THỦY HỎA GIAO DUNG - BẰNG Y ÚY NGÃ

Beta: Wing
Ngồi tại một đại sảnh mỹ lệ, xuyên qua gương, chết lặng nhìn động tác lưu loát của nhà tạo mẫu tóc, mỗi một lần cây kéo hạ xuống đều làm cho chính mình đau khổ, nhìn đến mái tóc dài đến bả vai được mình bảo dưỡng lâu nay, dần ít đi, Cố Úc Diễm nhắm mắt lại, đau đớn trên môi nhắc nhở nàng sự tình xảy ra cách đây không lâu.
"Em phải nhớ kỹ, ba năm kế tiếp, em chính là người của tôi". Tần Thanh Miểu cắn nát môi nàng, sau đó liền buông tay nắm ở cằm nàng ra, dùng ngữ khí lạnh lẽo ra lệnh.
Di động bị để ở trên bàn, nhưng cô cũng không bức Cố Úc Diễm xóa đi tấm hình nữa, cô đứng lên, đem nếp nhăn trên áo sơ mi phủi thẳng, sau đó liền mang theo nàng còn đang hoảng hốt ra ngoài đi ăn cơm... Ăn cơm xong, liền đem nàng đến tiệm làm tóc này.
Nàng ngồi ở chỗ này, nhìn Tần Thanh Miểu cầm trên tay cuốn sách về các mẫu tóc, cùng với nhà tạo mẫu nói cái gì, sau đó không thèm nhìn tới nàng một cái, liền rời đi.
"Xong rồi, em mở mắt ra xem đi". Bên tai là âm thanh ẻo lả mang theo ngữ khí lấy lòng, Cố Úc Diễm mở mắt ra, chớp mắt một cái nhìn chính mình ở trong gương, toàn thân cứng ngắc.
Cơ bản là mái tóc dài có thể cột thành đuôi ngựa đều bị cắt ngắn đi, hiện tại người trong gương... thay vì là Cố Úc Diễm nàng, thì lại là... Lại là anh nàng.
Ngay lúc đó thì Tần Thanh Miểu từ bên ngoài bước vào, trong tay xách theo mấy túi to, nhà tạo mẫu tóc vừa thấy cô đến liền lập tức lấy lòng, "Tần tiểu thư, cô xem, như thế này có được không?"
Đi đến phía sau Cố Úc Diễm, nhìn chằm chằm thần sắc Cố Úc Diễm ở trong gương hồi lâu, tay nhẹ nhàng phủi nước còn lưu lại ở trên người Cố Úc Diễm, trong mắt Tần Thanh Miểu lóe ra một tia quang mang không biết tên, khóe môi mím một cái, tựa hồ rất là hài lòng, "Tốt lắm".
"Được, như vậy, xin mời vị tiểu thư này qua bên kia gội đầu". Gặp Tần Thanh Miểu nói như thế, vẻ mặt nhà tạo mẫu tóc lập tức tươi cười sáng lạn, rất ân cần nói với Cố Úc Diễm, sau đó để cho cô gái trẻ tuổi đang đứng bên cạnh dẫn nàng đi gội đầu.
Đem mấy cái túi to đặt lên trên ghế, Tần Thanh Miểu ôm ngực, đứng bên cạnh nhìn Cố Úc Diễm, tùy ý nhà tạo mẫu tóc thổi tóc cho nàng, lạnh lùng cười cười, cầm lấy di động đang rung ra ngoài tiếp chuyện.
Xuyên qua gương nhìn cô, Cố Úc Diễmkhông bỏ sót bất kỳ động tác nào của Tần Thanh Miểu, nhìn cô ra ngoài, sau đó lại quay lại nhìn chính mình trong gương, tại một khắc này Cố Úc Diễm rốt cuộc đã hiểu.
Người quan trọng của Tần Thanh Miểu.... không phải nàng, mà là anh.
Chính là bởi vì... khuôn mặt của nàng và anh rất giống nhau.
Trở lại chỗ ở của Tần Thanh Miểu, bị Tần Thanh Miểu ra lệnh thay một bộ y phục đơn giản mà hào phóng, áo sơ mi trắng cùng một cái quần bò, Cố Úc Diễm ở trong phòng vệ sinh nhìn chằm chằm chính mình qua gương một lúc lâu, cảm thấy thật xa lạ, lộ ra một chút cười khổ.
Nhưng mà, nghi hoặc vẫn tràn ngập trong đầu lâu nay, lúc này rốt cuộc mới an ổn mà buông xuống.
Một tháng này, vấn đề phức tạp mà nàng vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc đã có đáp án.
Lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn tấm hình trên màn hình, đối với hành vi trước đó của Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm liền có thể lý giải được nguyên nhân.
Cho nên.... Là vì không muốn nhìn thấy anh cùng chị Liên thân mật, mới có thể bỗng nhiên phát hỏa?
Từ trong phòng vệ sinh đi ra, Cố Úc Diễm đứng ở trước mặt Tần Thanh Miểu, nhìn người kia sau khi thay đổi quần áo mặc ở nhà, đang ngồi trên sô pha đánh giá chính mình, trong lòng không hiểu phát ra một trận sợ hãi.
Chân mày Tần Thanh Miểu chân hơi nhếch lên, chìn chằm chằm Cố Úc Diễm hồi lâu, cuối cùng dừng ở ngực nàng, lộ ra một tia cười nhạo hiếm thấy, "Không nghĩ tới thật nhỏ".
Thông minh như Cố Úc Diễm, tự nhiên biết Tần Thanh Miểu nói lời này là có ý gì, không khỏi có chút xấu hổ.
Nàng chính là... chính là như vậy thì sao? Cúp A thì làm sao?
Trước khi chuyển đến nơi anh công tác, lúc trước nàng ở dưới nông thôn, là ông bà ngoại nuôi nàng, chỉ có thể vào ngày nghỉ thì nàng mới cùng anh còn có chị Liên lên thị trấn làm công... ăn uống không đủ dinh dưỡng... phát triển như vậy cũng bình thường thôi mà.
Trong đầu nàng suy nghĩ như thế, thế nhưng thực tế người đang nằm ở bệnh viện Mục Hề Liên hoàn toàn không có "sân bay" giống như nàng, Cố Úc Diễm căm giận nhìn Tần Thanh Miểu, nàng cực kỳ bất mãn, thân là một cô gái tôn nghiêm của mình lại bị người ta cười nhạo.
"Lại đây" Thu lại nụ cười trào phúng trên mặt, Tần Thanh Miểu thản nhiên nói.
Miệng giật giật, vết thương bị cắn trên miệng ẩn ẩn còn cảm thấy đau, trong lòng đối với Tần Thanh Miểu vẫn còn sợ hãi, Cố Úc Diễm hoạt động bước chân, có chút không dám tới gần.
"Lại đây". Lập lại một lần, thanh âm thản nhiên, nghe không ra sự thiếu kiên nhẫn. Mà Cố Úc Diễm, cũng không dám kéo dài thời gian nữa, chính là chạy nhanh đi qua, đến trước người Tần Thanh Miểu, còn chưa kịp làm động tác tiếp theo, đã bị người đang ngồi kia lập tức đẩy ngã lên sô pha. Lập tức, cằm lại bị nắm.
Hơi chút có chút vô thố nhìn nữ nhân bên trên, ngực Cố Úc Diễm đập gia tốc, nháy mắt trong đầu nghĩ đến... cô nói muốn nàng, như vậy chuyên kia.... cũng muốn làm sao?
"Về sau, một tháng chỉ cho phép đến bệnh viện một lần". Một tay nắm cằm Cố Úc Diễm, một tay kia nhẹ vỗ về hai má nàng, thanh âm Tần Thanh Miểu có vẻ bá đạo cực, "Biết chưa?"
"Tôi..." Đối với hành vi Tần Thanh Miểu ba lần bốn lượt nắm cằm mình, Cố Úc Diễm quả nhiên cảm thấy cực kỳ buồn bực, cằm bị bóp rất đau, nói chuyện cũng khó khăn, chính là nhíu nhíu mày: "Tôi..."
"Không đồng ý?" Lông mi nhướng lên, tay đang nắm cằm Cố Úc Diễm lại dùng sức một chút, âm điệu đề cao, trong âm thanh Tần Thanh Miểu lộ ra lửa giận.
"Không..." Mày Cố Úc Diễm lại càng nhăn, quay đầu ý đồ muốn hoát khỏi tay Tần Thanh Miểu.
Nhìn bàn tay trống không, Tần Thanh Miểu nhìn xuống Cố Úc Diễm, trên người lộ ra hơi thở lạnh lùng.
"Biết". Áp lực trên cằm lập tức biến mất, Cố Úc Diễm giật giật miệng, lại nhìn đến bộ dáng Tần Thanh Miểu, nhịn không được xem thường, cố gắng làm cho ngữ khí mình không giống như đang tức gận, "Tôi biết"
Lại nhíu mày, hiển nhiên đối với việc Cố Úc Diễm trực tiếp đáp ứng lời nói của mình, cô có chút không tin tưởng, thân mình Tần Thanh Miểu phủ càng thấp, "Em bỏ được sao?"
"Minh Kỳ nhất định sẽ giúp tôi chăm sóc tốt cho chị Liên, huống chi dì Mục vẫn còn đang ở đây". Cố Úc Diễm cúi đầu, xoay mạnh đầu sang nơi khác không nghĩ nhìn thấy vẻ mặt đầy áp bách của chị ta: "Chị không phải nói ba năm này tôi phải nghe lời chị sao?"
"Tôi hỏi em, bỏ được sao?" Tần Thanh Miểu lạnh lùng cười, đôi mắt lộ ra tia sắc bén, "Em bỏ được không nhìn tới Mục Hề Liên?"
Đáp ứng nhanh như vậy, sau lưng cô nhất định sẽ làm chút gì đó, ai mà có thể biết được?
Lòng người quá khó lường.
"Đây không phải là vấn đề có bỏ được hay không". Đối với việc Tần Thanh Miểu như vậy chấp nhất việc rối rắm này, Cố Úc Diễm thật sự có chút bất đắc dĩ, quay đầu nhìn thẳng cô, vẻ mặt thật nghiêm túc: "Đây là vấn đề về nghĩa vụ cùng trách nhiệm... Nếu chúng ta đã ký kết khế ước với mối quan hệ như vậy, thì tôi phải gánh vác trách nhiệm, đó cũng là nghĩa vụ của tôi".
Lông mi thật dài rung động, Tần Thanh Miểu nhìn thiên hạ đang bị chính mình đặt dưới thân, trong nháy mắt bỗng nhiên ý thức được người dưới thân mình là Cố Úc Diễm, không phải là Cố Úc Sâm.
Cố Úc Sâm không có đôi mắt trong suốt như thế, càng không hề có cái loại ngữ khí có thể khiến người khác an tâm mà đi tín nhiệm... còn có... thần thái như vậy.
"Ngây thơ". Ngồi dậy, miệng lạnh lùng phun ra hai chữ, cái khí thế bức người khi nãy lập tức biến mất, Tần Thanh Miểu đứng lên, liếc mắt nhìn người đang có chút ngẩn ngơ kia: "Đứng lên".
"A... ừ..." Cố Úc Diễm đáp, tiếp theo tay chân liền có chút luống cuống đứng lên, không nghĩ tới động tác quá nhanh, ngược lại bàn chân lập tức đụng sô pha đằng trước, sau đó đau đến hít một ngụm lãnh khí lùi lại té ngã lên sô pha, bộ dáng chổng vó, làm cho đôi mắt lạnh của Tần Thanh Miểu thiếu chút nữa không nhịn được cười, môi lại nhấp nháy.
"Ui.... Đau quá...." Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Cố Úc Diễm sờ sờ đầu, chạm được mái tóc ngắn của mình, động tác trên tay đình trệ một chút, tiếp theo vụng trộm ngắm nhìn Tần Thanh Miểu, thấy cô ôm ngực lạnh lùng nhìn chính mình, vội vàng lần nữa đứng lên thật nhanh, động tác có vẻ có chút ngã trái ngã phải.
Quay đầu, Cố Úc Diễm có chút xem thường chính mình, Tần Thanh Miểu trực tiếp bước chân về hướng phòng mình, cũng không thèm liếc mắt nhìn đến Cố Úc Diễm một cái: "Lại đây".
"Được...." Vội vàng đáp lời, sau đó sờ sờ mắt cá chân vừa bị đụng, nhanh chóng đuổi theo Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm vẻ mặt đau khổ, ở trong lòng thầm mắng chính mình như thế nào lại để xuất hiện tình huống như vậy, thật quá ngu ngốc.
Tần Thanh Miểu đi ở đằng trước nghe được âm thanh phía sau, nhịn không được lắc đầu.
Ngay tại thời điểm này... cô nhất định có thể xác định người phía sau mình chỉ có thể là Cố Úc Diễm, mà không phải Cố Úc Sâm.
Tướng mạo giống nhau...người.... chung quy vẫn bất đồng. Huống chi, nói thật, Cố Úc Diễm so với Cố Úc Sâm, hơn vài phần làm cho người ta thấy thoải mái sạch sẽ, chính là loại khí chất tinh khiết này.
G

Bình luận

Truyện đang đọc