TIÊN SINH, QUỶ CỦA ANH BIẾN MẤT RỒI



"Ả nhảy xuống rồi," Cố Duy Sanh nhíu mày nhìn xuống vách núi sương mù dày đặc lượn lờ, "Âm khí quá nặng, tôi cảm thấy phía dưới ẩn giấu thứ gì đó ghê gớm lắm.

"
[Em nghe thấy tiếng nước chảy,] Lão Bạch giật giật lỗ tai, [Muốn nhảy xuống không?]
Là một con mèo đen bản lĩnh cao cường không giống mèo thường, Lão Bạch tỏ vẻ độ cao này chẳng là cái đinh gì với nó.

"Muốn nhảy xuống không?" Cố Duy Sanh thuật lại lời kiến nghị của Lão Bạch với Lâu Tiêu, "Hay anh ở trên chờ tôi?"
Thân là quỷ hồn, muốn nhảy xuống đáy vực đương nhiên không phải việc khó, mặc dù Cố Duy Sanh đã từng thấy Lâu Tiêu giẫm bùa bay trên bầu trời, nhưng độ cao này đối với nhân loại mà nói vẫn quá ảo diệu.

Huống chi đáy vách đá này chính là một tà địa âm khí hội tụ, nếu tiểu thiên sư thật sự nhảy xuống, thì chắc hắn thiêu mình biến dạng luôn mất.

"Nhảy, sao lại không nhảy?" Lâu Tiêu nhướng mày, "Nếu có thể trực tiếp tìm được đầu nguồn âm khí, tôi còn có thể thuận tay hoàn thành nhiệm vụ của mình.

"
Cố Duy Sanh cười nói: "Không sợ tự thiêu à?"
Lâu Tiêu sải bước đến rìa vách đá: "Tôi sẽ không ngu mà ăn thiệt một lần nữa, hơn nữa! Lần này không phải cậu vẫn bên cạnh tôi đấy sao?"
Hắn quay đầu nhìn Cố Duy Sanh, nở nụ cười khiêu khích: "Hay Quỷ Tiên đại nhân ngài nhát gan sợ chết?"
"Sợ cái mông," Cố Duy Sanh tiến lên một bước, túm lấy tay Lâu Tiêu nhảy xuống, "Trong từ điển của tôi không có chữ sợ này.

"
Lâu Tiêu không phản kháng, tùy ý động tác của Cố Duy Sanh, hắn tự nhiên như ruồi dùng tay còn lại ôm eo Cố Duy Sanh, nhìn như chẳng có một chút ý muốn dùng bùa.

Hương Tùng Tuyết xông vào mũi, lông mi Cố Duy Sanh nhẹ rũ, lãng tránh đôi mắt mang theo ý cười của Lâu Tiêu.

Sao tiểu thiên sư gần đây cứ thích dính lấy y vậy chứ?
Bên tai là tiếng gió gào thét, hai người nhanh chóng rơi xuống như hai viên đạn, hung hăng đâm vào sương mù dày đặc âm khí, Cố Duy Sanh dùng linh khí bao lấy Lâu Tiêu, sau đó chuyển người, cả hai an toàn đặt chân xuống đất.


Tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai hai người, Cố Duy Sanh gỡ móng vuốt vị thiên sư nào đó: "Còn không buông tay?"
Vị thiên sư nào đó học dáng vẻ chớp mắt vô tội của Cố Duy Sanh: "Tôi sợ nghiệp hoả trong cơ thể sẽ quấy rối.

"
Cố Duy Sanh: "! " Anh nói như vậy linh khí bên cạnh anh sẽ khóc đó anh biết không?
"Meow!" Lão Bạch theo hai người nhảy xuống vách núi, nó ưu nhã nhảy xuống cành cây bên cạnh Cố Duy Sanh, nhìn thấy tư thế kỳ quái của Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh, nó loạng choạng thiếu chút nữa té từ trên cây xuống——
Ai có thể nói cho nó biết, rốt cuộc nó đã bỏ lỡ tiến triển vi diệu này như thế nào?
"Nói giỡn thôi mà," Lâu Tiêu buông tay thả người, "Cẩn thận một chút, gần đây có phù triện của Chung gia.

"
Lâu Tiêu nói không sai, nơi này đúng là bị khắc đầy các loại phù triện, so với phù triện ẩn ở nhà cũ Lâu gia, phù triện này đỏ tươi trông vô cùng chói mắt, nếu người thường lỡ lạc vào đây, sợ là sẽ nghĩ mình xông vào một cái di chỉ[1] tà giáo nào đó.

(Di chỉ: nơi còn có dấu vết cư trú và sinh sống của người xưa.

)
"Chung gia tu đạo thật sao?" Cố Duy Sanh đánh giá hoàn cảnh chung quanh, không thể tưởng tượng nổi, tuy toàn bộ đáy vực không ngửi thấy mùi gì lạ, nhưng Cố Duy Sanh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra những "thuốc màu" dùng để vẽ phù triện là gì.

Là máu người.

Máu người tươi mới.

Chỉ có rút máu người để vẽ trận mới có thể có khí tức sinh động như vậy, cũng chỉ khi rút máu lúc người đó thống khổ nhất, máu của người này mới có thể chứa oán hận nồng đậm đến như thế.

"Đương nhiên," Lâu Tiêu khẳng định nói, "Đại đạo ba ngàn, chỉ có điều Chung gia không đi chính đạo mà thôi.

"
"Cho nên bọn họ khắc những phù triện này là vì cái gì?" Cố Duy Sanh ôm Lão Bạch vào lòng, "Đầu năm nay phù triện này kia cũng không ít, lại đều là thứ hội tụ âm khí thúc giục oán quỷ, chẳng lẽ từ mấy năm trước, Chung gia đã bắt đầu chuẩn bị những thứ này, là để xử lý anh?"

"Tôi không có mị lực lớn như vậy," Lâu Tiêu lắc đầu, "Nhưng theo phong cách làm việc của Chung gia, tám chín phần mười là vì lợi ích.

"
Đáy vực không có tung tích của nữ quỷ và Lang Thu Ngọc, Cố Duy Sanh vừa cùng Lâu Tiêu men theo suối nước đi đến đầu nguồn âm khí, vừa lên tiếng hỏi: "Tôi nghĩ Bình Sơn là tài sản của Phó gia? Biểu hiện trên đường đi của Phó Minh Huân quá khác thường.

"
"Hai nhà này hợp tác cũng không có gì kỳ lạ," Lâu Tiêu giải thích nói, "Phó gia trình độ gà mờ, nếu thật sự muốn làm chuyện gì đó, khẳng định bọn chúng phải cầu viện thiên sư thế gia chính phái.

"
Cầu viện? Cố Duy Sanh có chút hứng thú: "Tôi nhớ lúc trước anh có nói, Phó gia đã từng cầu Lâu gia cứu giúp?"
"Đúng vậy," Lâu Tiêu không muốn nhắc tới chuyện xưa, nhưng vừa thấy dáng vẻ tò mò của Cố Duy Sanh, hắn ma xui quỷ khiến nói ra đoạn hồi ức mà hắn chẳng muốn nhớ lại, "Cố Duy Sanh, cậu từng nghe nói nuôi tiểu quỷ chưa?"
Tuy Cố Duy Sanh không tiếp xúc với giới thiên sư, nhưng loại hình "nuôi tiểu quỷ" này người thường còn nghe qua, đương nhiên y cũng sẽ biết sơ sơ.

Nuôi tiểu quỷ, ý trên mặt chữ, chính là nuôi một con tiểu quỷ chết oan để mình sử dụng, cũng dùng nó để cầu được đổi vận.

Mà tiểu quỷ bị sử dụng, chúng nó sẽ dùng cả đời để phục vụ chủ nhân, vĩnh viễn không được bước vào luân hồi.

Dù việc nuôi tiểu quỷ không phải pháp thuật gì quá khó, nhưng nó quá thâm độc lại còn gây hại đến công đức, thiên sư hơi chính phái một chút đều sẽ không nhận ủy thác kiểu này.

Thấy Cố Duy Sanh gật đầu, Lâu Tiêu tiếp tục nói: "Mười mấy năm trước, tập đoàn Phó thị bên bờ phá sản, cha Phó Minh Huân, Phó Viễn dẫn theo cả nhà đến quỳ trước cửa nhà tôi cầu một con tiểu quỷ, nhưng cha tôi không đồng ý.

"
Lâu gia vốn là thiên sư thế gia chính phái, cha Lâu trả lời như vậy Cố Duy Sanh cũng không thấy kỳ lạ, y nghiêng đầu nhìn phù triện trôi không ngừng trong dòng suối: "Xem ra nơi cuối cùng nhận đơn ủy thác này là Chung gia.

"
"Chung gia ở giới thiên sư có tiếng ai đến cũng không cự tuyệt," Lâu Tiêu cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối, "Tôi không biết rốt cuộc Chung gia đã đưa bao nhiêu tiểu quỷ cho Phó gia, nhưng có thể khẳng định, Phó gia không chỉ nuôi một con.


"
"Chỉ nửa năm sau, Phó thị không chỉ thoát khỏi bờ vực phá sản, mà còn trở thành ông trùm thương nghiệp ở thành phố S.

"
Có thể làm cho tập đoàn Phó thị xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy, tuyệt đối không chỉ một con tiểu quỷ là có thể làm được.

"Không chỉ một con? Chung gia đâu ra nhiều oan hồn trẻ con như vậy?" Cố Duy Sanh dừng bước lại, "Chẳng lẽ, Chung gia đang "chế tạo" loại oan hồn này?"
"Đầu óc nhanh nhạy lắm," Lâu Tiêu khen Cố Duy Sanh một câu, rồi thuận tay nắm lấy tay Cố Duy Sanh tiếp tục đi về phía trước, "Chuyện này ở trong giới cũng không phải bí mật, chỉ là cựu hội trưởng Hiệp hội Thiên sư đã từng thông đồng với Chung gia, cho nên đại bộ phận thế gia đều lựa chọn quan sát.

"
"Nhưng bây giờ hội trưởng Hiệp hội Thiên sư là anh," Cố Duy Sanh dùng tay trái nhấc Lão Bạch lên vai, "Xem ra anh là người đầu têu chặt đứt con đường tài chính của Chung gia, chẳng trách Chung gia muốn giết anh như vậy.

"
Lâu Tiêu không tỏ ý kiến, đúng là hắn là người cầm đầu dạy dỗ Chung gia một bài học nhỏ, nhưng ân oán giữa hắn và đối phương không chỉ đơn giản như vậy.

Thù vạn quỷ cắn nuốt sinh mạng, một ngày nào đó hắn sẽ đòi lại gấp đôi.

Cố Duy Sanh không biết lúc này Lâu Tiêu đang nghĩ gì, nhưng y vẫn nhạy bén nhận ra khí tức không vui xung quanh đối phương, ánh sáng nghiệp hỏa loáng thoáng lóe lên trên người Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh lại nhịn không được "phì" cười ra tiếng.

"Hôm nay xem như tôi đã biết được cái gì gọi là nổi trận lôi đình," Cố Duy Sanh rút tay mình ra, sau đó giơ tay vỗ vỗ đầu Lâu Tiêu, "Xin bớt giận, đừng tự thiêu mình nữa.

"
Theo động tác của Cố Duy Sanh, nghiệp hỏa xao động trên người Lâu Tiêu ngoan ngoãn chui về cơ thể Lâu Tiêu, Lão Bạch co ro trên vai Cố Duy Sanh lặng lẽ ló đầu ra: [Hắn đúng là giống quả bom lúc này lúc kia mà.

]
Giây trước còn bình thường nói nói cười cười, giây sau lại bốc lên nghiệp hỏa xém chút nữa tự thiêu, sau khi chứng kiến mấy lần, Lão Bạch không thể không bắt đầu nghi ngờ thần kinh Lâu Tiêu có vấn đề.

[Thật ra bề ngoài hắn giả bộ rất tốt,] Cố Duy Sanh khách quan nói, [Chỉ là nghiệp hỏa này thật sự quá nhạy bén.

]
Nghiệp hỏa giống như một cái máy theo dõi thông minh và nhạy nhất, là ký chủ của nghiệp hỏa Hồng Liên, Lâu Tiêu chỉ cần hơi xuất hiện một chút cảm xúc tiêu cực, chờ đợi hắn sẽ là thống khổ vô tận.


Bị ép phải sống "tích cực" như vậy, đến bây giờ mà Lâu Tiêu còn chưa bị lệch lạc đã được gọi là kỳ tích.

Nhiệt độ xung quanh hai người ngày càng giảm, tiếng nước chảy rào rào không còn nữa, con suối dẫn đường cho hai người cũng dần dần kết thành một lớp băng mỏng.

Hơi nước mù mịt, Cố Duy Sanh dựng thẳng quỷ đồng, phát hiện một sơn động ẩn sau lớp sương mù dày đặc.

Âm khí nồng đến mức đặc sệt đang theo dòng suối chảy ra từ trong sơn động, Lão Bạch giật giật mũi, vậy mà nó lại có thể ngửi thấy một mùi quen thuộc.

[Là long khí!] Lão Bạch kích động dẫm dẫm móng vuốt lên vai Cố Duy Sanh, sau đó nó lại vô cùng khó hiểu mà sờ sờ ria mép, [Nhưng long khí này sao lại tà tính như vậy?]
"Long khí?" Cố Duy Sanh kinh ngạc nói, "Em chắc chứ?"
[Chắc chứ sao không,] Lão Bạch giơ móng vuốt lên thề, [Loại mùi này Bạch gia em tuyệt đối không nghe nhầm.

]
"Mèo ngu nói nơi này có long khí?" Lâu Tiêu nghiền ngẫm mỉm cười, "Lần này Chung gia chơi lớn thật, chúng ta đi xem.

"
Có linh khí và nghiệp hỏa mở đường, hai người rất nhanh xuyên qua sương mù dày đặc đi tới được cửa sơn động.

Từng trận âm phong quét qua, vô số hồn phách bán trong suốt đang bám chi chít vào một bức tượng cao lớn gặm nhấm thứ gì đó.

Tiếng nuốt, tiếng nói vô nghĩa, tiếng khóc nỉ non,!
Tiếng thì thầm của đám vong hồn trước khi hai người bước vào sơn động chợt dừng lại, chúng thình lình ngẩng đầu nhìn về phía cửa động, ánh mắt bất thiện đánh giá hai vị khách không mời đột nhiên mà đến.

Tình hình lúc này!
Nhìn vô số cái miệng bê bết máu trước mặt, Lâu Tiêu không khống chế được mà dấy lên nghiệp hỏa.

Loại quỷ này vẫn còn tồn tại, phải giết.

.


Bình luận

Truyện đang đọc