THỦY DỮ HỎA

Editor: Sakura Trang

“Hừ!”

“Ta vẫn cho là mình muốn chẳng qua là có thể ở bên cạnh ngươi, có thể ngày ngày thấy ngươi, như vậy ta đã rất thỏa mãn, nhưng mà ngươi đối với ta càng quan tâm ta liền càng lòng tham, càng muốn cho ngươi chỉ, chỉ đối với một mình ta tốt như vậy.” Thanh âm của Vân Thanh Tuyền nhỏ giống như hài tử làm sai chuyện, “Ta biết, trước khi thành thân với ta, ngươi là có hôn ước, người kia, người đó chính là Tri Thu có phải hay không? Ta, cũng không phải là không tin ngươi đối với ta thật lòng, chẳng qua là trong lòng luôn là nghi thần nghi quỷ, lo lắng ngày nào ngươi đối với nàng yêu thích hơn ta, lo lắng ngươi sẽ đối với ta, đối với quái vật dị tộc này không có hứng thú. Ta, ta chỉ có ngươi! Nhưng ngươi nhưng 〜 lại có nhiều người thương yêu như vậy, nhiều người ủng hộ như vậy, nhiều người ngưỡng mộ như vậy 〜 mỗi lần nghĩ như vậy, ta liền dị thường phiền não bất an, ta sợ, sợ suy nghĩ như vậy sẽ chọc cho ngươi phiền lòng, nhưng ta lại không khống chế được mình 〜 ta, ta không biết mình đây là làm sao, càng không biết mình phải làm thế nào mới phải 〜 “

“Tri Thu, vốn là con nhà ngư dân. Năm đó phụ soái bị địch quân mai phục, người bị thương nặng, do nàng cứu giúp mới tránh được một kiếp.” Tư Đồ Thắng như cũ đưa lưng về phía y, “Phụ thân của Tri Thu, ca ca cùng trượng phu tương lai chưa kịp vào động phòng đều chết trận sa trường, nhưng nàng còn không quân tam an nguy tính mạng cứu phụ soái thân là tướng quân, hết lòng chiếu cố. Phụ soái tiếc nàng bơ vơ, kính nàng khí độ, liền dẫn về phủ, mẫu hậu cũng đúng yêu thích nàng, một lòng muốn vì nàng tìm một nhà tốt. Thu không giấu giếm chút nào mình từng thành hôn, trượng phu chết trận sa trường. Để cho rất nhiều người làm mai dừng bước ~ có một năm Tể tướng Trương Thành mang theo nữ nhi đọc nhất tới nhà ta làm khách, tỏ ý muốn đem nũ nhi gả cho ta, nhà kết làm thân gia. Nữ nhi của hắn ngang ngược kiêu ngạo, đối với Tri Thu một mực hầu hạ bên người ta lại là ngôn ngữ khắc bạc, mặc dù Tri Thu tướng mạo bình thường, nhưng ở trong mắt ta so với những thứ kia cái gọi là đại gia khuê tú đẹp hơn trăm lần. Ta lúc ấy còn trẻ khí thịnh, không ưa nàng, thường nói Tri Thu mới là vị hôn thê của ta, làm bọn họ lừa gạt thẹn thùng đi.”

“Thật là giận dữ vì hồng nhan a...” Vân Thanh Tuyền cười khổ sở.

“Đừng đánh trống lảng!” Tư Đồ Thắng tức giận cắt đứt y, “Ta nói nói như vậy, liền lại cũng không cần ngươi vội đến làm mai cho Tri Thu. Thật ra thì, tuổi tác càng lớn, liền càng không muốn nghĩ chuyện lập gia đình, không, không phải là không nguyện, là không dám. Ta hàng năm khắp nơi chinh chiến, gặp quá nhiều sinh ly tử biệt, thê ly tử tán. Ta không dám bỏ ra cảm tình, sợ tiếp nhận cảm tình. Ta không nghĩ thê tử của ta trở thành Tri Thu thứ hai, mẫu hậu thứ hai, ngày nhớ đêm mong, trông nhưng là cỗ thi thể lạnh như băng.

“Tư Đồ...”

“Sau đó... Mẫu hậu hỏi ta có nguyện ý thú Tri Thu hay không.” Thanh âm của Tư Đồ Thắng lộ ra áy náy, “Khi đó phụ soái đã chết, mẫu hậu uất ức thành bệnh, thân thể một ngày không bằng một ngày... Ta biết, Tri Thu là một nữ nhân tốt, cũng nhất định có thể trở thành một thê tử tốt nhi tức tốt, ta hàng năm ở bên ngoài, không thể dưới gối hầu hạ mẫu hậu, có nàng bên mẫu hậu ta cũng có thể an tâm, hơn nữa... Đối với với người không biết ngày nào thì sẽ bị mất mạng như ta mà nói... Vẫn là sớm một chút lưu lại tử tự tương đối khá... Cho nên ta đồng ý cửa hôn sự này, đem nàng mang về phủ Hồi tướng quân làm bạn bên người. Ta muốn trong phủ trên dưới đều biết nàng là vị hôn thê của Tư Đồ Thắng ta, ta muốn tất cả mọi người đều kính trọng nàng, bởi vì ta biết, lấy nàng xuất thân thấp kém một khi ta chết, ở không có gia thế làm chỗ dựa địa vị của nàng ngay cả một hạ nhân cũng không bằng.”

“Khó trách trong phủ trên dưới cũng đối với nàng một mực cung kính... Ngươi, là đang bảo vệ nàng...” Vân Thanh Tuyền cảm khái nói, “Nếu như không có hoàng đế tứ hôn, Tư Đồ... Sẽ lấy Tri Thu cô nương đi...”

“Ừ.” Tư Đồ Thắng trả lời rất khẳng định, “Ta thừa nhận ban đầu ta cũng không thích ngươi, nhưng này hơn một năm qua ngươi coi như để cho ta không thể không thừa nhận ngươi là một thê tử tốt. Nhưng mà...”

“Nhưng mà?” Vân Thanh Tuyền lo âu nhìn bóng lưng hơi có chút run rẩy kia.

“Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, để cho ta cảm thấy, giữa chúng ta, dường như, có vật gì, ở... Từ từ, trở nên không giống nhau.” Tư Đồ Thắng chậm rãi lại có chút cứng rắn nói, dường như mỗi một chữ cũng phải cân nhắc rất lâu.

“Là cái gì trở nên không giống nhau?” Trong lời nói của Vân Thanh Tuyền mang kỳ vọng.

“Ta... Không biết...” Tư Đồ Thắng áo não lắc đầu, xoay người nhìn Vân Thanh Tuyền, rất lâu sau đó, mới chậm rãi nói câu không liên quan: “Ta thật giống như, thật nhiều năm không tức giận như vậy.”

Sợi tóc của Vân Thanh Tuyền tán lạc ở trong ngực Tư Đồ Thắng, “Thật xin lỗi, Tư Đồ, là ta quá ngốc quá đần, một mực nhìn lên ngươi, nhưng bỏ quên phần kia bất an cùng sợ hãi trong lòng ngươi, bỏ quên... Ngươi cũng là người bình thường... Nếu ngươi không biết là cái gì thay đổi, vậy thì do ta tới cùng ngươi đi phát giác đi...”

“Hừ!” Lại là một tiếng hừ lạnh, Tư Đồ Thắng quay đầu đi không nhìn y.

“Ta biết lỗi rồi... Thật biết...” Vân Thanh Tuyền trong trẻo lạnh lùng quen, đi dỗ cũng không biết muốn nói gì để cho Tư Đồ Thắng hết giận, “Ta đồng ý với ngươi... Ta sẽ giống như đối với thân tỷ tỷ đối với Tri Thu... Sẽ không để cho nàng bị bắt…”

“Đúng! Còn có chuyện này!” Tư Đồ Thắng bỗng nhiên xoay mình ngăn chặn hai bên tay Vân Thanh Tuyền, nắm lấy cằm y hung tợn trợn mắt nhìn y, gằn từng chữ nói: “Ai nói cho ngươi làm bộ đồ mới chính là thành thân?! Mẫu hậu hiểu rõ nhất Tri Thu, làm sao chịu để cho nàng làm thiếp? Ngươi chẳng lẽ chưa nghe nói qua tống thân sao?!”

“Tống...thân?” Vân Thanh Tuyền không hiểu.

Tư Đồ Thắng liếc y một cái: “Chính là ở lúc nữ tử xuất giá phải do nương gia huynh đệ tự mình hộ tống đến phu gia, cũng cho phu quân người đo dặn dò và nhắc nhở. Tri Thu đã sớm không có người thân, Tư Đồ gia dĩ nhiên chính là nương gia của nàng. Ta gióng trống khua chiêng chuẩn bị hôn sự, y phục đồ trang sức đều là xuất từ tay sư phó tốt nhất đế đô.” Tư Đồ Thắng cười ngạo nghễ, “Ta chính là muốn cho nàng gả đủ phong quang, ta ngược lại muốn nhìn một chút còn ai dám loạn khua môi múa mép cười nàng là một quả phụ.”

Thần thái lãnh tuấn như vậy, nụ cười cao ngạo như vậy, thần khí giống như lần đầu gặp vậy. Vân Thanh Tuyền cười si ngốc: “Vậy chúng ta nhưng phải chuẩn bị một phần đại lễ mới được.”

“Đó là tự nhiên.”

“Tư Đồ chuẩn bị mừng gì vậy?”

Ai biết, loại chuyện này cho tới bây giờ đều là Tri Thu lo…”

Lời còn chưa dứt, hai người liền đồng thời cứng đờ, trố mắt nhìn nhau. Vân Thanh Tuyền nhìn Tư Đồ Thắng biểu tình quái dị, thận trọng hỏi: “Chính là nói... Ngươi chuẩn bị xong hôn sự... Lại không có chuẩn bị quà mừng của bản thân?”

“Nhanh ngủ!” Tư Đồ Thắng nhanh chóng ngã xuống giường, “Sáng mai cùng ta đi ra ngoài!”

Bên ngoài Linh Lung các, một chiếc xe ngựa hoa lệ vững vàng dừng lại, trên xe một trước một sau đi xuống hai nam tử, người trước một thân cẩm bào màu đỏ tía, phía trên dùng thải tuyến thêu đồ án lưu vân bách phúc, eo đeo đai ngọc, đỉnh đầu dùng ngọc quan bằng ngà voi, một gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng tựa như đao, dưới mày kiếm là một đôi mắt phượng hưi nhếch lên nhìn khắp bốn phía, tựa như bảo kiếm ra khỏi vỏ, khí lạnh bức người, không giận tự uy. Người phía sau trường bào màu mặc ngọc, cổ áo cùng ống tay áo thêu lá trúc lịch sự tao nhã, tóc đen đài đến eo, chẳng qua là dùng một sợi tơ màu ngọc buộc lại, y hơi cúi đầu, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng sẽ không ảnh hưởng chút nào đến dung nhan phiên nhược kinh hồng của y, lông mày dài như liễu, lông mi đen mà dày tựa như nửa che đôi mắt đẹp, dịu dàng như ngọc, nhưng vóc người của y hơi có vẻ cồng kềnh, nếu không thật sẽ cho người lầm tưởng tiên nhân hạ phàm.

Bình luận

Truyện đang đọc