THỦY DỮ HỎA

Editor: Sakura Trang

“Im miệng! Tư Đồ Thắng là nhân trung chi long, há là ngươi loại này tiểu nhân hèn hạ có thể so!”

“Nhân trung chi long?” Liệp Ưng cười nhạt, ” Được a, ta ngược lại muốn nhìn một chút, luôn luôn tâm cao khí ngạo Tư Đồ đại anh hùng, có thể đồ người khác chơi qua hay không muốn ~ ha ha ha!” Dứt lời đưa tay mò vào bên trong y phục của Vân Thanh Tuyền, trêu chọc hạ thân của y.

“Không muốn! Buông ra! Khốn kiếp! Buông ra ta! Ta giết ngươi! Giết ngươi!”

“Dừng tay!” Một tiếng rống giận khiến cho thân thể Liệp Ưng chấn động một cái, Tư Đồ Thắng nâng kiếm chạy tới, huyết sắc phượng mâu đột hiển ra sát khí ác liệt.

“Tệ hại!” Liệp Ưng xoay người chạy, lúc này đang có một đôi phụ tử hái thuốc đi ngang qua, Liệp Ưng vội vàng vận dụng chưởng lực đem bọn họ làm bia đỡ đạn đẩy về phía Tư Đồ Thắng. Cổ tay Tư Đồ Thắng run một cái, lại từ trong kiếm rút ra một cây kiếm khác, một kiếm đỏ rực như lửa, thân kiếm bị đường vân ngọn lửa vờn quanh, phát ra kiếm khí như lửa.

“Phách —— thiên ——” Một kiếm bình thường không có gì lạ, không có bất kỳ hậu chiêu cùng kỷ xảo, khoảng cách xa như vậy, nhìn qua hoang đường buồn cười, nhưng Liệp Ưng nhưng có thể cảm nhận được một cổ kiếm khí như ngọn lửa cháy mạnh đem mình nuốt mất, chờ lúc hắn nhận ra, phát hiện mình đã đầu thân phân liệt.

Âm lãnh ngoan tuyệt trong ánh mắt Vân Thanh Tuyền trước mắt để cho đã trải qua sa trường như Tư Đồ Thắng đều không khỏi ngược lại hít một hơi khí lạnh, rõ ràng là người bên gối, lúc này lại tỏ ra xa lạ như vậy.

Vân Thanh Tuyền ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt xa lạ của Tư Đồ Thắng, trong lòng đau xót: Hắn cuối cùng vẫn là che bai ta. “A! 〜 ” Vân Thanh Tuyền chỉ cảm thấy trong bụng một trận đau nhức, không khỏi rên rỉ thành tiếng.

“Thanh Tuyền!” Tư Đồ Thắng thấy y đau đến co lại thành một đoàn, lập tức chạy tới đem y ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa bụng lớn của y, “Thanh Tuyền, rất đau sao?”

“Ách 〜 ừ 〜 “Vân Thanh Tuyền chịu đựng qua trận đau nhức này, đem một cái bình sứ thả vào trong tay Tư Đồ Thắng, lo lắng nói: “Đây là giải dược, ngươi, nhanh ăn vào.”

“Thanh Tuyền, ta 〜 “Tư Đồ Thắng nhất thời không nói lên lời, khi tỉnh lại nghe lão phu phụ nói Vân Thanh Tuyền lên núi núi hái thuốc, trong lòng liền cảm giác không ổn, vội vàng đuổi theo, thấy y lại bị Liệp Ưng đáng chết kia đè ở dưới người lăng nhục, chính là vì đi tìm giải dược cho mình.

“Cái gì cũng không cần nói, mau ăn đi!” Vân Thanh Tuyền run rẩy đem muốn thuốc nhét vào trong miệng Tư Đồ Thắng, lại vì hắn ngân châm ra xoa bóp, “Khá 〜 Khá hơn một chút sao?”

“Ta không có sao, ngược lại là ngươi 〜 “

“Ách 〜 ừ 〜 “

“Làm sao? Bị thương chỗ nào? Nhanh cho ta nhìn một chút!” Tư Đồ Thắng lo lắng hỏi, “Vẫn là 〜 bụng lại đau? Hài tử lại dày vò ngươi?”

“Không 〜 không bị thương 〜 ta không có sao 〜 ách 〜 “Mặc dù hết sức nhẫn nại, Vân Thanh Tuyền vẫn không khỏi rên rỉ thành tiếng.

“Còn nói không có sao, nhanh để cho ta nhìn một chút.” Tư Đồ Thắng vội la lên.

“Thật 〜 ách 〜 không có sao 〜 đừng, đừng tới đây, đi ra!” Vân Thanh Tuyền bỗng nhiên đẩy ra Tư Đồ Thắng lảo đảo chạy đi.

“Thanh Tuyền!”Tư Đồ Thắng vội vàng đuổi theo.

Vân Thanh Tuyền chạy đến trong sông, liều mạng dùng nước sông lạnh như băng kích thích mình. “Mau dừng tay!” Tư Đồ Thắng vội vàng ngăn cản, “Ngươi đang làm gì? Như vậy sẽ bị bệnh! Ngươi cuối cùng làm sao?!”

“Đừng, đừng để ý ta, ta, ừ ách 〜 “

Tư Đồ Thắng cảm thấy kỳ lạ, thấy hai gò má đỏ ửng Vân Thanh Tuyền, ánh mắt mê ly, đưa tay thăm dò quả nhiên phân thân của y đã sưng lên.”Là mất hồn hương?”Tư Đồ Thắng tất nhiên biết loại hương phấn này, là thủ đoạn của quan to hiển quý dùng lúc nam nữ hoan ái, là một loại mạnh thuốc kích thích tình dục.

Mặt Vân Thanh Tuyền vốn là ửng đỏ càng thêm hỏa thiêu, cũng không trả lời Tư Đồ Thắng, chẳng qua là cúi đầu tránh né ánh mắt của hắn.

“Cần gì phải hành hạ mình như vậy, muốn nói với ta là đượcrồi.” Tư Đồ Thắng cười khẽ, đem Vân Thanh Tuyền ôm đến trong một cái sơn động gần bờ sông, đốt lên một đống lửa, đem Vân Thanh Tuyền đang giãy giụa thương tiếc ôm vào trong ngực, “Rất khó chịu đi, ta tới giúp ngươi.”

“Không, không muốn 〜 “Vân Thanh Tuyền hơi có vẻ nức nở giãy giụa, túm chặt lấy trường bào ướt đẫm không buông tay.

“Yên tâm, trong này rất hẻo lánh, sẽ không bị người phát hiện, chỉ có ta, không cần lúng túng, để cho ta tới giúp ngươi.”

“Không 〜 không muốn 〜 ách 〜 bẩn 〜 ta thật là bẩn 〜” hạ thân sưng lên đã sớm làm Vân Thanh Tuyền cực kỳ khó chịu, nhưng y thủy chung không muốn để cho Tư Đồ Thắng thấy những dấu vết bẩn thỉu trên người mình.

“Ngươi còn nói như vậy nữa ta sẽ tức giận.” Tư Đồ Thắng dán vào bên tai y đau lòng nói. Cởi ra y phục, đập vào mi mắt là một mảnh vết hôn ngổn ngang.

“Ta ngược lại muốn nhìn một chút, luôn luôn tâm cao khí ngạo Tư Đồ đại anh hùng, có thể muốn đồ người khác chơi qua hay không.” Lời của Liệp Ưng như lời nguyền không ngừng vọng trong đầu Vân Thanh Tuyền.

Từng dấu vết sỉ nhục kia đâm đau cặp mắt của Vân Thanh Tuyền, y dùng hai tay nắm những dấu vết kia, giống như muốn đem bọn chúng từ trên người mình xóa đi.

“Dừng tay!” Tư Đồ Thắng bắt được tay của y, “Còn như vậy ta thật phải tức giận!” Thanh âm trầm thấp lại có lực lượng uy hiếp lòng người. “Cái này, là Liệp Ưng làm?”

Vân Thanh Tuyền nhắm chặc hai mắt, run rẩy gật đầu.

“Mất hồn hương cũng là hắn hạ cho ngươi?”

Như cũ gật đầu. “Một kiếm toi mạng thật là quá tiện nghi hắn!” Không khí chung quanh tựa hồ cũng bị đọng lại thành băng, đè nén làm người ta nghẹt thở. “Tại sao không để cho ta nhìn?” Tư Đồ Thắng đem y phục ướt đẫm của Vân Thanh Tuyền cởi xuống, lại đem ngoại bào của mình phủ lên người y. Vân Thanh Tuyền nhìn mình không mảnh vải che thân, vóc người cồng kềnh không chịu nổi, trên người là vết hôn cùng bầm đen tùy ý có thể thấy được, chật vật như vậy, nào còn có nửa điểm phong vận của công tử văn nhã.

Bình luận

Truyện đang đọc