TIỂU THẦN Y XUỐNG NÚI


Vệ sĩ đứng sau không nhiều lời mà ném tay quản lý đã bất tỉnh nhân sự đi, sau đó túm tóc của tên gác cửa lôi lên, sau đó đi ra khỏi phòng.

Dù đứng cách khá xa, mọi người ở đây vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của hắn.

Trong phòng chợt yên lặng đến mức đáng sợ.

Nhà họ Triệu đều có tâm trạng thấp thỏm, sau đó lo lắng nhìn Tần Khải.

Ai mà biết tên này lại là khách quý của Đinh Kim Phúc chứ? Chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Anh sẽ không trở mặt mà tính sổ với họ chứ?
Gia đình Triệu Băng Linh ngơ ngác nhìn nhau.

Họ cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này.

Đầu tiên là Trương Khải, sau lại đến Đinh Kim Phúc, rốt cuộc Tần Khải quen bao nhiêu nhân vật lớn vậy?
Đinh Kim Phúc lại sán tới gần Tần Khải rồi tươi cười nói: “Bác sĩ Tần, cậu bớt giận, bữa nay tôi mời cậu”.

Nói rồi, ông ấy còn không quên nói: “Còn chiếc xe của cậu thì tôi rất lấy làm tiếc, hay tôi tặng cậu khác sạn này coi như đền bù được không?”
Hả? Không nhầm chứ?
Mọi người nhà họ Triệu đều há hốc miệng, tròng mắt sắp rớt ra ngoài luôn.

Tất cả đều tưởng tai mình có vấn đề.

Một chiếc xe ba bánh thì đáng bao nhiêu tiền chứ?
Trong khi đó, đây là khách sạn ba sao, có giá trị lên đến chín con số đấy.

Dù Đinh Kim Phúc giàu đến mấy đi nữa cũng không thể vung tay quá trán như vậy chứ?
Ông ấy đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào nhiều tiền quá rồi nên không biết tiêu vào đâu?

Song, đây mới chỉ là màn mở đầu cho những điều bất ngờ thôi.

Tần Khải ngẩng lên rồi chẹp miệng với vẻ chê bôi.

“Cái khách sạn này của ông thì đáng mấy đồng? Hơn nữa, nhân viên ở đây toàn bọn bố láo, ông cho tôi nơi này ý đang coi thường tôi đấy hả?”
Nhà họ Triệu nghe xong thì suýt ngất xỉu.

Thằng này giỏi diễn trò thật đấy!
Đến Triệu Băng Linh cũng đang mắng Tần Khải là tên hâm dở.

Người ta đã nể mặt anh vậy rồi mà vẫn không biết điều.

Khách sạn này đáng cả đống tiền mà anh còn định từ chối ư?
Sáng nay, anh còn mặt dày vay cô một triệu, thế mà giờ còn ra vẻ, mất não rồi đúng không?”
Đinh Kim Phúc cũng ngẩn ra, sau đó giật khoé miệng rồi cắn răng, tiếp tục chuỗi phát ngôn gây sốc.

“Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó đâu.

Chỉ cần bác sĩ có thể nguôi giận thì Đinh Kim Phúc tôi quỳ xuống xin lỗi cậu cũng được”.

Mọi người lại được phen kinh hãi nữa.

Đinh Kim Phúc là ai? Đến các sếp lớn ở Trung Hải còn phải dè chừng ông ấy, mà giờ Đinh Kim Phúc định quỳ xuống xin lỗi Tần Khải ư?
Đúng là chuyện lạ.

Song, Tần Khải lại làm như không nghe thấy gì cả.

Đinh Kim Phúc thở dài rồi lau mồ hôi lạnh, sau đó thật sự quỳ xuống.

Nhưng ngay sau đó, Trương Khải và thư ký đã đỡ ông ấy dậy.

“Tiểu sư thúc, thôi nể mặt đệ tử mà tha lỗi cho người ta đi, chủ tịch Đinh đã làm đến mức này rồi”.

Trương Khải cũng đến bó tay với Tần Khải.

Song, anh chỉ liếc xéo một cái.

“Ông tưởng tôi là người nhỏ mọn à? Tôi chỉ muốn lấy lại cái xe ba bánh của tôi thôi, sao ông lại tặng cả khách sạn cho tôi làm gì? Làm như tôi thích cướp của lắm ấy!”
Mọi người đều ngẩn ra.

Tên này không cần khách sạn ba sao, mà chỉ nhớ đến chiếc xe ba bánh thôi ư?
Đúng là… hết thuốc chữa.

Đúng là không còn gì để nói.

Triệu Băng Linh nghiến răng, chỉ muốn tẩn cho Tần Khải một trận.

Nói thật là cô cũng muốn anh đồng ý, có khách sạn này rồi thì biết đâu Triệu Thị có thể giải quyết được những khó khăn hiện tại.

Nhưng Tần Khải nói cũng đúng, thế có khác gì cướp của đâu.


“Thế… tôi đền cho bác sĩ một cái Rolls Royce nhé?”
Đinh Kim Phúc dè dặt hỏi.

“Tôi không biết lái xe!”
Tần Khải mím môi từ chối.

Đinh Kim Phúc chỉ muốn khóc, ai chơi thế bao giờ, cho nhà không cần, cho xe cũng không muốn, thế giờ Tần Khải muốn gì đây?
“Chủ tịch Đinh, hay ông đền cho sư thúc tôi một cái xe điện đi, sư thúc biết đi đấy…”
Trương Khải ngẫm nghĩ rồi nói.

Không chờ Đinh Kim Phúc phản ứng lại, Tần Khải đã hài lòng gật đầu luôn.

“Ý hay, xe nhỏ thôi cũng được!”
Phụt!
Triệu Băng Linh sặc nước miếng.

Tên này ngu thật hay giả ngu vậy?
Ầm ĩ nãy giờ mà chỉ cần một cái xe điện thôi ư?
Đầu đất à?
“Xin lỗi, ngại quá!”, Triệu Băng Linh ý thức được hành động của mình nên vội rút khăn ra la miệng.

Nhưng chẳng ai ở đây dám cười nhạo cô.

Còn Đinh Kim Phúc thì như đã hoá đá.

Nếu ông ấy chỉ đền cho Tần Khải một cái xe điện, có khi nào người khác sẽ nghĩ ông ấy hẹp hòi không?
Đương nhiên, ông ấy không dám mặc cả với Tần Khải nữa, nhỡ anh nổi giận không chữa bệnh cho ông ấy nữa thì coi như xong,
“Vâng, bác sĩ Tần chờ một lát, tôi sẽ cho người đi mua xe điện ngay”.

Nói rồi, ông ấy chợt nghĩ đến chuyện gì đó rồi lấy một chiếc thẻ màu vàng ra rồi đưa cho Tần Khải.

“À, đây là thẻ vàng ở tập đoàn Kim Phúc, xin bác sĩ nhận cho, cậu có thể tiêu sài tuỳ ý ở các khách sạn của tập đoàn”.

Tần Khải mỉm cười gật đầu, không khách sáo mà nhận lấy luôn, sau đó đưa cho Triệu Băng Linh.

“Vợ ơi, cất hộ anh cái, quần anh túi hơi nông, không thể làm rơi cái thẻ quý như này được”.


Triệu Băng Linh méo mặt, không biết có nên cầm hay không.

Trong khi đó, nhà họ Triệu ở đây đều đang nổ đom đóm mắt vì ghen tỵ.

Đây là thẻ VIP giới hạn của tập đoàn Kim Phúc, thường chỉ có đại gia mới có thôi.

Vì có thẻ này rồi thì có thể chi tiêu bao nhiêu tuỳ thích ở các khách sạn thuộc quyền của tập đoàn.

Điều quan trọng hơn nữa là có thẻ này rồi thì có thể gặp Đinh Kim Phúc bất cứ lúc nào, đến ông cụ nhà họ Triệu còn chưa được như vậy.

Vậy mà Tần Khải lại đưa thẻ này cho Triệu Băng Linh, như vậy là nhà cô sắp một bước lên mây rồi ư?
Hạ Lệ thầm thấy đố kỵ, nhưng ngoài mặt đã quay ngoắt thái độ.

“Tiểu Tần, ban nãy bác hai nói hơi nặng lời, ccháu đừng để bụng nhé.

Thật ra bác rất ủng hộ Băng Linh lên làm tổng giám đốc, con bé rất giỏi, lại hiểu biết rộng.

Hai bác đều đánh giá rất cao con bé, đúng không ông?”
Nói rồi, bà ta huých người đàn ông mập mạp bên cạnh, Triệu Trường Sinh vội phụ hoạ theo.

“Đúng đúng, bác còn đang nghĩ hay nhường một nửa cổ phần của mình đi đây, Băng Linh có chí hướng, con bé còn chuẩn bị tấn công vào ngành dịch vụ, có thêm vốn thì cũng vững bàn đạp hơn”.

Thấy vợ chồng nhà này quay xe quá nhanh, Tống Nhan cũng phải nhếch miệng cười.

Ban nãy, người nói hăng nhất là Hạ Lệ, thế mà giờ lại hết lời nịnh bợ Tần Khải.

Quả tự vả này nhanh thật đấy….


Bình luận

Truyện đang đọc