TIỂU BẢO BỐI CỦA ILEN

"Vậy là hết. Tên Hải Lam đó không hề sợ hãi gì về chuyện chúng ta doạ sẽ nói cho mọi người biết chuyện hắn thích con gái." Gia Kì đi đi lại lại trong phòng,không ngừng càu nhàu. Khốn khiếp thật,bao nhiêu kế hoạch của chị hai coi như tan thành mây khói rồi.

Trong phòng lúc này ngoài Gia Kì với Thiên Kì ra vẫn còn một người nữa,đó là Vũ Hoàng. Vũ Hoàng trước đây vốn cũng là một thành viên trong dàn ứng cử trở thành Ilen,tuy nhiên đã bị gạch bỏ do Minh Dương đã tố cáo với hiệu trưởng về những thành tích không tốt trước đây của hắn. Từ đó,Vũ Hoàng ghét cay ghét đắng Minh Dương,nên khi Vương Ngọc Hải Lam trúng cử,hắn cùng hai chị em này quyết tâm nhất định phải giành lại Ilen,riêng hắn,mối thù với thằng khốn Minh Dương nhất định phải trả.

Vũ Hoàng cắn môi,mẹ nó,bọn khốn đó quả nhiên không dễ chơi "Xem ra Vương Ngọc Hải Lam còn có ý thách thức chúng ta,hắn không hề e dè phô bày tình cảm với con nhỏ đó trước trường mà,đến bây giờ thì mọi sinh viên trong trường đều biết hết rồi,đã vậy bà hiệu trưởng không biết suy nghĩ đó còn ra chiều ủng hộ nữa chứ. Thế giới này đúng là loạn hết rồi."

"Đúng rồi ha. Mọi người đều đã biết Ilen đã chính thức có người yêu rồi,ngoài miệng thì lúc nào cũng "Chúc mừng cho chị ấy...", "Hãy vui vì đã có người khiến cho chị ấy hạnh phúc..." bla bla bla nhưng em biết chắc bọn nó đang đau khổ với hụt hẫng lắm,hay là nhân lúc này chơi một cú thiệt lớn cho tụi nó hết sùng bái Vương Ngọc Hải Lam nữa,mất đi sự ủng hộ của sinh viên trường rồi thì việc lấy lại chức Ilen cho chị em là việc dễ dàng thôi."

"Ý này cũng được,nhưng một cú thật lớn là phải làm như thế nào,kiếm được điểm yếu của tên đó còn khó hơn lên trời nữa em biết không,hơn nữa trong tuần này thôi thời hạn ba tháng sẽ kết thúc,chỗ đứng của hắn sẽ càng vững chắc hơn nữa,đến lúc đó chúng ta có phàn nàn,có ý kiến gì cũng rất khó được chấp nhận."

Vũ Hoàng và Gia Kì hoàn toàn lâm vào thế bí. Đúng vậy,ba tháng này là thời gian để hiệu trưởng theo dõi cách làm việc của Ilen mới,đồng thời có thể thay thế chức vụ này cho người khác nếu như người trúng cử không thể đảm nhiệm được hoặc làm không tốt chức trách. Lúc này mà không mau tìm cách hạ Vương Ngọc Hải Lam,sau này mọi thứ sẽ rất khó khăn. Rốt cuộc phải làm như thế nào đây?

"Thiên Kì,em nói gì đi chứ. Không lo lắng chút gì sao? Chúng ta sắp trở thành kẻ thua cuộc rồi đấy." Vũ Hoàng nói lớn tiếng với người nãy giờ vẫn im lặng nằm trên gường kia.

Thiên Kì mắt vẫn chăm chăm nhìn cái gì đấy trên màn hình laptop,khoé miệng giương lên nụ cười "Có gì mà phải lo lắng chứ. Cuộc chơi còn dài,chưa biết ai là kẻ thắng cuộc đâu."

- --------------------------

Thiên Ân sau khi kết thúc tiết học cuối cùng,nói với các bạn là bận một tí việc sau đó liền một phát chạy biến để lại ba con người đứng lại đó nhìn cô với vẻ mặt khinh thường.

Con nhỏ này,còn bày đặt có tí việc,nói quách là đi gặp Ilen đi. Đúng là có người yêu liền quên bạn bè mà.

Thiên Ân chạy một mạch đến phòng của Ilen,không thèm gõ cửa mà xô thẳng vào.

"Chị đây rồi." Nói xong lại dùng tốc độ ánh sáng chạy tới phốc lên đùi Vương Ngọc Hải Lam.

Vương Ngọc Hải Lam đối với con heo nhỏ không biết sợ này đã không còn ý kiến gì,nếu là người khác dám vào phòng chị mà không gõ cửa thì kẻ đó chết chắc rồi.

Cưng chiều ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô,Vương Ngọc Hải Lam bất giác cau mày "Ăn nhiều một chút,nhìn em đúng là quá nhỏ đi."

Thiên Ân mím môi nhìn chị "Không ăn,mặt đã nhiều thịt lắm rồi,béo chị sẽ chê em cho coi."

"Vậy sao? Để tôi xem mặt có đúng là nhiều thịt không." Vương Ngọc Hải Lam nói là làm,dùng tay nhéo má của cô,cảm giác mịn màng truyền đến khiến chị vừa chạm đã yêu thích không muốn buông ra.

"A...đau mà...đừng nhéo em..." Nhìn con người xấu xa kia không ngừng vừa cười vừa nhéo má cô,đúng là,cứ khi dễ cô thôi.

Thấy hốc mắt cô lại ra đầy nước,Vương Ngọc Hải Lam mới luyến tiếc buông tay. Cắn cái mũi nhỏ của cô,giả vờ ra vẻ tức giận "Hở tí là khóc,em nhiều nước mắt như vậy sao?"

"Tại chị cứ thích khi dễ em." Thiên Ân ôm lấy mũi của mình,chu môi lên án chị. Còn không phải hay sao,người nào suốt ngày chọc ghẹo cô,đến khi thấy cô khóc mới buông tha cho cô,chung quy đều là tại chị hết.

Vương Ngọc Hải Lam cười cười,di chuyển gương mặt xinh đẹp sát lại gần cô "Hôn tôi."

Thiên Ân đỏ mặt xấu hổ,dùng sức hôn thật mạnh lên má chị,mạnh đến mức nghe được cả tiếng. Vương Ngọc Hải Lam nhíu mày,không hài lòng lắm với nụ hôn này nhưng cũng không tính toán với cô,vươn tay ôm lấy cô vào lòng,tay còn lại bắt đầu cầm lấy bút tiếp tục làm việc.

Thiên Ân tựa đầu vào vai Vương Ngọc Hải Lam,hít lấy mùi hương thơm ngát từ mái tóc của chị,tóc chị vừa dài vừa đẹp lại còn thơm nữa. Cô bất chợt nhìn thấy cái gì đó,cầm lên một lọn tóc của chị. Có màu đỏ? Cái này giống như là đã từng nhuộm. Sau một hồi đăm chiêu suy nghĩ,cô quyết định mặc kệ,chắc chắn không phải là chị nhuộm,là cô nhìn lầm rồi.

Nhìn người vẫn đang chăm chú làm việc kia,Thiên Ân nở nụ cười bí hiểm. Mặc kệ chị có nghe hay không,bắt đầu mở mồm kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất ra,đã vậy âm lượng còn không hề nhỏ,cố ý nói vào tai chị.

Vương Ngọc Hải Lam lúc đầu vẫn nghĩ cô buồn chán nên mới kể chuyện cho chị nghe cho nên không hề suy nghĩ vừa cố gắng tập trung làm vừa nghe chuyện của cô,lâu lâu lại gật đầu một cái vì sợ cô mất hứng. Nhưng cho đến ba mươi phút sao,người kia vẫn như trước không ngừng nói,âm lượng lại càng lúc càng to. Vương Ngọc Hải Lam cuối cùng cũng đã hiểu,buông bút quay qua nhìn cô.

Thiên Ân biết chị đã lần ra trò đùa của cô rồi liền lập tức bặm môi nhịn cười,nhưng vẫn là không nhịn được cười ra tiếng. Vương Ngọc Hải Lam lần đầu tiên bị người khác chơi mình như vậy,chắc chắc không thể để yên rồi,một tay giữ chặt lấy cô,tay còn lại ở eo cô không ngừng càn quấy.

"Đừng...nhột mà...em xin lỗi...nhột..." Thiên Ân vừa cười vừa cố gắng thoát khỏi tay chị,cô sợ nhột nhất trên đời đấy.

"Nói xem,tôi nên phạt em thế nào đây?" Vương Ngọc Hải Lam dừng tay,nhìn thẳng vào mắt cô,ngữ khí ngã ngớn.

"Xin lỗi mà...đừng có đánh em..." Cô lấy hai tay che mặt mình lại.xong rồi nghĩ nghĩ thế nào lại đưa hai tay lên ôm đầu.

Vương Ngọc Hải Lam bị một loạt hành động này của cô làm cho phì cười,trong mắt chị cô càng lúc càng đáng yêu. Tay đang đặt ở eo cô bất ngờ dùng lực,kéo cô sát lại gần chị.

"Đừng sợ,sẽ nhẹ nhàng với em." Nói xong liền cúi người phủ xuống đôi môi ngọt ngào của cô.

Đối với nụ hôn của chị cô không hề có sức phản kháng,chỉ để mặc cho chị đòi hỏi,cơ thể lại bắt đầu mềm nhũn như bún.

Bàn tay nhỏ bé của cô bắt lấy cổ áo người phía trước,không ngừng ra sức đáp trả. Vương ngọc Hải Lam cảm thấy cơ thể càng lúc càng khó chịu,càng muốn đòi hỏi cô nhiều hơn,dùng tay cởi hàng nút áo sơ mi của cô.

"Ưʍ...không..." Thiên Ân nắm lấy cái tay đang làm chuyện xấu kia,dù cô cũng đang động tình nhưng đây là phòng làm việc của chị,với lại nhanh như vậy cô không đáp ứng được.

"Ngoan. Bảo bối,không động..." Vương Ngọc Hải Lam lấy tay cô ra,giọng nói khàn khàn nhuốm đầy du͙ƈ vọиɠ,tiếp tục làm chuyện xấu.

Hàng nút áo nhanh chóng được cởi,lộ ra vùng bụng thon gọn trắng nõn,áo ngực màu trắng bao lấy nơi mềm mại tròn trịa,tất cả đều hấp dẫn ánh mắt của Vương Ngọc Hải Lam. Chết tiệt! Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô,Vương Ngọc Hải Lam lúc này có muốn dừng lại cũng không được nữa. Nhưng ông trời quả nhiên không thương người,sẽ có một số người sẽ xuất hiện không cho bạn đạt được việc như ý muốn,chẳng hạn như lúc này đây.

Ngay khi Vương Ngọc Hải Lam đưa tay định cởi bỏ đi áo ngực của cô,cánh cửa đột nhiên mở ra làm hai con người đang làm chuyện xấu kia không hẹn mà cùng giật mình,Vương Ngọc Hải Lam nhanh như cắt đặt cô ngồi quay lưng về phía cửa rồi ôm cô vào lòng,cơ thể này chỉ có thể là chị nhìn,bất cứ ai cũng không được phép.

Mà người vừa bước chính là Minh Dương cũng đỏ mặt,hơn thế nữa chính là đau lòng. Ngay khi biết cô bé đó với Hải Lam đã chính thức quen nhau anh đã rất đau khổ,hôm nay lại tận mắt nhìn thấy cô và Hải Lam thân mật như vậy anh mới biết được,cảm giác đối diện trực tiếp với sự thật là như thế nào.

"Thực xin lỗi,Ilen,tại tôi có việt rất gấp cần nói." Minh Dương cuối người chào Vương Ngọc Hải Lam,hồi nãy quá vội vã,anh quên mất phải gõ cửa.

Vương Ngọc Hải Lam đối với việc bị ngăn trở chuyện tốt đã vô cùng tức giận và khó chịu,nhưng ngẫm nghĩ với tính cách điềm đạm,nghiêm túc của Minh Dương vội vã như vậy chứng tỏ chuyện rất quan trọng cho nên mới không bắt lỗi cậu ta.

Lấy cái áo khoác đen sau ghế khoác lên người cô,nhìn cô gái nãy giờ vẫn tựa vào lòng mình,khuôn mặt vẫn như trước đỏ bừng,Vương Ngọc Hải Lam mỉm cười,hôn nhẹ vào môi cô.

"Vào phòng trong chờ tôi."

Cái miệng nhỏ bắt đầu mếu máo,tay nắm chặt áo chị "Không chịu...em ngồi đây cũng được mà." Cô chính là không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp của chị. Tuy hai người quen nhau,nhưng phần lớn thời gian lại không được gặp nhau,cô đi học,chị cũng phải đi học,hơn nữa chị còn phải giải quyết các công việc của trường nữa,chỉ có tới chiều cô mới có thể ở với chị được thôi,cho nên không cần nói đến chuyện cô bám dính lấy Vương Ngọc Hải Lam thế nào,chỉ việc nhìn lúc này là rõ.

"Ngoan.Nghe lời." Vương Ngọc Hải Lam dịu dàng dỗ dành cô. Nhưng cô vẫn không nói gì,chỉ có nước mắt là bắt đầu từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Cậu chờ tôi một lát." Vương ngọc Hải Lam không còn cách nào khác,đành ôm cô lên đi vào phòng trong. Đặt cô nằm lên giường,cố gắng khắc chế tà niệm cài nút áo lại cho cô "Bảo bối,đừng nháo,một lát nữa liền vào với em."

Cô không nói,chỉ gật đầu,dù cô rất muốn chị ở bên cạnh cô thôi. Vương Ngọc Hải Lam mỉm cười xoa đầu cô rồi bước ra ngoài.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Vương Ngọc Hải Lam ngồi xuống ghế,nhìn Minh Dương nãy giờ vẫn đứng im bất động đành lên tiếng hỏi anh.

Minh Dương đặt lên bàn một xấp ảnh,ánh mắt trở nên nghiêm túc "Cậu nhìn đi."

Vương Ngọc Hải Lam chỉ nhìn sơ qua bức ảnh đầu tiên thôi,thần sắc đã bắt đầu trở nên nghiêm trọng,hơi thở toát ra khí lạnh đáng sợ.

"Là ai làm?"

- ------------------------

"Anh có chắc chắn Vương Ngọc Hải Lam sẽ xem được mấy bức ảnh đó không?" Cô gái trong tay cầm điếu thuốc,không ai xa lạ đó chính là Thiên Kì.

Một chàng trai đang đứng trong góc khuất trả lời cô,màn đêm đã phần nào che khuất đi dung mạo của anh ta nhưng vẫn còn thấy rõ nhất là ánh mắt,ánh mắt đối với Thiên Kì từ trên xuống dưới đều là sự cưng chiều "Em đừng lo,anh cam đoan cậu ta sẽ thấy."

Thiên Kì mỉm cười.

"Anh làm rất tốt,cảm ơn anh,Tuấn Hạo."

Noel vui vẻ nha mấy bợn ---.---

Bình luận

Truyện đang đọc