TIẾNG NGỌT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đêm giao thừa, mồng Một đầu năm, Tô Mạch ngủ nướng đã đời, cuối cùng bị điện thoại của Trâu Tinh Thần oanh tạc phải dậy.

Cô bật loa ngoài, vừa mặc quần áo vừa nói chuyện: “Giờ mới có mười giờ, sao hôm nay anh dậy sớm thế?”

Trâu Tinh Thần: “Anh chưa dậy.”

Giọng anh ngái ngủ đúng kiểu vừa mới tỉnh.

Tô Mạch cởi chiếc áo len vừa mặc vào ra, chui lại vào trong chăn: “Anh chưa dậy thì gọi em dậy làm gì.”

Trâu Tinh Thần: “Đâu có gọi em dậy đâu.”

Tô Mạch nghĩ lại, đúng vậy, anh chỉ gọi điện thoại cho cô, không hề nhắc cô rời giường.

Hai người nằm trong chăn trò chuyện.

Tô Mạch hỏi: “Bà đâu rồi ạ?”

Trâu Tinh Thần: “Mẹ anh đang ngồi tắm nắng với bà trong vườn hoa rồi.”

Tô Mạch chui ra khỏi chăn: “Anh có nhớ em không?”

Trâu Tinh Thần: “Hỏi thừa.”

Tô Mạch lật người, nằm sấp lên gối, ngoẹo đầu sang bên: “Thế rốt cuộc là nhớ hay không nhớ?”

Trâu Tinh Thần: “Nhớ trong mộng.”

Tô Mạch cười cười: “Mộng tinh à, mấy lần thế?”

Trâu Tinh Thần: “Có gan thì nói câu này trước mặt anh đi, đợi lúc gọi điện mới tán tỉnh để không phải chịu trách nhiệm chứ gì.”

Tô Mạch: “Thế rốt cuộc là mấy lần thế.”

Trâu Tinh Thần: “Kêu chồng nghe thử đi.”

Tô Mạch: “Không.”

Trâu Tinh Thần: “Không cái gì, ở trong mộng của anh, em cũng kêu như thế đó.”

Tô Mạch bật cười: “Đúng thật là mộng tinh à, thế anh mau nhìn thử xem có cần thay ga giường không đi. Nếu phải thay thì tự thay đi nhé, đừng để thím Lưu làm, kỳ cục lắm.”

Trâu Tinh Thần: “Xì.”

Một lát sau, Tô Mạch nghe thấy có người chửi tục khe khẽ trong điện thoại: “Đệt.”

Cô cầm điện thoại cười khoái trá: “Không phải bị em nói trúng rồi đấy chứ.”

Trâu Tinh Thần xuống giường, vơ đại ga giường, vo thành một đống, vứt vào rổ đồ giặt, nói nhỏ với người trong điện thoại: “Mai anh qua đón em.”

Tô Mạch giờ mới nhớ ra, dạo này công việc bận rộn quá, ngay cả quà mừng năm mới cho bà cũng chưa chuẩn bị được.

Trâu Tinh Thần: “Em không cần phải chuẩn bị gì hết, bà với mẹ đã chuẩn bị sẵn hồng bao cho em rồi.”

Tô Mạch cười giả dối: “Thế thì ngại quá.”

Hai người nói chuyện nhảm xong, Tô Mạch rời giường, ăn sáng xong, ngồi ngoài ban công nghịch điện thoại.

Đồng Thu Mạn bê đĩa trái cây lại, Tô Mạch bóc quýt ăn xong định đứng dậy, bị Đồng Thu Mạn ấn ngồi xuống.

Đây là dấu hiệu muốn tâm sự.

Tô Mạch ngồi dưới ghế mây nhìn lên: “Mẹ, mẹ muốn nói chuyện gì?”

Đồng Thu Mạn cũng không quanh co lòng vòng: “Mẹ thấy hơi lo, họ Chu là nhà giàu, làm dâu nhà giàu chẳng dễ chút nào đâu.”

Tô Mạch bốc một nắm hạt dưa tách chơi: “Ngày trước không phải mẹ vẫn mong con gả được vào nhà có tiền đó thôi.”

Đồng Thu Mạn thở dài: “Sau chuyện đính hôn lần trước, mẹ đã nhận ra rồi, cái bà vợ cũ của nhà họ Chu đó, cái bà họ Lý ấy, thật giỏi sinh sự.”

Tô Mạch: “Mẹ nói Lý Thư Tình à, bà ấy được đưa đi Mỹ chữa trị rồi, đời này không về lại nữa đâu.”

Cô bỏ lại chỗ hạt dưa chưa ăn, đứng dậy: “Mẹ, trưa mai bạn trai con tới, bọn con không ăn cơm Tây, ăn cơm Trung đi ạ. Nhất định phải có sườn xào chua ngọt, làm thêm một đĩa cá tuyết kho, canh thì… nấu canh trứng cà chua đi, khai vị với rau dưa các kiểu thì tùy mẹ. Phải rồi, anh ấy không thích ăn rau mùi đâu.”

cá tuyết kho 红烧鳕鱼

Đồng Thu Mạn cười mắng Tô Mạch: “Cái con bé này còn chưa gả cho người ta đâu nhé, sao đã như bát nước hắt đi rồi thế kia.”

Ngày hôm sau, Trâu Tinh Thần xách túi quà to túi quà nhỏ tới đón Tô Mạch.

Sau khi ăn xong, Trâu Tinh Thần giúp rửa bát xúm với Đồng Thu Mạn. Tô Mạch kéo anh sang một bên: “Không phải anh ghét rửa bát nhất à, còn rúc vào bếp làm gì. Nhà em không có máy rửa bát đâu.”

Bình thường ở bên biệt thự, cô nói anh rửa bát, kiểu gì cũng phải giục mấy lần mới chịu. Có khi gọi mãi cũng không nhúc nhích, phải ra sô pha kéo dậy.

Trâu Tinh Thần cúi xuống thơm một cái lên mặt Tô Mạch, không nói gì, xắn tay áo len lên rửa bát tiếp.

Tô Mạch đứng tựa ở cửa bếp xem Đồng Thu Mạn và Trâu Tinh Thần nói chuyện.

Đồng Thu Mạn luôn miệng khen Trâu Tinh Thần hiểu chuyện, biết làm việc, không như con gái nhà bà, ngày nào ở nhà cũng lười chảy thây.

Tô Mạch không khỏi bùi ngùi, người lớn thật là, lúc nào cũng thích xem bọn trẻ làm mấy chuyện vặt này. Chỉ cần khéo nói ngon nói ngọt, nói chuyện lọt tai rồi làm đại được chút việc nhà là liền được khen không ngớt.

Trước lúc qua nhà bà Chu, Đồng Thu Mạn đã chuyển sang đối xử với Trâu Tinh Thần như thể con trai ruột: “Mạt Lị mà bắt nạt con, con cứ nói với cô.”

Trâu Tinh Thần cười: “Yêu chiều còn không hết đây ạ.”

Đồng Thu Mạn và Tô Bồi Nguyên yên tâm giao Tô Mạch cho Trâu Tinh Thần.

Hai thanh niên trẻ đi xuống dưới tầng. Tô Mạch ôm cánh tay Trâu Tinh Thần: “Anh ở nhà em thật là giả dối.”

Trâu Tinh Thần quay qua nhìn cô: “Anh đâu có giả dối.”

Tô Mạch: “Được, quý ngài không giả vờ, thế sau này bát đũa trong nhà giao cho anh rửa hết đấy.”

Trâu Tinh Thần: “Không được.”

“Bảo anh làm gì cũng được, chỉ có điều đừng bảo rửa bát.”

Tô Mạch: “Có máy rửa bát rồi mà.”

Trâu Tinh Thần lấy điện thoại ra, vào trang mua sắm trực tuyến.

Tô Mạch ngó lại xem: “Mua gì thế?”

Trâu Tinh Thần: “Em nhắc anh mới nghĩ ra, anh mua cho bên này một cái máy rửa bát, em đọc địa chỉ chính xác của nhà em cho anh đi.”

Tô Mạch: “Phòng bếp nhà em nhỏ lắm, máy rửa bát để tốn chỗ.”

Trâu Tinh Thần nhìn lên: “Địa chỉ.”

Tô Mạch nhìn lại: “Có máy rửa bát thì lần sau tới anh không phải rửa bát nữa đúng không?”

Trâu Tinh Thần: “Đúng.”

Tô Mạch: “Sao anh thông minh thế.”

Mồng Hai đầu năm, nhà bà Chu có không ít khách khứa tới chơi, nhiều người ngay cả Trâu Tinh Thần cũng không biết.

Tô Mạch chúc mừng năm mới cụ Chu, cụ Chu bảo thím Lưu cho hồng bao đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Tô Mạch nhận hồng bao, ra vẻ như quá cảm động, cầm không nổi: “Bà ơi, bà cho hồng bao dày thế này, hai tay cháu cầm không nổi.”

Cụ Chu vui vẻ bật cười.

Tô Mạch đưa hồng bao cho Trâu Tinh Thần, nói anh tạm giữ hộ mình.

Trông cụ Chu có vẻ gầy hơn hẳn so với lần trước cô tới, có điều tinh thần khá tốt, ngồi trên xe lăn, chăm chú nhìn người thân, bạn bè.

Với người bị bệnh ung thư thì thế gian này, bất kể là người hay cảnh, nếu không nhìn lần này thì chỉ sợ chẳng còn có lần sau.

Tô Mạch đấm lưng cho cụ Chu, hỏi xem cụ có khát không, đi rót ít nước đút cho cụ uống.

Cụ Chu uống nước xong, cầm tay Tô Mạch: “Mạt Lị à, chừng nào bà đi rồi, cháu với Tiểu Thần vẫn phải thật tốt nhé, đừng như lần lễ đính hôn lần trước nữa.”

Tay bà không còn chút thịt nào, ngoài xương chỉ còn lớp da luống tuổi nhăn nheo. Tô Mạch ngồi xổm xuống, vuốt ve tay bà, ngẩng đầu lên nói: “Bà à, bà yên tâm.”

Cô là người làm về mỹ thuật, cũng có chút hiểu biết về cấu trúc cơ thể người, lúc mát xa cho người ta trông rất chuyên nghiệp. Cụ Chu dễ chịu, nhắm mắt lại rồi lại mở ra nói với Trâu Tinh Thần: “Cháu dẫn Mạt Lị đi nghỉ một lúc đi, chỗ này ồn ào quá.”

Phòng khách có rất đông người, đều là họ hàng bên đằng nhà họ Chu. Đám người này sống dựa vào nhà họ Chu, làm việc trong công ty nhà họ Chu. Thực ra sau lưng bọn họ đề phòng đứa con riêng này của nhà họ Chu.

Cụ Chu chu đáo, thương cháu, không muốn Trâu Tinh Thần ở với đám người này.

Trâu Tinh Thần lại ngồi với bà nội, Tô Mạch bị Phó Vũ An gọi đi nói chuyện.

Cơm tối ngồi đầy hai bàn lớn. Vì sức khỏe không tốt nên cụ Chu chỉ ăn một chút rồi lên tầng nghỉ ngơi.

Sau bữa cơm tối, Trâu Tinh Thần dắt tay Tô Mạch: “Chúng ta lên trên tầng đi, chỗ này ồn quá.”

Trong lúc nói chuyện, hai thằng nhóc năm, sáu tuổi chạy tới chạy lui giữa đám đông trong phòng khách, suýt thì xô Tô Mạch ngã.

Tô Mạch học theo Trâu Tinh Thần: “Em đi rửa bát xúm.”

Trâu Tinh Thần: “Em rửa làm gì, có người giúp việc rồi mà.”

Tô Mạch nhìn vào trong bếp: “Em thấy mẹ anh đang rửa kìa.”

Trâu Tinh Thần cười: “Mẹ anh là vì không muốn đối phó với đám họ hàng này nên mới trốn vào bếp để nhẹ thân.”

Tô Mạch lùi ra khỏi tay Trâu Tinh Thần: “Vậy em cũng đi trốn cho nhẹ thân.” Nói rồi đi vào trong bếp.

Phó Vũ An không cho Tô Mạch rửa, nói là rửa bát hại tay, đuổi cô ra khỏi bếp.

Trâu Tinh Thần không còn trong phòng khách. Tô Mạch định lên tầng tìm anh.

Phòng bếp thông với phòng ăn, sau phòng ăn là phòng khách. Phòng khách đang đông người, ngồi chật kín sô pha, ngay cả ghế chỗ bàn ăn cũng có người ngồi.

Tô Mạch ra khỏi bếp, lúc đi ngang qua phòng ăn thì nghe thấy hai người phụ nữ trung niên đang nhỏ to với nhau.

Người cao gầy nói: “Thằng con riêng kia, tôi thấy ngay cả một tiếng cha nó cũng không gọi, gọi là chú, họ cũng không chịu sửa. Thế mà Thụ Bân còn muốn giao sản nghiệp của Chu gia cho nó. Tôi thấy hai người cũng chẳng có mấy cảm tình.”

Người béo lùn nói: “Bà thì biết cái gì, hai mẹ con nó quái lắm. Thằng con lấy lòng bà cụ, mẹ thì mê hoặc đàn ông.”

Cao gầy: “Sau này sản nghiệp của Chu gia mà bị cướp mất thật thì chúng ta khó sống rồi đây. Người ta họ Trâu, có chút quan hệ huyết thống nào với nhà họ Chu đâu.”

“Còn cả chuyện của Thấm Nhã năm đó nữa. Giờ lại bảo là chết đuối ngoài ý muốn, không phải tự sát. Đến cả Lý Thư Tình cũng bị làm cho phải ra nước ngoài rồi. Tôi thấy bọn họ chắc là muốn bắt đầu hành động rồi.”

Tô Mạch kéo ghế ngồi xuống, cố ý kéo thật mạnh tay cho chân ghế cọ vào sàn nhà kêu két két, người ngồi ở gần nghe thấy khó chịu.

Cô nhếch môi cười, ánh mắt mỉa mai: “Hành động gì thế, đội hành động đặc biệt à?”

Hai người phụ nữ đều có biết Tô Mạch. Từ lúc cô đi theo Trâu Tinh Thần tới, những người này đã nhìn cô chằm chằm như con mồi. Có điều bọn họ phải nương nhờ cái bóng nhà họ Chu che chở nên không dám thể hiện rõ ràng, chỉ nhỏ to nói sau lưng như con chuột không dám ló ra ngoài.

Người phụ nữ cao gầy cười gượng gạo, đánh mắt nhìn đi chỗ khác: “Có gì đâu.”

Người phụ nữ béo lùn đứng dậy kéo người cao gầy theo: “Đi, chúng ta qua bên kia xem thử đi.”

Hai người đó bỏ đi, Tô Mạch cười khẩy một tiếng, quay người lấy một chiếc cốc thủy tinh mới rửa sạch, rót một cốc nước ấm, đi lên tầng tìm Trâu Tinh Thần.

Cô đứng trên lan can tầng hai nhìn xuống dưới. Cả phòng khách, gương mặt ai cũng tươi cười. Họ ngồi vây quanh Chu Thụ Bân, lấy ông làm trung tâm.

Chẳng trách Trâu Tinh Thần không thích về nhà họ Chu, không muốn dựa vào nhà họ. Sự hiện diện của anh là một mối uy hiếp tiềm ẩn đối với lợi ích của bọn họ.

Tô Mạch gõ cửa phòng Trâu Tinh Thần đi vào.

Anh ôm laptop ngồi bên bàn làm việc, thấy Tô Mạch vào thì gập máy tính lại, vỗ vỗ đùi mình, ra hiệu cho cô ngồi lên.

Tô Mạch để cốc nước xuống bàn, ngồi đúng chỗ được anh chỉ định, ôm cổ anh: “Anh nói xem sau này chúng ta có mạnh hơn Chu gia không?”

Trâu Tinh Thần tinh tế nghe ra được điểm không ổn trong câu hỏi của cô: “Sao đấy? Ở dưới tầng nghe thấy người ta nói nhăng nói cuội gì à?”

Tô Mạch gật đầu: “Bọn họ toàn nói vớ vẩn, em còn lâu mới để bụng.”

Trâu Tinh Thần ôm Tô Mạch: “Thế là được rồi.”

“Chu gia là một gốc đại thụ, anh không thể nói chắc mình nhất định sẽ mạnh hơn Chu gia. Mà cũng chẳng việc gì phải so với Chu gia, chú là người tốt, không phải kẻ thù, cớ gì phải vậy.”

“Nhưng anh chắc chắn sẽ mạnh hơn nhà họ Cố.”

Tô Mạch cười gượng: “Nhà họ Cố là kẻ thù của anh à?”

Trâu Tinh Thần vùi đầu cọ cọ cổ Tô Mạch: “Đúng. Cố Bắc Đồ chính là kẻ thù của anh.”

“Còn cả đám Tiền Viện kia nữa.”

Tô Mạch ôm Trâu Tinh Thần: “Giờ thực ra em không mấy để tâm chuyện đã qua nữa. Mấy cô gái đó thế nào chẳng liên quan gì tới em. Em không muốn sống trong thù hận.”

Trâu Tinh Thần ừ: “Nói thì nói thế nhưng tới lúc chạm mặt lại nhau, em phải mạnh hơn bọn họ thì mới không bị giẫm đạp dưới gót giày một lần nữa.”

Anh nhìn vào mắt cô: “Hiểu không?”

“Em phải làm cho bọn họ ngước nhìn.”

Tô Mạch: “Hơi khó.”

Trâu Tinh Thần hôn môi cô một cái: “Không phải em còn có anh nữa sao.”

Hai người ngọt ngào một hồi, Tô Mạch đứng dậy khỏi người Trâu Tinh Thần: “Chín giờ rồi, em phải về nhà đây.”

Trâu Tinh Thần ôm eo cô, kéo cô vào lại lòng mình: “Không phải nói hôm nay ở lại đây rồi sao.”

Tô Mạch cựa người: “Em chưa hề nói vậy.”

Cổ tay anh như làm bằng sắt, đẩy thế nào cũng không nhúc nhích lại còn bị anh giam chặt hơn thêm.

Trâu Tinh Thần: “Em nói mồng Ba em ở đây.”

Tô Mạch gật đầu: “Đúng, nhưng em không nói ở đây qua đêm mà.”

Trâu Tinh Thần thả Tô Mạch ra, bế cô đặt xuống đứng dưới đất: “Em chạy qua chạy lại như thế không bảo vệ môi trường.”

Tô Mạch tựa vào cạnh bàn: “Cô chú hôm nay đều ở lại nhà bà mà. Bọn mình vẫn chưa kết hôn đã ở với nhau trước mặt người lớn thì không được hay.”

Trâu Tinh Thần cười: “Em nghĩ là chuyện bọn mình ở với nhau họ không biết à.”

Tô Mạch: “Nhưng có ngủ với nhau đâu, chia phòng mà.”

Trâu Tinh Thần nhoẻn cười: “Sự thật thì đúng như thế nhưng nói ra thì có ai tin. Em có tin không?”

Tô Mạch nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không tin.”

Cô đi lại chỗ chiếc giường: “Cái giường này của anh nhỏ quá.”

Lại nhỏ giọng nói thêm: “Bất lợi cho việc phát huy phong độ.”

Trâu Tinh Thần đi tới: “Em nói cái gì?”

Tô Mạch đỏ mặt: “Em chẳng nói cái gì hết.”

Trâu Tinh Thần ngồi cạnh Tô Mạch, bàn tay to vuốt vuốt tóc cô: “Thím Lưu đã dọn sẵn phòng cho em rồi.”

Tô Mạch: “…” Không nói sớm.

Trâu Tinh Thần đứng dậy: “Em không mang đồ để thay đúng không, để anh mua cho em.”

Tô Mạch nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đang thổi vù vù: “Em đi chung với anh.”

Trâu Tinh Thần ấn cô xuống: “Ở ngoài lạnh lắm, em ở yên trong nhà chờ.”

Nói rồi cầm điện thoại định đi ra ngoài: “Ở trong phòng, đừng ra ngoài.” Đám người ở bên ngoài đó đúng là phiền thực sự.

Tô Mạch: “Không cần mua áo ngực, mua cái quần lót là được, size S nhé, người em gầy lắm.”

Trâu Tinh Thần: “Size M đi, em mông to, S sợ là không bao hết được.”

Tô Mạch nằm lên giường, chiếc gối bay qua chào hỏi thân mật Trâu Tinh Thần: “Anh lại xem thường người.”

Trâu Tinh Thần mở cửa phòng ngủ, ngoái đầu lại nói: “Lớn một chút không phải tốt à, anh thích lớn.” Nói rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Trâu Tinh Thần mua xong trở về, nhận được điện thoại của Lục Bảo Muội.

Anh kiên nhẫn nghe mấy câu.

Ngày trước, mồng Ba hằng năm, Trâu Tinh Thần đều sang chúc năm mới nhà họ Lục. Cha anh và cha Lục Bảo Muội là bạn chí thân. Vợ chồng nhà họ Lục luôn rất tốt với anh.

Lục Bảo Muội nói trong điện thoại: “Thần ca ca, mai mẹ em nấu món cá sốt chua ngọt anh thích ăn nhất đó, anh nhất định phải tới đấy nhé.”

cá sốt chua ngọt 糖醋鱼

Trâu Tinh Thần tựa vào bên cửa sổ: “Hôm qua lúc gọi chúc tết cô chú anh đã nói rồi, năm nay không qua được, để khi khác rảnh ăn cơm sau. Cô không nói với em à.”

Lục Bảo Muội giả ngu: “Không hề ạ.”

Lại hỏi: “Năm nào anh cũng tới, sao năm nay anh không tới?”

Trâu Tinh Thần cười khẩy: “Em còn có mặt mũi đếch gì mà hỏi anh.”

Lục Bảo Muội liền khóc: “Em sai rồi vẫn không được ư. Năm đó cũng đâu phải em cố ý muốn ức hiếp Tô Mạch. Là bọn Tiền Viện ép em. Em mà không hùa theo bọn nó, bọn nó sẽ không chơi với em nữa.”

Trâu Tinh Thần: “Thông đồng với loại người đó làm bậy, ném cặp sách của người ta, túm tóc, đánh người, chửi người, ác khẩu, tối đi ngủ không gặp ác mộng à.”

Tô Mạch ngồi bên giường nhìn người đàn ông đứng dựa bên cửa sổ.

Anh hơi cau mày, ánh mắt lạnh lùng sắc bén mà lại ánh lên sự dịu dàng, là một người vừa có thể ấm áp vừa có thể đâm chọc.

Lục Bảo Muội khóc sụt sùi: “Thần ca ca tha thứ cho em đi, em xin lỗi, em sai rồi, sau này em nhất định sẽ sửa, em không chơi với bọn Tiền Viện nữa được không?”

Trâu Tinh Thần: “Em đừng nói xin lỗi với anh.”

Anh nói rồi nhìn Tô Mạch một cái, ra hiệu cho cô lại đây rồi đưa điện thoại qua.

Tô Mạch và Trâu Tinh Thần đứng sóng vai bên cửa sổ, cô nghiêng đầu tựa nhẹ lên vai anh, nghe người trong điện thoại vừa khóc vừa nói.

“Xin lỗi Tô Mạch, mình sai rồi, xin cậu tha thứ cho mình.”

Tô Mạch hờ hững nói: “Sai chỗ nào?”

Lục Bảo Muội vẫn khóc: “Mình không nên cũng hội Tiền Viện bắt nạt cậu.”

Tô Mạch xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Có ai đó đốt pháo hoa sáng bừng lên giữa trời đêm.

Lục Bảo Muội: “Cậu tha thứ cho mình đi. Cậu mà không tha thứ cho mình, Thần ca ca cũng sẽ không tha thứ cho mình.”

Tô Mạch nói vào trong điện thoại, vẫn dùng giọng điệu hờ hững như lúc trước: “Thế thì không được.”

Tô Mạch nói xong liền cúp điện thoại, trả máy lại cho Trâu Tinh Thần.

“Trước đây anh không biết Lục Bảo Muội là người thế nào à?”

Trâu Tinh Thần gật đầu: “Con bé ở trước mặt người lớn luôn luôn ngoan ngoãn.”

Tô Mạch ngẩng đầu nhìn trời: “Cả đời này em sẽ không tha thứ cho mấy người đó, chuyện bọn họ làm với em, suốt đời này em sẽ không quên.”

Trâu Tinh Thần ôm vai Tô Mạch, kéo cô vào trong lòng mình xoa xoa: “Sau này Thần ca sẽ không để em bị người khác bắt nạt.”

“Với lại, đừng có mà nhớ mấy người đó suốt đời, nhất là tên họ Cố.”

Tô Mạch: “Đó đâu phải là nhớ nhung, đó là hận.”

Trâu Tinh Thần nhìn cô một cái: “Anh không cho bất kỳ thằng đàn ông nào khác dưới bất kỳ hình thức nào ở lại trong tâm trí em, hận cũng không được.”

Tô Mạch ôm cổ Trâu Tinh Thần, nghiêng đầu nhìn anh: “Được, nghe theo Thần ca.”

Ngày nghỉ trôi đi rất nhanh. Hội Triệu Thù, Chu Bắc béo thêm một lớp mỡ, lại thêm nhịp sinh hoạt ăn uống nghỉ ngơi ngày Tết không có quy luật nên mặt mọc lên một đống mụn. Ngay cả Tô Mạch, mặt cũng nhiều thịt hơn trước.

Chỉ có Trâu Tinh Thần là mảy may không khác gì.

Tô Mạch véo mặt Trâu Tinh Thần. Cô vẫn luôn buồn bực một chuyện vì sao cái con người này thường xuyên thức đêm, lười không dùng kem dưỡng nhưng da lại đẹp như vậy, vừa mềm vừa mịn, còn đẹp hơn da con gái như cô.

Trâu Tinh Thần nhìn lại Tô Mạch: “Trời ban đó hiểu không?”

Tô Mạch bỏ Trâu Tinh Thần ra: “Đồ tự sướng.”

Trâu Tinh Thần cười: “Tự sướng vì có quyền làm thế.”

Điều này thì Tô Mạch không nói lại được.

Triệu Thù đang video call với nữ thần của anh ta, trực tiếp cảnh trong văn phòng. Chu Bắc đang sửa váy, vòng eo béo lên, không mặc vừa đồ cũ.

Chu Bắc bỏ kéo xuống thở dài: “Váy lụa mỏng khó sửa quá, cắt một chút có thể làm rách luôn một đoạn, xem ra giảm béo vẫn dễ hơn.”

Có người ấn chuông cửa, Trịnh Kinh Kinh vào nhà, tay xách theo một chiếc túi giấy.

Cô nàng tặng mỗi người một món quà nhỏ, ai cũng có phần. Có trà, váy, có cả thuốc lá, tặng quà đều rất đúng người, không đắt không rẻ, không làm người ta thấy ngại khi nhận.

Trịnh Kinh Kinh cười: “Không phải chúng ta sắp bắt đầu hợp tác rồi sao. Hợp tác vui vẻ nhé.” Nói rồi cô tặng quà của Trâu Tinh Thần cho anh.

Tô Mạch lén lút liếc thử, hai cây thuốc, hiệu anh thích.

Trịnh Kinh Kinh vuốt tóc: “Dáng vẻ khi anh hút thuốc trông rất ngầu.”

Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch một cái.

Tô Mạch nhận, không nhận thật lãng phí.

Trịnh Kinh Kinh tặng quà cho Tô Mạch, son Dior dòng mới ra, nghe nói vừa ra đã cháy hàng. Không đắt, chỉ cỡ hai, ba trăm nhưng mua được hay không mới là vấn đề.

Tô Mạch rất thích màu này nhưng đồ của tình địch…

Không nhận thật lãng phí.

Huống hồ, năm ngoái họ mới ký hợp đồng với Trịnh Kinh Kinh, cô ta kiếm được không ít tiền từ chỗ họ, báo đáp lại một chút cũng phải thôi. Đây không phải là đồ của tình địch, đây là tấm lòng của khách hàng.

Trịnh Kinh Kinh quay qua hỏi: “Mai bắt đầu chính thức hợp tác, phòng trực tiếp ở đâu, dẫn tôi đi xem đi.”

Phòng trực tiếp là một gian phòng cho khách ở dưới tầng một đem ra sửa lại, giả làm phòng ngủ của con gái, Tô Mạch đích thân thiết kế, hoàn thiện.

Trên chiếc bàn trong phòng bày một chiếc máy tính xịn, chuột và bàn phím màu hồng khói cao cấp, màu sắc căn phòng trang nhã, không lòe loẹt, Trịnh Kinh Kinh rất hài lòng.

Cô nàng quay qua hỏi: “Cô thiết kế à?”

Tô Mạch gật đầu: “Dù có không thích cô cũng phải dùng.”

Trịnh Kinh Kinh tựa vào cạnh bàn, cười: “Thích.”

Bọn đàn ông đều đang làm việc trong phòng khách, trong phòng chỉ có hai người họ.

Trịnh Kinh Kinh thấy Tô Mạch đề phòng ra mặt thì cười khẽ: “Trịnh Kinh Kinh tôi không phải loại người đục khoét nhà người khác, dạo đó có cảm tình là vì anh ấy còn độc thân. Giờ người ta đã có bạn gái rồi, tôi nhất định không thể lãng phí bản thân được.”

Tô Mạch: “Không nhận ra đấy, cô cũng thật phóng khoáng.”

Trịnh Kinh Kinh: “Cô ấy à, không đẹp bằng tôi, cũng chẳng nhiều tiền bằng tôi, anh ta mắt mù thì tôi cũng đành chịu.”

Tô Mạch liếc cô ta một cái: “Tôi thu hồi lại câu vừa nói.”

Trịnh Kinh Kinh ngồi xuống thử máy tính, Tô Mạch mở game lên cho cô ấy: “Mai lúc trực tiếp đừng nói nhiều quá, để người hâm mộ cảm thấy tò mò về game này sau đó thì stream sang cái khác rồi lại vô tình vòng lại về game này.”

Trịnh Kinh Kinh nhìn Tô Mạch một cái: “Cô thật thông minh.”

Tô Mạch cười: “Mọi người đều nhận xét vậy.”

Tô Mạch chỉ dẫn Trịnh Kinh Kinh làm quen với game. Trịnh Kinh Kinh chơi được một lúc thì thả chuột ra nói: “Cái game “Phiêu miểu chi lộ” này của bọn cô sao tôi có cảm giác như đã thấy ở đâu rồi ấy.”

Tô Mạch: “Đừng nói linh tinh, ngoại trừ nhân viên nội bộ công ty, cô là người đầu tiên chơi thử.”

Trịnh Kinh Kinh lấy điện thoại lướt weibo tìm ra một truyện tranh quảng cáo xem cách đây ba hôm, đưa nó cho Tô Mạch: “Tự cô xem đi. Là của một công ty tên là Khoa kỹ Bắc Đồ phát triển.”

Tô Mạch xem sơ qua, tức suýt thì nhảy dựng lên: “Mẹ kiếp, sao chép!”

Trịnh Kinh Kinh nhìn lách qua khe cửa ngó ra phòng khách, nhỏ giọng nói như một nữ gián điệp: “Nội bộ các cô có kẻ làm phản.”

Tô Mạch từ từ bình tĩnh lại: “Đừng nói linh tinh, game không sao, đây là hai game khác nhau hoàn toàn. Tôi nói truyện tranh cơ, tranh này là do tôi vẽ.”

Bình luận

Truyện đang đọc