TIÊN SINH, QUỶ CỦA ANH BIẾN MẤT RỒI



Cố Duy Sanh phác họa lại bức tranh sơn thủy trông rất đơn giản kia: [Vẽ trừu tượng như vầy em cũng nhận ra được?]
[Bản đồ cổ đại không phải cũng trừu tượng như vậy sao,] Lão Bạch cúi sát xuống nhìn kỹ bìa hơn, [Nhìn đường nét trập trùng và hướng đi này, em tuyệt đối không nhận nhầm.

]
Thế gian này biết được thân phận Lão Bạch cũng chỉ có y và Vân Hành trời sinh đã biết, mặc dù không có nhiều thiện cảm với Vân Hành, nhưng Cố Duy Sanh không nghĩ kịch bản này sẽ là bút tích của người kia.

[Bút pháp này em thấy quen không?] Cố Duy Sanh dùng linh khí lật kịch bản qua một lần, nhưng kịch bản cũng chỉ là những trang giấy trắng bình thường, ngay cả bản vẽ kia cũng là được in lên.

[Không quen,] Lão Bạch quyết đoán phủ nhận, [Nó với bút pháp em biết không giống nhau.

]
"Kịch bản có vấn đề?" Thấy Cố Duy Sanh trầm mặc, Phương Mộc đoán mò kịch bản này lại dẫn tới chuyện lạ, "Nếu chúng ta không nhận có thể tránh được không?"
"Tránh cái gì?" Cố Duy Sanh ném kịch bản sang bên, "Kịch bản này là ai đưa tới?"
Nhìn Cố Duy Sanh có vẻ không thèm để ý không khỏi khiến Phương Mộc thở phào nhẹ nhõm, tính cách tổ tông chính là kiểu trời đất bao la vạn sự tùy tâm, nếu có một ngày đối phương thật sự vì một chuyện gì đó mà trở nên yên tĩnh, lúc đấy Phương Mộc mới cảm thấy đau đầu.

"Là kịch bản của công ty mình," Phương Mộc đáp, "Bản gốc [Bảo Trai] là tiểu thuyết trộm mộ, bản này là công ty mua bản quyền, tìm biên kịch cải biên xong mới đưa tới cho cậu xem.

"
"Tiểu thuyết?" Cố Duy Sanh lập tức lấy điện thoại tìm tên [Bảo Trai Cổ Ngoạn Lục], tốc độ mạng chung cư rất nhanh, màn hình nhanh chóng được bìa tiểu thuyết chiếm trọn, Cố Duy Sanh vuốt ngón tay lên, điểm đề cử cao cùng với các loại đồng nhân làm cho y biết đây cũng không phải một quyển danh sách truyện đề cử.

"Truyện này ở trên mạng rất hot, nhưng bình thường cậu không đọc tiểu thuyết, không biết cũng là chuyện bình thường," Phương Mộc ra hiệu Cố Duy Sanh nhìn xem các fan nhiệt tình bình luận bên dưới, "Fan truyện rất nhiều, đây cũng là một trong những lý do anh không hy vọng cậu tham diễn.

"
Đầu năm nay cho dù tác giả tự mình cải biên chuyển thể, thì các cuộc tranh luận giữa fan phim và fan truyện cũng sẽ không vì thế mà ngừng lại, cứ một ngàn người thì có một ngàn tên Hamlet[1], không có một diễn viên nào có thể thỏa mãn trí tưởng tượng của mỗi một fan truyện.

(Cứ một ngàn người thì có một ngàn tên Hamlet [一千个人眼中就有一千个哈姆雷特]: Câu gốc tiếng Anh là "There are a thousand Hamlets in a thousand peoples eyes", Hamlet là nhân vật trong vở bi hài kịch "Hamlet" của Shakespeare, câu này muốn nói tới việc mỗi người khi đọc cuốn này đều sẽ có những cảm nhận khác nhau về nhân vật Hamlet.

Hiểu nôm na là mỗi người có cuộc sống khác nhau nên sẽ có cách nhìn và suy nghĩ khác nhau.

Một ngàn người thì có một ngàn ý kiến khác nhau.


)
Tâm tư Cố Duy Sanh lại không đặt ở fan truyện, y mở mục tác giả tên là "Bắc Yên", bất ngờ phát hiện tác phẩm của đối phương cũng chỉ có một tác phẩm là [Bảo Trai].

Một bộ đã nổi tiếng nhưng cứ như vậy thu bút, ở đây chắc chắn có điều bất thường.

Bìa tiểu thuyết và bìa kịch bản [Bảo Trai] cũng không giống nhau, Cố Duy Sanh tắt điện thoại: "Em có thể nhận [Bảo Trai], anh liên hệ công ty, nói em muốn gặp tác giả và biên kịch.

"
"Cậu thật sự muốn diễn [Bảo Trai]?" Phương Mộc không đồng ý nói, "Rõ ràng [Tội Ái] anh Lâu đưa tới mới là lựa chọn tốt hơn.

"
"Mấy tiếng đồng hồ không gặp sao anh lại ngớ ngẩn rồi?" Ánh mắt Cố Duy Sanh từ ái, nhìn Phương Mộc như nhìn đứa con trai ngốc trong nhà, "Có thể nhận cũng không nhất định phải nhận, tốt xấu gì em cũng coi như gà quay da giòn[2], anh còn không cho em mắc bệnh ngôi sao một lần à?"
(Đương hồng tạc tử kê [当红炸子鸡]: nghĩa đầu tiên là một món ăn phổ biến ở Quảng Đông thường phục vụ trong các bữa tiệc chiêu đãi (đặc biệt là tiệc cưới), sau này cụm này mới dần phổ biến trong giới giải trí để chỉ những người hoặc những thứ nổi tiếng vào thời điểm đó.

)
"Gà quay?" Phương Mộc không nhịn được bật cười, "Bây giờ trong mắt những người kia cậu rõ ràng là chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.

"
"À, chim hoàng yến," Cố Duy Sanh vui vẻ, "Em còn chưa từng diễn tiểu tình nhân kiêu ngạo ương bướng đâu, ngẫm lại như vậy cũng rất có cảm giác.

"
Phương Mộc: "!.

" Cậu có hiểu lầm gì với chim hoàng yến vậy hả?
Vả lại, một đứa ngốc bạch ngọt đột nhiên kiêu ngạo ương bướng, tổ tông, cậu thật sự sẽ không phá tính cách đã được thiết lập sao?
"Nói ai ngốc bạch ngọt đó?"
Cố Duy Sanh ném tới một ánh mắt lành lạnh.

Lúc này, Phương Mộc mới phát hiện mình nói toẹt ra mấy lời cà khịa trong lòng.


"Nói anh nói anh," Phương Mộc cưỡng ép đem lực chú ý chuyển đến kịch bản trên bàn, "Vậy cậu có chắc muốn chọn [Tội Ái] không?"
"Em xem lại đã," Cố Duy Sanh ngáp một cái, "Dù sao gần đây cũng không có thông cáo, nếu cần em có thể nhận luôn cả hai.

"
Chỉ cần có thể bảo đảm chất lượng, sao lớn như Cố Duy Sanh, chạy qua chạy lại giữa hai đoàn phim cũng không phải chuyện gì khác người.

"Không còn sớm, Tiểu Phương Tử anh cũng mau về nhà đi.

" Cố Duy Sanh nhận kịch bản bắt đầu đuổi người, tuy người đại diện độc quyền của nghệ sĩ bình thường đều sẽ ở chung với nghệ sĩ, nhưng bởi vì thói quen của Cố Duy Sanh, y cũng không sống chung với Phương Mộc.

Chín rưỡi, Phương Mộc đẩy mắt kính, nhà của anh cách nơi này không xa, lái xe về đúng lúc có thể đánh một giấc thật ngon.

Từ sau khi dẫn Cố Duy Sanh, anh ấy vậy mà biến thành người lớn tuổi không có cuộc sống về đêm.

Xem ra nghệ sĩ nhà mình quá kỷ luật cũng không hẳn là chuyện tốt.

——Sau khi đã đọc qua vô số bài viết trên mạng về giới giải trí, Phương Mộc nghĩ như vậy đấy.

*
Giấc ngủ này của Cố Duy Sanh không được an ổn lắm, có lẽ vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nên y lại bắt đầu mơ thấy cuộc sống trước kia.

Y nhìn thấy mình ôm Khước Sương dựa thân cây ngủ say, bông tuyết rơi rơi, rơi xuống rừng tỏa ra một hương thơm đặc biệt.

Mấy trăm năm trước Cố Duy Sanh vẫn chưa có thực thể, ngay cả hàn khí xung quanh Khước Sương cũng chỉ là ảo ảnh lạnh như băng, gió núi thổi nhẹ xen lẫn bông tuyết xuyên qua thân thể Cố Duy Sanh, nhưng ngay cả chéo áo của y cũng không nhấc lên.

So với Cố Duy Sanh linh khí sạch sẽ ôn hòa mấy trăm năm sau, thanh niên trước mắt hiển nhiên trẻ trung tùy ý hơn rất nhiều, y không thu liễm âm khí trên người một chút nào, đáng sợ tới mức sinh vật trong phạm vi mấy chục mét đều né xa.

Tại sao từ nhỏ đã ăn mặc như vậy, Cố Duy Sanh lơ lửng giữa không trung đánh giá khuôn mặt không hề có cảm xúc của mình, lẽ nào trước đây y thật sự là hiệp khách hay thiếu gia nào đó?
Nhưng kiểu quần áo này lại không thuộc về bất kỳ triều đại nào của nước Z, Cố Duy Sanh ngẩn người nhìn chằm chằm chéo áo vẫn không nhúc nhích, trước khi chết y thật sự là con người sao?

Quần áo này là ai đưa cho y?
Chết rồi nhưng vẫn nhớ mãi không quên mà mặc lên người, đoán chắc đây phải là người rất quan trọng đối với mình.

Cố Duy Sanh rất ít khi nghĩ đến chuyện kiếp trước, nhưng đột nhiên nhìn thấy một mình trẻ hơn mấy trăm tuổi, những vấn đề y đã từng nghĩ đến trong khoảnh khắc này lại nổi lên mặt nước.

Y không biết đây là đâu, càng không biết bây giờ là thời đại nào, cứ như vậy ngày ngày tu hành ở trên núi đã sớm trở thành điều bình thường trong sinh mệnh của Cố Duy Sanh.

Chán thì xuống núi đi dạo, ngán thì tùy tiện tìm một ngọn núi sâu ẩn thân, y luôn biết cách làm thế nào để tránh phiền phức, cuộc sống đương nhiên rất tự do tự tại.

Chỉ là ngay cả Lão Bạch cũng không có bên cạnh, lúc này y nhiều nhất cũng chỉ là tiểu quỷ hai ba trăm tuổi.

"Meow.

"
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Cố Duy Sanh mới vừa nhắc Lão Bạch, tiếng mèo kêu quen tai liền vang lên giữa núi rừng.

Tiếng kêu non nớt như mèo con mới sinh, Cố Duy Sanh nhìn hướng tiếng kêu truyền đến, nghĩ không biết làm thế nào nó có thể lớn thành dáng vẻ như bây giờ.

Thanh niên dựa trên cây mở mắt ra, ngọc quan bạch y phối hợp với quỷ đồng phiếm xanh dưới ánh mặt trời làm cho y trông trong trẻo lạnh lùng, chỉ có Cố Duy Sanh biết đó là lúc y đang mơ màng sau khi đột nhiên bị đánh thức.

Có sự kiện cụ thể, đương nhiên Cố Duy Sanh biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, y nhìn thấy thanh niên nhảy từ trên cây xuống, sau đó bắt đầu đi xung quanh tìm kiếm con mèo nhỏ có tiếng kêu yếu ớt kia.

Có thể không sợ âm khí của y, không chừng con mèo này có thể là đồng loại.

Tiếng mèo kêu không ngừng, nhưng thanh niên vẫn không xác định không được vị trí của nó, mãi đến tận khi y phát hiện một cái cửa động nhỏ hẹp, y mới coi như chân chính tìm được vị trí của mèo nhỏ.

Mộng cảnh vẫn luôn bình thường bắt đầu rung động vỡ vụn, Cố Duy Sanh không còn nhìn thấy mình trong giấc mơ nữa, tiếng nổ của cơ quan hoạt động vang lên bên tai, chẳng biết vì sao, y đột nhiên có một loại cảm giác hồi hộp.

"Ai?!"
Trong bóng tối, Khước Sương bỗng dưng xuất hiện, Cố Duy Sanh cầm cán kiếm trong tay, không chút do dự kề lưỡi kiếm lên cổ người đến.

Hương Tùng Tuyết mát lạnh không ngừng lan ra, Cố Duy Sanh nhất thời không biết mình đang trong mộng hay đã tỉnh.

"Sanh Sanh?" Giọng nói quen thuộc vang vọng trong phòng, "Gặp ác mộng hửm?"
Là Lâu Tiêu.


Cố Duy Sanh không thể nói được trong lòng có cảm giác gì, y rũ cánh tay xuống: "Anh tới đây làm gì?"
"Đột kích ban đêm, nếu Sanh Sanh đã đưa cho tôi một đề nghị tốt như vậy, tôi không thực hiện chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"
Lời nói của Lâu Tiêu vẫn không đứng đắn như trước, nhưng khóe miệng Cố Duy Sanh lại không tự chủ được cong lên, mùi thơm Tùng Tuyết vẫn chưa phai, ánh mắt Cố Duy Sanh dừng lại, lập tức phát hiện ra một chuyện.

Ánh đèn sáng choang, một vết máu bất thình lình xuất hiện trên cổ Lâu Tiêu mặc một cây đen.

"Nhìn gì đó?" Lâu Tiêu như không cảm giác được cơn đau, hắn lướt ngón tay qua, vết máu nông nhạt kia lập tức biến mất không còn dấu vết.

Có khế ước không làm tổn hại lẫn nhau, nhưng hắn vẫn bị Khước Sương tổn thương, có thể tưởng tượng được trong chốc lát đó, sát khí của Cố Duy Sanh lớn cỡ nào.

Cố Duy Sanh thu hồi Khước Sương: "Là anh trêu chọc tôi trước.

"
"Vâng vâng vâng, tôi nào có biết Quỷ Tiên đại nhân lúc rời giường lại nóng tính như vậy.

"
Lâu Tiêu thản nhiên ngồi xuống bên giường Cố Duy Sanh, có lẽ vì ngủ không yên giấc, cúc áo ngủ của đối phương bị rớt ra mấy cái, đúng lúc lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo trắng nõn cùng với một cảnh tượng không thể miêu tả bằng lời.

Áo ngủ theo động tác ngồi dậy của Cố Duy Sanh tuột xuống một ít, nhưng cố tình chủ nhân của nó lại không cảm giác được chỉ dựa vào đầu giường ra lệnh tiễn khách: "Đột kích ban đêm xong rồi, anh có thể đi.

"
Mới vừa xác định quan hệ yêu đương đã bị lạnh nhạt như vậy, nhưng trên mặt Lâu Tiêu lại không thấy nửa điểm tức giận, hắn vẫn ngồi ở bên giường Cố Duy Sanh, ngữ khí lại cường thế như thường ngày: "Cố Duy Sanh, nhìn em có gì đó không đúng.

"
Trong phòng rơi vào một mảnh trầm mặc im lặng, Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu đều không lên tiếng, như đang chờ đối phương lui một bước.

"Thôi, tôi giở tính trẻ con với tên tiểu thiên sư như anh làm gì.

" Như đang cười nhạo mình trẻ con, Cố Duy Sanh buồn cười, "Chỉ là tôi bị chuyện cũ làm cho có chút phiền.

"
"Đây," Cố Duy Sanh lấy kịch bản bên gối đưa cho Lâu Tiêu, "Đây là lý do làm tôi phiền não.

".


Bình luận

Truyện đang đọc