TIÊN SINH, QUỶ CỦA ANH BIẾN MẤT RỒI



Người đến trên mặt mang ý cười, nhưng trong lòng Hoàng Thừa Đức lại "lộp bộp" một tiếng thầm kêu không ổn.
"Lâu tổng," Hoàng Thừa Đức nở nụ cười hiền lành, cố gắng lái câu chuyện sang hướng khác, "Hôm nay là ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?"
Lâu tổng? Cố Duy Sanh tò mò nhìn Lâu Tiêu, không phải Tiểu Phương Tử nói sản nghiệp Lâu gia đều do Lâu An quản lý sao?
Nhưng nhìn dáng vẻ âu phục giày da của đối phương hôm nay, đúng là cũng có chút mùi vị tổng tài tinh anh.
"Nhớ ai đó nên tiện đường đến gặp." Lâu Tiêu chân dài bước nhanh tới chỗ Cố Duy Sanh, còn nghệ sĩ ngồi bên cạnh Cố Duy Sanh cũng rất có mắt nhìn, thấy vậy đứng dậy nhường chỗ.
"Chẳng qua nếu tôi không tới đây một chuyến, tôi còn không biết Sanh Sanh nhà tôi hoá ra lại là người của ông."
Lâu Tiêu cố ý nói thật chậm, Hoàng Thừa Đức đứng cạnh bàn không tự chủ được nắm chặt tay.
Người khác không biết chứ Hoàng Thừa Đức sao lại không biết, tuy nói sản nghiệp Lâu gia luôn do Lâu An quản lý, nhưng trước khi Lâu An lớn lên, Lâu Tiêu mới là "Lâu tổng" mà người ở thành phố S tung hô.
Tình cảm của ba anh em nhà họ Lâu rất tốt, huống chi Lâu Tiêu còn thừa kế công việc chuyên nhất của Lâu gia.

Cho dù bây giờ Trục Mộng cũng coi như là một trong những ông trùm trong ngành giải trí, nhưng người có chút hiểu biết về "Hiệp hội thiên sư" như Hoàng Thừa Đức, vẫn có mấy phần kiêng nể Lâu Tiêu.
"Đều là hiểu lầm." Lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, từ lâu Hoàng Thừa Đức đã luyện được bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy, lúc này thấy Lâu Tiêu thể hiện rõ muốn làm chỗ dựa cho Cố Duy Sanh, ông ta lập tức cười haha, như thể tất cả những chuyện không vui lúc trước chưa từng xảy ra, "Duy Sanh là hạt giống tốt của Trục Mộng, đương nhiên là người của công ty chúng tôi rồi."
Hoàng Thừa Đức tự nhận là mình đã cho Lâu Tiêu một cái bậc thang rất tốt, nhưng đối phương lại cố tình ngẩng đầu như nghe không hiểu: "Hoàng tổng đây là trách tôi nhúng tay vào chuyện nhà của Trục Mộng mấy người?"
"Này sao có thể," ánh mắt Hoàng Thừa Đức phức tạp nhìn thoáng qua Cố Duy Sanh đứng tại chỗ chơi với mèo, nhìn thái độ Lâu Tiêu đối xử đối phương, ông ta cảm thấy hình như lần này mình đoán sai cái gì đó rồi, "Lâu tổng và Duy Sanh có quan hệ tốt, chúng tôi biết cả mà."
Thấy sau khi mình vào cửa, ngay cả một ánh mắt Cố Duy Sanh cũng không cho mình, Lâu Tiêu liền biết đằng đó là đang tức hắn nhảy ra cướp đất diễn, nhưng nếu đã từ Đường Ninh biết được những lời đồn đại bên trong Trục Mộng, thì với tính cách của Lâu Tiêu, hắn nhất định sẽ không bỏ mặc không để ý tới.
"Nếu biết còn dám ức hiếp? Hoàng tổng đây là đặc biệt làm khó dễ Lâu Tiêu tôi sao?" Lâu Tiêu quét mắt nhìn người phụ nữ hận không thể chui xuống đất đứng sau lưng Hoàng Thừa Đức, "Sanh Sanh là diễn viên giỏi, Hoàng tổng không nên coi em ấy là bàn đạp để nâng hot người khác."

Lúc này Hoàng Thừa Đức làm gì còn thời gian để ý đến người phụ nữ sau lưng mình, ông ta liên tục xua tay phủ nhận: "Lâu tổng nói gì vậy, Trục Mộng chúng tôi từ trước đến nay là công ty tốt, có trách nhiệm với nghệ sĩ mà."
Không cần biết sau lưng công ty biến thành hình dáng gì, ít nhất Hoàng Thừa Đức cũng biết duy trì vẻ hào nhoáng sáng chói bên ngoài.
"Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám," Lâu Tiêu đặt tay lên vai Cố Duy Sanh, "Sanh Sanh mềm lòng niệm tình cũ, nhưng Lâu Tiêu tôi không phải, nếu Trục Mộng không chấp nhận Sanh Sanh, vậy cửa lớn Lâu thị đương nhiên sẽ rộng mở vì em ấy."
"Chút tiền vi phạm hợp đồng do Hoàng tổng đặt ra, Lâu Tiêu tôi chưa bao giờ để nó vào mắt."
[Mềm lòng niệm tình cũ?] Nãy giờ Lão Bạch cố gắng bảo trì vẻ lạnh lùng chịu không nổi phá vỡ luôn "thiết lập tính cách mèo", [Năng lực nói dối không chớp mắt của tiểu thiên sư đúng đỉnh của chóp ha.]
Dám chắc đối phương vờ như không nhìn thấy lão Cố chọc ông ta tức đến mức vỗ bàn.
Bầu không khí giằng co, Cố Duy Sanh biết vở kịch này đã tới lúc nên kết thúc.

Dù gì Hoàng Thừa Đức cũng là ông chủ của Trục Mộng, nếu cứ tiếp tục nói như vậy, y chỉ sợ mình thật sự phải nợ tiểu thiên sư một ân huệ lớn bằng trời.
"Hoàng tổng đối với tôi có ơn tri ngộ, tôi sẽ không đi."
Cố Duy Sanh bỗng nhiên thả lỏng sống lưng, cả người như bị bao phủ bởi một lớp uể oải.

Sau khi bỏ xuống vẻ kiêu ngạo hung hăng, trong mắt y chỉ còn lại mệt mỏi sau khi bị buộc phải bộc phát.
"Vừa rồi là tôi quá tức giận," Cố Duy Sanh nhìn Lâu Tiêu cười nhạt.

Y ôm Lão Bạch, nghiêm túc cầm quyển [Bảo Trai] bị vứt trên bàn, "Kịch bản này tôi sẽ diễn, cũng hi vọng Hoàng tổng và vị tiểu thư đứng sau lưng ngài có thể thiên trường địa cửu, trăm năm hoà hợp."

Vẻ kiêu căng trên người Cố Duy Sanh vẫn còn, nhưng thái độ thù địch của người xung quanh lại khó hiểu giảm đi một ít.

Nhìn khuôn mặt buồn tủi của đối phương, mọi người cảm thấy y nên là bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương.
Diệt cả nam nữ.

Thích Thanh Mạn ngồi đối diện kẹp thuốc xem cuộc vui chậc một tiếng, thằng nhóc này đúng là một chút cũng không lãng phí kỹ xảo của mình.
Cảm nhận được ánh mắt mọi người thay đổi, Hoàng Thừa Đức đứng ở ghế giám đốc bị chọc tức muốn phun máu, rõ ràng ông ta mới là người bị nhắm vào, sao bây giờ lại giống như ông ta đang làm khó người khác?
Ai mà không biết những nam nữ dựa vào thân thể để giao dịch có bao nhiêu loạn, Cố Duy Sanh lại chúc ông ta và một người phụ nữ như vậy bạc đầu đến già, đấy không phải nguyền rủa ông ta thì là gì!
"Hoàng tổng," thấy sắc mặt Hoàng Thừa Đức âm trầm, Lâu Tiêu ôm người đi ra ngoài, "Cho ông một lời khuyên."
"Cố Duy Sanh, em ấy là người của Lâu gia."
Người của Lâu gia?
Nghe nói như thế, không chỉ Hoàng Thừa Đức nuốt trở lại lời muốn nói, ngay cả Thích Thanh Mạn bình tĩnh nhất cũng phải hơi mở to mắt.
Có thể được Lâu gia đồng ý, thân phận của Cố Duy Sanh chắc chắn không phải là một món đồ chơi.
Chẳng lẽ lần này Lâu Tiêu đã thật sự va phải conditinhyeu?
Không quan tâm mọi người phía sau đang nghĩ gì trong đầu, sau khi Cố Duy Sanh ra khỏi cửa thì nhẹ nhàng hất tay người nào đó ra: "Người của Lâu gia? Sao tôi lại không biết từ khi nào tôi lại có thêm một họ Lâu?"
"Có gì không đúng chứ?" Lâu Tiêu thản nhiên nói, "Tôi là người của Lâu gia, mà em là quỷ của tôi."

"Lại là trò chơi chữ," Cố Duy Sanh "cắt" lời, "Sao anh lại tới đây?"
"Đọc được báo cáo của Đường Ninh, sợ em chịu thiệt." Không thèm quan tâm ánh nhìn của người qua lại trên hành lang, Lâu Tiêu cười nhẹ, "Tuyên bố chủ quyền còn có thể xem kịch hay, lần này tôi đến xem như không lỗ."
Biết Lâu Tiêu lo lắng cho mình, Cố Duy Sanh cũng tốt tính không cự lại: "Càng không lỗ hơn này, bây giờ Bắc Yên đang ở trong phòng làm việc của tôi."
Sau khi biết những trò mèo cải biên về [Bảo Trai], Cố Duy Sanh cơ bản khóa chặt mục tiêu vào tác giả Bắc Yên, tiếp cận đối phương cần một lý do chính đáng, đây cũng là nguyên nhân Cố Duy Sanh diễn trò để lấy kịch bản đi.
"Không phải đã nói tôi sẽ đi gặp cùng em sao?" Lâu Tiêu nheo mắt lại, "Có vẻ như hôm nay nếu tôi không tới đây, thật sự Quỷ Tiên đại nhân sẽ ném tôi ra sau đầu."
Cố Duy Sanh dừng bước, trong đầu bỗng xuất hiện tình huống đêm khuya mấy ngày trước.
Hình như y thật sự đã đồng ý chuyện này.
—— Cũng không phải Cố Duy Sanh cố ý nuốt lời, chỉ là y đã quen tự giải quyết vấn đề một mình, đột nhiên xuất hiện một người muốn cùng y giải quyết, nên nhất thời Cố Duy Sanh có chút không kịp thích ứng.
[Hiện trường lật xe!] Lão Bạch cười cạc cạc hai tiếng, [Em biết ngay anh sẽ quên mất chuyện này mà.]
Ánh mắt Cố Duy Sanh sắc bén: [Em biết còn không nhắc anh?!]
Lão Bạch còn chưa kịp giải thích, nó đã bị người ta túm gáy ép rời khỏi vòng tay Cố Duy Sanh.
Lâu Tiêu sải bước đến trước mặt Cố Duy Sanh: "Em không để ý đến tôi."
Chỉ biết thầm thì với con mèo ngu này.
"Lỗi của tôi," Cố Duy Sanh theo thói quen giơ tay vỗ nhẹ đầu Lâu Tiêu, giải cứu Lão Bạch đang cào loạn xạ trong tay đối phương, "Lần sau sẽ không vậy nữa."
Có vẻ như muốn cho một người khác hòa nhập vào cuộc sống của mình là một chuyện không hề dễ dàng.
Khóe môi Lâu Tiêu nhếch lên: "Em hứa chứ."
"Tôi hứa." Phòng làm việc mới cách phòng họp không quá xa, Cố Duy Sanh chỉ chỉ căn phòng viết tên mình, "Chúng ta vào được chưa?"
Nhưng không đợi Cố Duy Sanh đẩy cửa vào, Phương Mộc đã bưng khay "lạch cạch" mở cửa ra từ bên trong.
"...Anh Lâu?" Phương Mộc định hỏi nghệ sĩ nhà mình có bị ăn hiếp không thì nghẹn lại, không thể tin nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Cố Duy Sanh.

Nếu như anh nhớ không lầm, nơi này hẳn là Trục Mộng chứ không phải tập đoàn Lâu thị, nhờ?!
Anh Lâu đã phát điên đến mức chạy tới Trục Mộng vung thức ăn cho chó?
"Hoàn hồn," Cố Duy Sanh huơ tay trước mặt Phương Mộc, "Bắc Yên ở bên trong hả?"
"Ừa," Phương Mộc quơ quơ khay trong tay, "Đợi cậu nửa tiếng rồi, anh nghĩ nên đổi cho người ta ly nước."
"Anh đi đi," Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu tiến vào văn phòng, "Để em tự nói chuyện với hắn."
Nán lại trước cửa lâu như vậy, người trong phòng không có khả năng một chút cảm giác cũng không có, Cố Duy Sanh vừa mới vào cửa, cậu trai ngồi trên ghế sofa đã lập tức ngẩng đầu nhìn y.
Tóc ngắn màu đen, ngũ quan non nớt, nhìn qua như một thiếu niên vừa mới bước vào cánh cửa đại học.
Quá trẻ, chỉ có sự trầm ổn không hợp tuổi trong mắt cậu trai mới có thể khiến Cố Duy Sanh liên hệ đối phương với Bắc Yên văn phong tinh tế.
Nhưng ngay khi Cố Duy Sanh suy nghĩ xong chuẩn bị chào hỏi, ánh mắt của đối phương lại đột nhiên trở nên nhảy nhót.
"Chào anh Sanh ạ!"
[Lão Cố, người ta là con gái.]
Giọng nói trung tính và lời nhắc nhở của Lão Bạch đồng thời vang lên bên tai Cố Duy Sanh, khóe miệng Cố Duy Sanh cứng đờ, cảm nhận sâu sắc sự huyền huyễn của thế giới này.
Gọi y là anh Sanh, đứa nhỏ này chắc không phải là Vitamin C đó chứ?
"Xin chào." Biết đối phương là con gái, Cố Duy Sanh lập tức bỏ qua ý định chủ động bắt tay, "Em là Bắc Yên sao?"
"Dạ." Bắc Yên đứng dậy nhỏ giọng trả lời, hai tay cô cứng đờ nắm chặt lại, muộn màng cảm thấy lo lắng vì sự kích động trước đó của mình.
Cô gái len lén nhìn Lâu Tiêu rồi lại nhìn Cố Duy Sanh, cuối cùng vẫn lễ phép mở miệng lần nữa: "Chào Lâu tiên sinh ạ."
Người bình thường lại có vài phần linh khí, Cố Duy Sanh nghi ngờ vuốt đuôi Lão Bạch, đứa nhỏ này thật sự là Bắc Yên sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc