TIÊN SINH, QUỶ CỦA ANH BIẾN MẤT RỒI

“Xin chào các quý cô quý ngài đẹp trai xinh gái, chúc mọi người buổi tối tốt lành, hiện tại các bạn đang xem lễ trao giải Kim Long lần thứ 47 do đài Dâu Tây phát sóng trực tiếp, được biết, lần này lễ trao giải được tổ chức tại nhà hát lớn nhất thành phố S…”

Người dẫn chương trình ăn mặc gọn gàng, nở nụ cười ngọt ngào nhanh chóng giới thiệu tình hình hiện trường trên màn ảnh, phía sau cô là quang cảnh lễ trao giải lộng lẫy, người người quần áo là lượt thơm tho.

Là một trong bốn liên hoan phim lớn nhất thế giới, giải Kim Long do Liên hoan phim Trung Quốc trao tặng chắc chắn là một trong những chiếc cúp mà tất cả các diễn viên đều mơ ước. Đoàn làm phim xuất sắc nối tiếp đến, trong đó có một số gương mặt quen thuộc khiến cả thế giới phát cuồng.

Hoạt động đi thảm đỏ đã kết thúc, lễ trao giải chính thức bắt đầu. 

Trên sân khấu, vạn người chú ý ánh đèn lấp lánh, nữ MC mặc hoa phục, cô nói nhiều chuyện dí dỏm, dễ dàng làm nóng bầu không khí hiện trường, các minh tinh ăn mặc lộng lẫy ngồi dưới ánh đèn lờ mờ, chờ đợi kết quả của riêng mình.

Là ảnh đế kỳ cựu từng giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại giải Kim Long hai năm liên tiếp, Lâu Tiêu tuy còn trẻ nhưng vẫn ngồi ở hàng ghế đầu, ánh đèn được điều chỉnh cẩn thận quét qua gương mặt anh tuấn của Lâu Tiêu, càng làm nổi bật vẻ đẹp trai khiến người ta mê mẩn.

Cố Duy Sanh ngồi ở bên tay phải Lâu Tiêu, so với Lâu Tiêu, tư lịch của y còn thấp, nhưng xét thấy Cố Duy Sanh là người đoạt giải ảnh đế Kim Long trẻ tuổi nhất, cho dù lúc này y đang ngồi giữa một hàng nghệ sĩ lão làng đức cao vọng trọng, cũng không ai cảm thấy có gì không ổn.

Lần này Cố Duy Sanh dựa vào《Truy Lùng Hung Thủ》lọt vào danh sách nam diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Long, còn Lâu Tiêu có hai đề cử là《Dị Độ 2》và 《Truy Lùng Hung TThủ》, theo một nghĩa nào đó mà nói, hai người bọn họ lần này xem như là đối thủ cạnh tranh không hơn không kém.

Các giải thưởng được lần lượt công bố, ống kính hiện trường liên tục di chuyển, cố gắng nắm bắt được sự thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt của các nghệ sĩ, Cố Duy Sanh mỉm cười vỗ tay, hoàn toàn không nhìn ra nửa phần căng thẳng.

Hai MC bình tĩnh công bố giải thưởng, mãi đến tận khi tới giải “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất”, bầu không khí hơi nhạt nhẽo mới tạo ra một làn sóng nhỏ.

“Giải Nam chính xuất sắc nhất lần này vẫn cứ cạnh tranh vô cùng khốc liệt, tổng cộng có năm vị diễn viên lọt vào danh sách đề cử, các tác phẩm đều tốt như nhau, diễn xuất của diễn viên cũng không có gì để soi mói…” Nữ MC giả vờ buồn rầu nhìn sang MC bên cạnh, “Khó quá nhỉ, lần này tôi thật sự đoán không ra ai sẽ là ảnh đế tiếp theo.”

Trên màn hình liên tiếp hiện lên những đoạn trích của sáu tác phẩm, mắt thấy bầu không khí dưới sân khấu dần dần trở nên hỗn loạn, nam MC mặt mũi thân thiện cũng không thừa nước đục thả câu nữa: “Đã như thế thì hãy để màn hình lớn nói cho chúng ta biết đáp án nào.”

Đây hiển nhiên là một câu nói cắt cảnh rất bình thường, nhưng mọi người dưới sân khấu lại không có tâm tình để ý tới những thứ này, ánh đèn dần tối, bóng đêm được nước mưa bao phủ xuất hiện trước mắt mọi người, người đàn ông đẹp trai, đường nét khuôn mặt rõ ràng mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm thanh niên xụi lơ bên chân anh ta.

Đó là một nhà kho bỏ hoang cũ nát, người đàn ông chằng chịt vết thương, không có một một tên đàn em nào bên cạnh, nhưng anh ta chỉ lặng lẽ đứng ở đó, giống như một vị vua khiến người ta không dám chống lại.

“Cậu cảnh sát…” Người đàn ông ngồi xổm xuống, dùng họng súng nhẹ nâng cằm thanh niên lên, “Chơi dơ thật, mày còn có lá gan phản bội tao?”

Thanh niên trông thật chật vật, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi dán chặt vào mặt cậu, càng cho thấy sự đau đớn và mong manh của thanh niên, nhưng đôi mắt của cậu lại sáng lấp lánh, giống như ngọn đèn dầu, mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn không ngừng chập chờn trong màn đêm tối tăm.

Màn hình dừng lại khoảnh khắc hai người nhìn nhau, ống kính của người quay phim không ngừng chuyển qua chuyển lại giữa Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh, làm thỏa mãn ham muốn của khán giả trước màn hình, nữ MC cười dí dỏm, đưa mắt nhìn về phía hàng đầu tiên: “Ngoài phim tương ái trong phim tương sát, xem ra tối nay sẽ có người phải quỳ bàn phím rồi.”

Nghe nói như thế, mọi người dưới sân khấu cười vang, từ khi Lâu Tiêu lớn tiếng cầu hôn trước truyền thông, tình yêu của hai người này lập tức trở thành bí mật ai cũng biết ở nước Z, nhưng cặp chồng chồng quốc dân này vẫn chưa tổ chức lễ cưới, nên đang là chủ đề bị giới truyền thông bàn tán say sưa dạo gần đây.

“Tin rằng đoạn trích《Truy Lùng Hung Thủ》vừa rồi, phần lớn mọi người đã có suy đoán.” Nữ MC giơ micro lên, “Vậy nam diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Long lần thứ 47 chính là——”

“Lâu Tiêu! Chúng ta hãy chúc mừng Lâu ảnh đế lần thứ ba hái được vòng nguyệt quế của ảnh đế!”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Lâu Tiêu đứng dậy gật đầu với bốn phía, rồi lại khom lưng cúi chào đoàn phim《Truy Lùng Hung Thủ》và《Dị Độ 2》, sau đó hắn dang rộng vòng tay về phía Cố Duy Sanh, không chút kiêng dè ôm đối phương một cái.

Cố Duy Sanh mắt mang ý cười dùng sức ôm lấy đối phương, khóe miệng y cong cong, quả thực vui vẻ giống như mình mới là người đoạt giải.

Có thể phá lệ đưa hai bộ phim vào danh sách nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đủ để chứng minh khả năng diễn xuất của Lâu Tiêu đáng được công nhận như thế nào.

“Anh là niềm kiêu hãnh của em.” Cố Duy Sanh vỗ nhẹ lưng Lâu Tiêu, sau đó nhanh chóng buông tay ra, “Mau lên đi, Lâu đại ảnh đế của em.”

“Chờ một chút chờ một chút!” Nam MC lớn tiếng hô to thu hút mọi ánh mắt: Trước giờ trao giải còn gọi lại, chẳng lẽ lần này ban tổ chức nhầm danh sách sao?

“Duy Sanh đừng ngồi vội.” Đối mặt với sự nghi hoặc của mọi người, nam MC mập mạp len lén lau mồ hôi trên trán, “Giải thưởng năm nay có chút đặc biệt…”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây dường như có cảm giác nhìn về phía hai người còn chưa tách ra, quả nhiên, một giây sau, mọi người đã nghe được giọng nói kích động của nam MC——

“Ánh sáng và bóng tối luôn luôn không thể tách rời, hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau chứng kiến thời khắc hai ảnh đế được sinh ra——”

“Xin chúc mừng Cố Duy Sanh thành công bắt được cúp Nam chính xuất sắc nhất giải Kim Long lần thứ 47!”

Lại là song ảnh đế?

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, toàn hội trường xôn xao, giải Kim Long được thành lập gần năm mươi năm, nhưng chỉ có một trường hợp đặc biệt là song ảnh hậu, không ngờ thời gian trôi qua hơn hai mươi năm, Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh lại sáng tạo ra một “Song hoàng đản”.

Biểu tình của Cố Duy Sanh còn có chút bối rối, mặc dù y tự nhận biểu hiện của mình trong《Truy Lùng Hung Thủ》không kém, nhưng y chưa từng nghĩ tới ban giám khảo lại chơi lớn như vậy.

Lớn đến nỗi y phải nghi ngờ liệu Lâu Tiêu có âm thầm gây áp lực hay không.

“Yên tâm, chuyện này anh không nhúng tay vào.” Lâu Tiêu hơi khom lưng, tao nhã làm động tác mời, “Đi thôi, Cố ảnh đế của anh.”

Ánh sáng biến ảo, hình ảnh trên màn hình lóe lên một chút, cuối cùng dừng lại ở dòng chữ “《Truy Lùng Hung Thủ》Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh”. Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu đứng dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Không có khách mời trao giải, nữ MC nghiêm túc gật đầu với Lâu Tiêu: “Trước khi chúc mừng hai người, tôi phải tiếc nuối thông báo, Lâu Tiêu Lâu tiên sinh, đây sẽ là chiếc cúp Kim Long cuối cùng trong đời anh…”

Nói đến đây, nữ MC dừng lại một chút, dường như đang chờ đợi phản ứng giật mình của Lâu Tiêu, nhưng không ngờ đối phương chỉ nhướng mày, còn thiếu chút nữa không hỏi một câu “Cho nên”.

“Xem ra diễn xuất vụng về của tôi không thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Lâu tiên sinh rồi,” nữ MC làm mặt quỷ, sau đó ho nhẹ một tiếng nói, “Giải thành tựu trọn đời, chúng ta hãy chúc mừng Lâu Tiêu một lần nữa!”

Thành tựu trọn đời, giành được giải thưởng này có nghĩa là tất cả các bộ phim sau này của Lâu Tiêu sẽ không thể tham gia bình chọn giải Kim Long được nữa, dù sao Lâu Tiêu đang trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời lại ba lần nhận cúp ảnh đế, nếu cứ để đối phương dự thi như vậy, sau này giải Kim Long sẽ không còn hồi hộp nữa.

“Tôi đoán ban giám khảo cũng đã sớm nhìn chán khuôn mặt này của tôi rồi.” Lâu Tiêu tự nhiên trêu chọc một câu, khiến cho rất nhiều người dưới sân khấu bật cười, “Nhưng vẫn rất cảm ơn ban giám khảo, cho tôi một cơ hội cùng Sanh Sanh nhận giải.”

“Còn có đạo diễn Listeria, tôi nghĩ bây giờ anh ấy chắc chắn đang rất phấn khích.”

Ống kính vừa chuyển, Listeria, người vừa giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất, đang ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ ngồi, không hề nhìn thấy một chút dáng vẻ kích động nào. 

Đương nhiên, chỉ có người bạn đang treo nụ cười trên mặt với cánh tay bị bóp đỏ bên cạnh anh ta mới biết được trong lòng vị đạo diễn này rốt cuộc có bao nhiêu không bình tĩnh.

“Cảm ơn cha mẹ, cảm ơn đoàn phim, cảm ơn Giao Tiêu…” Lâu Tiêu lần lượt nói ra câu cảm ơn theo lệ thường, sau đó hắn xoay mắt nhìn phía Cố Duy Sanh, “Đương nhiên, người tôi muốn cảm ơn nhất vẫn là Sanh Sanh.”

“Em ấy là một người rất đáng để yêu, cũng là một đối thủ đáng để kính trọng.”

“Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cảm ơn em không đập chết anh trên bờ cát ấy.”

Cố Duy Sanh lúc đầu còn có chút thẹn thùng, nghe đến cuối cùng lại nhịn không được bật cười, y nhận lấy micro, tim đập nhanh cũng chậm rãi hồi phục: “Vậy lần sau em phải cố gắng hơn mới được.”

Niềm vui bất ngờ này rất không chân thật, Cố Duy Sanh lưu loát đọc bài cảm nhận đoạt giải Phương Mộc đã chuẩn bị cho y, nhưng linh hồn lại phiêu phiêu đâu mất.  

Rõ ràng là một “lão yêu quái” phi nhân loại, nhưng y lại ở nhân gian này chiếm được tất cả những gì y muốn.

Sự sống và cái chết, cuối cùng y đã trở nên giống con người hơn trong lần luân hồi này.

Chấp niệm quá khứ, ngàn năm trước Lâu Tiêu gieo trong tim y một hạt giống, cuối cùng vào thời điểm này bắt đầu bén rễ sâu trong tim. 

“…Cảm ơn các bạn Vitamin C đã đồng hành cùng tôi trên con đường này, diễn viên là nghề mà tôi rất yêu thích, hy vọng sau này sẽ mang đến cho các bạn nhiều tác phẩm tốt hơn.”

Mặc dù đầu óc đã không biết bay đi đâu, nhưng Cố Duy Sanh vẫn hoàn mỹ kết thúc bài phát biểu, Lâu Tiêu nghiêng đầu dùng bả vai đụng y, nhỏ giọng thì thầm một câu “Chính thức”.

“Vậy thì nói một câu không chính thức.” Chiếc cúp vàng nặng trịch được Cố Duy Sanh nắm trong tay, y giảo hoạt chớp chớp mắt, y giơ tay trái trắng nõn thon dài lên, một chiếc nhẫn bạch kim đang rực rỡ dưới ánh đèn, “Thất tịch âm lịch, Lâu tiên sinh của các bạn sẽ gả cho tôi.”

“Đời người dài đằng đẵng, hy vọng sẽ luôn có người cùng bạn chia sẻ những gian khổ và vinh quang.”

— Giống như chúng tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc