*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Mạch và Hạ Tường hẹn gặp nhau trên tầng năm của một trung tâm thương mại nằm ngay khu phụ cận của biệt thự.
Hạ Tường thấy Tô Mạch bước vào nhà hàng liền vẫy tay với cô.
Tô Mạch ngồi xuống, cười với vị Thần Tài nọ: “Chờ lâu rồi phải không?”
Hạ Tường cười, đưa thực đơn cho Tô Mạch: “Hôm nay cô rất xinh đẹp.”
Cô đã sửa soạn kỹ rồi mới ra ngoài nên được khen ngợi cũng chẳng có gì bất ngờ.
Tô Mạch gọi xong đồ ăn, Hạ Tường đưa hợp đồng đã chuẩn bị từ trước cho Tô Mạch.
Tô Mạch cẩn thận đọc một lượt, thấy không có vấn đề gì, ký tên xong, hai bên mỗi bên giữ một bản.
Hạ Tường trao đổi kỹ càng với Tô Mạch về mặt công việc rồi nói về sẽ gửi các yêu cầu của thiết kế cho cô.
Sau đó, đôi bên chuyển sang nói chuyện phiếm.
Hạ Tường rót giúp Tô Mạch nửa ly rượu vang: “Hôm đó, lúc ra khỏi rạp chiếu phim, có phải em trai tôi có tới tìm cô phải không? Lời trẻ con nói bậy mong cô Tô chớ để bụng.”
Tô Mạch nhấp môi ly rượu, mỉm cười: “Em trai anh cũng đâu có nói bậy.”
Hạ Tường hứng thú hỏi: “Nó nói gì vậy?”
Tô Mạch: “Cậu ấy nói anh trai mình lương trăm vạn một năm, có nhà có xe, ngoại hình tuấn tú.”
Được một mỹ nữ thế này khen, là đàn ông thì đều sẽ có phần lâng lâng.
Hạ Tường cười: “Thực ra lúc nhượng vé xem phim cho cô đúng là tôi cố ý. Thật không ngờ cô lại đưa tiền mặt. Vốn là muốn dùng cách đó để có số Wechat của cô.”
“Hôm ấy cô Tô nói đã kết hôn, xem ra không được giống cho lắm.”
Tô Mạch ừ: “Sau này mọi người là bạn bè, tôi cũng không lừa anh làm gì, quả thực tôi chưa kết hôn.”
Hạ Tường nhìn Tô Mạch: “Vậy là trước mắt cô Tô vẫn còn độc thân?”
Tô Mạch gật đầu, cố lấy dũng khí nói: “Anh nói quả đúng.”
Không biết vì sao, cô vẫn cứ thấy hơi chột dạ.
Nghĩ đến gói thuốc tiêu hóa Trâu Tinh Thần mua cho cô lại nhìn ánh mắt chân thành của người đàn ông trước mặt, Tô Mạch thành thật nói: “Nhưng tôi đã có người trong lòng rồi.”
Hạ Tường có vẻ cũng không nề hà: “Có ai trong lòng chưa từng thích một người nào đó, chỉ cần cô Tô vẫn đang độc thân thì tôi vẫn còn cơ hội.”
“Người phụ nữ ưu tú như cô Tô, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi.”
Tô Mạch: “Không nhiều đâu.”
Hạ Tường: “Cô Tô khiêm tốn rồi.”
Điều này quả thực không phải do cô khiêm tốn. Với cuộc sống của cô hiện giờ, những người cô tiếp xúc đều là đám chết tiệt trong công ty, một gã thì không theo đuổi cô, thậm chí cô còn phải điên cuồng theo đuổi, những gã còn lại thì chính là mấy người Triệu Thù, Chu Bắc, Trịnh Kỳ Lân.
Ăn cơm xong, Hạ Tường muốn đưa Tô Mạch về nhà. Tô Mạch vội nói không cần đưa, không cần đưa, cô ở ngay gần đây, cực kỳ gần.
Nếu như bị Trâu Tinh Thần bắt gặp cô đi cùng một anh chàng chất lượng cao thế này thì không biết sẽ phải giải thích thế nào. Huống hồ chuyện nhân viên nhận đơn ngoài bị sếp bắt được quả là khó xử.
Công ty khoa kỹ Tinh Thần không có quy định rõ ràng bằng văn bản không cho nhận đơn ngoài, chỉ cần vẫn hoàn thành tốt công việc mình đảm nhiệm thì thời gian còn lại muốn làm gì thì làm.
Tô Mạch từng thấy Trịnh Kỳ Lân nhận đơn ngoài vẽ tranh minh họa. Tất nhiên Trâu Tinh Thần có biết nhưng chỉ cần không ảnh hướng tới tiến độ dự án game thì anh vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Còn cả Chu Bắc nữa, công việc bán thời gian của anh ta là buyer thời trang, chuyên chọn mua váy vóc xinh xẻo giúp cho người trong giới đàn ông mặc váy.
Vương Tử Hoài hễ rảnh ra là liền video call với con gái. Mễ Việt có thời gian là lại ngồi viết tiểu thuyết. Cung Thụ thích ngồi nhai đồ ăn vặt rau ráu rau ráu. Triệu Thù, Đinh Đông Xuân nhận xây dựng lại website cho Đại học Tây Quỳnh.
Sau một hồi tự an ủi mình như vậy, Tô Mạch cảm thấy dễ chịu hơn. Chẳng qua chỉ là nhận đơn ngoài thôi mà, có gì to tát đâu.
Huống hồ cô đi kiếm tiền chẳng phải là vì tên sếp trong nhà chỉ cho cô có chút tiền lương ít ỏi đó hay sao. Giờ cô là nhà thiết kế nổi tiếng, một dự án được trả thêm những mười hai vạn cho giá trị tên tuổi.
Cô kiếm tiền là để làm của hồi môn. Suy cho cùng không phải cuối cùng đều chảy vào một tài khoản chung cùng nhau tiêu hết hay sao. Kết hôn cần tiền, sinh con cần tiền, sữa bột, tã bỉm, chẳng có cái gì không cần tiền.
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi cửa trung tâm thương mại, cảm thấy mình là người đường hoàng lỗi lạc nhất trên thế gian.
“Tô Mạch.”
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng từ trên đỉnh đầu vọng xuống, làm người đường hoàng lỗi lạc nọ hoảng hốt.
Tô Mạch nhìn Trâu Tinh Thần, cố bình tĩnh nói: “Không phải đáng ra anh đang ăn trưa ở công ty hay sao?”
Trâu Tinh Thần đút một tay trong túi, nghiêng đầu quan sát cô: “Tên đàn ông vừa rồi là ai thế?”
Tô Mạch túm chặt chiếc túi đang mang, trong túi là hợp đồng cô mới ký kết với công ty của Hạ Tường: “Một đồng nghiệp bình thường ngày trước, tình cờ gặp nên ăn chung với nhau một bữa.”
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch: “Đồng nghiệp bình thường thì em chột dạ vì cái gì?”
Tô Mạch hất cằm: “Em đâu có chột dạ. Anh đừng có tùy tiện bôi nhọ người khác.”
Trâu Tinh Thần nhíu mày: “Em căng thẳng cái gì?”
Tô Mạch: “Em, em đâu có căng thẳng.”
Trâu Tinh Thần nhìn cô: “Đi ăn cơm với anh.”
Tô Mạch: “Vừa nãy em ăn no rồi.”
Trâu Tinh Thần không buồn che giấu sự cáu kỉnh trong giọng nói: “Ăn với tên đàn ông khác, không ăn với anh.”
Tô Mạch: “Anh thật vô lý.”
Nào có người nào một ngày ăn những hai bữa cơm trưa.
Nói rồi, cô sải bước đi về hướng biệt thự, vừa đi vừa túm chặt chiếc túi, y như ôm một quả bom hẹn giờ.
Trâu Tinh Thần ăn đại chút gì đó rồi về. Anh ta vô lý à? Hừ.
Anh về tới nhà, kéo Tô Mạch khỏi ghế sô pha đi vào phòng.
Triệu Thù vào bếp rót nước đi ra, miệng hỏi trơn tuột: “Tô Mạch, cô lại gây họa à?”
Sau khi về nhà, Tô Mạch đã ngay lập tức giấu kỹ hợp đồng vào ngăn kéo trong phòng ngủ khóa lại.
“Tôi đâu có làm gì. Tự anh ta lên cơn.”
Trâu Tinh Thần kéo Tô Mạch vào phòng, trở tay đóng cửa lại.
“Nói rõ ràng cho ông, tay đàn ông trưa nay đi cùng em rốt cuộc là ai?”
Tô Mạch tựa vào cạnh cửa: “Nói rồi đó, đồng nghiệp bình thường.”
Trâu Tinh Thần quét Tô Mạch từ trên xuống dưới: “Đồng nghiệp bình thường mà cần thay nguyên một bộ đồ mới, lại còn trang điểm nữa.”
Anh lồng tay qua áo khoác gió của cô, một tay ôm eo cô, nghiêng đầu, kề bên tai cô: “Váy ngắn ôm eo tôn mông hửm?”
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh ngấm qua lớp vải dệt chạm tới da cô khiến cô bất giác run người. Cô có thể cảm giác được hơi thở của anh phả lên gáy mình.
Cô cố bình tĩnh, hất cằm lên: “Chỉ là đồng nghiệp bình thường.”
Anh nới tay ra, nhìn vào mắt cô: “Tô Mạch, ông đây cảnh cáo em. Đừng có ngày ngày trêu ong ghẹo bướm ở bên ngoài.”
Tô Mạch cười: “Giám đốc Trâu, anh quản hơi nhiều chuyện rồi đó.”
“Anh ăn giấm đúng không?”
Trâu Tinh Thần: “Ăn cứt ấy.” Dạo này kiêu ngạo đã thành thói.
Tô Mạch vừa mở cửa vừa nói: “Ấy đừng, cứt chẳng dễ ăn chút nào đâu.” Nói xong liền bỏ chạy.
*ăn giấm: tiếng lóng, nghĩa là ghen tuông
Trâu Tinh Thần tựa vào cạnh cửa, thực sự cảm thấy, cái cô gái này muốn lật trời tới nơi rồi.
Tô Mạch trở về chỗ làm việc trên sô pha của mình. Triệu Thù ới cô một tiếng: “Hồi trưa, ông anh giao đồ ăn hỏi sao hôm nay không thấy cô đấy.”
Vương Tử Hoài liếc nhìn phòng của giám đốc Trâu, nói nhỏ với Tô Mạch: “Tôi thấy xem chừng ông anh đó muốn theo đuổi cô đấy.”
Tô Mạch thầm nói trong bụng, cái bùa cầu vận đào hoa Đồng Thu Mạn xin cho cô đúng là linh quá đáng.
Tối đó, vừa hết giờ làm, Tô Mạch liền về phòng mình, mãi lâu không thấy quay ra.
Trâu Tinh Thần ngồi bên chiếc bàn trong phòng ngủ gõ mấy dòng code.
Lúc muốn uống nước, cầm cốc lên mới phát hiện ra cốc không có nước.
Anh gọi với ra ngoài: “Tô Mạch, rót cho ông đây cốc nước.”
Không có ai đáp.
Trâu Tinh Thần đứng dậy, đi sang cửa phòng Tô Mạch ra sức gõ: “Gọi em, em không nghe thấy à?”
Tô Mạch cẩn thận gập màn hình laptop lại, mở cửa ra nói: “Xin hỏi quý ngài không có tay hay là không có chân, là trẻ nhỏ hay còn bé bỏng gì?”
Trâu Tinh Thần cúi đầu nhìn cô gái trước mặt: “Em đó, đi soi gương nhìn thử đi. Đây mà là thái độ theo đuổi người khác à?”
Tô Mạch mỉm cười: “Em tuyên bố tạm dừng kế hoạch theo đuổi.”
Cô phải để dành sức đó làm dự án của công ty Hạ Tường. Đó là hai mươi vạn tiền của hồi môn của cô.
Trâu Tinh Thần: “Anh không đồng ý.”
Tô Mạch hơi ngửa đầu lên nhìn Trâu Tinh Thần: “Quý ngài còn việc gì nữa không?”
Trâu Tinh Thần: “Chăn của anh cần thay rồi.”
Tô Mạch: “Ồ.” Nói rồi đóng cửa lại.
Trâu Tinh Thần: “…”
Sau ba giây lặng thinh, Trâu Tinh Thần gọi điện cho Chu Bắc: “Trừ sạch tiền lương của cái cô gái đó cho tôi.”
Đợi tới khi không có tiền đóng tiền nhà, cho dù cô ôm đùi cầu xin… Cầu xin thì tha.
Trâu Tinh Thần trở lại phòng ngủ của mình, trở tay đóng cửa lại, “rầm” một tiếng, suýt rụng luôn cả khung cửa.
Anh lột vỏ chăn cũ ra, mở tủ lấy chiếc vỏ mới đã được giặt sạch phơi phóng tử tế thay vào.
Nhét ruột vào trong vỏ, kéo bốn góc chăn về bốn góc vỏ rồi giũ một cái, có gì khó đâu.
Đợi tới khi nhét được ruột vào vỏ chăn xong thì anh mới nhận ra là không tìm được bốn góc đâu cả. Ruột chăn lùng bùng thành một quả cầu rối như mớ bòng bong.
Cái thứ quái quỷ vớ vẩn lộn xộn gì thế này.
Bình thường thấy cô giúp việc buổi tối của anh thay vỏ chỉ cần nhét vào rồi giũ là xong. Anh loay hoay trọn nửa tiếng đồng hồ, dùng bằng sạch kiên nhẫn, cuối cùng rốt cuộc cũng lôi được cục ruột chăn đang lồng dở ra vứt xuống nền nhà.
Hôm sau, Tô Mạch thức dậy, lúc đi ngang qua phòng ngủ của Trâu Tinh Thần ngó đầu nhìn thử vào trong.
Đống ruột chăn rối bùng nhùng nằm dưới đất, nằm cạnh nó là cái vỏ chăn nhàu nhĩ, còn gã đàn ông rúc trong chiếc áo ngủ nhung múp míp màu xanh, tóc rối như tổ quạ thì đang cầm khăn giấy chùi nước mũi.
Tô Mạch: “Sao anh lại ra nông nỗi này?”
Y như một kẻ lang thang. Tất nhiên lời này cô chỉ dám lẩm bẩm trong bụng, không dám nói ra thật. Dù sao hình tượng của giám đốc Trâu cũng là tuấn tú sáng sủa, phong độ ngời ngời.
Tô Mạch: “Sao mới đầu tháng Mười Một mà quý ngài đã mặc áo ngủ mùa đông thế?”
Trâu Tinh Thần xì mũi xong nhìn Tô Mạch một cái, ánh mắt xiết bao ai oán: “Em còn không biết xấu hổ đi hỏi anh.”
Tô Mạch đẩy hẳn cửa đi vào phòng, ôm chăn lên, bỗng nhiên sực hiểu ra. Thật đáng thương, gã đàn ông này không thay được vỏ chăn, điều hòa trong phòng lại bị hỏng, không làm thế nào được đành kiếm một cái áo ngủ thật dày mặc vào thay chăn đắp.
Thật đáng thương, sao cô nỡ cười anh đây, nhưng mà không nhịn được thì biết làm sao bây giờ.
“Ha ha ha.”
“Quý ngài nhớ uống nhiều nước ấm thì cảm mới nhanh khỏi. Ha ha ha ha.”
Tô Mạch vừa cười vừa ngồi dưới đất lồng chăn cho Trâu Tinh Thần, gấp chăn gọn gàng để xuống đầu giường, nhặt cái vỏ bẩn ném vào trong máy giặt ở tầng dưới.
Lúc ra ngoài mua bữa sáng, Tô Mạch gặp anh chàng shipper hay giao cơm cho họ trước cửa một quán ăn sáng gần biệt thự.
Anh chàng shipper vừa thấy Tô Mạch liền đỏ mặt, mua hai quả trứng luộc đưa cho cô: “Bổ sung thêm chút dinh dưỡng.”
Tô Mạch biết nghề shipper kiếm tiền khổ cực, khăng khăng đòi trả lại tiền cho anh ta.
Anh chàng shipper: “Trừ khi cô gửi hồng bao qua Wechat cho tôi, không thì tôi không nhận tiền của cô đâu.”
Anh chàng này là người từ nông thôn ra, vẫn còn nói giọng quê đặc sệt, mặc quần áo cũ, xách mấy suất đồ ăn sáng đang vội đi giao hàng, cực kỳ vất vả.
Tô Mạch add Wechat của anh ta, trả lại cho anh ấy tiền hai quả trứng luộc.
Anh chàng shipper lấy được Wechat của Tô Mạch liền vui vẻ đi giao hàng.
Tô Mạch xách hai quả trứng luộc, một bát cháo bí đỏ, một gói bánh mì trứng sữa về nhà.
Trâu Tinh Thần đã thay xong quần áo. Anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen, áo gió đen khoác ngoài, râu cạo rất sạch sẽ, tóc cũng chải gọn gàng tới từng sợi.
Anh có vóc dáng đẹp, phong cách hơi nghiêng về kiểu lạnh lùng, mặc đại thôi cũng đẹp như người mẫu nam trên poster.
Hoàn toàn khác hẳn bộ dạng lôi thôi như kẻ lang thang ban nãy.
Tô Mạch bỏ bữa sáng xuống bàn: “Lại ăn đi.”
Trâu Tinh Thần ngồi vào bàn, chìa tay ra: “Nước đâu?” Trước khi ăn phải uống một cốc nước ấm.
Tô Mạch hất cằm, đánh mắt về phía bếp: “Kia kìa.”
Trâu Tinh Thần: “Anh chẳng lẽ không biết nước ở đó.”
Tô Mạch ngồi xuống: “Em mua bữa sáng về mệt lắm rồi, phải nghỉ một lúc.”
Trâu Tinh Thần đành phải tự đi rót nước cho mình: “Em thay đổi rồi.”
Trước đây, lúc cô theo đuổi anh, anh còn chưa xuống dưới nhà, cô đã bày sẵn nước ra bàn, chỉ còn thiếu nước đút tận miệng.
Trâu Tinh Thần uống nước xong, liếc nhìn bữa sáng nghèo nàn trên bàn: “Em thay đổi rồi.”
Trước đây cô toàn chuẩn bị những món anh thích, sợ anh ăn không ngon miệng còn mua nhiều vài món, cái nào anh không ăn, cô đem chia cho bọn Triệu Thù.
Trâu Tinh Thần ngồi xuống: “Anh muốn ăn bánh xếp áp chảo với tiểu long bao.”
*bánh xếp áp chảo (tiếng Trung: 锅贴) video cách làm:
linkTô Mạch ngồi trên ghế: “Chẳng là sáng nay thấy anh hơi bị cảm nên mới mua món thanh đạm một chút.”
Trâu Tinh Thần mở bát cháo bí đỏ ra nhìn: “Sao lại là của cái quán ở ngã tư, quán đó nấu đặc lắm, anh không thích ăn.”
Tô Mạch đứng dậy.
Kén chọn cái gì mà kén chọn, ăn hay không thì tùy, lát nữa dọn bàn xong cô phải nhanh chóng làm việc luôn, cố gắng làm xong phần việc của Khoa kỹ Tinh Thần lúc ban ngày, buổi tối còn đi kiếm tiền tích cóp làm của hồi môn.
Trâu Tinh Thần đập đập vỏ quả trứng luộc: “Nghĩ gì mà tự dưng lại mua trứng luộc thế? Xưa nay em chỉ mua trứng luộc nước trà thôi cơ mà.”
Tô Mạch đã lên tầng lấy laptop của mình xuống. Cô ngồi xuống sô pha, bật máy, ngẩng đầu lên nói: “Cái đó không phải em mua, có người đưa.”
Trâu Tinh Thần: “Ai?”
Tô Mạch bật bảng vẽ, chỉnh chỉnh bút vẽ: “Một người bạn.”
Trâu Tinh Thần bỏ quả trứng luộc đã bóc sạch vỏ xuống, giọng đều đều không lên không xuống: “Nam hay nữ.”
Tô Mạch vừa vẽ vừa đáp: “Nam.”
Trâu Tinh Thần bước tới chỗ Tô Mạch, cúi đầu nhìn cô: “Em hẹn ăn sáng với đàn ông?”
Tô Mạch ngẩng đầu, đập vào mắt là một khuôn mặt sầm sì: “Tình cờ.”
Cô cười, nhướn mày: “Đại bảo bối, ghen rồi à?”
Trâu Tinh Thần quay lưng bỏ lên tầng trên, quả trứng luộc không động tới, cháo bí đỏ cũng chỉ ăn được vài thìa.
Trâu Tinh Thần về phòng, đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Hút hết một điếu, anh thấy có nhân viên giao hàng ôm một bó hồng to ấn chuông cửa biệt thự của họ.
Bó hoa đó có chín mươi chín bông. Rất lâu trước kia, anh vẫn thường tặng chúng cho cô nên chỉ nhìn một chút là nhẩm ra.
Mấy hôm trước anh mới nói với cô là mình thích chín mươi chín bông.
Rốt cuộc anh cũng cong môi cười một cái, coi như cô cũng còn có lương tâm.
Vỏ chăn cũng được, bữa sáng cũng được, đối xử chiếu lệ với anh cũng được, vì bó hoa này, anh quyết định không so đo với cô nữa.
Trâu Tinh Thần bật laptop, bắt đầu làm việc.
Hai giờ sau, Trâu Tinh Thần từ tầng hai xuống, liếc nhìn bàn ăn thấy một bó hồng lớn rực lửa được cắm ngay ngắn trong bình hoa.
Tâm trạng anh rất tốt, liếc nhìn cô gái ngồi chăm chỉ làm việc trên sô pha, lại gần ngồi xuống cạnh cô, người từ từ nhích về phía cô, định tranh thủ lúc không ai để ý thưởng cho cô một nụ hôn.
Thế nhưng, tên Triệu Thù đứng cạnh bàn cơm uống nước bỗng nói một câu: “Tô Mạch, hoa này ai tặng cô thế? Chỉ có To Tô Mạch, không thấy From ai.”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Một đồng nghiệp bình thường ngày trước tặng.”
Sáng nay lúc nhận được hoa, Tô Mạch đồng thời cũng nhận được cuộc gọi của Hạ Tường nói hoa này anh ta đại diện công ty của họ tặng cho cô. Địa chỉ chỗ ở hiện tại của Tô Mạch có ghi trong hợp đồng.
Trâu Tinh Thần đứng dậy khỏi sô pha, đi lại chỗ bàn ăn: “Đúng là xấu bỏ mẹ.” Nói rồi rút bó hoa đó ra khỏi bình hoa, ném vào thùng rác nằm kế bên.
Tô Mạch bỏ bảng vẽ xuống, đi qua đó: “Anh làm gì thế!”
Trâu Tinh Thần nhếch mép: “Anh thấy nó ngứa mắt, vứt đi không được à?”
Tô Mạch nhặt lại bó hoa từ thùng rác, cắm vào bình hoa, hất cằm nhìn Trâu Tinh Thần: “Đây là hoa của em.”
Triệu Thù đánh hơi được mùi súng đạn, nhanh chân chuồn đi.
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch đầy gay gắt: “Cái bàn và bình hoa là của anh, không cho em đặt ở đây.”
Tô Mạch như thể dỗi, rút bó hoa ra khỏi bình hoa, ôm vào trong lòng: “Vậy được rồi chứ!”
Trâu Tinh Thần: “Không được, anh thấy ngứa mắt, vứt đi.”
Tô Mạch: “Đồ hâm.”
Trâu Tinh Thần: “Bị người ta tới tận nhà cướp phụ nữ, mẹ kiếp, anh thế này mà là hâm à?”
Tô Mạch đôi co lại với anh: “Cướp phụ nữ cái gì? Ai là phụ nữ của anh?”
Trâu Tinh Thần tiến tới hai bước, đứng ngay trước mặt Tô Mạch, dùng một tay ấn cô vào trong lòng mình: “Em.”
Tô Mạch vốn có hơi giận nhưng nghe thấy giọng nói rầu rầu của anh, cô lại không chịu nổi, ngẩng đầu lên: “Vậy anh theo đuổi em đi. Theo đuổi được mới tính là của anh.”
Trâu Tinh Thần một tay ấn chặt đầu Tô Mạch trong ngực mình, tay kia bấm điện thoại: “Chín trăm chín mươi chín bông hồng đỏ.” Nói rồi đọc một dãy địa chỉ.
Tô Mạch bị anh ấn làm rối hết tóc, suýt thì không thở nổi.
“Anh điên rồi, chín trăm chín mươi chín bông!”
Giám đốc tài chính Chu Bắc ở gần đó trái tim nhỏ máu. Đấy là bao nhiêu tiền chứ, một bông là sáu đồng, không, đẳng cấp của giám đốc Trâu tối thiểu phải mười đồng một bông, chín trăm chín mươi chín bông là chín ngàn chín trăm đồng, hơn nữa còn giá trị thương hiệu, phí gói hoa, phí vận chuyển, không đời nào dưới mười hai nghìn.
Tô Mạch ngửa đầu nhìn Trâu Tinh Thần, đau lòng nói: “Anh phá của đấy à, nhiều tiền như vậy để làm gì chẳng được, đem đi mua hoa, chẳng được hai hôm là đã tàn rồi.”
“Nếu anh thực sự muốn tặng, chín mươi chín bông là đủ rồi.”
Trâu Tinh Thần nới tay buông cô gái trong ngực ra: “Người khác tặng chín mươi chín bông, em bảo anh cũng tặng chín mươi chín bông. Thế không phải là khinh người sao?”
Tô Mạch: “Thế người khác tặng chín trăm chín mươi bông thì anh phải tặng chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín bông à?”
Trâu Tinh Thần gật đầu.
Tô Mạch đá anh một cái: “Anh còn dám gật.”
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch: “Em xót tiền có phải không?”
Tô Mạch: “Rốt cuộc quý ngài cũng nhận ra rồi đấy.”
“Giờ game vẫn chưa tung ra, càng chưa tới giai đoạn thu lời, tiền phải tiêu thật dè sẻn mới phải.”
Trâu Tinh Thần liếc nhìn bó hoa Tô Mạch ôm trong lòng: “Em không cho anh đặt hoa cũng được thôi, ném cái bó hoa em đang ôm kia đi.”
Tô Mạch càng ôm chặt hơn: “Người ta đã tặng rồi, vứt đi thật lãng phí quá.”
Hai giây sau: “Thôi được, em vứt. Vậy anh hủy đơn chín trăm chín mươi chín bông vừa rồi đi.”
Trâu Tinh Thần ừ, xoay lưng bỏ lên tầng trên, lên tới cửa phòng ngủ tầng hai thì xoay người lại, tuyên bố một nội quy mới của công ty: “Về sau không được cho nhân viên giao hoa không rõ nguồn gốc vào.” Nói xong mở cửa phòng ngủ, trở tay, đóng sầm cửa lại.
Tô Mạch đứng trước thùng rác ở cổng biệt thư, giơ bó hoa trong tay lên, do dự một hồi vẫn không nỡ ném nó đi. Không phải vì chuyện tiền bạc mà là vì cô cảm thấy phá hủy một tạo vật đẹp đẽ như vậy là một loại tội lỗi, là một sự chà đạp lên tự nhiên.
Thừa dịp lúc Trâu Tinh Thần không chú ý, Tô Mạch lén lút ôm bó hoa đó về cất trong phòng mình.
Cô cất hoa rồi lại giường, lật gối lên nhìn tấm bùa cầu vận đào hoa Đồng Thu Mạn cho. Linh tới vậy sao?
Nhân viên giao đồ ăn trưa nay vẫn là anh chàng sáng nay cho Tô Mạch trứng luộc.
Tô Mạch đứng ở cửa, ký nhận hàng xong, ngẩng đầu lên nói: “Cám ơn, vất vả cho anh.”
Anh chàng giao hàng cười nhe hàng rằng trắng tinh, quay lại chỗ chiếc xe điện, lục chiếc thùng giữ nhiệt ở phía sau lấy một dây Yakult quay lại đưa cho Tô Mạch.
Tô Mạch vội xua tay: “Không cần đâu, anh tốn kém quá.”
Anh chàng giao hàng nhét Yakult vào lòng Tô Mạch: “Là của bên quán ăn cho.”
Anh ta nhét xong liền đi, chỉ còn lại Tô Mạch một tay xách một túi cơm hộp to, một tay cầm dây Yakult.
Cô bỏ cơm lên bàn ăn, gọi điện thoại cho quán ăn, quán ăn nói dạo này không có hoạt động đặt cơm tặng Yakult.
Triệu Thù mở túi cơm, bày từng hộp cơm ra ngoài, ngẩng đầu nói: “Chắc tới tám phần là cậu ta thích cô rồi. Lần nào tôi đi nhận cơm đặt cũng chẳng có gì, cô đi lấy thì liền có Yakult với Wahaha.”
Wahaha 哇哈哈
Tô Mạch vào bếp rửa mấy chiếc đĩa sứ trắng mang ra, giúp Triệu Thù bỏ thức ăn trong hộp ra đĩa: “Lần sau tôi phải nói rõ với anh ấy, không thể để người ta tiêu pha tốn kém được.”
Cô thoáng dừng lời rồi ngẩng đầu nói với Triệu Thù: “Lần trước tôi về nhà, mẹ tôi đi miếu nào đó xin giúp tôi một cái bùa cầu vận đào hoa. Thật linh hơi quá.”
Triệu Thù cười: “Không phải tại bùa linh, là chính bản thân cô đã ưu tú sẵn rồi. Người ưu tú luôn có thể hấp dẫn nhiều người một cách vô hình.”
Chu Bắc không biết cũng qua đứng từ lúc nào: “Câu này sai rồi. Bắc ca tôi đây cũng ưu tú, không phải vẫn là một con chó độc thân đã vạn năm rồi đó sao.”
Triệu Thù quay đầu nhìn Chu Bắc một cái, chẳng buồn nói lại.
Những người khác vây quanh Tô Mạch, ồn ào hỏi xin bùa cầu vận đào hoa.
Tô Mạch bày xong bát đũa: “Lần tới để tôi nhờ mẹ xin thêm mấy cái cho các anh mỗi người một cái.”
Phía cầu thang vọng tới một giọng lành lạnh: “Bùa cầu vận đào hoa à, có phần của anh không?”
Tô Mạch nhìn Trâu Tinh Thần, anh đút một tay trong túi, hơi nghiêng đầu nhìn cô, sắc mặt không đẹp đẽ gì cho cam, không cười, mắt cũng tỏa âm khí lạnh lẽo.
Tô Mạch cười: “Giám đốc Trâu khôi ngô, lịch lãm, đâu cần đến mấy thứ mê tín này.”
Trâu Tinh Thần đi tới trước mặt Tô Mạch, kéo cô vào trong bếp, đóng cửa lại.
Anh chống hai tay lên cửa, vòng trụ cô gái đang dựa lên ván cửa, cúi đầu nhìn cô nàng, giọng vừa khẽ vừa trầm: “Mấy ngày nay đang thiếu bị trừng trị có phải không, hửm?”
Tô Mạch ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt của người đàn ông, môi hơi mỉm cười: “Vậy anh trừng trị đi chứ.”
Đôi mắt cô sáng lấp lánh như ngọn đèn dưới đáy vực sâu hút anh vào.
Cô hơi cong môi, lại nhấp khẽ một cái, đôi môi căng mọng tựa như cánh hồng đỏ sau mưa.
Yết hầu anh chuyển động, đầu cúi xuống.
Bị cô nghiêng đầu né đi, hôn hụt, lại nghe thấy cô nàng bên dưới bảo: “Sáng nay anh bị cảm, lây sang cho em mất.”
Tô Mạch nói xong, luồn qua dưới cánh tay Trâu Tinh Thần, kéo cửa, bỏ ra ngoài.
Trâu Tinh Thần tựa vào cạnh cửa, chạm ngón tay lên môi.
Thế này là, anh bị chê?
Tác giả có chuyện muốn nói:Trâu Tinh Thần: Bị ghét bỏ, không vui.
Tô Mạch: Chàng trai trẻ à, đã làm rồi thì phải trả giá.