THỦY DỮ HỎA

Editor: Sakura Trang

“Tư Đồ, ta nghĩ, sau này theo ngươi xuất chinh.” Yên lặng sau một lúc lâu Vân Thanh Tuyền bỗng nhiên nhắc tới.

“Không được!” Tư Đồ Thắng quả quyết cự tuyệt, “Võ công của ngươi không giỏi, quá nguy hiểm.”

“Nhưng mà, Diệp bá bá nói võ công của ta đã có thể xuất sư, mặc dù xa không kịp ngươi, nhưng cũng có thể đối phó được tình huống trên chiến trường, năm đó Diệp bá bá coi như quân y theo phụ thân ngươi xuất chinh, không phải cũng bình an còn sống sao.”

“Ông ta?” Tư Đồ Thắng có chút khinh thường hừ một tiếng, “Ông ta về điểm kia công phu có thể sống tới ngày nay, chủ yếu là dựa vào vận khí.”

“Khụ —— ừm ——” Một tiếng ho khan kéo dài, Diệp Hồi Xuân nghênh ngang đi vào, cười nói với Tư Đồ Thắng: “Xem ra thương thế chuyển biến rất nhanh a, ta lại cho ngươi hai thang thuốc, bảo đảm thuốc đến hết bệnh.”

Hừ, trong lòng Tư Đồ Thắng hừ lạnh một tiếng, ngươi là muốn cho ta nhanh lên một chút đi gặp liệt tổ liệt tông nhà ta đi.

“Tư Đồ, Chung phó tướng ở phòng chính chờ ngươi.” Sắc mặt của Diệp Hồi Xuân trở nên nghiêm túc dị thường.

“Đi.” Tư Đồ Thắng phát giác khác thường, buông chén đũa xuống đi thẳng đi ra ngoài.

“Cái gì?! Lại có mười mấy tên lính ngã bệnh?” Tư Đồ Thắng giận dữ, từ trở lại đến bây giờ, đã có gần trăm tên lính bị bệnh, hơn nữa số người vẫn mỗi ngày đều đang gia tăng, “Chẳng lẽ là dính vào ôn dịch nữa sao?”

“Ta nhìn không giống, ngược lại giống như trúng độc.” Diệp Hồi Xuân nghiêm túc nói.

“Trúng độc? Độc gì?” Tư Đồ Thắng lạnh lùng hỏi.

“Một loại kiến lửa sinh trưởng ở tây phương hết sức hiếm thấy, trong sách ghi lại độc của nó có thể để cho người sốt cao không ngừng, giác quan tê dại, thậm chí sinh ra ảo giác, những triệu chứng này đều tương tự với triệu chứng của binh lính bị bệnh.”

“Diệp đại phu có biết phương pháp giải độc?”

“Loại độc trùng này ta chỉ xem qua ở trong sách, cũng chỉ có thể thử phân phối giải dược. Nhưng tốc độ truyền bá loại độc này so với ôn dịch nhanh hơn, vì không truyền nhiễm càng nhiều người hơn, ta nghĩ tốt nhất cách ly những binh lính bị trúng độc.”

“Cũng chỉ có như vậy.”

Mấy ngày tiếp theo Tư Đồ Thắng cũng ở lại trong doanh trấn an lòng quân, tràng bệnh khiến cho lòng người trong quân doanh bàng hoàng, bầu trời giáo tràng tựa như đều bị khói mù bao phủ.

Ngày hôm đó Tư Đồ Thắng đang tuần tra trong doanh, chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc: “Tại sao ngươi lại ở trong này?”

“Ta tới giúp Diệp bá bá đem thuốc phát cho binh lính.” Vân Thanh Tuyền xoa xoa mồ hôi trán nói.

“Trong này rất nguy hiểm, ngươi mau trở về, thuốc đặt ở trong này, ta sẽ phái người phát.” Tư Đồ Thắng kéo Vân Thanh Tuyền đến một bên, dùng giọng ra lệnh nói.

“Diệp bá bá đã dạy ta y thuật, ta ở lại đây tổng có thể giúp một chút. Huống chi, không thấy được ngươi, coi như trở lại trong phủ ta cũng sẽ thực không yên lòng, đêm không thể chợp mắt.”

Tư Đồ Thắng thấy tâm ý y đã quyết, cũng sẽ không ngăn trở thêm, chẳng qua là để cho y cẩn thận nhiều hơn liền lại đến nơi khác tuần tra. Đêm đến, trong giáo trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có một mình Vân Thanh Tuyền yên lặng luyện tập kiếm pháp.

“Người nào?!” Một cái thanh âm thô cuồng ở sau lưng vang lên, “Ngươi là đội nào? Đã trễ thế này làm sao còn chưa đi nghỉ ngơi, tình huống bây giờ đặc thù, ngươi còn không cần luyện công gấp gáp, cất giữ nhiều chút thể lực tương đối khá.”

Vân Thanh Tuyền quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy người nói chuyện đại khái chừng năm mươi tuổi, khôi ngô cao lớn, mặt mũi dữ tợn, con mắt trái mang cái chụp mắt, chắc hẳn là mù, hai tay chống gậy, ống quần bên phải trống trơn.

“Ta không phải binh lính.” Vân Thanh Tuyền lễ phép nói, “Ta chẳng qua là mượn sân nơi này luyện công.”

“Nga? Vậy ngươi là ai?” Người nọ nhìn bộ dáng Vân Thanh Tuyền tuấn tú tựa như bạch diện thư sinh, trong lòng hồ nghi.

“Vãn bối Vân Thanh Tuyền.”

Danh tự này thật giống như ở đâu nghe qua, người kia suy nghĩ, đúng rồi, không phải là phu nhân bị Thánh thượng gả cho tên tướng quân kia sao. Hừ, nguyên lai là một nam sủng.

“Trong này không phải địa phương ngươi nên tới, nhanh chút trở về, nếu không đã xảy ra chuyện gì tướng quân trách tội xuống lão phu cũng gánh không nổi.”

Vân Thanh Tuyền thấy giọng hắn bỗng nhiên chuyển lạnh, không biết mình đã đắc tội hắn ở điểm nào, vẫn khiêm tốn nói: “Ta chẳng qua là ở đây luyện công, không có việc gì, ngươi không cần phải lo lắng.”

Người nọ nhìn một chút tay Vân Thanh Tuyền đầy bọt nước, cười nhạt một chút liền xoay người rời đi. Vân Thanh Tuyền tiếp tục luyện tập, bằng vào trí nhớ nhớ lại bộ sách võ công của Tư Đồ Thắng. Y biết, nghĩ muốn theo Tư Đồ Thắng xuất chinh, tất cần phải đề cao võ công của mình mới được. Vẫn nhớ bộ dáng cao ngạo của Tư Đồ Thắng khinh thường khi giao thủ cùng mình, đáng chết, rõ ràng cùng là Tư Đồ chiêu thức giống nhau, tại sao luyện lâu như vậy một chút tiến bộ đều không có. Vân Thanh Tuyền thầm mắng mình.

“Trời cũng sắp sáng, còn không đi sao?” Người chống quải trượng chẳng biết lúc nào lại đứng ở gần Vân Thanh Tuyền.

“Không được, thời gian của ta… Không nhiều lắm… Tất cần phải nhanh chóng luyện tập…” Vân Thanh Tuyền thở hào hển trả lời, y phục đã ướt mồ hôi, bị gió thổi hơi có chút lạnh, cầm kiếm tay đã bắt đầu không bị khống chế run rẩy.

Bình luận

Truyện đang đọc