TIỂU THẦN Y XUỐNG NÚI

Chương 86

Triệu Băng Linh lạnh lùng lườm anh.

Tần Khải hất hàm rồi nói.

“Tôi có nhìn thấy gì đâu. Mà sao tôi biết cô gái kia ở trong phòng cô chứ, hơn nữa đi tắm mà không đóng cửa. Đàn ông thấy thế mà không nhìn thì chỉ là thằng có vấn đề”.

Nói rồi, Tần Khải còn làm ra vẻ như mình chính trực lắm.

“Còn nữa, cô còn công khai cắm sừng tôi giữa ban ngày ban mặt! Bồ bịch ngay trong văn phòng, cô định giải thích thế nào đây?”

“Cắm sừng?”

“Bồ bịch?”

Hai cô gái ngơ ngác nhìn nhau rồi cùng nhìn Tần Khải, không biết anh đang nói gì.

“Bồ bịch cái gì? Cô ấy là bạn thân của tôi, tên là Vương Kỳ, ban nãy chúng tôi chỉ đùa với nhau thôi”.

Triệu Băng Linh giải thích.

Tần Khải chẹp miệng: “Bạn thân, tôi không tin! Tôi đang nghi ngờ giới tính của cô, bảo sao hôm qua mới gặp, nhà cô đã định gài hàng tôi. Haizz, tôi bị lừa rồi, tôi phải đi tìm ông cô để đòi công bằng, tốt nhất là hôm nay từ hôn luôn”.

Nói rồi, anh vùng vằng định bỏ đi.

Trước khi đi, anh còn không quên liếc xéo Triệu Băng Linh: “Cô nghĩ cho kỹ đi”.

Triệu Băng Linh trợn tròn mắt, á khẩu không biết nói gì.

“Rõ ràng là anh ta sai mà lại thành mình sai rồi, còn có lý lẽ không vậ? Vương Kỳ, cậu nói gì đi”.

Thấy Triệu Băng Linh nổi giận, Vương Kỳ cười nói: “Anh ta cố ý đánh trống lảng đấy, giờ cậu biết thế nào là vô lại chưa?”

Triệu Băng Linh hiểu rồi, nhưng cũng đang tức lắm đây.

“Tớ sẽ không tha cho tên khốn này đâu”.

Vương Kỳ vỗ vai bạn mình: “Sếp à, bớt giận đi. Mức độ vô lại của anh ta vượt ngoài tưởng tượng của tớ, tớ bằng này tuổi rồi mà chưa thấy ai vô sỉ thế bao giờ”.

“Đúng, mặt dày vô địch thiên hạ rồi!”

Triệu Băng Linh gật đầu đồng ý.

Vương Kỳ lắc đầu nói: “Nhưng đó cũng là ưu điểm đấy, cậu nên học theo anh ta. Sau này khi đối phó với mấy lão kia sẽ rất hữu dụng, đảm bảo sẽ chọc cho họ tức chết luôn”.

Đầu Triệu Băng Linh đầy vạch đen.

“Thôi đi, học anh ta ư? Học cái quái gì chứ!”

Nghe thấy thế, Vương Kỳ phì cười nói: “Nói chứ, cách ăn nói của cậu cũng khá giống anh ta rồi đấy”.

“Lượn! Toàn nói vớ vẩn!”, Triệu Băng Linh lừ mắt.

“Tớ mà học theo anh ta thì cũng thành người vô lại à?”

Vương Kỳ mỉm cười nói: “Thế càng hợp chứ sao, hai người sẽ thành một đôi vô lại, xứng đôi vừa lứa…”

“Con nhỏ chết tiệt này, ngứa thịt phải không!”

Nói rồi, hai cô gái lại đùa giỡn phát ra tiếng cười vui vẻ.

“Tần Khải, anh đứng lại cho tôi”.

Bình luận

Truyện đang đọc