao cũng cần có sĩ diện.

Hai người bên này trò chuyện với nhau rất quen thuộc, thực tập sinh khác bên cạnh cũng không nói xen lời, quấy rầy.

Bành Tinh còn hỏi Kỳ Yến: "Ngày hôm qua cậu bảo mang băng đô thể thao cho Trạm ca, giúp chặn lại mồ hôi trên tóc anh ấy cơ mà?"

Kỳ Yến lắc lắc đầu hơn trống bỏi: "Không được không được."

Bành Tinh phản ứng kịp: "Vì Mentor Bách đến rồi?" Lại nói: "Không sao, đừng sợ, tôi cầm đưa cho Trạm ca giúp cậu. Này!?"

Kỳ Yến lại chạy rồi.

Bành Tinh: "???" Bình hoa này rốt cuộc là cậu chạy cái gì cơ chứ!

20 phút sau, đại hội thể dục thể thao Cực Hạn chính thức bắt đầu.

Vừa mở màn chính là hai hạng mục nhảy xa, nhảy cao tiến hành đồng thời.

Giang Trạm sang bên nhảy cao điểm danh, điểm danh xong chờ ngay ở bên cạnh.

Huấn luyện viên và staff hiện trường đem xà ngang bắc lên độ cao 1m2, nam sinh vây xem và nam sinh chờ nhảy cao tất cả đều phát ra một tiếng rên "ối".

Giang Trạm đứng ở hàng người đằng trước, dở khóc dở cười nhìn bọn họ: "Dưới tiền đề 100 điểm cao nhất, với độ cao 1m2 này lấy điểm đạt môn thể dục cấp ba làm tiêu chuẩn, tương ứng chính là 25 điểm."

Mọi người: ".......""

Ngụy Tiểu Phi cùng tham gia nhảy cao: "Anh, 100 điểm tương ứng cao bao nhiêu?"

Giang Trạm ngẫm nghĩ: "Lúc ấy của anh hình như là trên 1m6, giờ thì không biết nữa."

Các nam sinh lại phát ra tiếng kêu rên.

"Tèo rồi tèo rồi tèo rồi."

Chờ sắp xếp xà ngang xong xuôi, các nam sinh khác theo thứ tự rời khỏi sân, một đám tuyển thủ dự thi lần lượt nhảy.

Cùng một độ cao mỗi người có ba lượt cơ hội nhảy lấy đà, ba lượt không nhảy qua, độ cao tương ứng xem như là không có thành tích.

Nếu đây là cuộc thi thể thao cấp ba thì ở đây xem chừng không có mấy người có thể đạt tiêu chuẩn, cũng may đây là đại hội thể thao trong gameshow tuyển tú, không đòi hỏi gì với nhảy lấy đà, cũng không đòi hỏi gì về phương thức vượt xà.

Nói trắng ra chút, miễn là có thể vượt qua xà thì nhảy như thế nào cũng được.

Bởi vậy, 1m2 chính là độ cao rất nhẹ nhàng, trở mình cái là có thể vượt qua.

Mọi người quả thực cũng đều vượt qua.

Nhảy lên, vọt một cái, cá chép lách qua, vượt được xà ngang, ngã nhào lên đệm mềm.

Các nam sinh vỗ tay: "Lợi hại! Siêu cừ! Siêu cừ!"

Giang Trạm đứng một bên đều sắp cười ngốc luôn rồi.

Bách Thiên Hành đã bị đạo diễn gọi đi từ khi trận đấu vừa mới bắt đầu, bây giờ quay trở lại, vừa tiến về hạng mục nhảy cao liền nhìn thấy được thực tập sinh đang quẫy đạp bay qua xà ngang.

Y lộ ra vẻ mặt gặp quỷ, đi đến bên cạnh Giang Trạm: "Còn có thể nhảy như thế nữa."

Giang Trạm quay đầu lại nhìn y, cười rung bần bật: "Thầy thể dục tức chết trước màn hình."

Trọng tài đúng lúc nói: "Giang Trạm!"

Giang Trạm quay đầu lại, giơ tay lên.

Một vòng con trai xung quanh lập tức vô cùng nể tình mà vỗ tay: "Trạm ca! Trạm ca! Trạm ca!"

Giang Trạm ngay cả chạy xuất phát cũng không có, trực tiếp chạy đến trước xà ngang, học mấy thực tập sinh đằng trước, một con cá chép quẫy ngửa, vượt qua xà ngang, lăn lên trên đệm.

Các nam sinh tiếp tục vỗ tay: "Perfect!! Điểm tối đa!"

Bách Thiên Hành: "......"

Giáo viên thể dục xác định sẽ tức chết trước màn hình.

Cái kiểu cánh tay, đầu, thân mình qua xà trước tiên rồi dựa vào sức nhảy mà vượt qua xà ngang, nhảy 1m2, 1m3, 1m4 đều không vấn đề.

Nhưng mà qua 1m4, cứ tiếp tục nhảy như vậy, cho dù cánh tay và đầu qua xà rất dễ dàng, thân mình cũng sẽ chạm phải xà ngang, trừ phi có lực bật nhảy xuất sắc mà thân thể cũng phải đủ uyển chuyển.

Tỷ như Ngụy Tiểu Phi.

Người ta còn chẳng dùng đến đệm mềm, trực tiếp chạy xuất phát, dựa vào lực bật nhảy dũng mãnh, trực tiếp "bay" qua xà ngang luôn.

Các nam sinh: "Oa!~"

Khán giả hiện trường: "Chồng ơi anh siêu đỉnh!"

Ngụy Tiểu Phi đỏ mặt, bước trở về điểm chạy xuất phát.

Đến lượt Giang Trạm, Giang Trạm vẫn cá chép lách người giống lúc trước, nhẹ nhàng vọt thân vượt qua.

Các nam sinh: "Oa!~"

Khán giả hiện trường: "Con trai con siêu đỉnh!"

Giang Trạm xoay người xuống từ trên đệm mềm, lộ ra một vẻ mặt thảng thốt kinh hãi.

Con trai!???

Các nam sinh đều sắp cười thài rồi, ý chỉ Ngụy Tiểu Phi bên kia: "Nhanh, Trạm ca, gọi ba đi."

Giang Trạm vừa đi trở về điểm chạy xuất phát vừa sang sảng nói: "Các em trai, anh gọi ba, các em phải hô chú, được chưa."

Độ cao của xà ngang mỗi lần gia tăng là 5cm, mỗi lần thêm lên, một đám con trai lại kêu một lần, tăng lên đến 1m65 đã có thực tập sinh dự thi hoàn toàn không nhảy qua được rồi.

Bách Thiên Hành ở một bên sâu kín nói với Giang Trạm một câu lúc trước đã từng nói.

"1m65, lấy tiêu chuẩn đạt ở môn thể dục cấp ba, chính là tương đương với vừa mới đạt yêu cầu thôi."

Nam sinh nào đó bên cạnh thốt: "Lấy Trạm ca để làm một cái tiêu chuẩn tham chiếu, cứ như giáo viên thể dục ý."

Nam sinh khác: "Cùng một sân tập."

"Cùng một cái xà ngang."

"Cùng một cái đệm mềm."

"Còn cả các bạn học vây xem giống nhau nữa."

Bách Thiên Hành: "?"

Giang Trạm: "......"

Một đám nam sinh lầy lội đùa giỡn cười há há há không ngớt.

Vãi! Chúng ta to gan rồi! Chúng ta còn có thể trêu chọc Bách Thiên Hành!

Chúng ta mới là người đỉnh nhất!

Giang Trạm biết bọn họ đùa giỡn thôi, không tức giận, lúc sắp đến lượt mình, hắn nhảy vài cái tại chỗ, nói: "Xem anh của mấy cậu nhảy một cái."

Bách Thiên Hành: "Còn vượt tiếp?"

Giang Trạm quay đầu lại nhìn y: "Cũng không biết lão Trần có xem tuyển tú hay không."

Lão Trần chính là giáo viên thể dục cấp ba của họ, dạy Giang Trạm ba năm, cũng dạy Bách Thiên Hành ba năm.

Giang Trạm: "Nếu như xem được, đoán chừng phải hộc máu."

Nói xong, vừa vặn một thực tập sinh đằng trước nhảy xong về đến nơi, trọng tài mới vừa ra hiệu tuyển thủ tiếp theo, Giang Trạm trong lúc tất cả mọi người đều chưa phản ứng kịp, đột nhiên chạy nước rút vọt đi, trước xà ngang một chân nhảy lấy đà, vươn cánh tay, nhẹ nhàng bật một cái, nhảy phốc vọt lên, phần lưng kề sát phía trên xà ngang, giống như chú báo uyển chuyển nhảy vọt qua, nhẹ nhàng mà rơi xuống trên đệm.

Khán đài: "!!!"

Các nam sinh: "!!!"

Ba! Anh mới là ba!

Giang Trạm chạy trở về, hoãn khẩu khí hỏi: "Thế nào? Lão Trần hẳn là không hộc máu nữa nhỉ."

Bách Thiên Hành đánh giá tư thế hắn nhảy cao: "Rất chuẩn mực."

Giang Trạm lại ra cả đầu mồ hôi, rút khăn mặt từ trong túi bên chân trên mặt đất ra, vừa lau vừa nói: "Cảm giác cơ thể nặng nề nhảy không dễ dàng như trước kia nữa, xem ra vẫn là có tuổi, không bằng lúc mười mấy được."

Bách Thiên Hành đứng ở chỗ chạy xuất phát nhìn Giang Trạm, ánh mắt sáng sâu mà hiển hiện.

Y cho tới bây giờ chưa từng nói, cũng cho tới bây giờ chưa từng nói với bất kỳ người nào rằng năm đó, y chính là trong tiết thể dục, nhắm trúng Giang Trạm từ sớm rồi.

Khi đó rất giống với hiện tại, cũng là trong sân vận động, cũng là một đám nam sinh quây quần.

Giang Trạm xếp sau mấy nam sinh, đợi đến lúc hắn nhảy, nhẹ nhàng mà nhảy, phía sau lưng dán xà ngang, thân thể chuyển cong, cái cổ ngưỡng lên.

Bách Thiên Hành lúc ấy cách chỗ đó không xa, vừa khéo nhìn thấy Giang Trạm, khi nam sinh nhảy lên mềm mại tưởng như chim én, sau khi bay lên không thân thể chuyển cong, ngửa đầu, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, còn có hầu kết dưới ánh đèn mang lực cám dỗ mười phần.

Bách Thiên Hành ngày đó không nhớ kỹ người, cũng không nhớ quá rõ gương mặt, thuần túy nhớ kỹ cần cổ ngưỡng lên ấy thôi.

Hôm đó trở về, nam sinh trong độ dậy thì, ở trong giấc mộng đêm khuya liền không làm người, vẫn luôn ôm cái cổ kia hôn lấy.

Ngày kế tỉnh lại, áo ngủ quần ngủ rối tinh rối mù.

Hết chương.

Bình luận

Truyện đang đọc