THỦY DỮ HỎA

Editor: Sakura Trang

Vân Thanh Tuyền tựa như nghe được thanh âm tim mình vỡ tan, hài tử của y là một người mù, y cửu tử nhất sanh vì Tư Đồ Thắng khổ cực sanh hạ hài tử lại là một người mù. Mình thật đúng là vô dụng, ngay cả một hài tử khỏe mạnh đều không cách nào vì người kia sinh hạ. Khó trách sau khi tỉnh lại một mực không nhìn thấy Tư Đồ Thắng, không biết hắn thấy hài tử này sẽ có cảm tưởng thế nào. Đường đường chiến thần, đường đường con trai trưởng Diễm vương lại là một người mù! Ha ha, thật là một cười nhạo đáng buồn!

“Hắn... Biết không?” Vân Thanh Tuyền nhàn nhạt hỏi.

“Ừ.”

“A ~ khó trách không thấy hắn.”

“Hắn ở địa lao, đã phái người đi gọi rồi.” Diệp Hồi Xuân giải thích.

“Tại địa lao làm gì?”

“Hắn đem những người ngày đó bắt giữ ngươi đánh gãy gân mạch, treo ngược lên sống đánh chết.”

“...”

Trong không khí bay tới mùi máu tanh, Tư Đồ Thắng đến gần cửa, quanh thân tràn ngập sát khí, huyết sắc trong mắt càng thêm rõ ràng, làm người ta không lạnh mà run, Vân Thanh Tuyền theo bản năng ôm chặt anh nhi trong ngực, nhưng tiểu anh nhi tựa hồ đối với động tác của Vân Thanh Tuyền cảm thấy bất mãn, oa khóc òa lên, lập tức hấp dẫn chú ý của Tư Đồ Thắng, hắn thẳng đi về phía trước mặt hài tử, lòng của Vân Thanh Tuyền cũng treo lên, hắn muốn làm gì? Vân Thanh Tuyền thấp thỏm nghĩ, nồng đậm sát khí ép tới y nhanh muốn nghẹt thở. Nhưng ngay khi Tư Đồ Thắng đứng ở mép giường, anh nhi mới vừa còn khóc không ngừng bỗng nhiên ngưng khóc tỉ tê, mặc dù không thấy được, mặt nhưng như kỳ tích chuyển hướng vị trí của Tư Đồ Thắng, trong miệng còn ô a ô a vui sướng kêu. Ở trong tiếng kêu non nớt này huyết sắc trong mắt Tư Đồ Thắng dần dần thối lui, khôi phục lạnh lùng thường ngày, mắt không chớp nhìn chằm chằm anh nhi trong ngực Vân Thanh Tuyền, hồi lâu không nói.

“Tư, Tư Đồ...”

“Mũi giống như ta, rất tốt.”

“A?” Vân Thanh Tuyền rất là không hiểu nhìn Tư Đồ Thắng.

“Ta nói, mũi của nó, giống ta như đúc.” Tư Đồ Thắng chỉ chỉ lỗ mũi của anh nhi, lại chỉ chỉ mình, “Ngày hôm qua ta đang suy nghĩ, nếu là sinh nam hài, mũi vẫn giống như ta tương đối khá, mũi của ngươi mặc dù cũng đẹp mắt, nhưng không khỏi quá khéo léo, mũi nam nhân, vẫn là cao một chút tương đối oai phong.”

“A a ~~ phải không ~~” Vân Thanh Tuyền cười sờ một cái mũi mình.

“Ngày hôm qua?! Ta nói tiểu tử ngươi, ở lúc Thanh Tuyền chịu khổ ngươi còn có tâm tình nghĩ những thứ này a?!” Diệp Hồi Xuân giận dữ nói.

“Môi cũng rất giống ngươi đâu.” Vân Thanh Tuyền cưng chìu sờ một chút cái miệng nhỏ nhắn đẫy đà trơn bóng của anh nhi, thấy môi Tư Đồ Thắng có chút sưng, chung quanh còn có chút dấu răng nhỏ bé, mang vết máu nho nhỏ, giật mình hỏi: “Miệng ngươi làm sao?”

“Ha ha, cái miệng nhỏ nhắn mập phì thật rất giống a, chẳng qua mập điểm tốt, mập điểm hữu dụng. Ha ha!!”

Lời âm dương quái khí của Diệp Hồi Xuân khiến cho Vân Thanh Tuyền nhớ lại mùi vị quen thuộc bên miệng ngày hôm qua, mặt không kiềm được nóng lên, biểu tình của Tư Đồ Thắng cũng tỏ ra rất mất tự nhiên, sờ một cái vết cắn trên môi, nhàn nhạt nói câu: “Tay không đủ dùng.”

“Ha ha...” Diệp Hồi Xuân ha ha cười to, liền Nguyệt Ảnh bên cạnh cũng không nhịn được nhỏ giọng cười lên.

“Diệp bá bá...”

“Diệp Hồi Xuân!”

“Tốt lắm tốt lắm, lão đầu tử biết điều. Ta sắc thuốc cho hai ngươi, cũng không sai biệt lắm, ta bưng tới cho các ngươi uống.”

“Ta không bệnh, không cần uống thuốc.”

“Ai nói chỉ có bị bệnh mới uống thuốc? Là cho ngươi bổ khí.” Diệp Hồi Xuân cố ý tăng cao thanh điệu, “Ngươi truyền chân khí cả đêm cho Thanh Tuyền, không bù lại làm sao được. Ngươi thật cho là ngươi là thần sao, còn có thân thể kim cương bất hoại sao?”

Truyền chân khí cả đêm cho ta sao? Vân Thanh Tuyền kinh ngạc vui mừng nhìn Diệp Hồi Xuân; mới vừa nãy lời Diệp bá bá rõ ràng là nói cho ta nghe. Ngày hôm qua loại tình huống đó, nếu như không phải là dựa vào hắn truyền chân khí cho ta để duy trì, ta có thể sống sót hay không vẫn là không biết. Khó trách sắc mặt hắn khó coi như vậy. Hắn ~ lại vì ta hao tổn tinh thần như vậy.

Ánh mắt của Tư Đồ Thắng như hai mũi tên ngầm đâm về phía yếu hại của Diệp Hồi Xuân: Tao lão đầu, một ngày nào đó, ta muốn đập ngươi bảng hiệu, san bằng dược trang của ngươi!

Nguyệt Ảnh lần này rất thức thời đi theo Diệp Hồi Xuân rời khỏi phòng, phòng đang ồn ào nhất thời yên lặng một chút.

“Khổ cực ngươi.” Hai người đồng thời nói.

“Ta không có sao.” Lại là đồng thời.

“...” Hai người có chút lúng túng ai cũng không nói gì thêm, bầu không khí tĩnh có chút quỷ dị, chỉ có hài tử ô a ô a tự chơi không ngừng quanh quẩn ở trong không khí.

Bị Tư Đồ Thắng giam một ngày Nguyệt Hà mới vừa được thả ra, nghe nói Vân Thanh Tuyền bình an sinh hạ tiểu thiếu gia vội vàng theo đuôi Diệp Hồi Xuân cùng Nguyệt Ảnh tới thăm.

“Cung hỉ công tử, vui quý tử.” Nguyệt Hà thấy y phụ tử bình an cao hứng không khép miệng được, “Tiểu thiếu gia ở đâu? Để cho ta nhìn một chút.”

“Đây.”

“Thật là một tiểu oa oa xinh đẹp, dáng dấp thật giống công tử, nhìn mặt này, ánh mắt này…” Nguyệt Hà bỗng nhiên sửng sốt một chút, “Di, ánh mắt của tiểu thiếu gia làm sao?!”

Bình luận

Truyện đang đọc