TIỂU TIÊN NỮ CỦA GIÁO BÁ

Edit: Simi

Mặt trời lặn được một nửa, ẩn ẩn hiện hiện sau tầng mây phản chiếu vài ánh vàng lấp lánh. Vạt nắng buổi chạng vạng dịu nhẹ trong suốt, tất cả đều lọt vào trong mắt cô.

Trên cánh tay áo đồng phục có vết mực nhỏ, đã được giặt sạch nhưng vẫn còn lưu lại một màu xanh nhàn nhạt. Thích Ánh cẩn thận nắm lấy. Cô không dám dùng lực, sợ đồng phục trên vai anh bị cô kéo xuống.

Quý Nhượng một tay cầm balo của cô, một tay đút túi quần, bước chân nhàn nhã ra vẻ biếng nhác đi phía trước.

Bên ngoài lầu dạy học cách đó không xa, Du Trạc đang đứng bên bồn hoa chơi điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc nhìn xung quanh. Mấy lần trước đều rất bình thường, đến lần cuối cùng vừa ngước mắt lên đã thấy Quý Nhượng đang đi đến, chuyển ánh mắt sang Thích Ánh đi phía sau Quý Nhượng, tròng mắt của cậu thiếu chút nữa rơi ra ngoài.

Cậu cất điện thoại vào túi quần, vội vàng chạy tới.

Quý Nhượng cũng nhìn thấy cậu, dừng lại, đợi Du Trạc chạy đến trước mặt mình, anh không báo trước ném balo vào người cậu.

Du Trạc nhận ra đây là balo của chị mình liền nhịn lại cơn tức trong lòng. Cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quay sang Thích Ánh ở phía sau, mặc kệ cô không nghe được, gằn giọng: “Chị, còn không qua đây!”

Quý Nhượng không quay đầu lại, đưa tay túm lấy đồng phục trên vai giật nhẹ, ra hiệu cho Thích Ánh buông tay.

Cô nghe lời buông ra.

Lực nắm như có như không kia cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.

Quý Nhượng định đi, Du Trạc nhịn không được tức giận nói: “Anh có thể cách xa chị của tôi một chút được không? Chị ấy không hề giống mấy nữ sinh trước kia anh hay chơi đùa đâu.”

Quý Nhượng như đang nghe chuyện cười, giễu cợt cười thành tiếng.

Anh nghiêng đầu nhìn Du Trạc.

Khóe mắt hẹp dài rũ xuống lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy vẻ tà ác, đôi đồng tử đen kịt y như bầu trời đêm, khiến người đối diện phải rùng mình ớn lạnh.

Du Trạc bị anh nhìn chằm chằm mà tim đập thình thịch sợ hãi.

Đến lúc này, cậu mới nhớ ra đây chính xác là vị giáo bá hung ác nham hiểm trong truyền thuyết của Hải Nhất.

Quý Nhượng nhếch mép, vẫn giữ nụ cười dửng dưng trên môi, giọng nói lại khiến đối phương lạnh cả người: “Tất nhiên là khác rồi, phải chơi qua mới biết được.”

Du Trạc giận tím mặt.

Xem ra đang muốn động thủ với anh ngay lập tức.

Quý Nhượng cười nhạt, “Sao? Muốn bị đánh trước mặt chị mình à?”

Du Trạc lập tức nhớ tới cơn đau ở bụng dưới hồi xế chiều hôm qua, bỗng thấy e ngại một chút.

Chết tiệt thật, đánh không lại.

Nhưng co được dãn được mới là đàn ông!

Cậu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Quý Nhượng, túm lấy cổ tay của Thích Ánh định đi, Thích Ánh bị cậu kéo đi thoáng lung lay, vội vàng đuổi kịp bước chân của cậu, nhưng ngay sau đó còn ngoan ngoãn quay lại vẫy tay với Quý Nhượng.

Du Trạc như sắp bị cô làm cho tức chết.

Đến cổng trường, cậu nhận được điện thoại của Du Trình, ông nói còn mười phút nữa sẽ tới trường, Du Trạc đứng dưới tàng cây, lấy hết sức lực gõ chữ lên màn hình cho Thích Ánh đọc.

“Một ngày nào đó chị sẽ bị Quý Nhượng bán đi rồi còn giúp anh ta đếm tiền nữa!”

Thích Ánh đánh lại: “Cậu ấy sẽ không làm vậy đâu.”

Du Trạc: “?”

Thích Ánh: “Buôn người là phạm pháp đó.”

Du Trạc: “??”

Thích Ánh: “Cậu ấy sẽ không làm mấy chuyện phạm pháp này.”

Du Trạc: “???”

Đang định xù lông nổi điên, Thích Ánh lại nhắn tiếp. Cô kể lại chuyện xảy ra mới nãy ở đầu hành lang cho cậu nghe, Du Trạc biến sắc, lập tức hỏi cô: “Chị có biết mấy người đó không?”

Thích Ánh lắc đầu.

Cậu chửi thề. Không ngờ mình lại sơ sẩy như vậy để mấy tên đó tìm được khe hở kiếm chuyện, nhưng Thích Ánh là học sinh đặc biệt mới chuyển tới, sao có thể chọc đến đám tạp chủng kia?

Chẳng lẽ vì câu nói kia của ba cậu, tụi học sinh quậy phá thích bắt nạt con gái ngoan ngoãn?

Cũng tại cậu sơ suất quá!

Đang ảo não oán trách trong lòng, ánh mắt cậu liếc xéo qua, nhìn thấy Quý Nhượng bộ dạng lười nhác đang ra khỏi cổng trường, cậu vỗ lên vai Thích Ánh, ra hiệu cho cô đứng yên ở đây, sau đó xông qua bên kia.

Quý Nhượng vừa nhìn thấy cậu, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, thấy anh đang muốn nổi giận, Du Trạc giành nói trước: “Chị tôi nói với tôi rồi! Cảm ơn anh hồi nãy đã giải vây giúp chị ấy!”

Quý Nhượng lười nói chuyện với cậu, quay người định đi.

Du Trạc vô thức túm lấy cánh tay của anh: “Đợi một chút, anh có biết mấy người bắt nạt chị tôi là ai không?”

Quý Nhượng cảm thấy đời này chưa bao giờ mình tốt tính đến vậy: “Con mẹ nó cậu không muốn tay của mình nữa phải không?”

Du Trạc ngại ngùng, xấu hổ thu tay lại: “Xin lỗi…”

Vừa dứt lời, có chiếc xe hơi màu đỏ sang trọng bất ngờ xuất hiện rồi ngừng lại trước cổng trường, kính xe từ từ hạ xuống, cô gái tóc ngắn đeo kính mát ngồi trên xe, đưa tay kéo cặp kính xuống dưới sống mũi, lộ ra đôi mắt dài tinh tế.

Đôi môi đỏ mọng cong lên thành nụ cười mỉm, “Ơ, nhìn không ra đó nha, nam nữ gì em cũng ăn sạch à.”

Quý Nhượng: “…”

Có phải đời trước anh đã mắc nợ hai chị em nhà này chưa trả không vậy.

Trực giác Du Trạc mách bảo lão đại có khả năng sẽ đánh người nên vô cùng nhanh chân lui về sau hai bước, “Bái bai, mai gặp lại, tôi đi trước đây.”

Quý Nhượng: “…”

Anh chỉ có thể đẩy hết cơn tức này lên người phụ nữ ngồi trên xe, “Chị đến đây làm gì?”

Quý Thiên từ tốn tháo kính mát xuống.

Khuôn mặt cô ấy ngũ quan sâu sắc, đôi mắt phượng kèm theo đôi môi đỏ mọng, đuôi lông mày dài mỏng, nếu chỉ nhìn sơ qua sẽ cảm thấy người này có vẻ quá lạnh lùng, không thể tiếp cận nổi. Nhưng cô ấy vừa lên tiếng lại phá tan hoàn toàn loại ảo giác này, “Chị muốn tới thì tới, chẳng lẽ chỗ này do em xây à?”

Quý Nhượng quay đầu định đi.

Quý Thiên cảm thấy nửa năm không gặp, đứa em họ bên nhà nội này càng ngày càng bất thường, chỉ nói đùa một câu cũng không thèm nghe. Cô ấy nghiêng người qua cửa xe gọi với theo: “Đừng đi đừng đi, chị sai rồi được chưa!”

Thấy Quý Nhượng không có dấu hiệu dừng lại, cô ấy nóng nảy: “Không đứng lại là chị lái xe tông em bây giờ!”

Câu nói này khiến Quý Nhượng bực bội bật cười.

Chỉ là cuối cùng cũng có tác dụng, anh quay người lại, bộ dáng như chỉ cho phép cô ấy mười giây để nói chuyện mình cần nói, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Quý Thiên phẫn nộ: “Không có gì thì không thể tìm em đi ăn chung bữa cơm à?”

Quý Nhượng sững người, trên mặt cũng không còn vẻ lãnh đạm nữa: “Hạng mục trong công ty xảy ra vấn đề?”

Chỉ mỗi khi hạng mục trong công ty xảy ra vấn đề, Quý Thiên bị đám người trong hội đồng quản trị giày vò, cô ấy mới đến tìm anh đi ăn cơm.

Quý Thiên là con gái của bác cả của anh, sau khi tốt nghiệp chuyên ngành thương nghiệp liền trở về tiếp nhận khách sạn của bác cả, những năm này ở trong nghề hô mưa gọi gió, là nữ tổng giám đốc lạnh lùng nổi danh nhất trong nhóm nhân tài trẻ đồng lứa.

Đương nhiên, cái từ “lạnh lùng” này chỉ được dùng để đối ngoại, còn bản chất thật của cô ấy là gì, chỉ có người trong nhà mới biết.

Hai năm qua cũng không biết Quý Thiên bị trúng gió cái gì, bắt đầu điên cuồng đầu tư vào ngành game, lỗ vốn không ít, hội đồng quản trị vốn đã không phục một lãnh đạo trẻ tuổi như cô ấy, bây giờ đã nắm được điểm thiếu sót này nên cứ hai ba ngày lại kiếm chuyện làm khó.

Quý Nhượng không quan tâm đến mối quan hệ lợi ích trong thế giới của những người trưởng thành, nhưng người duy nhất trong Quý gia có thể khiến anh bình tĩnh hòa nhã nói chuyện mấy câu, cũng chỉ có một mình Quý Thiên.

Quý Thiên bĩu môi, từ chối cho ý kiến. Anh cũng không nói gì, vượt qua đầu xe mở cửa, ngồi vào ghế lái phụ.

Xe từ từ khởi động, lúc quay đầu vừa vặn chạy ngang qua Thích Ánh đang đứng bên cạnh Du Trạc. Du Trạc đứng phía ngoài, dáng người cao ráo che bớt ánh mặt trời thay cho chị mình, miệng mở ra khép vào như đang nói gì đó.

Thích Ánh rõ ràng là nghe không được, nhưng vẫn tỏ ra chăm chú nghe cậu nói, trên khóe môi lúc nào cũng giữ nụ cười nhẹ nhàng.

Với ai cô cũng cười như vậy sao?

Quý Nhượng hừ một tiếng.

Quý Thiên liếc mắt sang, “Em thích đứa nhỏ kia à?”

Quý Nhượng như bị giẫm phải đuôi: “Ai mà thèm thích?!”

Quý Thiên duỗi tay vỗ nhẹ lên tay anh, “Không sao, chị ủng hộ em. Xã hội bây giờ ngày càng tự do, đứa nhỏ kia cũng đẹp trai, xứng với em lắm.”

Quý Nhượng: “???”

Bà nó.

Năm phút sau, Du Trình chạy xe tới.

Vừa lên xe liền hỏi Du Trạc, “Hôm nay đi học thế nào?”

Du Trạc nghĩ nghĩ: “Cũng tạm được, thật ra cũng không khác sơ trung lắm, chỉ là nhiều bài tập hơn thôi. Chủ nhiệm lớp của con cũng không phải giáo viên mới ra trường, nhìn mặt thì tưởng dễ bị lừa, ai ngờ sáng nay có người đến trễ, bị phạt đứng tới trưa. Quan mới đến liền đốt ba đống lửa [1].”

[1] ý nói những người mới nhậm chức phải làm vài chuyện có sức ảnh hưởng, tỏ ra uy quyền của mình.

Du Trình: “Ai hỏi con, ba hỏi Ánh Ánh mà.”

Du Trạc: “???”

Đây là ba ruột của mình đó hả trời?

Thích Ánh có lẽ cũng đoán được Du Trình sẽ hỏi gì, liền gửi tin nhắn cho Du Trạc: Đừng có nói với cậu chuyện chị bị chặn đường, dạo này công việc của cậu bận rộn lắm.

Du Trạc ngẫm lại thấy cũng đúng, ba của cậu là lập trình viên suốt ngày bận bịu công việc đến mức sắp hói đầu rồi, tốt nhất đừng để ông lo lắng thêm thì hơn. Cậu nói đơn giản mấy câu để Du Trình yên tâm trong lòng.

Về đến nhà, Ngô Anh Hoa vẫn chưa đi mua đồ xong. Trong bếp không có đồ ăn, Du Trạc và Thích Ánh làm bài tập trước, Du Trình gọi điện cho vợ mình.

Giọng nói oang oang của Ngô Anh Hoa cách một lớp điện thoại vẫn có thể nghe rõ: “Em đang ở ngoài siêu thị mua đồ ăn đây. Xế chiều hôm nay gặp phải bạn học cũ nên nói chuyện có hơi lâu một chút, anh hỏi Trạc nhi xem muốn ăn cái gì?”

Du Trình đi qua hỏi: “Mẹ hỏi con muốn ăn gì kìa.”

Du Trạc vốn muốn nói ăn gì cũng được, đột nhiên nhớ đến Quý Nhượng.

Quả đấm của anh sao có thể vừa cứng vừa mạnh như vậy?!

Du Trạc quay đầu kiên định nói: “Thịt bò!”

Ăn thịt bò, rèn luyện người, đánh bại Quý Nhượng!

Ngô Anh Hoa rất nhanh mang theo nguyên liệu về nhà. Đợi Thích Ánh với Du Trạc làm xong bài tập, đồ ăn cũng đã được dọn lên bàn. Du Trạc vừa ngồi xuống, còn chưa kịp bỏ miếng thịt bò vào miệng, mẹ cậu đã cầm theo một tập hồ sơ thần thần bí bí đi tới.

Tựa như tập hồ sơ đó là đồ quý hiếm, bà đưa qua: “Con trai, xem mẹ mua gì cho con nè!”

Với cái giọng điệu này, y như mẹ của cậu lén mua nhà riêng cho cậu vậy.

Cậu cúi đầu nhìn.

Bảo hiểm XX.

Du Trạc: “…”

Du Trình cũng cầm lấy nhìn mấy lần, “Sao lại tự nhiên đi mua bảo hiểm vậy? Cái này là gì đây, bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn? Trạc nhi mới bao nhiêu tuổi mà em lại mua cái này cho nó?”

Ngô Anh Hoa trừng mắt: “Anh thì biết cái gì? Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, không lường trước được, chuyện ngoài ý muốn cũng không cách nào tránh khỏi. Chỉ có cách phải đảm bảo trước một phần đã!”

Du Trạc cảm thấy, bằng trình độ văn hóa của mình, cậu không thể nào phản bác gì nổi.

Quả nhiên, Ngô Anh Hoa nói tiếp: “Hồi chiều em gặp phải người bạn cũ, người ta làm trong ngành bán bảo hiểm mười năm rồi, là dân chuyên nghiệp đó. Trạc nhi bây giờ còn nhỏ, mua càng sớm càng tốt. Quế Chi nói, mua đến lúc thằng bé bốn mươi tuổi, không những có thể lấy lại tiền mà còn được chia hoa hồng nữa!”

Du Trình hỏi: “Nghe thì nghe vậy, nhưng mà em mua hết bao nhiêu tiền?”

Ngô Anh Hoa: “Rẻ lắm, hằng năm đóng ba ngàn thôi.”

Du Trạc vạch lên đầu ngón tay tính một cái, ba mươi năm, mỗi năm ba ngàn, tổng cộng sẽ mất hết chín mươi ngàn, nói nhiều cũng không nhiều, mua bảo hiểm để phòng hờ, không có chuyện gì xảy ra thì còn có thể lấy lại tiền vốn, nghe qua đúng là hoàn toàn không tệ chút nào.

Một nhà ba người đang vui cười hớn hở, Thích Ánh cầm bản hợp đồng lên đọc qua, ánh mắt dừng lại ở một điều khoản, vẻ mặt nghi ngờ ra hiệu cho Du Trạc.

Du Trạc cúi đầu đọc, phía dưới có ghi: Bị tàn tật hoàn toàn hoặc chết mới được bồi thường.

Cậu giật mình hoảng gốt: “Mẹ, đây là ý gì!”

Ngô Anh Hoa nhìn nhìn, ngập ngừng nói: “Mẹ cũng không hiểu lắm, nhưng mà Quế Chi có nói, nếu con xảy ra chuyện thì công ty bảo hiểm sẽ bồi thường một triệu.”

Du Trạc lúc này mới phản ứng: “Phải bị tàn tật hoàn toàn hoặc chết mới được bồi thường một triệu. Vậy nếu con chỉ gãy một chân, chẳng lẽ con cũng phải đánh gãy luôn chân còn lại à?”

Ngô Anh Hoa: “???”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Trong truyện chỉ là nói đùa thôi, tôi không có ý đá đểu ngành bán bảo hiểm đâu nhé! Dù sao Hàn Bảo cũng không mua bảo hiểm tai nạn hàng năm, nếu mọi người muốn mua thì chỉ nên lựa chọn những công ty lớn chuyện nghiệp thôi nha, như vậy mới có thể bảo đảm được.

Bình luận

Truyện đang đọc