THỦY HỎA GIAO DUNG - BẰNG Y ÚY NGÃ

Editor: nhatientri
Beta: Phanh_97


Sau khi ăn cơm trưa, Tần Thanh Miểu lễ phép nói lời từ biệt với ông bà ngoại Cố Úc Diễm, ánh mắt lưu luyến không muốn rời Cố gia, thời điểm khởi động xe, nhìn thấy bộ dạng Cố Úc Diễm ngốc hồ hồ đứng ở kia, trong lòng không nhịn được nhuyễn xuống, hạ cửa kính xuống hướng tới nàng ngoắc ngoắc ngón tay.
Đôi mắt vừa mới ảm đạm lập tức sáng lên, Cố Úc Diễm chạy chậm qua, theo ý tứ Tần Thanh Miểu mở cửa ghế phụ ngồi vào, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn nàng, chờ nàng nói chuyện.
Tay ở trên mặt nàng nhẹ nhàng vuốt, thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng, khóe môi Tần Thanh Miểu nổi lên nụ cười đạm đạm, "Ở lại bồi ông bà ngoại tốt đi".
"....Ừ". Có chút mất mát, bất quá cũng biết mình nên bồi ông bà ngoại một thời gian, Cố Úc Diễm gật gật đầu, ánh mắt trong suốt tiếp tục nhìn Tần Thanh Miểu, Tần Thanh Miểu ý cười càng đậm, "Chị cho phép em có việc có thể gọi điện thoại cho chị".
"Có việc?". Lăng lăng lặp lại hai chữ này, nhìn vẻ mặt mang ý cười của Tần Thanh Miểu sau một lúc lâu, Cố Úc Diễm dùng sức gật đầu, "Được".
"Ừ, đi xuống đi". Tay ở trên mặt nàng nhẹ nhàng nheo nhéo khuôn mặt mềm mại, Tần Thanh Miểu thu nụ cười, "Đừng đứng ngốc ở nới đó".
"Ô....". Cố Úc Diễm suy sụp, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nhưng vẻ mặt Tần Thanh Miểu kiên quyết nói cho nàng biết nàng tuyệt đối phải đi về, chỉ có thể lại gật gật đầu, thời điểm xoay người tính xuống xe, lại dừng lại, xoay đầu nhìn Tần Thanh Miểu nhanh chóng hôn lên mặt cô một ngụm, "Miểu Miểu, chú ý an toàn".
Đối với từ xưng hô "Miểu Miểu" này kỳ thật có chút dở khóc dở cười, nhưng thời điểm cánh hoa mềm mại kia chạm vào mặt mình, lại cảm giác tim đập nhanh này lại xuất hiện, nghe lời nói của nàng, lại nhịn không được lộ ra nụ cười tươi, Tần Thanh Miểu liếc nàng một cái, "Được rồi, mau vào đi".
"Ừ....". Cố Úc Diễm cũng không dây dưa nữa, xuống xe đi về phía của nhà hướng cô phất tay, Tần Thanh Miểu ở trong xe qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái thật sâu, cũng không chút do dự khởi động xe rời đi.
Đang đi về nhà thì nghe được thanh âm xe rời đi, dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn thân ảnh chiếc xe trắng quen thuộc dần đi xa, ủ rũ mở ra cửa, cất bước vào thư phòng viết chữ.
Như thế, ngay giữa thời điểm Cố Úc Diễm buồn bực, tết âm lịch rốt cục cũng đến.
Tết âm lịch năm nay đối với Cố Úc Diễm mà nói thực gian nan, đương nhiên, không phải chỉ vì từ khi phát hiện mình thích Tần Thanh Miểu rồi sau đó luôn khắc chế không được cái loại tình cảm nhớ nhung này... Năm nay đối với nàng khó khăn nhất, là thiếu mất Cố Úc Sâm và Mục Hề Liên.
Lễ mừng năm mới vừa rồi, trong nhà Mục Hề Liên chỉ còn hai mẹ mẹ con, cho nên đêm Thất Tịch, các nàng đều sẽ đến Cố gia ăn một bữa cơm đoàn viên.
Cha mẹ Cố Úc Diễm mất sớm, ông nội vài năm sau cũng ra đi, trong nhà ngoài nàng chỉ còn ông bà ngoại và anh, thân là người nhỏ tuổi nhất Cố gia, nên đều được nâng niu trong lòng bàn tay, mỗi năm đến thời điểm mừng năm mới, Cố Úc Sâm và Mục Hề Liên đều mang nàng đi chơi khắp nới, tiền mừng tuổi cũng sẽ dùng toàn bộ mua đồ ăn vặt cho nàng...

Đêm Thất Tịch, ông bà ngoại đều ngồi ở phòng khách, bà ngoại và nàng cùng nhau bày một vòng tròn lớn bàn đồ ăn, nhưng ba người một chút cũng không có khẩu vị.
Thiếu đi ba người, mà trong ba người này, một đã qua đời, một còn đang bất tỉnh nhân sự ở bệnh viện.... cảnh tượng như vậy, so với năm vừa rồi, tự nhiên làm cho người ta buồn không thôi.
"Ông bà ngoại, ăn cơm đi". Nghĩ đến mấy ngày trước còn miễn cưỡng tươi cười ở trước mặt ông ba ngoại nói chuyện mà hôm nay ngay cả miễn cưỡng cũng chẳng cười được, Cố Úc Diễm nặng nề trong lòng, gắp hai chân gà ở trên bàn để vào bát hai người, "Chân gà này ăn ngon lắm".
"Ha ha....". Hai vị lão nhân biết được không thể làm vẻ mặt đau khổ như vậy, thấy Cố Úc Diễm như thế, cũng miên cưỡng tươi cười, đều gắp đồ ăn đến bát Cố Úc Diễm, "Tiểu Diễm cũng ăn đi, ăn nhiều một chút con đang ở thời kỳ phát triển".
"Dạ...". Đáp một tiếng rồi cúi đầu dùng bữa, đương nhiên là không có mùi vị gì, nhưng không muốn để hai người lo lắng, Cố Úc Diễm cố gắng đem đồ ăn này ăn, muốn tìm kiếm đề tài để cho không khí đỡ hơn, nhưng cái gì cũng nói không ra miệng.
Như thế nào làm cho không khí đỡ hơn được đây?. Đồng dạng căn phòng, đồng dạng một bàn tròn lớn, cũng đồng dạng đồ ăn, đồng dạng đêm Thất Tịch....nhưng lại thiếu đi ba người, trong đó có một người không có khả năng trở về nữa.
Cố Úc Diễm vẫn biết chuyện anh ra đi khiến ông bà ngoại phải chịu đả kích lớn thế nào, giờ phút này muốn làm bọn họ vui vẻ, cũng không nên biết cái gì cho tốt.
Vì thế bữa cơm tối này rất nhanh chóng đã xong, đầu tiên là ông ngoại Cố Úc Diễm muốn đi xem lễ mừng xuân, bà ngoại tuy rằng vẫn còn ngồi đó nhưng cũng không động bát nữa. Hiếu thuận như Cố Úc Diễm, làm sao mà nguyện ý miễn cưỡng lão nhân được, cũng chỉ đứng dậy đưa bà ngoại trở về phòng nghỉ ngươi, một mình thu thập chén bát trên bàn.
Đem chén bát thu xong, rồi đem đến phòng bếp rửa, thời điểm đi ra khỏi phòng bếp, Cố Úc Diễm đơn giản đứng dựa vào cây cột trong sân mà bắt đầu đứng ngốc ở đó.
Năm vừa rồi.... tuyệt đối không im lặng lạnh lùng thế này, bởi vì ăn cơm tất niên, nên anh còn có thể mua pháo hoa, sau đó bọn họ ba người đứng ở trong sân, còn có Nguyễn Minh Kỳ, ăn cơm xong cũng sẽ lại đây cùng nhau chơi.
Nhưng hôm nay....
"Vút....oàng....."
"Vút vút.....oành....oành...."
Không biết từ nơi nào truyền đến âm thanh bạo liệt làm cho người đang ngẩn người lập tức tỉnh dậy, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy pháo hoa cách đó không xa nở rộ trên bầu trời đêm, Cố Úc Diễm bình tĩnh đứng ở nơi đó, cái mũi đau xót, nước mắt liền trượt xuống dưới.
Phản ứng đầu tiên là nhìn phòng của ông bà ngoại, xác định bọn họ không có đi ra, sau đó vội vàng nâng tay lau nước mắt, nhưng nước mắt cũng không chịu khống chế mà chảy ra ngoài, hai mắt sớm đã đỏ bừng, nước mắt ngày càng nhiều, thẳng đến khi không thể khống chế được mà nghẹn ngào thấp giọng nấc lên.

Ngay một khắc này di động ở trong túi đột ngột vang lên, người kia còn đang nghẹn ngào hít hít cái mũi, lau nước mắt, lấy điện thoại ra tính bắt lên, lại nhìn thấy màn hình sáng lên tên nàng thì ngừng lại, ủy khuất hít hít mũi, bắt máy.
Đầu bên kia cũng không có thanh âm gì, cô chỉ có thể nghe được hô hấp vững vàng quen thuộc, nhưng mà tâm vừa mới khổ sở thậm chí đau đớn, giờ khắc này tựa hồ tốt lên một ít.
"Em làm sao vậy?". Giao thừa vốn là không khí náo nhiệt nhưng cũng không làm cho nữ nhân nguyên bản lạnh đạm kia náo nhiệt theo, thanh âm lạnh lùng trong trẻo như trước, làm cho Cố Úc Diễm cảm thấy Tần Thanh Miểu cũng đang đứng trong sân này cùng nàng.
"Em...". Lại hít hít cái mũi bởi vì nhớ anh và Mục Hề Liên nên khóc, giờ nói chuyện liền phát hiện thanh âm có chút khàn khàn, còn mang theo một chút khóc nức nở, chần chờ, không nói tiếp.
"Em khóc?". Cho dù chỉ nói một chữ, nhưng mẫn cảm trí tuệ như Tần Thanh Miểu, thực nhanh chóng nhận ra có gì không đúng trong giọng nói của nàng, "Làm sao vậy?"
"....Không có gì....". Xoa xoa mắt, xoa mũi, không biết từ lúc nào thì bắt đầu bài xích ở trước mặt Tần Thanh Miểu nói chuyên của anh, biết rõ Tần Thanh Miểu không ở đây, nhưng vẫn ngây ngốc lắc đầu.
Điện thoại bên kia lại không có nửa điểm thanh âm nào, Cố Úc Diễm trong lòng hoảng hốt, sợ Tần Thanh Miểu sinh khí, vội vàng nói, "Thật sự không có gì, chị đừng sinh khí...."
Người kia lo lắng vội vàng giải thích, lại bị nữ nhân lạnh lùng đáng gãy, ngữ khí ôn nhu khó có được, "Chị không sinh khí".
Trừng mắt, trong đầu hiện lên cặp mắt sáng của Tần Thanh Miểu, nước mắt vừa mới chảy không ngừng giờ phút này cũng ngừng, Cố Úc Diễm có chút sững sờ, không biết nói cái gì cho tốt.
"Em đang làm gì ?". Nàng không nói lời nào, cũng không ám chỉ Tần Thanh Miểu sẽ không nói, than âm lãnh đạm hôm nay có chút thái độ khác thường, "Ăn cơm chưa?"
"Vừa rửa bát xong". Cố Úc Diễm thành thật đáp, "Cơm nước xong rồi".
"Ừ....". Tần Thanh Miểu trả lời, tựa hồ đang muốn nói cái gì, Cố Úc Diễm lúc này lại nghe được thanh âm trong trẻo của một nam nhân, "Thanh Miểu, em đứng đó làm gì, nhanh vào đây, mọi người đều đang đợi em".
Trong lòng nghĩ ngợi, bởi vì thanh âm của nam nhân kia nghe thấy cũng không già nua, Cố Úc Diễm theo bản năng vểnh tai muốn nghe động tĩnh bên kia, kết quả lại nghe được Tần Thanh Miểu nhẹ nhàng nói một tiếng, "Được, em vào ngay".
Biết rõ không nên suy nghĩ lung tung, nhưng tay Cố Úc Diễm nhịn không được run lên, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, lại sợ hãi cố gắng an ủi chính mình không phải là tình huống xấu này.
"Chị muốn đi vào em cũng đừng đứng ở trong sân ngẩn người". Thanh âm Tần Thanh Miểu lại truyền đến, lần này rốt cục đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trong trẻo như ngày thường, "Ông bà ngoại tuổi đã lớn, em lúc còn nhỏ.... trước cứ như vậy".
Cố Úc Diễm vẫn chưa kịp nói cái gì, điện thoại đã bị cắt, vì thế lại miên man suy nghĩ.
Nam nhân kia rốt cục là ai... có thể kêu Miểu Miểu là Thanh Miểu, đêm giao thừa còn ở bên cạnh Miểu Miểu, nhất định là có quan hệ rất thân mật.
Chắc là người thân? Nhưng mà gia thế hào môn như vậy, tựa hồ đêm giao thừa cũng không nhất định ở cùng người thân nga....
Rối rắm, Cố Úc Diễm thầm mắng chính mình trước kia sao không hỏi tình huống trong nhà của Tần Thanh Miểu.
Nàng đã quên.... cho dù Tần Thanh Miểu không hề thích anh nàng, nàng cũng không nhất định sẽ có cơ hội, dù sao hai người đều là nữ nhân.
Quan hệ bây giờ của nàng và Tần Thanh Miểu, rốt cuộc được xem là cái gì đây?
Giao thừa, Cố Úc Diễm ngơ ngác đứng ở trong sân, nghe thanh âm pháo hoa không ngừng truyền đến ở phía xa, hoàn toàn mê hoặc.

Bình luận

Truyện đang đọc