THƯỢNG VỊ - LA BẶC THỎ TỬ

Bàn về cọ xát tóe lửa, ảnh đế Bách có thể nói là hạng nhất.

"Tôi chẳng những là heo ủn cải trắng, còn là con heo bị cải trắng chủ động ủn cơ."

"Cải trắng còn rất vừa lòng với con heo tôi đây, ủn cả một đêm."

"Tuy rằng ủn xong liền quên, tổn thương trái tim heo."

Giang Trạm đứng ở bên cạnh lý sự: "Đầu năm nay tim heo đều lăn qua nước đục thế à."

Bách Thiên Hành: "Cảm ơn."

Cảm ơn cái gì mà cảm ơn! Ai khen cậu!

Giang Trạm vì cái câu "Món cải trắng của tôi" kia, hoàn toàn trở mặt.

Mùi nước khử trùng hết rồi, chút đau xót lắng đọng dưới đáy lòng cũng theo đó tiêu tan gần như không còn.

Giang Trạm nhìn Bách Thiên Hành, không thấy được một tí nào dáng vẻ của bệnh nhân cả, chỉ cảm thấy người này một khi đã giả bộ, so với trước kia càng không cần mặt mũi hơn.

"Sao không ngã chết cậu đi?"

"Đeo dây cáp bảo hộ làm gì, làm biện pháp bảo hộ làm gì? Thầy Bách nên để chân trần quay phim bên vách núi, quay xong ngó lại đằng sau giật một cái, xem có tảng đá nào có thể chủ động đỡ ngài được không, thầy Bách thân mang thiên mệnh, nếu không đỡ được, nói không chừng bên dưới còn tảng đá thứ hai thứ ba thứ tư chờ để đỡ ngài."

Giang Trạm trở mặt, làm cho Bách Thiên Hành phải nở nụ cười.

Đúng thế, đây mới là Giang Trạm.

Vừa nãy ngoan như vậy làm gì chứ.

Bách Thiên Hành dựa theo lời này, khịa lại, thở dài mà nói: "Heo chết đi, cải trắng sẽ đau lòng mất."

Giang Trạm: "Cả thế giới cũng không phải chỉ có một con heo!"

Bách Thiên Hành giật mình: "Cậu rốt cuộc cũng chịu thừa nhận mình rồi, cải trắng à."

"............"

Giang Trạm đảo mắt xem thường liếc anh già trước mặt một cái.

Bách Thiên Hành có kinh nghiệm dỗi nhau rồi lại làm hòa rất phong phú, khịa xong, biết điều mà lựa chọn nhận sai trước, y đưa tay kéo Giang Trạm: "Được rồi, lỗi của tôi, tôi quay phim đã quá không cẩn thận."

Giang Trạm nhìn y, bình tĩnh hỏi lại: "Rốt cuộc là làm sao."

Bách Thiên Hành: "Lỗi của tôi, tôi đã quá liều lĩnh."

Đoàn phim <Không đường truy đuổi> tài chính ban đầu rất dồi dào, diễn viên cốt cán mời đến cũng đều là diễn viên ưu tú, quay chụp chưa được bao lâu, mấy bên đầu tư lại liên tiếp rút đầu tư, diễn viên đã ký theo đó hủy hợp đồng, rồi thêm gặp phải kiện cáo từ phía công ty bên chế tác, đoàn phim suýt chút nữa giải tán tại chỗ.

Bách Thiên Hành xem như lâm thời cứu cánh được bộ phim, chẳng những cứu cánh, còn bởi vì mặt mũi diễn viên chính Phó Tuyền Chu mà chẳng thu bao nhiêu thù lao đóng phim.

Nhưng đoàn phim vẫn nghèo rớt mồng tơi, từ trên xuống dưới đều phải thắt lưng buộc bụng quay phim, loại địa vị cao như Bách Thiên Hành Phó Tuyền Chu này, tiền khách sạn ở Thành phố Điện ảnh đều là tự mình chi.

Màn diễn ở vách núi treo kia, nếu là đoàn phim có kinh nghiệm có tiền, căn bản không cần phải lo lắng vấn đề an toàn, đặt ở đoàn phim <Không đường truy đuổi> thì chính là tiến thoái lưỡng nan-- không có tiền.

Bách Thiên Hành bắt đầu quay phim từ thời niên thiếu, có một luồng nhiệt huyết không sợ chết, hơn hai mươi tuổi, trở về làng điện ảnh, vẫn là không sợ chết.

Trước kia nguy hiểm hơn y cũng quay không hề bỏ lỡ, lúc quay thầm nghĩ phân cảnh này của vai phải quay cho thật tốt, nào có biết nghĩ đến mặt khác.

Lúc này đây lại hoàn toàn bất đồng.

Quay xong y liền hối hận.

Giang Trạm châm chọc y: "Hối hận cái gì, hối hận chết rồi không có cơ hội được ủn cải trắng nữa?"

Bách Thiên Hành tựa vào đầu giường, với tay sang giữ lấy cổ tay Giang Trạm, dùng bụng ngón chà xát cục xương cổ tay lồi ra: "Tôi sợ cậu đau lòng."

Giang Trạm nhìn y.

Bách Thiên Hành đột nhiên nhíu mày, nâng mắt hỏi: "Cậu không ăn uống gì à, sao mà vẫn gầy thế này."

Giang Trạm gỡ cánh tay ra: "Để ăn ảnh."

Bách Thiên Hành cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, để ăn ảnh? Nhưng thời điểm cậu ấy mới tới Cực Hạn cũng gầy như hiện tại mà nhỉ.

Thêm món ở căn tin thực tập sinh là cố ý chuẩn bị cho cậu ấy, ăn lâu thế rồi mà vẫn không thêm được tí thịt nào.

Thật đúng là cải thảo.

Đoàn người Giang Trạm đến trong ngày, sáng sớm hôm sau đi, vẫn còn lại nửa buổi chiều và buổi tối, ekip chương trình không muốn lãng phí, còn muốn quay thêm chút tư liệu thực tế, thực tập sinh cũng không muốn lãng phí, định lặng lẽ chuồn ra ngoài chơi nửa ngày.

Staff: Không được.

Phí Hải: Chỉ một tí thôi!

Staff: No.

Ngụy Tiểu Phi: Thông khí một chút cũng không được?

Staff: Không được.

Kỳ Yến: Quay tư liệu thực tế ra ngoài thì sao?

Staff: Không bảo mật, không an toàn, không quay.

Nhóm thực tập sinh: "......"

Đang lúc ủ rũ, Cư Gia Tạ đến khách sạn, đem một chiếc xe đón tất cả mọi người đi, tới đoàn phim <Không đường truy đuổi>.

Cư Gia Tạ: "Trao đổi qua với đạo diễn bên kia, đúng lúc gần đây sáu nhóm đều phải quay tư liệu thực tế thăm ban, các nhóm khác đều là đến chỗ tiền bối, lão sư học tập, quan sát, các cậu nếu đã đến đây rồi thì vừa khéo quay ở bên này đi, đoàn phim cũng đã trao đổi rồi, có thể quay, không thành vấn đề. Sau đó đoạn này có thể sử dụng thì sử dụng, không thể sử dụng thì trở về các cậu tiếp tục quay cái khác, cũng không sao cả."

Có thể đến đoàn phim đương nhiên là tốt hơn nhiều so với chết dí trong khách sạn, mấy thực tập sinh đều rất vui vẻ.

Hỏi Giang Trạm xong, Cư Gia Tạ nói: "Cùng đi, cậu ấy xuất phát từ bệnh viện với Mentor Bách."

Chân Triều Tịch: "Mentor Bách không sao chứ ạ?"

Cư Gia Tạ: "Không sao, các cậu nhìn cậu ta mà xem, cậu ta trông giống người bị gì sao?"

Đối với Chân Triều Tịch mà nói thì đoàn phim không có gì xa lạ, còn đối với bốn nam sinh khác đều rất mới lạ, staff Cực Hạn nâng máy quay, Cư Gia Tạ dẫn mấy thực tập sinh tiến vào đoàn phim thăm ban.

Cư Gia Tạ: "Đó là tổng đạo diễn, đó là đạo diễn chấp hành, bộ phim này có tổ biên kịch, đằng kia chính là nhóm của biên kịch."

Cư Gia Tạ: "Hôm nay có ngoại cảnh, không có cảnh của Mentor Bách nhà các cậu, à, diễn viên ở đằng kia, tôi dẫn các cậu qua đó."

Phó Tuyền Chu đã làm xong tạo hình trong phim, đang nói chuyện phiếm với trợ lý, Cư Gia Tạ đi qua, giới thiệu mấy thực tập sinh cho hắn.

Phó Tuyền Chu cười nói: "Tất cả đều là Pick của tôi."

Vừa nghe Phó Tuyền Chu cũng đang xem chương trình, VJ của Cực Hạn lập tức nhắm chuẩn ống kính.

Cư Gia Tạ hỏi hắn: "Cậu đều Pick, vậy cậu thích ai nhất?"

Phó Tuyền Chu cười haha, sảng khoái nói: "Theo đuổi ngôi sao còn phải dùng "nhất" sao, đã thích thì pick hết nhé."

Qua một lát, Bách Thiên Hành cùng Giang Trạm đến đây.

Giang Trạm vừa đến, liền như thể trở về nhà mình vậy, Phó Tuyền Chu chủ động chào hỏi, staff xung quanh cũng cười nhìn hắn, ngay cả mấy đạo diễn cũng không bất ngờ, quen thuộc hỏi hắn đến bao giờ.

Giang Trạm đi theo bên cạnh Bách Thiên Hành, vừa đi vừa nói: "Vừa mới tới ạ."

Đạo diễn: "Vậy hôm nay không cần đi vội vã thế nữa rồi."

Đám Phí Hải nghe một chút thấy không đúng, hử? Chẳng lẽ lúc trước Giang Trạm đã từng tới?

Mấy staff Cực Hạn cũng âm thầm nói nhỏ.

"Trước kia Giang Trạm từng quay tư liệu thực tế bên này?"

"Không mà?"

"Vậy tự cậu ấy tới?"

"Chắc vậy. Không phải, cậu ấy lấy thời gian đâu ra?"

"Đúng đó, cậu ấy đến đây lúc nào?"

Phó Tuyền Chu bên cạnh nghe được, vừa nhìn Bách Thiên Hành đi qua đây vừa làm bộ làm tịch ho khan.

Bách Thiên Hành đến gần, Phó Tuyền Chu nâng tay che miệng, thấp giọng nói: "Bại lộ rồi nha, lộ rồi."

Bách Thiên Hành chăm chú nhìn hắn, hừ nói: "Bại lộ cái gì, quang minh lỗi lạc."

Phó Tuyền Chu: Tôi tin "quang minh lỗi lạc" của cậu đấy?

Người của Cực Hạn định đi hỏi Giang Trạm, Phí Hải cùng Chân Triều Tịch liếc nhau, mau chóng phản ứng lại kịp, hai người này chắc chắn là lén lút tự gặp nhau!

Này có thể hỏi sao?

Hỏi rồi có thể đáp?

Đáp rồi có thể chiếu?

Hai người lập tức gọi staff lại, bắt đầu nói lảng chuyện khác: "Chị ơi, chúng ta còn phải quay cái gì nữa?" "Phòng hóa trang đằng sau cần quay không?" "Em nghe nói đoàn phim ngoại cảnh có xe vệ sinh chuyên dụng, em có thể đi xem thử không?"

Staff bị rời lực chú ý, quên mất định hỏi Giang Trạm cái gì.

Bách Thiên Hành đứng cạnh Giang Trạm, thấp giọng nói: "Hậu quả chủ động đùa với lửa."

Giang Trạm ban đầu không hé răng, trầm mặc một lát, nghĩ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, che miệng thấp giọng nói: "Cậu nói đúng, tôi đúng là biết "đùa" với lửa." Cười: "Nhất là sau khi uống rượu."

Trong ánh mắt đối diện, mang theo sự khiêu khích thật hàm xúc.

Bách Thiên Hành không ngờ tới Giang Trạm tiêu hóa nhanh thế, đã có thể lấy đoạn quá khứ đó để ép ngược lại y.

Bách Thiên Hành tỉnh bơ, tiếp tục đè giọng xuống: "Còn uống không?"

Giang Trạm cười: "Uống."

Bách Thiên Hành cũng cười, có qua có lại: "Uống say xong tiếp tục ủn heo?"

Giang Trạm không nói chuyện, lấy điện thoại ra từ trong túi, cúi đầu.

Bách Thiên Hành cũng lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Giang Trạm gửi cho y.

Không có chữ, chỉ một cái meme.

Một con heo, một con heo trên móng đeo nhẫn ngón út.

Chữ đi kèm: Bổn heo Heo Thiên Hành ta đây.

Bách Thiên Hành: ".................."

Giang Trạm lại gửi một meme nữa.

Một con heo đeo nhẫn ngón út ngồi xổm trước thức ăn cho heo.

Chữ đính kèm: Tào phớ ăn ngon thật.

Bách Thiên Hành: "....................."

Giang Trạm thu lại ý cười, điệu bộ chiến thắng mặt không biến sắc, cất bước đuổi theo Chân Triều Tịch phía trước.

Cải trắng sợ heo nhà cậu? Ủn cũng ủn rồi, ủn một được hai, tặng cậu thêm hai cái meme.

Năm nhóm khác lần công diễn thứ ba đều có ghi hình thăm ban.

Có nhóm đã sớm quay xong tư liệu thực tế liên quan rồi, có nhóm lại bởi vì vấn đề nhật trình, cần đợi đến sau công diễn lần ba.

Sắp xếp ban đầu của nhóm Giang Trạm bọn họ vốn không phải thăm ban <Không đường truy đuổi>, đụng phải Giang Trạm mang đoàn bay sang Côn Minh nên mới đem tư liệu thực tế tiện thể quay cùng nhau.

Mà ngay khi Giang Trạm bọn họ thân ở đất khách, Reuters chỉ là một ít ảnh sân bay, video sân bay, thì trong số sáu nhóm, có thực tập sinh của một nhóm đã trực tiếp leo lên hotsearch ngay đêm hôm đó.

# Chung Trì khóc #

Nhảy xong vũ đạo ở phòng huấn luyện khách sạn, lúc lướt đến hotsearch này, đám Phí Hải còn cảm thấy kỳ quái.

Chung Trì khóc?

Khóc cái gì?

Mở hotsearch ra nhìn một cái, thì ra là các thành viên nhóm Chung Trì cùng nhau đi thăm ban đoàn phim của một nghệ sĩ tiền bối nào đó, thời điểm thăm ban, đoàn phim đúng lúc quay một phân cảnh quần chúng, Chung Trì từ trong nhóm quần chúng này, nhận ra một người quen.

Chung Trì cùng với người quen chạy cảnh quần chúng nhận mặt ngay tại chỗ, nước mắt Chung Trì lập tức rơi xuống.

Vừa khóc một cái như vậy, đem bản thân khóc lên hotsearch luôn.

Lại xem Weibo, thì ra Chung Trì cùng với người quần chúng kia hồi còn rất nhỏ đã cùng nhau làm quần chúng đóng vai phụ ở Thành phố Điện ảnh, kiếm tiền nuôi gia đình, ăn rất nhiều khổ cực, chịu rất nhiều trái đắng, sau này Chung Trì được Tinh Thâm ký hợp đồng công ty giải trí mới không tiếp tục làm quần chúng nữa.

Đoạn từng trải khi còn nhỏ này, bởi vì một lần ghi hình thăm ban, phơi bày trước tầm mắt của công chúng.

Không ai ngờ tới, Chung Trì hạng nhất trong Cực Hạn, Chung Trì từ nhan sắc đến năng lực nghiệp vụ rồi tới trình độ vũ đạo đều đứng đầu, vậy mà có một đoạn quá khứ thê thảm đến vậy.

Thật là làm cho fans nhà Chung Trì đau lòng muốn chết, một bên đau lòng một bên cổ vũ tiếc thương dưới hotsearch.

Mà loại trình độ "ngược fans" này, ở một ý nghĩa nào đó cũng kích thích các fans rất lớn, Cực Hạn ở trước mặt, các Trì Đường tỷ tỷ (hồ/ao nước) vì để che chở cho idol, đương nhiên không chỉ dừng lại ở ôm cái đừng khóc nữa, số liệu đánh chiếm BXH cũng phải làm mạnh lên, có xu hướng muốn đưa cục cưng chúng tôi lên C vị.

Vì thế ở thứ hạng LIKE, hạng nhất hạng hai vốn dĩ đang giằng co, rất nhanh đã kéo ra khoảng cách.

Phí Hải bọn họ nhìn mà tấm tắc lấy làm lạ: "Chung Trì còn có từng trải kiểu này? Thật hay giả vậy? Cậu ấy không phải giống Sở Mẫn, đều từng đào tạo chuyên ngành ở nước ngoài sao, trước kia còn từng chạy diễn ở Thành phố Điện ảnh?"

Bành Tinh: "Chắc là thật, lên cả hotsearch mà."

Chân Triều Tịch nghĩ nghĩ: "Tôi nhớ rõ lúc đánh giá sơ cấp, hình như cậu ấy từng nói qua, điều kiện gia đình cậu ấy không tốt."

Giang Trạm ở một bên, cũng đang nhìn di động.

Cái hắn xem không phải hotsearch của Chung Trì, mà là nhóm fans đầu não của Vương Phao Phao.

@Vương Phao Phao: Toàn bộ thành viên tới đây tới đây, chuẩn bị sẵn sàng, mới vừa nói có thể nào sẽ kéo giẫm hay không, y như rằng nhà kia liền tới. Hạng nhất hiện giờ, nhà nghèo đóng vai phụ, liên quan quái gì tới đàn anh nhà chúng ta? Gia cảnh tốt thành tích tốt tốt nghiệp trường danh giá cũng là lỗi nhà tôi hay sao?

*kéo giẫm: hành vi fans chê bai hạ bệ thần tượng nhà khác để nâng thần tượng mình lên.

@SS thuốc trừ sâu DDVP: Công ty Chung Trì chịu ra tay rồi sao, tôi thấy trong group blogger, có blogger đã được mua thông cáo báo chí kéo giẫm rồi, đây là trông thấy vị trí thứ nhất khó lòng giữ được, nên kéo rồng rắn đi ngược fans kéo giẫm C vị à.

@Học muội XX: Cái chiêu mỹ cường thảm ngược fans cũ rích này đã bao nhiêu năm rồi, sao bọn họ không ngán hả? Ngược fans còn kéo giẫm nhà chúng ta theo?

@SS thuốc trừ sâu DDVP: Bây giờ ngược fans tất cả đều chiêu cũ: Anh tôi thảm, thật đau lòng, chiếm BXH mua mua mua, làm số liệu cho thật cao.

@Vương Phao Phao: Tất cả mọi thành viên thận trọng, đừng để bị dẫn dắt tiết tấu, cố gắng giật lấy C vị.

P đồ dù sao cũng là nửa giang sơn, sẽ không chỉ có một group này của Vương Phao Phao.

Giang Trạm lại chăm chú xem trong một vài group khác mấy lần, cơ bản đều đang nói về đợt thao tác ngược fans này của Chung Trì.

"Sớm không đến muộn không đến, cố tình đến vào lúc này, có thể vì cái gì, còn không phải là vì C vị."

"Công ty Chung Trì push cậu ta mạnh như vậy, phỏng chừng ngay từ đầu đã muốn làm cậu ta lên C vị, kết quả đánh giá sơ cấp xuất hiện một Trạm tuyệt mỹ."

"Ngược fans đã thành lệ thường của show giải trí cả rồi, tôi đều chết lặng."

"Không biết có phải cố ý phơi ra vào lúc này không, nếu là cố ý, thật sự quá mức đánh mất hảo cảm, chúng ta theo đuổi thần tượng là vì thấy ca ca đẹp trai ca ca tài giỏi ca ca quyến rũ ok? Lúc nào cũng ngược ngược ngược, tôi theo đuổi thần tượng vì cái gì, không thể đi thi CPA tìm ngược đúng không."

"Công ty giải trí nhận định thấy vòng fans các người dễ ngược đó, một bên ngược một bên đoạt tiền, súc vật!"

"Nói đến cùng vẫn là cắn đàn anh tốt nhất, C vị không được thì cùng lắm về nhà thi lên cao học!"

Giang Trạm lướt mấy group xong, ngẫm nghĩ, mở ra bảng thứ hạng LIKE của Cực hạn thần tượng đài Ngỗng video.

Chung Trì hạng nhất, ban ngày hôm nay còn không chênh lệch nhiều lắm với số vote của hắn, trong thời gian mấy tiếng buổi tối, đã giật lấy hơn một trăm nghìn vote.

Giang Trạm cũng không thể xác định hotsearch này của Chung Trì là để ngược fans tranh C vị, nếu đúng, người ta đoạt lấy bằng thủ đoạn, vậy không có gì đáng trách, nếu như không phải, số vote cũng đã kéo khoảng cách rồi.

Về phần kéo giẫm mà vòng fans dự đoán trước, dùng sự cao phú soái thuận buồm xuôi gió của hắn, để làm nền tôn lên cuộc sống nghèo khổ mỹ cường thảm của người khác?

Đáy lòng Giang Trạm buồn cười.

So về thảm, thật ra không nhất định là hắn sẽ thua đâu.

Nhưng mà cần gì phải như thế.

Giang Trạm cất di động đi, vỗ vỗ bả vai Phí Hải, ra hiệu đi trước.

Kỳ Yến: "Anh, anh không nhảy nữa à? Chẳng phải quản lý biểu cảm vẫn chưa đủ sao?"

Giang Trạm: "Tự mình luyện không ra được, anh đi tìm một nhân sĩ chuyên nghiệp."

Nhân sĩ chuyên nghiệp trong miệng Giang Trạm, chính là Bách Thiên Hành giờ phút này đang nằm trong phòng bệnh.

Bách Thiên Hành thấy Giang Trạm buổi tối lại tới nữa, có chút bất ngờ: "Đến ủn heo?"

Giang Trạm ngồi xuống ghế cạnh giường, mở một cái video, đưa di động qua: "Heo đừng suốt ngày nằm mơ nữa. Tôi chỉ tới xin thầy Bách chỉ dạy chút việc nghiêm chỉnh thôi."

Ba chữ việc nghiêm chỉnh đè nặng trọng âm.

Hết chương.

Bình luận

Truyện đang đọc