*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trưa hôm sau, cả đám người Khoa kỹ Tinh Thần cùng ra ngoài ăn cơm.
Ở cổng khu biệt thự, họ gặp anh chàng giao đồ ăn.
Anh chàng đỗ chiếc xe điện dừng lại ven đường, lấy một dây Yakult trong thùng đưa cho Tô Mạch: “Sao hôm nay không gọi cơm ngoài?”
Tô Mạch trả Yakult lại cho anh chàng: “Ngày nào cũng ăn cơm hộp chán rồi, anh cầm lại cái này đi, đừng tặng đồ cho tôi nữa.”
Trâu Tinh Thần lại đứng cạnh Tô Mạch, nhìn anh chàng giao đồ ăn bằng ánh mắt bất thiện.
Phong thái của anh rất giống Phó Vũ An, cho dù chỉ mặc đại một chiếc áo gió đi ra ngoài thì vẫn có cái sang thiên bẩm, vô cùng tương phản với anh chàng giao đồ ăn toàn thân quê mùa.
Anh chàng không sợ, còn nói với Tô Mạch: “Nghe nói dạo này có không khí lạnh tràn về, cô nhớ chú ý giữ ấm nhé.”
Trâu Tinh Thần hất cằm: “Liên quan gì tới cậu.”
Tô Mạch lườm Trâu Tinh Thần một cái: “Anh qua bên kia đứng đi.”
Do những trải nghiệm của bản thân trước đây nên cô có thói quen quan tâm tới lòng tự trọng của người nghèo.
Cô kéo anh sang một bên, khẽ mắng: “Anh đừng có xem thường người khác.”
Trâu Tinh Thần hừ một tiếng, không nói gì.
Thực ra anh không có bất kỳ ý xem thường quần chúng lao động nào, cho dù là công tử nhà giàu nào đó tới đây giành phụ nữ với anh, anh cũng vẫn tỏ cái thái độ này, không hề phụ thuộc vào thân phận của đối phương.
Anh chàng giao hàng nhét lại Yakult cho Tô Mạch: “Mai là tôi đi rồi, gia đình giới thiệu cho tôi một mối, là con gái thôn bên. Sau này tôi không quay lại đây nữa.”
Tô Mạch nhận Yakult, không trả lại nữa: “Anh là người tốt, sau này cuộc sống sẽ tốt đẹp.”
Anh chàng giao đồ ăn cười: “Cám ơn. Tôi còn phải đi giao mấy suất cơm nữa, giao chậm sẽ bị khách phàn nàn mất.”
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes rẽ vào, có lẽ là do người cầm lái không chắc tay nên xe lao lên vỉa hè, thân xe va vào thùng giữ nhiệt đặt ở yên sau xe điện của anh chàng shipper làm nó ngã lăn xuống đất.
Toàn bộ các suất ăn trong thùng giữ nhiệt đổ ra ngoài. Cơm thì không sao nhưng mấy món nước rơi xuống đất, nước canh văng ra ngoài hộp nhựa, đổ vương vãi ra đất.
Anh chàng shipper sốt sắng ngồi xuống nhặt nhạnh, đồ không thể đem giao được nữa.
Chỗ này sẽ bị trừ hết vào tiền của anh ta, về lấy đồ đi giao lại còn bị muộn, một khi bị khách phàn nàn thì sẽ bị trừ lương.
Cửa sổ chiếc Mercedes-Benz hạ xuống, trong xe vọng ra giọng phụ nữ choe chóe: “Sao lại dừng xe bừa bãi ở rìa đường, làm bẩn con xe mới của tôi rồi. Cậu đền tiền rửa xe cho tôi đi, cậu có đền nổi không hả?”
Anh chàng shipper lăn lộn ngoài đường cả ngày, từng gặp không ít loại người ngang ngược thế này.
Tô Mạch đang định xông tới lý luận với người ta thì Trâu Tinh Thần kéo cô ra sau lưng anh.
Anh tiến lên trước, gõ cửa xe, dùng cái giọng điệu còn ngạo mạn hơn cả cái người ngồi trong xe: “Cô, xuống đi.”
Người phụ nữ xuống xe, thấy là trai đẹp, giọng cũng thôi hung hãn: “Liên quan gì tới anh.”
Trâu Tinh Thần nhìn cô ta: “Xe cô xông lên lối dành cho người đi bộ, vi phạm luật giao thông, phải chịu toàn bộ trách nhiệm biết không?”
Anh hất cằm chỉ về phía cột điện: “Máy quay an ninh quay hết lại rồi.”
Người phụ nữ rất sĩ diện, ưỡn ngực thẳng lưng: “Nói chuyện nghiêm túc thế làm gì, có đòi tiền của các anh đâu.”
Anh chàng shipper lại nói: “Thôi, cũng, cũng không đáng là bao.”
Trâu Tinh Thần nhìn anh ta một cái, mặc kệ, quay sang nói với người phụ nữ kia: “Vì sai lầm của cô, ngày hôm nay anh ta coi như là đi làm không công. Nhân viên giao đồ ăn chưa tới sáu giờ sáng đã phải dậy, đội mưa đội gió, phải tới tối khuya mới xong việc.”
Người qua đường bắt đầu vây lại xem chỉ trỏ người phụ nữ ngang ngược.
Cuối cùng người phụ nữ không chịu được áp lực, rút trong ví ra năm trăm đồng vứt vào người cậu shipper: “Muốn tiền phải không? Cho đấy.”
Năm tờ giấy bạc rơi xuống đất, cậu shipper đang định cúi xuống nhặt.
Trâu Tinh Thần túm cánh tay cậu ta, không cho cậu ta cúi người.
Anh nói với người phụ nữ kia: “Cô vứt thì cô nhặt đi.”
Người phụ nữ kia rất kiêu ngạo, chưa từng bị ai trị cho, tức đỏ bừng mặt, rút điện thoại ra nói: “Tôi nói cho anh biết, cha tôi là…”
Cô ta không dám nói. Có lẽ là sợ người nhà gặp phiền phức.
Trâu Tinh Thần nhếch môi cười: “Sao không nói đi?”
Người phụ nữ hồi lại được chút lý trí, nhặt tiền lên: “Cho cậu.”
Cậu shipper nhận tiền, trả lại ba tờ: “Hai trăm là đủ rồi.”
Trâu Tinh Thần: “Cầm hết đi, cô ta phải trả cậu phí chậm trễ công việc, phí tổn thất tinh thần.”
Anh chàng shipper chân chất nói nhỏ với Trâu Tinh Thần: “Thế này, thế này chẳng phải là lừa đảo sao? Sao cầm được!”
Trâu Tinh Thần lườm anh ta một cái, anh ta liền tắt tiếng.
Người phụ nữ ngồi vào lại xe.
Trâu Tinh Thần khom lưng cười bảo: “Chúc cô cả đời không được ăn cơm hộp nóng hổi.”
“Có tiền, không ăn cơm hộp phải không? Vậy chúc cô ăn gì cũng béo, chưa được năm trăm cân chưa dừng.”
Người phụ nữ cảm thấy còn ở đây nữa sẽ bị tên đàn ông miệng quạ này chọc tức chết, nhanh tay nổ máy cho xe chạy.
Anh chàng shipper cảm kích nói với Trâu Tinh Thần: “Cám ơn anh trai.”
Trâu Tinh Thần nhìn anh ta một cái với vẻ khó chịu: “Đừng có gọi lung tung, quan hệ của hai ta là tình địch.”
Tô Mạch bước tới: “Được rồi, mau đi lấy bổ sung đồ cho khách đi, bị phàn nàn là lại bị trừ tiền đấy.”
Anh chàng shipper leo lên xe điện, ngoái đầu cười với Tô Mạch: “Thế tôi đi nhé, cô chú ý giữ ấm, mai nhiệt độ xuống bốn, năm độ, tối đi ngủ nhớ phải đóng cửa sổ nhé.”
“Sau này không đưa cơm cho cô nữa, dù sao chúng ta cũng có số Wechat rồi, nhớ phải liên lạc thường xuyên đấy.”
Trâu Tinh Thần: “Còn không mau biến đi!”
Anh chàng shipper cười với Trâu Tinh Thần và cả bọn Triệu Thù: “Anh trai, đi nhé, mọi người sau này đều phải sống thật tốt nhé.”
Trâu Tinh Thần: “Mau đi đi, thấy cậu là thấy phiền.”
Anh chàng shipper cưỡi chiếc xe điện chạy đi.
Tô Mạch lại chỗ Trâu Tinh Thần, nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Trước đây cô hiểu lầm anh, nghĩ rằng anh quá kiêu ngạo, có phần khinh người. Nhưng thực ra không phải, chẳng qua anh chỉ chẳng buồn giả tạo, anh vĩnh viễn trung thực với lòng mình.
Cũng không phải anh không tôn trọng người ta, chẳng qua vừa khéo người đó lại là tình địch của anh mà thôi.
Cái tính này thật là, làm người ta vừa yêu vừa giận.
Cô nói một lời từ tận đáy lòng: “Thần ca ngầu ghê! Thần ca đúng là người tốt.”
Trâu Tinh Thần chỉ chỉ bên má phải của anh: “Vậy thơm cái đi.”
Bọn Triệu Thù nhao nhao hú hét, che mắt lại.
Tô Mạch lấy tay huých anh: “Đừng bày trò nữa, đang trên đường kìa.”
Tranh thủ lúc cô không chú ý, anh cúi xuông mổ mặt cô một cái rồi sải bước đi lên choàng vai Triệu Thù, thảo luận chuyện quảng bá game.
Tô Mạch sờ sờ chỗ mới bị anh thơm, thấy trời như trong xanh hơn, ngay cả gió bấc cũng như bị ánh mặt trời phơi sấy đong đầy hơi ấm dịu dàng.
Cô thấy anh quay đầu nhìn cô một cái, nhắc cô mau đi theo mọi người rồi lại quay đầu tiếp tục nói chuyện.
Buổi tối tan làm, những người khác đã về hết, cuối cùng chỉ còn Tô Mạch và Trâu Tinh Thần là vẫn đang làm việc.
Hai người ngồi trên sô pha trong phòng khách, mỗi người chiếm một đầu.
Trâu Tinh Thần nhặt tấm chăn nằm thành một đống ở cạnh chân ném cho Tô Mạch: “Đắp chân.”
Tô Mạch phủ chăn lên đùi, ngẩng đầu nói: “Cái anh này.”
Trâu Tinh Thần ngước mắt: “Làm sao?”
Tô Mạch sờ sờ chiếc chăn trên người cười cười: “Lúc thể hiện tình yêu thì nên dùng cách dịu dàng hơn một chút. Ví dụ như cái chăn này này.”
“Anh nên từ từ đứng dậy, gấp chăn vuông vức rồi đắp cho em, sau đó lại dịu dàng nói một câu, em yêu à, lạnh không, đắp lên chân, đừng để bị lạnh.”
“Hiệu quả tán gái chắc chắn là số một.”
Trâu Tinh Thần quay qua nhìn Tô Mạch, bình luận một câu về giả thuyết của cô: “Làm màu.”
Tô Mạch cười, dựa lưng vào sô pha nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên nói: “Cảm ơn.”
Chiếc chăn của anh.
Trâu Tinh Thần đứng dậy vào bếp rót nước, tiện thể rót luôn cho Tô Mạch một cốc, nhấp thử một chút, không lạnh không nóng, hơi âm ấm, rất ổn.
Anh đưa cho cô: “Uống nước.”
Tô Mạch nhận cốc, ngẩng đầu cười: “Cám ơn Thần ca, cuối cùng cũng ra dáng đang theo đuổi người ta một chút rồi.”
Trâu Tinh Thần ngồi xuống cạnh Tô Mạch: “Không phải anh đang biểu diễn hay chứng minh gì hết.”
Lời nói, cử chỉ của anh đều xuất phát từ tấm lòng, thể hiện ra rất tự nhiên.
Tô Mạch cười như đóa hương dương nở rộ: “Được đấy, ngay cả lời tình cảm mùi mẫn sến súa như vậy cũng mở miệng nói ra được.”
Trâu Tinh Thần nhìn cô: “Thích không?”
Tô Mạch cúi đầu cười nhẹ nhàng, uống một ngụm nước rồi ngẩng đầu lên: “Thích.”
Trâu Tinh Thần: “Thích thì tối nay đừng đi ra ngoài.”
Tô Mạch: “Không phải anh nói là ủng hộ em à?”
Trâu Tinh Thần cướp lại cái cốc của Tô Mạch mang vào bếp, vừa đi lên tầng vừa nói: “Mau biến đi.”
Anh đi lên đến cửa phòng ngủ của mình lại quay người lại bổ sung thêm một câu: “Đợi cửa tới mười một giờ, về muộn thì đừng có về nữa cho ông.”
Tô Mạch về phòng trang điểm lại, tô xong son môi, xách túi chuẩn bị ra ngoài.
Trâu Tinh Thần giữ eo cô lại, kéo vào trong ngực anh, cúi đầu mút môi cô một cái.
Tô Mạch: “Anh ăn mất son môi của em rồi, không phải làm em tô công cốc rồi à?”
“Đệt, anh cố ý chứ gì?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, anh làm gì đấy, bỏ ra!”
…
Địa điểm hẹn gặp Hạ Tường nằm ngay trong trung tâm thương mại gần nhà.
Hạ Tường đưa cho cô một chiếc hộp rất đẹp: “Nhìn thấy cái này nghĩ là sẽ rất hợp với cô.”
Tô Mạch không cần phải mở ra, nhìn vỏ hộp là biết ngay nó là bộ bút chì màu cô thích đã lâu, khi trước trong nước đã hết hàng, sau này thì cô đã thành người nghèo, không mua nổi.
“Anh Hạ tốn kém quá, tôi không thể nhận được.”
Hạ Tường cười: “Công ty ủy thác cho tôi đưa cho cô, họ rất chờ mong tác phẩm của cô Tô.”
Tô Mạch hiển nhiên không tin công ty Hạ Tường mua bút chì màu tặng cô nên vẫn đẩy trả lại chiếc hộp cho Hạ Tường: “Sau này anh Hạ không cần phải tốn kém nữa.”
“Cả hoa nữa, sau này cũng không cần tặng.”
Đồ anh ta tặng đều đã bị Trâu Tinh Thần ném hết ra cửa.
Hạ Tường ừ: “Ý của cô Tô tôi hiểu nhưng tôi vẫn muốn cố gắng một chút.”
Anh ta mặc tây trang sang trọng cắt may thủ công, đôi giày da sáng bóng dưới ánh đèn, tóc tai chải chuốt kỹ càng, ngay cả nụ cười cũng vừa chuẩn độ sang trọng.
Tô Mạch cúi đầu cười: “Hai ta không hợp nhau.”
Hôm nay cô mặc áo khoác màu be, sơ mi màu đỏ rượu, quần ống rộng màu xám, tóc dài buông xõa, thần thái nghiêng về vẻ lạnh lùng, rất hợp với bộ đồ Hạ Tường mặc.
Hạ Tường cắt bít tết giúp Tô Mạch rồi đẩy qua: “Tôi sẽ cố gắng.”
Tô Mạch nhìn đĩa bít tết chín bảy phần trên bàn, thịt chín màu đỏ rượu, vì chưa chín kỹ nên phần ở giữa màu tươi hơn ở rìa, cô ngẩng đầu lên nói: “Thực ra tôi không thích ăn cơm Tây.”
Cô nghiêng mặt liếc nhìn quán lẩu Tứ Xuyên hay cùng ăn với Trâu Tinh Thần và bọn Triệu Thù bên ngoài cửa sổ: “Tôi thích ăn lẩu.”
Cô không cố tỏ ra tao nhã, cũng không theo đuổi sự tao nhã nữa. Hiện giờ cô chỉ theo đuổi một cuộc sống cho cô cảm giác an toàn và thoải mái nhất.
“Điều kiện của anh trông có vẻ rất tốt, hai ta không phải người ở cùng một thế giới.”
Sự cự tuyệt của phụ nữ luôn có thể kích thích ý chí chiến đấu của đàn ông, cho dù anh ta vốn chỉ thích cô năm phần thì cũng có thể bị ý chí chiến đấu đẩy lên tới bảy, tám phần.
Tô Mạch nói tiếp: “Huống hồ tôi đã có người trong lòng rồi.”
Hạ Tường: “Chắc chắn anh ấy rất ưu tú nhỉ.”
Tô Mạch mỉm cười: “Anh ấy rất hay tự cho mình là đúng, lúc nào cũng dữ dằn, lại còn kiêu căng nữa. Ngay cả theo đuổi người ta cũng không.”
Cô hạ giọng, nói như thì thầm: “Nhưng mà tôi lại thích anh ấy.”
Hạ Tường im lặng trong thoáng chốc rồi ngẩng đầu lên: “Tôi sẽ làm tốt hơn anh ấy.”
Tô Mạch nhìn Hạ Tường: “Vậy tôi xin mạo muội hỏi một câu, anh Hạ thích nhất điểm nào ở tôi vậy?”
Hạ Tường đáp: “Xinh đẹp, tài giỏi, phong thái động lòng người.”
Nói đơn giản chính là tài và mạo.
Tô Mạch nhớ lại cách đây không lâu, cô quấn lấy Trâu Tinh Thần hỏi anh thích điểm nào ở cô nhất.
Anh không nói gì, im lặng nhìn cô mấy giây, cuối cùng vô cùng khinh khỉnh đáp, con mắt nào của em thấy ông đây thích em, đừng có lòng vòng tự luyến nữa đi.
Ánh mắt không biết nói dối, lúc anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt anh dịu dàng hơn hẳn ngày thường.
Hạ Tường cũng đang nhìn Tô Mạch nhưng trong mắt anh ta chỉ có ham muốn chinh phục.
Tô Mạch cười: “Không làm tốn thời gian thêm nữa, nói chuyện công việc thôi, tôi có giờ giới nghiêm, phải về nhà trước mười một giờ.”
Tác giả có chuyện muốn nói: tốt quá.
Moa moa!