THỦY HỎA GIAO DUNG - BẰNG Y ÚY NGÃ

Ánh tịch dương buổi chiều tà xuyên thấu qua tấm rèm mỏng manh dát lên ắc trầm buồn cho cả căn phòng, trên cái giường trắng noãn mềm mại, hai nữ nhân tóc dài rối tung triền miên cùng nhau, tứ chi hòa vào nhau, phảng phất như bức tranh của những đứa trẻ sơ sinh dính chặt vào nhau, không muốn tách biệt.
Mắt mông lung mở ra mơ màng nghe được tiếng "xào xào" nhỏ vụn, thật giống như có cái gì đang không ngừng tác động vào cửa gỗ hoa, Cố Úc Diễm hơi có chút giật mình mở mắt ra, đầu tiên thì nhìn thấy dung nhan ôn nhu ngủ ở thật gần bên mình, đầu óc mơ màng dần chậm rãi thanh tỉnh, ngây ngốc nhìn người đang ngủ say trong gang tấc., Cố Úc Diễm nhịn không được mà lại càng gần hơn, một cái hôn nhẹ nhàng dừng ở trên trán nàng.
"Xào xào....". Ở ngoài phòng ngủ lại phát ra thanh âm lúc nãy, tại thời điểm yên lặng này lại nghe rất rõ ràng, Cố Úc Diễm nhíu mi, thật cẩn thận bước xuống giường, đắp hảo chăn cho Tần Thanh Miểu, rồi mới rón ra rón rén mở cửa ra ngoài.
Cửa vời mới mở ra, một cục lông xù màu trắng trực tiếp "bộp" rới trên mặt đất, Cố Úc Diễm chăm chú nhìn xuống, dáng người to mọng của Đạm Đạm quỳ rạp trên mặt đất, hiển nhiên là vừa rồi đang ghé vào cửa mà cào, cửa bỗng nhiên bị mở ra nên mới ngã xuống như vậy, còn phát ra âm thanh "bộp" một cái.
Vội vàng xoay về giường nhìn Tần Thanh Miểu, thấy nàng vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng không nhúc nhích, Cố Úc Diễm mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng ngồi xuống ôm Đạm Đạm đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng nhất có thể đóng cửa lại, trên mu bàn tay lại có thêm một vết máu nữa của Đạm Đạm.
Tuy là vết máu nhưng cũng không phải là rất đau, chỉ có cảm giác ngứa ngứa, Cố Úc Diễm thả Đạm Đạm xuống, thấy Đạm Đạm chuẩn bị vươn móng vuốt nữa, lập tức chụp lấy đầu nó, đè thấp thanh âm, "Ngươi là con mèo không có lương tâm, lúc trước là chính ta đã mang người về nhà!".
"Meo meo meo meo—". Đạm Đạm làm sao hiểu được nàng nói gì, thân lại muốn cào, Cố Úc Diễm quệt miệng, đứng dậy vào phòng bếp tìm chút gì cho Đạm Đạm, sau đó bỏ vào cái bát hôm qua rồi đem đến trước con mắt lam sâu thẩm của con đại miêu, ném một cái xem thường, "Ăn đi".
Trong phòng, Cố Úc Diễm vừa mới đóng cửa phòng, nguyên bản nữ nhân tựa hồ đang ngủ say chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cửa phòng một lát, thở dài.
Đứng dậy mặc áo ngủ vào, nhìn điện thoại của mình bị tắt máy ở trên bàn, lấy qua khởi động lại, ngay lập tức một trận rung lớn vang lên, Tần Thanh Miểu nhăn mi, nhìn chằm chằm di động một lát, gọi đến một dãy số.
"Cậu....không có gì....ông ngoại chưa biết phải không?". Dùng ngữ khí vô cùng thận trọng nói chuyện, thật giống như đầu dây bên kia không phải thân nhân của nàng mà là cấp trên, Tần Thanh Miểu một tay nắm di động, một tay theo thói quen ôm lấy cánh tay, đứng ở tiểu ban công, xuyên qua khẽ hở của tấm rèm nhìn ra bên ngoài, ánh mắt mê ly thêm vài phần, "Cháu biết....cháu sẽ xử lý tốt...".
Sau khi chấm dứt cuộc nói chuyện, Tần Thanh Miểu xoay người, nhìn hai con gấu bông đang tự vào nhau ở trên giường, cắn môi dưới, rất lâu sau đó cũng không có thêm động tác gì nữa.
Lúc này cửa phòng bị mở ra nhẹ nhàng, Đạm Đạm chắc là đã đói bụng chịu không nổi nữa, Cố Úc Diễm vừa đặt thức ăn đến trước mặt nó, nó liền vùi đầu vào ăn lấy ăn để, Cố Úc Diễm mới nhân cơ hội này đi vào phòng ngủ.
Vừa mới đi vào, nhìn thấy Tần Thanh Miểu đang ôm ngực dựa vào ban công nhìn chằm chằm hai con gấu bông, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó trực tiếp đi qua ôm lấy nàng, "Miểu Miểu, sao lại dậy rồi?"
Nghiêng đầu, ánh mắt bình thản đối diện với Cố úc Diễm, Tần Thanh Miểu mím môi, không nói gì.
"Đau đầu không?". Tuy bị ánh mắt lạnh như băng của nàng quét qua khiến trong lòng theo bản năng mà run rẩy, Cố Úc Diễm vẫn đánh bạo tiếp tục hỏi, tay cũng ôm chặt nàng hơn, "Chắc là đói bụng rồi, để lát nữa em ra ngoài mua cái gì ăn..."
"Cô trước tiên buông ra đi". Quay đầu không nhìn Cố Úc Diễm, Tần Thanh Miểu nhìn ánh tịch dương ngoài ban công, thanh âm lạnh lùng.
"Tối hôm qua em đã nói rồi, không buông". Rõ ràng có thể cảm giác được thái độ của Tần Thanh Miểu đã lạnh dần, ngực như bị kim châm đâm mạnh vào, Cố Úc Diễm bình ổn hô hấp, "Nói không buông, thì sẽ không buông".
Nói xong, mặt còn chôn lại chỗ xương quai xanh của Tần Thanh Miểu, "Miểu Miểu, đừng đối với em như vậy...."
"Cô...". Tựa hồ đối với hành vi như vậy của Cố Úc Diễm không có biện pháp gì, Tần Thanh Miểu há mồm, quay đầu nhìn Cố Úc Diễm, đôi mắt lạnh lùng, "Buông ra".
"Không buông".
Tần Thanh Miểu lập tức trầm mặc, mà Cố Úc Diễm cũng không nói lời nào, nhưng tay vẫn gắt gao ôm chặt thắt lưng nàng, thật giống như sợ nàng sẽ chạy trốn mất.
Cửa thủy tinh chưa được đóng chặt, gió chiều chạng vạng theo khe hở len vào, rèm cửa xung quanh không ngừng run run, mà trong phòng một mảnh lặng im, tựa hồ chỉ có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của Cố Úc Diễm.
Không biết qua bao lâu, Tần Thanh Miễu vẫn lãnh nghiêm mặt rốt cục cũng mở miệng, "Buông, tôi muốn đi tắm rửa".
Nói xong, thấy Cố Úc Diễm không hề có cử động gì, lại nói thêm, "Tối hôm qua chưa tắm, khó chịu, buông ra".
"Vậy em với chị tắm chung". Lập tức trả lời như thế, vẻ mặt Cố Úc Diễm bướng bỉnh, "Em cùng chưa tắm, cũng khó chịu".
"Cô....". Quay mạnh đầu, gắt gao trừng Cố Úc Diễm, thật giống như muốn nuốt chửng nàng, Tần Thanh Miểu ảo não, "Tôi bảo cô buông ra!".
Nhăn mi lại, đối diện với nữ nhân có chút tức giận kia, Cố Úc Diễm không hề né tránh, sau một hồi lâu thì khẽ cắn môi, buông lỏng vòng tay ở eo nhỏ, rất cô đơn lui về sau vài bước rồi ngồi lên giường, "Buông rồi".
Nhìn nàng một cái, Tần Thanh Miểu lại tủ lấy quần áo để tắm, vào phòng tắm, mà Cố Úc Diễm ở ngoài trực tiếp buông lỏng thân thể nằm ngửa ở trên giường, nghe tiếng nước truyền đến từ phòng tắm, tầm mắt mơ hồ nhìn trần nhà, tim đập cực nhanh.
Nàng hiểu được thái độ của nữ nhân này là biểu thị cho cái gì....đêm qua, là cho rằng đó là một giấc mộng xuân, tỉnh lại thì không còn nhớ gì nữa sao?
Bất tri bất giác một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, đọng lại trên gra giường, Cố Úc Diễm ngồi dậy, hấp hấp cái mũi, nâng tay lau nước mắt, nhìn chung quanh phòng, thấy di động của mình ở đầu giường, nháy mắt nhớ đến việc mình cả ngày không đi làm, vội vàng mở điện thoại.
Sau khi khởi động máy thì vang lên một trận giống y như Tần Thanh Miểu, Cố Úc Diễm mở tin nhắn ra xem, đều là của Nguyễn Minh Kỳ và Mục Hề Liên, trong lòng âm thầm áy náy, vội vàng gọi cho Mục Hề Liên, không dám nói thật chuyện đêm qua, chỉ là nói là uống rượu say nên đến nhà bạn, cũng đã xin phép nghỉ làm.
Sau khi trấn an hai người đứng ngồi không yên kia xong, Cố Úc Diễm hồi hộp gọi cho lãnh đạo- tổ trưởng đại nhân Thương Mặc. Vốn tưởng rằng sẽ bị phê bình một trận dữ dội, không ngờ lại nghe thấy tiếng cười sang sảng của Thương Mặc, còn nói đã xin phép cho mình, Cố Úc Diễm nhất thời có cảm giác lọt vào sương mù, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ha ha, dù sao tôi cũng đã xin phép giúp em, cho nên em yên tâm đi, không có việc gì đâu". Tựa hồ như cách một cái điện thoại di động nhưng vẫn đoán ra tâm tư của nàng, Thương Mặc vẫn cười nói, "Làm chuyện em nên làm đi, cố lên Tiểu Cố".
Cúp điện thoại, chỉ còn Cố Úc Diễm ngơ ngác bất động cả nửa ngày, cố gắng hoàn hồn lại, rồi lại bởi vì biểu hiện của Thương Mặc mà thấy không yên.
Sao lúc nào tổ trưởng cũng có vẻ như là nhìn thấu hết tâm tư của nàng vậy? Chẳng lẽ, chỉ một chút biểu hiện đêm qua, tổ trưởng đã đoán được quan hệ của nàng và Miểu Miểu?
Nghĩ đến đây, Cố Úc Diễm lại bối rối một trận, ngay cả Tần Thanh Miểu khoác áo tắm đi ra cũng không hề hay biết.
Một bộ quần áo là áo sơ mi và quần bò đáp đến trước mặt nàng, Cố Úc Diễm lẫy lại bình tĩnh, nhìn thấy bộ quần áo liền ngẩng đầu nhìn phía Tần Thanh Miểu đang lau tóc.
Quần này, áo này....rõ ràng là quần áo mà hai năm trước Tần Thanh MIểu đã mua cho nàng, cư nhiên.....đến bây giờ vẫn còn ở tủ quần áo của Tần Thanh Miểu sao?
Bởi vì suy nghĩ này, Cố Úc Diễm đứng dậy, không hỏi Tần Thanh Miểu, mà trực tiếp đi đến tủ quần áo, mở cửa ra, vừa nhìn vào liền thấy quần áo mình vẫn còn được đặt ở chỗ cũ, cái mũi đau xót, xoay người hướng về phía Tần Thanh Miểu, ôm lấy nàng từ sau lưng, "Miểu Miểu...."
"Tôi chỉ là lười biếng, đừng hiểu lầm". Vẫn lạnh băng như trước, Tần Thanh Miểu cố gắng để cho mình tuyệt tình nhất có thể, hoàn toàn không để ý người đang cảm động ở phía sau, "Còn nữa, buông tay cô ra, bẩn".
Mặt lập tức đỏ bừng, Cố Úc Diễm vội vàng lui về sau, cầm quần áo Tần Thanh Miểu mới đưa cho mình, rồi lại lấy nội y ở trong quần áo mình, vội vàng chạy vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa đóng, động tác lau tóc cũng ngừng lại, Tần Thanh Miểu nhìn thân ảnh mờ ảo bên trong chiếu lên cửa, cắn môi, tay bất tri bất giác nắm thành quyền.
Trong phòng tắm, Cố Úc Diễm nho nhỏ cười, nghĩ đến Tần Thanh Miểu cư nhiên còn giữ lại quần áo hai năm trước, tâm vừa có chút đau lập tức lại trào lên cảm giác ngọt ngào, trên mặt nhịn không được cũng hiện lên nụ cười tươi, động tác tắm rửa lại càng nhanh hơn.
Tổng cảm thấy, Miểu Miểu nhất định là có chuyện gì mới như vậy, giống như là cố ý tạo khoảng cách với nàng, nhưng đôi khi lại để lộ sơ hở.
Suy nghĩ đến tận đây, biểu tình Cố Úc Diễm biến đổi, ánh mắt trở nên kiên định rất nhiều, rất nhanh tắm xong mặc quần áo vào, quyết định ra ngoài nói chuyện rõ ràng với nữ nhân ngạo kiều ra vẻ kiên cường kia.
Trong phòng tắm một mảnh sương mù dày đặc, Cố Úc Diễm vừa mở cửa đi ra ngoài, đến trước mặt Tần Thanh Miểu, chưa kịp nói chuyện, một cọc nhân dân tệ liền xuất hiện ngay trước mặt, nhìn đến người kia không có vẻ gì bất ổn cả, "Này".

Bình luận

Truyện đang đọc