TIỂU THẦN Y XUỐNG NÚI

Chương 112

Trong lúc lấy lòng Hồ Tiểu Chiêu, Đinh Quốc Cường không quên đá xéo Tần Khải một câu.

“Này… cậu ăn nói cho cẩn thận, cậu gọi ai là thằng nhà quê hả?”, Trương Khải tức đến đỏ mặt.

Từ Vọng Đức cũng thấy bất bình.

Rõ ràng Tần Khải có y thuật cao siêu, nhưng người nhà họ Đinh lại tỏ vẻ coi thường.

“Ặc… Tôi còn tưởng là ai, ra là anh à?”, Hồ Tiểu Chiêu nhìn Tần Khải với vẻ khinh bỉ, sau đó không nhịn được mà châm chọc: “Lần trước là anh ăn may thôi, hôm nay tôi sẽ cho anh thấy thế nào là thần y cấp quốc gia!”

“Đúng đúng, phì… anh nói đúng”, Tần Khải phì cười gật đầu, nhưng mới nói được nửa câu đã không nhịn được nữa mà cười phụt ra.

Tuy anh có vẻ cúi đầu, nhưng ánh mắt thì chẳng khác nào đang nhìn trẻ lên ba.

Thần y cấp quốc gia ư?

Đến ông cụ nhà anh giỏi thế còn chưa dám nhận cái danh này nữa là.

Hồ Tiểu Chiêu tự dát vàng lên mặt, lời mất mặt nào cũng có thể nói ra được.

Tiếc là Tần Khải chẳng hề nể nang, thậm chí còn không phối hợp diễn xuất với anh ta.

Nợ cũ và mới gộp lại, Hồ Tiểu Chiêu trừng mắt, tức đến đỏ mặt.

“Anh… Loại lang băm như anh thì biết cái quái gì hả?”, anh ta chỉ tay vào mặt Tần Khải rồi mắng nhiếc.

Người nhà họ Đinh coi thường Tần Khải cũng tranh thủ xỉa xói anh.

Song, dù nghe vô vàn những câu nói khó nghe, Tần Khải vẫn tươi roi sói như không hề có chuyện gì.

Hồ Tiểu Chiêu tức đến mức bùng nổ: “Hôm nay có anh ta thì không có tôi, muốn tôi cứu bố anh thì hãy đuổi tên này đi, không thì tôi mặc kệ đấy”.

“Cút, mày mà không đi là tao gọi người đánh gãy chân chó của mày đấy. Thằng nhà quê kia, có nghe thấy thần y nói gì không hả?”, Đinh Quốc Cường không chờ Hồ Tiểu Chiêu nói hết câu thì đã nhảy dựng lên.

Người nhà họ Đinh đã ngứa mắt với Tần Khải lắm rồi nên thi nhau giậu đổ bìm leo.

Trương Khải và Từ Vọng Đức đứng một bên cũng đã sắp phát điên.

Song, Tần Khải chỉ mỉm cười bình thản nhìn Hồ Tiểu Chiêu.

Anh thở dài một hơi rồi chậm rãi liếc Hồ Tiểu Chiêu một cái, sau đó lẩm bẩm: “Chậc chậc… tình hình của bệnh nhân không ổn, nếu tôi là anh thì sẽ không cậy mạnh vậy đâu. Trước khi ra tay cũng không biết tự lượng sức mình, mà gia đình nhà này cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Hồ Tiểu Chiêu chưa kịp phản bác thì người nhà họ Đinh đã mắng Tần Khải té tát.

Thấy tình thế có lợi với mình, Hồ Tiểu Chiêu vô cùng đắc ý, đuôi anh ta vểnh lên tận trời.

“Tiếc quá, người ta lại tin tôi chứ không phải anh. Còn y thuật của tôi ra sao thì anh chưa đủ tư cách phán xét đâu”, Hồ Tiểu Chiêu vừa cười mỉa vừa nói với giọng kiêu ngạo.

“Đúng, anh là nhất, nhất anh rồi. Nhưng chỉ e có người dù giờ đang đắc ý nhưng lát lại bò đến xin tôi. Thôi, người ta không chào đón mình thì mình nên tìm chỗ nào mát mẻ chờ thôi”, Tần Khải phủi tay, sau đó nhìn Hồ Tiểu Chiêu cùng người nhà họ Đinh bằng ánh mắt sâu xa.

Sau đó, anh quay người bỏ đi mà không hề tức giận chút nào.

Bình luận

Truyện đang đọc