TIẾNG NGỌT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quốc tế lao động được nghỉ ba ngày, đại đa số dân văn phòng đều không phải đi làm.

Công ty khoa kỹ Tinh Thần tính cả Trâu Tinh Thần có cả thảy tám người, trừ một nhà thiết kế tạm rời cương vị công tác thì hiện giờ còn bảy.

Trong bảy vị này, ngoại trừ giám đốc Trâu có dung mạo mỹ miều, phần đa là các trình lập viên tuổi trẻ sắc suy không ai thèm, ngày ngày không phải ở nhà ngồi viết code thì là lên công ty ngồi viết code.

Cái công ty này không có ai tầm thường, người nào người nấy đều là cao thủ. Không phải là cao thủ thì đã bị Trâu Tinh Thần thích yêu cầu cao đuổi đi từ lâu rồi.

Công ty anh ta không chứa chấp đồ ngu, đây là nguyên văn câu của Trâu Tinh Thần.

Triệu Thù đang thả câu kỷ tử vào trong bình giữ nhiệt thấy Trâu Tinh Thần tới liền theo thường lệ phát biểu một câu thay cho tiếng lòng của quảng đại nhân viên trong công ty: “Lão đại, chừng nào thì mới có thể tuyển con gái vào đây? Chỗ chúng ta dương khí thịnh quá.”

Trâu Tinh Thần liếc nhìn sang tên mặc váy ở bên: “Kia không phải có một người rồi đấy thôi.”

Triệu Thù dè bỉu: “Đàn ông mặc váy với phụ nữ chân chính là hai khái niệm khác xa nhau.”

Chu Bắc sửa lại làn váy, nói với vẻ tự hào: “Coder hạng ba viết UI, coder hạng hai viết cấu trúc, coder hạng một viết thuật toán, coder hàng đầu thì mặc đồ của phụ nữ.”

Tất nhiên, chỉ lúc ngồi viết code anh ta mới có sở thích này chứ không mặc đi ra ngoài.

Chu Bắc gõ bàn phím rào rào: “Mặc trang phục nữ giúp tăng tốc độ viết code đồng thời còn giảm thiểu được tỉ lệ bug.”

“Đệt! Ai đổ cà phê lên bàn của ông đấy?”

Chiếc váy dài boho trên người kết hợp với lời lẽ thô tục ngoài miệng tạo nên một chỉnh thể kỳ quái.

Trâu Tinh Thần bật máy tính, thả người ngồi xuống sô pha.

Triệu Thù kéo ghế sán lại gần: “Ngày thứ ba trong kế hoạch bảy ngày theo đuổi vợ tiến triển đến đâu rồi?”

Đám người trong phòng đánh hơi được mùi có thứ để hóng hớt liền xông tới.

Có tên hỏi: “Là kiểu con gái thế nào?”

Giám đốc Trâu cành cao thế nào, ai người chẳng biết. Chính là cái kiểu ngạo mạn trời đất bao la chẳng ai to bằng ta, trước nay chưa từng vừa mắt được người phụ nữ nào.

Khi mọi người đều cho rằng Trâu Tinh Thần sẽ không trả lời thì bỗng nhiên lại thấy anh ta nói: “Cũng được.”

Cũng được trong mắt anh ta thì nghĩa là vô cùng hoàn mỹ trong mắt bọn họ.

Trâu Tinh Thần hỏi Triệu Thù: “Bên phía Ngộ Giang nói thế nào?” Ngộ Giang chính là công ty thuê họ làm app đọc tiểu thuyết.

Nói tới chuyện công việc, Triệu Thù nghiêm túc đáp: “Khách hàng rất hài lòng, họ muốn đặt làm thêm hai tính năng mới, tôi vẫn chưa trả lời. Cái chính là sợ sẽ xung đột với hạng mục trò chơi của chúng ta về thời gian.”

Trâu Tinh Thần không tỏ chút cảm xúc nào: “Tăng tiền.”

Triệu Thù: “Nếu vậy, tính năng mới cần có thiết kế giao diện mỹ thuật, phải ký tiếp với bên Ori một hợp đồng nữa.”

Trâu Tinh Thần gật đầu: “Cậu đi thỏa thuận đi, chốt yêu cầu bên phía Ngộ Giang rồi gọi người của Ori tới.”

“Chỉ định để cái,” anh ta không biết tên đối phương nên phải nói là, “nhà thiết kế kiêu căng kia làm.”

“Thấy cô ta làm cũng không đến nỗi, phí thiết kế ép giá thấp xuống một chút.”

Thực ra nếu không phải nhà thiết kế của công ty bọn họ tạm rời cương vị công tác thì bọn họ đã chẳng cần phải tìm thuê bên ngoài.

Triệu Thù không nhịn được lại bắt đầu ca: “Lão đại mau tuyển thêm phụ nữ vào đi!”

Nhà thiết kế Trịnh Kỳ Lân của công ty họ cũng bởi vì ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, gia đình giục giã khẩn thiết, công ty lại chẳng có lấy một mống con gái, hơn nữa mép tóc lại càng ngày càng cao lên làm tăng thêm nỗi lo nên mới phải tạm rời cương vị công tác, đi sang công ty khác tìm vợ, lúc đi có nói chờ cho nghiệp lớn kết hôn đại công cáo thành sẽ trở về, bảo phải giữ vị trí giám đốc nghệ thuật lại cho anh ta.

Trong công ty của Trâu Tinh Thần không có ai là kẻ kém cỏi, kể cả Trịnh Kỳ Lân. Anh ta là một tay vẽ tranh minh họa hàng đầu trong giới, tài khoản weibo phụ có trên một triệu fan, ngày nào cũng được các nữ sinh trẻ tuổi hô hào đòi thái thái đăng thêm bài mới.

*vẽ tranh minh họa 插画 ở đây bao gồm vẽ bìa ấn phẩm, poster, linh vật hoạt họa, nhân vật trong game, thiết kế cảnh trong game, vẽ truyện tranh, sách tranh, thiệp mừng, lịch, tranh trang trí, bao bì, v.v… mở rộng sang cả các hạng mục ảo và ứng dụng liên quan tới hình ảnh trên website và app điện thoại.

*thái thái 太太 madam

Dịp mồng Một tháng Năm này, Tô Mạch không có kế hoạch nghỉ phép du lịch.

Cô gọi điện cho người tới thay khóa, phòng ngừa chuyện tối qua lại tái diễn, Lưu Trí lại đột ngột xuất hiện ở phòng khách.

Trong lúc thợ đang thay khóa, Tô Mạch lấy chiếc túi Hermes màu cam mới mua ra, buộc cho nó một chiếc khăn lụa Hermes để trang trí, thoạt trông vô cùng quý phái.



Cô đặt túi ở đằng sau lo hoa trên bàn ăn, chụp một tấm hình lọ hoa, chỉnh sửa lại màu sắc rồi đăng lên vòng bạn bè.

Để nổi bật phần hình, phần chữ viết rất đơn giản: “Hôm nay hoa cũng rất dễ nhìn.”

Nhanh chóng nhận lại được còm like y như trong dự đoán.

“Kẻ có tiền, Hermes.”

“Chiếc khăn lụa này đắt lắm.”

“Thiếu nữ bần cùng im lặng nhỏ dãi.”

Tô Mạch nằm trên sô pha kéo đọc bình luận một lượt, trong lòng nảy sinh cảm giác thỏa mãn hư vinh.

Cô thừa nhận, cô hôm nay chính là một đứa ngấm ngầm khoe của.

Người đời tục tằn, dùng tiền để đánh giá người khác. Rõ ràng hoa mới là chủ thể chính nhưng mọi người đều chỉ để mắt tới món đồ phụ cao giá làm nền.

Giữa muôn vàn phù phiếm, chỉ có Lâm Tiểu Linh giản dị là bình luận: “Hoa đẹp thật.”

Đây chính là điều khiến Tô Mạch thích Lâm Tiểu Linh, bằng lòng đối tốt với cô ấy.

Thợ thay xong khóa, Tô Mạch dọn dẹp lại rồi về nhà cha mẹ.

Vừa mở cửa bước vào, giọng Đồng Thu Mạn đã vang lên ngay: “Mạt Lị, sao trễ vậy mới tới?”

Tô Mạch bỏ túi xuống: “Tắc đường ạ.”

Điều kiện gia đình Tô Mạch rất bình thường. Mẹ cô, Đồng Thu Mạn, làm việc ở trung tâm thương mại, cha cô, Tô Bồi Nguyên, làm quản đốc xưởng của một nhà máy thép quốc doanh.

Tính tình Tô Bồi Nguyên thật thà lại chiều vợ, cũng biết bản thân không có bản lãnh gì, chỉ cố hết sức để vợ được thư thái, chuyện gì trong nhà cũng nghe theo Đồng Thu Mạn.

Hồi Đồng Thu Mạn còn trẻ là một người mẫu nhỏ, từng được hưởng thụ không ít sự phù phiếm trong giới. Bốc đồng lên, gả cho người mình yêu, sống cuộc đời xa cách phồn hoa.

Yêu cầu lớn nhất của Đồng Thu Mạn với con gái là phải gả cho người có tiền, tương lai đừng sống như mẹ, đến mua cái túi xách cũng phải tiêu hết hai tháng tiền lương.

Từ tiểu học, Tô Mạch đã được cho đi học ba-lê, piano, vẽ tranh, cưỡi ngựa, tất cả những gì con gái nhà thế gia thường học thì cô đều bị bắt phải học. Cả nhà dốc toàn lực, thậm chí phải quẹt sạch thẻ tín dụng để bồi đắp, nuôi dưỡng cô.

Lúc lên trung học, vì muốn Tô Mạch được học trường quý tộc, nhận được sự hun đúc từ những người có tiếng tăm mà Đồng Thu Mạn đã bán đứt một căn nhà để đi tạo quan hệ cửa sau, nộp học phí cho cô. Sau này, Tô Mạch khóc đòi chuyển trường: “Mẹ, con với các bạn không chơi được với nhau, con muốn chuyển trường, không thì con không đi học nữa.”

Bởi nhóm bốn học sinh nữ do Tiền Viện cầm đầu mang cái mác con nhà gia thế nhưng lại đi giật cặp sách của cô vứt xuống đất giẫm, giật tóc của cô, dùng những lời lẽ ác độc nhất, hèn hạ nhất để nhục mạ cô.

Lần đầu tiên Đồng Thu Mạn tát Tiểu Tô Mạch: “Gì mà không chơi được, sao con có thể tự đánh giá thấp chính mình thế hả? Mẹ làm vậy cũng là vì muốn tốt cho con!”

Người lớn luôn thích mượn danh nghĩa yêu thương để áp đặt ý chí của bản thân lên người con cái, hoàn toàn không biết con đang ở dưới vực sâu, bị một thứ gọi là tự ti xâu xé.

Tô Mạch mở ngăn kéo, trong đó có một bức thư nhàu nhĩ đề “Cố Bắc Đồ (thân khải)”, nét chữ của thiếu nữ, nắn nót nâng niu đầy ắp mong chờ, cuối cùng bị lạnh lùng giẫm đạp.

*thân khải: 亲启 nghĩa là tất cả mọi người trừ người nhận không được mở thư đọc đồng thời yêu cầu người nhận không công khai nội dung bức thư, tương đương với biệt ngữ “eyes only” trong tiếng Anh.

Có người ra vẻ giật mình: “Trời ạ, không phải con đó thực cho là hot boy trường mình thích nó đấy chứ, cậu ấy với hoa khôi giảng đường Tiền Viện mới là một đôi nhé.”

Có người mỉa mai: “Nghe nói nó hẹn Cố Bắc Đồ mai gặp. Tao vừa thấy nó mở hàng chuyển phát, son chín đồng chín một thỏi trên mạng ấy mày, đúng là không sợ trúng độc.”

Có người châm biếm: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, Cố gia là chỗ nó có thể trèo cao được sao.”

Cũng có người nói huỵch toẹt: “Phải đấy, không biết tự nhìn lại xem mình xuất thân thế nào.”



“Mạt Lị, ra ăn cơm đi, mẹ nấu món sườn xào chua ngọt con thích ăn nhất đấy.”

“Người gầy đi rồi, bình thường không chịu ăn cơm tử tế phải không?”

Chiếc chăn của cô được phơi ngoài ban công, ga trải giường cũng mới đổi. Bàn học không có chút bụi nào.

Đây là nguyên do Tô Mạch không thể hận nổi Đồng Thu Mạn.

Sau bữa cơm trưa, Tô Bồi Nguyên đi rửa bát, Đồng Thu Mạn vào phòng ngủ lấy một chiếc áo ra ướm lên người cho Tô Mạch xem: “Đẹp không? Hơn một ngàn đồng cơ đấy.”

Không hổ là người thời trẻ từng làm người mẫu, cho dù tuổi tác đã cao, cuộc sống cũng không giàu có nhưng thần thái của Đồng Thu Mạn thì vẫn không đổi.

Vóc dáng đẹp đẽ của Tô Mạch chính là được di truyền từ đây.

Tô Bồi Nguyên nói với ra từ trong bếp: “Mua lúc sale 20%.”

Đồng Thu Mạn: “Em mặc kệ, dù sao tụi lão Lưu mà hỏi thì em cứ nói là mua hết hơn một ngàn.”

Điện thoại Tô Mạch reo, cô liếc nhìn rồi đứng dậy ra ban công nghe máy, tiện tay đóng cửa khóa trái lại.

Đợi cô nghe xong điện thoại quay vào, Đồng Thu Mạn hỏi: “Đàn ông à?”

Tô Mạch gật đầu.

Đồng Thu Mạn căng thẳng: “Điều kiện người ta thế nào? Nhất là điều kiện gia đình ấy.”

Tô Mạch: “Tốt lắm ạ. Mở công ty.” Tuy không biết điều kiện gia đình thế nào nhưng cứ theo cung cách ứng xử và chiếc Bentley bản số lượng giới hạn của anh ta thì có thể thấy là không giàu cũng sang.

Đồng Thu Mạn vẫn lo: “Gái rượu à, mẹ bảo con nhé, tình hình đối phương thế nào nhất định phải tìm hiểu rõ, nhiều ông chủ nhỏ trông thì oai lắm nhưng thực ra công ty chẳng có mấy người, nghèo chết đi được.”

*gái rượu: gốc là 乖囡 (quai niếp: đứa trẻ ngoan/láu lỉnh), trong phương ngữ vùng Giang Tô, Thượng Hải là cách gọi yêu trẻ con nói chung hoặc đặc biệt gọi riêng các bé gái.

Ông chủ nhỏ Trâu Tinh Thần dưới quyền chỉ có bảy người, hiện giờ chỉ còn lại sáu đánh một cái hắt hơi.

Đồng Thu Mạn: “Con phải tìm người mà được giáo dục tốt, có căn cơ tốt ấy.”

Trâu Tinh Thần lại hắt hơi một cái. Hại anh ta suýt thì tưởng mình bị cảm.

Tô Mạch không thích Đồng Thu Mạn nhắc tới những chuyện này: “Biết rồi ạ.”

Lại nói thêm: “Đêm nay con không ngủ lại đây, buổi tối có hẹn với còn chút công việc phải làm nên phải về.”

Vừa mới rồi, cô đã nhận lời cuộc hẹn của Trâu Tinh Thần, cũng đã đề xuất mời người ta ăn cơm. Đây là chuyện đã hẹn sẵn từ trước lúc đi nghe nhạc hội.

Lúc ra cửa, Đồng Thu Mạn bỗng nhớ ra một chuyện: “Mạt Lị à, hôm qua có một người bạn học của con gọi tới nhà mình.”

Tô Mạch vừa đổi giày vừa ngẩng đầu lên hỏi: “Tên gì ạ?”

Đồng Thu Mạn: “Bảo là họ Cố, muốn hỏi xin số điện thoại của con.”

Đôi guốc này mới nên đi hơi cắn gót. Lúc đi vào, Tô Mạch cọ trúng chỗ da bị rách, đau điếng người.

“Mẹ có cho không?”

Đồng Thu Mạn: “Không, sợ là lừa đảo.”

Tô Mạch đi xong giày, xách chiếc túi Hermes của mình lên: “Vậy là tốt rồi.”

Đồng Thu Mạn: “Là lừa đảo thật à.”

Tô Mạch đi ra cửa: “Vâng, lừa đảo ạ.”

Giờ là ba giờ chiều, còn sớm mới tới giờ hẹn buổi tối. Tô Mạt có ba tiếng đồng hồ để điểm trang.

Cô đi tắm rửa một lượt, nhìn lướt qua chai nước hoa hương bạch trà mạt lị thường dùng hằng ngày, cầm lấy chai Chanel số 5 mùi hương quyến rũ.

Xịt lên sau tai, cổ tay, tóc và mắt cá chân.

Cuối cùng lấy trong tủ ra một bộ nội y ren đen mới mua.

*bạch trà 白茶 là một loại trà lên men của Trung Quốc sản xuất tại vùng Vân Nam, có từ thời Đông Hán

Bình luận

Truyện đang đọc