THỦY HỎA GIAO DUNG - BẰNG Y ÚY NGÃ

"Tổ trưởng, tôi.....tai tôi có phải có vấn đề rồi không?". Sau khi ngắt điện thoại thì bối rối đối mặt với Thương Mặc, tay nắm di động ngày càng run lợi haị, bộ dáng này của Cố Úc Diễm dừng trong mắt Thương Mặc, cũng làm cho nàng hơi kinh ngạc, nhưng chỉ gật đầu, "Đi mau"
"Cám ơn tổ trưởng". Hướng nàng nói thật nhanh rồi lảo đảo chạy đi, đến ven đường bắt taxi, lúc ở trên xe thì Cố Úc Diễm hốt hoảng bấm dãy số của Tần Thanh Miểu, nhưng cuối cùng chỉ nghe được âm thanh "Đã tắt máy"
Lòng như lửa đốt cả một đường, sau khi đến bệnh viện thì trả tiền cho lái xe, cũng không chờ lái xe thối lại tiền mà vội vàng xuống xe chạy vào bệnh viện, đang muốn hỏi tiếp tân tình hình hiện tại của Tần Thanh Miểu, thì lại nghe thấy âm thanh lạnh lùng mà mình quen thuộc nhất kia, "Tiểu Diễm? Tại sao em lại ở đây?"
Quay phắt lại, nhìn thấy nữ nhân mặc tây trang đứng vững vàng ở kia, Cố Úc Diễm lập tức chạy qua, lôi kéo tay nàng xem xét cao thấp một lượt, "Miểu Miểu, chị....Chị có sao không? Bị thương chỗ nào? Chỗ nào không thoải mái? Chị....."
Nâng chạm nhẹ vào môi Cố Úc Diễm, chỉ nhìn sơ qua liền biết người này vừa mới nhận được tin tức sợ hãi, ánh mắt Tần Thanh Miểu nhu hòa, "Tôi không sao".
"Không có việc gì? Tại sao lại không có việc gì? Em xem xem....Tại sao chị lại ở đây, bác sĩ đâu? Nói thế nào a....". Làm sao mà Cố Úc Diễm tin được, lấy tay Tần Thanh Miểu ra rồi tiếp tục nói chuyện, ngữ khí ngày càng dồn dập.
"Tôi thật sự không có việc gì". Khóe miệng lộ ra một nụ cười cực ôn nhu, Tần Thanh Miểu nâng tay nhẹ búng chóp mũi của nàng, "Tôi có chuyện quan trọng phải ra ngoài một lát, em giúp tôi đến phòng 307 chăm sóc ca ca của tôi, được không?"
"Chị bị thương mà còn muốn đi đâu nữa?". Rất bất mãn đối với nữ nhân không để ý đến thân thể của bản thân, Cố Úc Diễm mím môi, trong mắt ẩn ẩn hiện lên não lòng, "Chị....."
"Thật sự không có việc gì, trái lại là ca ca, vì cứu tôi nên mới bị thương". Nhẹ nhàng lắc đầu, Tần Thanh Miêu ôn nhu nói, "Giúp tôi chăm sóc ca ca, được không?"
Nháy mắt mấy cái, nghe nàng nói như vậy thì mới yên lòng, nhưng vẫn chưa thật sự an tâm mà đánh giá nàng một lần nữa, sau khi xác định nàng thật sự không có chuyện gì thi mới gật gật đầu, Cố Úc Diễm nắm tay nàng để bên môi hôn một chút, "Vậy chị không được để mình gặp nguy hiểm nữa".
"Ân, cậu đã phải người bảo vệ tôi". Tay thuận tiện quét qua mũi nàng hai ba cái, Tần Thanh Miểu mỉm cười, "Tôi đi đây..."
Nói xong thì đi qua người Cố Úc Diễm, vừa muốn rời khỏi bệnh viện, thì đột nhiên như nhớ tới cái gì, dừng cước bộ, xoay người nhìn Cố Úc Diễm, "Di động hỏng rồi, lát nữa xử lí xong công chuyện, tôi sẽ trở lại, đừng suy nghĩ lung tung, ân?"
"Hảo.....". Ngoan ngoãn gật đầu, Cố Úc Diễm nâng tay vẫy vẫy với nàng, thấy nàng trả lại cho mình một nụ cười ôn nhu, lúc này mới xoay người hỏi y tá, sau đó đi dọc theo hành lang, cuối cùng tìm được phòng 307.
"Thỏa thuận giữa chúng ta không phải là như thế!". Mới vừa đến cửa phòng thì nghe được một giọng nam đang tức giận truyền ra từ bên trong, đồng thời còn có cả âm thanh vỡ tan của cái chén bị ném xuống đất, Cố Úc Diễm ngẩn người, nghĩ đến Tần Thanh Dật đang cãi nhau với ai ở bên trong, dừng lại cước bộ, không đẩy cửa vào.
"Anh mẹ nó không biết xấu hổ nói những lời này với tôi? Đó là ngoài ý muốn sao? Hả?". Sau âm thanh vỡ vụn của thủy tinh, thì lại vang lên âm thanh căm tức đập bàn, nam nhân ở trong phòng bệnh ngày thường đều duy trì một bộ dáng trầm ổn giờ phút này tiếng nói cao hơn vài phần, "Còn có mấy ngày hôm trước, bên chi nhánh công ti có chuyện, đừng tưởng rằng tôi không biết có chuyện gì xảy ra! Tôi đã nói cái gì? Không được động đến Thanh Miểu!"
Bất chợt nghe thấy câu nói này, sắc mặt Cố Úc Diễm thay đổi ngay lập tức, dựa sát vào cửa phòng, đôi mi thanh tú nhăn lại gắt gao, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh ở bên trong.
"Nực cười, muội muội của tôi thì tôi che chở, có vấn đề sao?". Thanh âm lại nâng cao thêm vài phần nữa, Tần Thanh Dật tức giận vỗ bàn, "Tôi cảnh cáo anh, chuyện thế như vậy tuyệt đối không thể có lần sau, nếu không, đưng trách tôi!"
"Bộp" một tiếng, điện thoại bị ngắt, đồng thời di động đang cầm trên tay cũng bị ném vào tường, sau đó dựa vào đầu giường, người kia vì nói quá sức nên ho ra tiếng, Tần Thanh Dật nắm chặt hai tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm di động vỡ nát trên sàn, ngực phập phồng, vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.
Ngoài cửa, thân mình Cố Úc Diễm dán vào tường, hàm răng cắn chặt môi dưới, mày gắt gao túm lại một chỗ, đứng ở đó một hồi lâu, hít sâu hai ba lần, rồi mới nâng tay gõ gõ cửa, nghe được thanh âm khôi phục bình tĩnh của Tần Thanh Dật, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
"Tại sao lại là cô?". Trên đầu vẫn còn quấn băng vải, Tần Thanh Dật vừa nhấc đầu thì thấy Cố Úc Diễm tiến vào, vẻ mặt lộ ra một chút kinh ngạc, lại liếc mắt nhìn về phía sau nàng một cái, "Thanh Miểu đâu?"
"Miểu Miểu nói có chuyện quan trọng cần xử lí, nhờ tôi lại đây chăm sóc anh". Duy trì vẻ mặt bình tĩnh, thật giống như chưa hề nghe được cuộc nói chyện lúc nãy của Tần Thanh Dật, Cố Úc Diễm nhìn sàn nhà có chút hỗn độn, đứng dậy cầm chổi quét đống thủy tinh qua một bên, rồi lại nhặt cái điện thoại có vẻ không thể sử dụng được nữa ở dưới đất, quay đầu nhìn Tần Thanh Dật.
"Cái đó....Ném rất tốt". Trên mặt lóe ra một tia xấu hổ mất tự nhiên, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn duy trì bình tĩnh, Tần Thanh Dật cười nhã nhặn, "Làm phiền cô rồi".
"Không có gì". Trong đầu đang suy xét xem nên hỏi Tần Thanh Dật như thế nào về chuyện vừa rồi, vừa nhấc đầu thì nhìn thấy ánh mắt tim kiếm của anh ta, lại cảm thấy có chút đau đầu, Cố Úc Diễm âm thầm hít hai tiếng, mang mấy mảnh nhỏ này bỏ vào thùng rác, lúc này mới ngồi bên cạnh giường bệnh, "Muốn uống nước không?"
"Không cần". Tần Thanh Dật kéo khóe miệng miễn cưỡng cười, "Kỳ thật cũng không có chuyện gì, Thanh Miểu em ấy chỉ là chuyện bé xé ra to, không cần cô phải chăm sóc..."
Nhẹ nhàng lắc đầu, tầm mắt Cố Úc Diễm dừng ở dải băng quấn trên đầu Tần Thanh Dật, mở miệng nói, "Miểu Miểu nói anh vi cứu cô ấy nên mới bị thương, vì thế tôi chăm sóc anh cũng là chuyện hiển nhiên"
"Thanh Miểu....nói như vậy sao?". Biểu tình trên mặt bị kiềm hãm, đôi mày sắc hơi nhăn lại, Tần Thanh Dật hơi cúi đầu, khóe miệng bỗng dưng kéo ra một vòng cung có chút chua xót, nhưng mà chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại vẻ ôn nhuận thường ngày, "Em ấy là là em gái của tôi, tôi bảo vệ cho em ấy là chuyện hiển nhiên, chút chuyện nhỏ này tính là cái gì đâu".
"Ân....". Nhẹ nhàng gật đầu, tay không ý thức nắm chặt đầu gối, Cố Úc Diễm không nhìn anh ta, chỉ thởi dài, "Trước kia ca ca tôi cũng từng nói như vậy".
Lại ngẩn ra, nụ cười nhã nhặn trên mặt lập tức biến mất, Tần Thanh Dật nhìn Cố Úc Diễm, sau một hồi lâu mới nói, "Cố Úc Sâm?"
"Ân".
"A.....". Nghe thấy câu trả lời của Cố Úc Diễm, rốt cục cảm thấy hỏi vấn đề này có chút ngu xuẩn, nam nhân trên giường bệnh nâng tay sờ sờ băng vải trên đầu, "Có lẽ đều là ca ca, nên tâm tình cũng giống nhau".
Ân....". Nhẹ giọng đáp lời, giờ phút này không chỉ lo lắng làm sao để biết một chút gì từ Tần Thanh Dật, mà còn nhớ đến vị ca ca đối tốt với mình từ nhỏ đến lớn, tâm tình Cố Úc Diễm vô cùng phức tạp, hồi lâu sau, cố gắng khôi phục tâm trạng, "Đúng rồi, tại sao anh lại bị thương a....Miểu Miểu cô ấy, thật sự không có chuyện gì sao?"
"Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi". Không một chút do dự, Tần Thanh Dật giơ lên một nụ cười tươi, rồi lập tức nhăn mi lại ,"Nhưng nói thế nào thì công trường cũng quá nguy hiểm, tôi sẽ khuyên Thanh Miểu tốt nhất sau này không nên đến nữa, cô cũng giúp tôi khuyên nhủ em ấy đi".
"Công trường?". Từ chỗ Đường Vận cũng nghe được bên công trường xảy ra vấn đề, nhưng lại không biết rốt cục là có chuyện gì xảy ra, Cố Úc Diễm nghi hoặc lập lại một lần, Tần Thanh Dật cũng không để ý, ngược lại rất hảo tâm giải thích cho nàng, "Bộ phận bất động sản của Tần thị, gần đây có mấy hạng công trình, hôm nay Miểu Miểu đi đến công trường hạng nhất để giải quyết công việc...."
Dừng một chút, nhìn thấy vài phần hồ nghi trong mắt Cố Úc Diễm, một chút trốn tránh nhanh chóng xuất hiện trên mặt Tần Thanh Dật, "Tình huống cụ thể tôi cũng không biết rõ, lúc đó tôi cũng đi bên cạnh, không nghĩ tới lúc em ấy đang thị sát thì một phần giàn giáo ngã xuống...."
Giàn giáo ngã?
Nhưng mà loại chuyện thế này không hề hiểu rõ, Cố Úc Diễm chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Thanh Dật một cái, không nói gì nữa.
Nghĩ rằng, cho dù có hỏi, ắt hẳn Tần Thanh Dật cũng sẽ không nói cho nàng biết sự thực đi?
"Bác sĩ có nói gì không?". Phòng bệnh trở nên vô cùng im lặng, hai người đều nghĩ đến chuyện riêng của mình, thẳng đến khi Tần Thanh Miểu đẩy cửa tiến vào, cũng không hề phát hiện thấy không khí kỳ quái, phản ứng đầu tiên là hỏi thương thế của Tần thanh Dật.
"Bác sĩ nói chỉ bị thương ngoài da". Nhìn thấy biểu tình của muội muội lập tức trở nên thoải mái, Tần Thanh Dật lộ ra nụ cười ấm áp, "Anh là một đại nam nhân, chút vết thương nhỏ này, không đáng gì".
Thực không hình tượng ném một cái xem thường, Tần Thanh Miểu bước qua, ôm ngực đứng bên giường, "Anh ở đây nghỉ ngơi thêm vài ngày đi, đưng lo lắng chuyện công việc".
"Có thể nghỉ ngơi sao?". Nụ cười lại xán lạn thêm vài phần, Tần Thanh Dần để lộ ra hai hàm răng trắng noãn, "Có muội muội là tổng giám đốc thật tốt a".
Nhẹ giọng "Xuy" một tiếng, Tần Thanh Miểu không đáp lời, nhưng ánh mát nhìn Tần Thanh Dật lại thêm thân thiết vào phần. Cố Úc Diễm ở bên cạnh nhìn hai người rõ ràng vẫn không nói gì nhiều nhưng đều hiện ra sự thân thiết, tuy trên mặt vẫn duy trì bộ dáng bình tường, nhưng ở trong không khí tràn ngập cảm giác giống như mình và ca ca trước đây, bỗng dưng có chút nhớ ca ca.
Hai người bồi Tần Thanh Dật trong chốc lát, cuối cùng Tần Thanh Miểu tìm một hộ lí chuyên nghiệp để tránh Tần Thanh Dật gặp chuyện ngoài ý muốn, sau đó mới ở trước vẻ mặt bất đắc dĩ của Tần Thanh Dật mà kéo Cố Úc Diễm rời khỏi bệnh viện.
"Miểu Miểu, tình cảm giữa chị và ca ca thật tốt". Ngồi ở ghế phụ, thân mình dựa vào lưng ghế, Cố Úc Diễm nghiêng đầu nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Tần Thanh Miểu, nghĩ đến giọng điệu không giống làm bộ tức giận với Tần Thanh Dật lúc nãy, nhẹ giọng hỏi
"Ân?". Không nghĩ tới Cố Úc Diễm sẽ hỏi như vậy, Tần Thanh Miểu nghiêng đầu nhìn nàng một cái, không gật đầu cũng không lắc đầu, lại thu hồi tầm mắt rồi tiếp tục chú nhìn phía trước.
Không có được đáp án như ý muốn, Cố Úc Diễm nghiêng đầu, không nói gì nữa.
"Anh ấy là ca ca của tôi, những chuyện tinh cảm khác, không liên quan gì đến anh ấy". Đèn đỏ sáng, xe dừng lại ở ngã tư đường, Tần Thanh Miểu vẫn duy trì bộ dáng nhìn phía trước, thanh âm đạm đạm.
"Tôi nghĩ, ắt hẳn anh ấy cũng nghĩ như vậy"

Bình luận

Truyện đang đọc