TIỂU THẦN Y XUỐNG NÚI


Lúc này không chỉ là Triệu Băng Linh ngạc nhiên mà ngay cả Vương Kỳ cũng há hốc mồm đến mức có thể nhét được một quả trứng.

Tần Khải không chỉ mặt dày mà cách thức dạy dỗ người khác cũng khá… bất ngờ.

Chỉ sợ có đánh chết Uông Hộ Ngưng cũng không ngờ anh ta đường đường là một cao thủ Taekwondo lại có ngày thua bởi một cú đạp lên đầu ngón chân.

“Chỉ có chút võ này mà muốn đánh chết tôi à? Về luyện thêm hai năm nữa hẵng tính”, nói rồi chân Tần Khải bỗng dùng sức.

Uông Hộ Ngưng vốn dĩ còn nhịn không kêu gào lập tức than khóc: “Thả… thả chân ra! Đại ca ơi, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi”.

“Tôi còn tưởng anh là một tên khó đối phó, hóa ra chỉ là một tên được vẻ bề ngoài.

Thế này mà còn theo đuổi Tư Tư người ta à? Người trẻ bây giờ không biết ngượng thế sao?”, nói xong Tần Khải bèn nhấc chân lên.

Uông Hộ Ngưng đau đớn ôm lấy chân mình, lăn vài vòng dưới đất.

Ngón chân như sắp nổ tung vậy.

Mãi đến khi ở cách xa Tần Khải rồi, Uông Hộ Ngưng mới dám hung ác kêu gào: “Mẹ nó, mày dám đánh tao? Tên khốn kiếp, mày đợi đấy cho tao, có gan thì đừng đi”.

Mặc dù ngoài miệng thì mắng chửi như thế nhưng Uông Hộ Ngưng chỉ được cái mạnh miệng.

Bộ dạng đó hệt như chó nhìn thấy sư tử vậy, rõ ràng đã sợ đến mức cụp đuôi bỏ chạy mà vẫn còn làm ra vẻ hung hăng.

Tần Khải nhìn thấu bộ dạng mạnh miệng của Uông Hộ Ngưng bèn làm vẻ muốn tấn công.

Nhưng vừa tiến đến trước một bước đã dọa Uông Hộ Ngưng kêu thảm thiết, vội vã chạy ra khỏi văn phòng, không dám quay đầu lại.


Chu Tư Tư, Triệu Băng Linh và Vương Kỳ, ba gương mặt xinh đẹp khác nhau lúc này đều tỏ vẻ kinh ngạc đến mức há hốc miệng.

Trước khi Tần Khải ra tay, không ai nghĩ rằng Uông Hộ Ngưng có đai xanh Taekwondo lại bị đánh đến mức thảm hại như vậy, thậm chí không còn sức để chống trả.

Bốp bốp…
Vỗ vào mu bàn tay, Tần Khải lại nở nụ cười hết sức vô hại.

Anh bước đến bên cạnh Chu Tư Tư, giơ tay ra lắc trước mắt Chu Tư Tư.

“Này, cô tỉnh lại đi, đã giải quyết xong rắc rối rồi.

Lần này tôi đã làm hết sức đấy, nói đi, cô định cảm ơn tôi thế nào?”, nói rồi Tần Khải vô thức nhìn thân trên của Chu Tư Tư.

Từ góc độ thưởng thức thuần túy của anh, chỉ riêng phương diện này, Chu Tư Tư cũng đang xuất sắc hơn Triệu Băng Linh.

“Anh nhìn đi đâu đấy! Băng Băng, cậu quản anh ta chút đi”.

Chu Tư Tư bị Tần Khải nhìn đến mức đỏ mặt, che ngực bỏ chạy.

Mặc dù tính cách của cô ấy hơi hung dữ nhưng bản lĩnh cũng khá ổn.

Nhưng tận mắt nhìn thấy thực lực của Tần Khải, Chu Tư Tư mới hiểu ra chút bản lĩnh của cô ấy còn lâu mới là đối thủ của Tần Khải.

Có đánh cũng không đánh lại, mắng cũng không mắng lại.

Mấy lần chịu thiệt khiến Chu Tư Tư hận đến mức ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì Tần Khải được.

“Tôi chỉ nhìn bừa thôi, còn nữa, cái này gọi là thưởng thức”, Tần Khải thản nhiên nói, mặt không đỏ tim không đập.

“Băng Băng, anh ta muốn thừa cơ lợi dụng tôi, anh ta lưu manh”, Chu Tư Tư thêm dầu vào lửa.

Cô ấy không thể làm gì Tần Khải được nên chỉ đành mượn tay Chu Tư tư dạy dỗ Tần Khải.

Đây gọi là mượn dao giết người, chiến thuật vu hồi.

Thấy Triệu Băng Linh biến sắc, Chu Tư Tư đắc ý nhe hai răng hổ ra với Tần Khải.

Như thể đang nói xem anh làm thế nào.

Vương Kỳ ở một bên khoanh tay đứng nhìn, bày ra một bộ xem trò vui không chê lớn chuyện.

“Đúng thế đấy, Băng Băng, cậu phải quản chút đi, nếu không chồng chưa cưới của cậu chưa biết là của ai đấy?”
“Tần Khải! Anh định giải thích thế nào!”, Triệu Băng Linh lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi đợi Tần Khải.

Ngay cả bản thân cô cũng không cảm nhận được, một người trước giờ luôn bình tĩnh, điềm đạm như cô lại tức giận vì Tần Khải.

“Anh chỉ phối hợp diễn với cô ấy mà thôi, tại sao phải giải thích?”, Tần Khải không hoảng không sợ như thể hoàn toàn không ý thức được sai lầm của mình.

“Anh… anh không biết xấu hổ! Bố và ông nội tôi đều bị anh bỏ bùa mê nên bị che mắt rồi.

Muốn tôi gả cho anh à, nằm mơ đi!”, Triệu Băng Linh cực kỳ tức giận, cảm thấy uất ức.


Vừa rồi nhìn thấy động tác thân thiết của Tần Khải và Chu Tư Tư, cho dù biết rõ Tần Khải chỉ hùa theo cho vui nhưng Triệu Băng Linh cũng không thể kiềm chế được cơn giận của mình.

Túm lấy tài liệu trên bàn làm việc, ném mạnh về phía Tần Khải.

“Ôi, em là muốn mưu sát chồng à”.

Thấy tình hình hơi căng thẳng, Tần Khải ôm đầu làm ra vẻ nhếch nhác.

Năm, sáu tập tài liệu trên bàn bị Triệu Băng Linh ném sang.

Tần Khải kêu gào lên nhưng không bị đập trúng.

“Vợ à, bớt giận đi… thật ra chuyện này không phải như em nghĩ đâu”, Tần Khải nghiêm túc nói, giọng điệu cũng hơi dịu xuống.

“Cút! Tôi cần anh quản chắc”, không đánh được Tần Khải, nói cũng chẳng nói lại, Triệu Băng Linh tức đến mức giậm chân.

“Vậy à… Thế anh đi trước, vợ à, tối gặp nhé”.

Tần Khải chỉ mong có thể mau chóng ra khỏi đây, vừa nghe thế lập tức chạy ra ngoài, không hề lưu luyến chút nào.

Ra khỏi cửa, đi được một đoạn xa, thấy ba người phụ nữ không đuổi theo, lúc này Tần Khải mới thở phào.

Phụ nữ khó ở chung hệt như tiểu nhân, hôm nay anh cũng được nhận thức điều này.

Phụ nữ lúc yên tĩnh thì đúng là cảnh đẹp ý vui.

Nhưng một khi tức giận thì còn hung dữ hơn hổ cái, không còn cách nào khác, đúng là không dễ gì toàn mạng chạy khỏi đó
Tần Khải thở dài.

Ngân nga một câu ca cổ điển, anh lắc lư bước ra khỏi tòa nhà công ty của tập đoàn Triệu Thị.

Nhưng còn chưa đi đến trước xem, Tần Khải bỗng dừng bước, lạnh nhạt nói: “Đợi lâu như thế đúng là làm khó cho các người rồi, giờ có thể ra được rồi chứ?”
Anh vừa dứt lời, xung quanh lại yên tĩnh như chẳng có gì cả.

Thế nhưng một thanh niên tóc vàng nằm sấp phía sau xe BMW lại biến sắc.


Anh ta nhìn lén sang, rõ là tầm mắt Tần Khải đang nhìn về chỗ mấy người họ đang trốn.

Lừa à?
Thanh niên tóc vàng sửng sốt, không kịp phản ứng.

Tần Khải lại chẳng rảnh rỗi.

Bước chân dịch chuyển, đã bước đến bên xe.

Ánh mắt lướt qua, thu hết mọi thứ vào mắt.

Sau chiếc xe BMW, thanh niên tóc vàng và hai người núp sau xe nhìn chằm chằm anh, cách đó không xa còn một chiếc xe bánh mì, có lẽ vẫn còn không ít người.

Hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa còn đến đây vì anh.

Nhưng bản lĩnh của chúng quả thật quá thấp kém, Tần Khải vừa bước ra khỏi tòa nhà đã cảm nhận được rồi.

“Anh… anh đã đánh cậu Uông?”
Nếu mà bị nhìn thấu rồi, thanh niên tóc vàng cũng không tự mình dối mình nữa, ngẩng đầu lên hung ác nhìn Tần Khải.

Hóa ra kế hoạch của chúng là âm thầm đi theo Tần Khải, đến nơi không người sẽ bắt anh lại rồi dạy dỗ một trận.

Nhưng không ngờ lại bị phát hiện dễ dàng như thế.

Vậy thì chỉ có thể thô bạo, làm đơn giản một chút.

.


Bình luận

Truyện đang đọc