THỦY HỎA GIAO DUNG - BẰNG Y ÚY NGÃ

Edit: nhatientri
Beta: Phanh_97

Tần Thanh Miểu không trả lời câu hỏi của Cố Úc Diễm, không chút để ý liếc nàng một cái, đi ra ngoài, "Tôi đi cho Đạm Đạm ăn".
Có lẽ là quần áo Tần Thanh Miểu mua cách đây hai năm, nên vẫn lộ ra hơi thở dào dạt của sinh viên, vì vậy với một Cố Úc Diễm là một kiểm sát trưởng, đại đa số thời điểm đều cần đến vẻ mặt nghiêm túc, thật sự là có chút không thích hợp.
Sau khi mặc xong quần áo thì đi ra ngoài, nhìn quanh bốn phía không nhìn thấy Tần Thanh Miểu, đi đến ban công thì nhìn thấy nàng quả nhiên đang ngồi đó vuốt đầu Đạm Đạm, Cố Úc Diễm bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống theo, "Miểu Miểu..."
"Ân?". Ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cố Úc Diễm mặc áo trắng quần bò, đầu tiên là ngẩn người, tựa hồ ý thức được hình như không quá thích hợp để mặc đi làm, Tần Thanh Miểu điều mi, đứng lên, "Đi thôi, tôi đưa em trở về thay quần áo".
"Ngô, như vậy có thể.....". Tuy vẫn còn dư thời gian, nhưng cũng không muốn làm phiền Tần Thanh Miểu như vậy, Cố Úc Diễm gãi gãi đầu, Tần Thanh Miểu không hình tượng trắng mắt liếc nàng, "Hoàn cảnh nào nên mặc quần áo gì, đến bây giờ còn không biết?"
"Ách....không phải...". Biết nữ nhân này ở phương diện đó rất nghiêm túc, Cố Úc Diễm vội vàng lắc đầu, nghĩ nghĩ, "Vậy....trở về thay quần áo".
"Ân, đi thôi".
Hai người ra khỏi nhà, trước khi Tần Thanh Miểu còn không quên sờ đầu Đạm Đạm, nhìn bộ dáng đại miêu kia lười biếng nằm dài ra ban công phơi nắng mà nhẹ nhàng cười, làm cho Cố Úc Diễm ăn chua từng đợt.
"Đúng rồi, Miểu Miểu, tại sao Đạm Đạm suốt ngày chỉ ăn cơm rồi ngủ a?" Mãi cho đến khi ngồi vào xe, Cố Úc Diễm rốt cục không nhịn được mà phun trào, "Béo thành như vậy mà cả ngày chỉ biết ăn cơm với ngủ".
Khởi động xe, mặt không chút thay đối nhìn thẳng phía trước, đến khi xe chạy ra đường chính thì Tần Thanh Miểu mới mở miệng, "Em có ý kiến?"
"Ách". Biểu tình bị kiềm hãm, trong nháy mắt Cố Úc Diễm không biết nói cái gì, ngượng ngùng cười, "Em chỉ là muốn nói, cái kia....ăn như vậy là không tốt a, béo thành như vậy...."
Nhẹ nhàng nhăn mi, không nói gì, Tần Thanh Miểu tựa hồ đang tự hỏi, làm cho Cố Úc Diễm cũng không dám lên tiếng, nhưng sau khi đi được một lúc, Tần Thanh Miểu nói, "Đi như thế nào?"
"A?". Đang nghĩ rằng Tần Thanh Miểu lo lắng chuyện giảm béo cho Đạm Đạm, không đoán rằng nàng sẽ nói thế, Cố Úc Diễm ngây người ngẩn ngơ, hơn nửa ngày mới phục hồi tinh thần.
"Tôi nói, chỗ của Mục Hề Liên, đi như thế nào?". Sáng sớm nên trên đường không nhiều người, Tần Thanh Miểu thả chậm tốc độ rồi trắng mắt liếc nàng một cái, "Nhanh lên, thay quần áo xong còn phải ăn sáng, đi làm muộn là không tốt".
"Nga nga....". Gật đầu không ngừng, Cố Úc Diễm nói địa chỉ cho nàng, nhìn vẻ mặt nàng lạnh nhạt quẹo xe, nghĩ đến lát nữa nếu Mục Hề Liên nhìn thấy Tần Thanh Miểu thì sẽ nói gì, bỗng dưng có chút rối rắm.
Đến khi xe đậu ở dưới chân lầu tiểu khu, Tần Thanh Miểu không hề có ý muốn xuống xe, "Đi lên thay quần áo, tôi ở dưới lầu chờ em".
"Miểu Miểu....". Cố Úc Diễm không xuống xe ngay, mà cau mày, "Chị không lên với em sao?"
"Không, mau đi đi".
Há mồm, thấy nàng đang cầm di động ấn ấn cái gì, Cố Úc Diễm không nói gì nữa, gật gật đầu, mở cửa xuống xe, thực nhanh chóng chạy lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa, rất nhanh chạy vào.
Lúc này, Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ dĩ nhiên đã thức dậy, hai người ở phòng bếp làm bữa sáng, nghe thanh âm mở cửa, đều sửng sốt, liếc nhau, lắc đầu, rồi cùng nhau thở dài.
Trở về phòng mình, lười thay quần áo, nhớ tới hôm nay phải đi theo Thương Mặc đến pháp viện, Cố Úc Diễm thay đồng phục, rồi đi ra ngoài, hai người tại phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng.
"Tiểu Diễm, lại đây ăn sáng". Mấy ngày nay lúc cần thay quần áo thì Cố Úc Diễm mới trở về, tuy rắng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng lo lắng vội vàng của Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên rất đau lòng, hôm nay khó khắc mới gặp được nàng, còn kịp ăn sáng, vội vàng gọi nàng lại.
"A, không được...". Sau khi sửa lại cổ áo sơ mi thì chạy về phía cửa, Cố Úc Diễm không hề dừng bước, "Hai người ăn đi, Miểu Miểu đang chờ em ở dưới lầu".
Đang định múc một chén cháo cho Cố Úc Diễm, lại nghe nàng nói như vậy, động tác của Mục Hề Liên lập tức dừng lại, qua vài giây, thấy Cố Úc Diễm đã muốn mở cửa ra, vội vàng nói, "Tiểu Diễm, vậy giữa trưa có trở về ăn cơm không?".
"A?'. Ngẩn người, vừa quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt Mục Hề Liên chợt lóe qua mất mát, Cố Úc Diễm nhất thời có chút áy náy, nghĩ nghĩ, gật gật đầu, "Ân, giữa trưa trở về ăn cơm".
Nghe nàng nói như vậy, Mục Hề Liên ngược lại có chút không thể tin, sửng sốt vài giây, rồi lộ ra nụ cười tươi, "Ân, giữa trưa về sớm một chút nấu cơm".
"Hảo, vậy em đi trước". Phất phất tay với Mục Hề Liên và Nguyễn Minh Kỳ đang trợn trắng mắt, mở cửa ra ngoài, rất nhanh chạy xuống lầu, một lần nữa mở cửa xe ngồi vào, thời gian trôi qua khoảng mười giây.
Ánh mắt không gợn sóng nhìn Cố Úc Diễm, thấy nàng thở phì phò, lông mi Tần Thanh Miểu rung động, tay giúp nàng mang đai an toàn, sau đó xoay người khởi động xe, thanh âm bình tĩnh, "Không cần nhanh như vậy, còn kịp".
"Ngô". Nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm chỉ cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, "Em không thích để chị phải chờ em".
Xe chậm rãi đi trên đường, hai tay nắm lại, nhìn thẳng phía trước, Tần Thanh Miểu không nói gì, ngay cả khi ăn sáng với Cố Úc Diễm, cũng không nói một câu.
Sau khi ăn bữa sáng rồi lên xe, Cố Úc Diễm vẫn thấy không khí có chút quỷ dị, chung quy không thể không hỏi, "Miểu Miểu, tại sao lại không nói lời nào nha?"
Vẫn không nói gì, đợi cho đến khi đậu xe ở khu vực gần viện kiểm sát, Tần Thanh Miểu mới mở miệng, "Xuống ở đây đi".
"Ách?'. Cố Úc Diễm ngẩn ra, nhìn mặt nàng không chút thay đổi, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
"Để người khác nhìn thấy được, tóm lại là không tốt". Vẫn bình đạm nói, nghiêng người cởi đai an toàn cho nàng, Tần Thanh Miểu giơ giơ cằm, "Đi đi, hảo hảo đi làm, giữa trưa tôi chờ em ở đây".
"Nga....". Ngốc lăng đáp ứng, tay tính mở cửa xuống xe, nhưng dường như nhớ đến cái gì nên dừng động tác lại, Cố Úc Diễm quay đầu nhìn Tần Thanh Miểu, hơi chần chờ, "Em...em đáp ứng Liên tỷ tỷ trưa nay sẽ trở về ăn cơm".
Quay đầu đối diện với nàng, thấy nàng bất an không yên, Tần Thanh Miểu thở dài, tay phủ lên hàng mi xoăn lại một chỗ, "Đừng luôn nhíu mày".
"Miểu Miểu...."
"Được rồi, đi làm đi".
"...Nga". Ngoan ngoãn đáp lời, đang muốn mở cửa xuống xe, tầm mắt lại đảo đến đôi mi thanh tú của Tần Thanh Miểu, nghiêng qua hôn lên trán nàng, thanh âm mềm nhẹ, "Em cũng không thích chị nhíu mày".
Nhìn người kia bạo gan dám làm thế khi chưa có sự đồng ý của mình, ánh mắt đạm đạm rốt cục cũng nhu hòa một chút, "Ân".
"Vậy em đi làm". Lúc này mới thật sự mở của xuống xe, phất tay với Tần Thanh Miểu rồi đi về phía viện kiểm sát.
Sau khi khởi động xe cũn không trực tiếp quay đầu xe về hướng công ty, mà là chậm rãi ở phía sau Cố Úc Diễm, thẳng đến khi thấy nàng đã đi vào viện kiểm sát, mới tăng tốc trở về công ty.
Thường ngày Cố Úc Diễm vẫn đều đến văn phòng sớm nhất, mấy ngày này bởi vì chuyện của ông ngoại Tần Thanh Miểu nên luôn làm việc trong trạng thái mệt mỏi, thật vất vả hôm nay mới tinh thần sảng khoái, nhưng kết quả lúc đến văn phòng thì mọi người đã đến đầy đủ.
"Hôm nay thoạt nhìn tinh thần có vẻ rất tốt". Nhiễm Yên cười hì hì vỗ bả vai nàng, "Mấy ngày hôm trước thấy cô mệt đến như vật, nhìn qua giống y như hít thuốc phiện...."
"Phốc....". Cố Úc Diễm nhất thời quýnh lên, rối rắm nhìn Nhiễm Yên, nửa ngày cũng không nói nổi một câu đầy đủ.
"Cái gì mà hít thuốc phiện?". Một giọng nói cũng không ôn hòa bao nhiêu so với Tần Thanh Miểu truyền đến, Cố Úc Diễm và Nhiễm Yên cùng biến sắc, nhanh chóng khởi động tứ chi ngồi vào vị trí của mình, quả thật giống như là học sinh nhìn thấy cô giáo chủ nhiệm.
Từ ngoài của tiến vào, Triệu Mạt Thương quét bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Cố Úc Diễm và Nhiễm Yên, vẻ mặt lạnh nhạt, "Còn chưa đến giờ làm, không cần nghiêm túc như thế".
Nói xong, cầm hồ sơ tiến vào, đặt hồ sơ lên trên bàn Thương Mặc, rồi lại vội vàng xoay người đi ra cửa, "Cái này theo như những gì đã bàn bạc mà xử lý".
Thương Mặc ngồi ở trên ghế nhìn thân ảnh nàng vội vàng đi ra ngoài, bất đắc dĩ nhín nhún vai, ném hồ sơ cho Cố Úc Diễm, "Tinh thần rất tốt, việc đây, lát nữa điền bổ sung vào tờ danh sách điều tra".
"Hảo". Ngoan ngoãn cầm hồ sơ điền điền gì đó, một buổi sáng bận rộn, rõ ràng cảm thấy hôm nay Thương Mặc hình như giao cho mình nhiều việc hơn so với mấy ngày trước.
Thời gian nghỉ giữa trưa không đi cùng Nhiễm Yên, Cố Úc Diễm cố ý nán lại văn phòng, thẳng đến khi Thương Mặc đi vào thấy nàng kinh ngạc kêu một tiếng, mới vội vàng đứng dậy chạy tới cúi đầu vái chào, "Cảm ơn tổ trưởng".
"....". Thương Mặc ngây người, rồi lập tức bình tĩnh trở lại.
"Cảm ơn tổ trưởng". Hai ngày trước quả thật rất mệt mỏi, thời gian đi làm đầu óc đều nặng nề, có chút không chú ý đến mấy chuyện xung quanh, mà này rốt cục đã lấy lại tinh thần, mà Cố Úc Diễm phát hiện Thương Mặc không khiển trách mình, mà ngày nay bận rộn, Nhiễm Yên và Trương Linh lại có thời gian uống trà tán gẫu, hiển nhiên là bởi vì như vậy.
Cho nên, Thương Mặc quả thật là thủ trưởng tốt, điểm ấy vô cùng đáng tin.

Bình luận

Truyện đang đọc