TIỂU TIÊN NỮ CỦA GIÁO BÁ


Học sinh lớp 11/9 liên tục về lớp.
Quý Nhượng ngồi thẳng người, đỡ cô gái nhỏ có vành mắt hơi đỏ đứng dậy.

Anh dường như không có chuyện gì còn cười một cái hỏi cô: “Chân tê không?”
Thích Ánh hít hít mũi, nhỏ giọng nói: “Có một chút.”
Anh kéo cô nhích lại gần hơn chút, khom người khẽ đấm nhẹ cẳng chân cô.

Thích Ánh có hơi nhột, cười tránh: “Đừng, nhột.”
Học sinh quay về lớp lén lút nhìn hai người.

Quý Nhượng buông tay, cười: “Được rồi, em về đi.”
Cô gật đầu, xoay người đi ra ngoài, đi được hai bước, lại dừng lại, cô xoay người chạy về ôm anh.
Quý Nhượng ngây người, thấp giọng gọi: “Ánh Ánh?”
Cô vùi trong lòng ngực anh, nhỏ giọng nói: “Anh đừng buồn, là do họ xấu xa.”
Tim anh co rút run run, anh xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Ừ, anh không buồn nữa.”
Sau khi gặp em, thế giới của anh đã tươi sáng hơn rất nhiều.
Thích Ánh xoay người về lớp mình, chuông vào học đã vang lên.

Tiết này là của Lưu Khánh Hoa, cô bước nhanh hơn, chạy bước nhỏ về lớp, lúc đến cầu thang cô nhìn thấy Quý Vĩ Ngạn vẫn đứng đó.
Ông chưa rời đi.
Nhìn thấy cô, ông gọi: “Ánh Ánh.”
Cô dừng lại, lẳng lặng nhìn ông.
Quý Vĩ Ngạn nói: “Chú nghĩ ngợi một lúc, có vài lời muốn nói với cháu.”
Cô hơi nghiến hàm răng dưới của mình, giọng rất nhạt: “Cháu phải lên lớp.”
Quý Vĩ Ngạn bất đắc dĩ nhìn cô: “Mười phút thôi.”
Thích Ánh im lặng một lúc, bước sang.

Quý Vĩ Ngạn cười, ôn hòa hỏi cô: “Chú thấy dưới lầu có một tiệm trà sữa, chú mời cháu uống trà sữa nhé?”
Ở đây có giáo viên đi lại, không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện.

Thích Ánh hiểu ý của ông, không nói gì nữa, lặng lẽ đi theo ông xuống lầu.

Quý Vĩ Ngạn mua một ly trà sữa rất to, ông không biết mua, bên trong có topping gì ông đều thêm vào cả.

Thích Ánh cầm ly trà sữa nhưng không uống, hỏi ông: “Chú muốn nói gì với cháu?”
Quý Vĩ Ngạn quan sát sự thay đổi trong thái độ của cô, ông cũng không để ý, khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Chú biết A Nhượng thay đổi là vì cháu, chú rất cảm ơn cháu.” Ông không muốn nói những chuyện dư thừa khiến cô gái nhỏ mất kiên nhẫn, “Thầy Lưu nói năm sau sẽ rất quan trọng, lời của bọn chú A Nhượng sẽ không nghe, mà còn khiến nó phản cảm, cho nên chú muốn nhờ cháu, giúp nó nhiều hơn.”

Ông dừng một lúc: “Những hành động trước đây nó cho rằng là đang trả thù bọn chú, nhưng thật ra chỉ là tự tổn thương mình.

Chú không muốn nó chìm đắm trong oán hận, tự hủy đi chính mình.

Cháu đối với nó rất quan trọng, dù sao đi nữa, cả nhà chú đều rất cảm kích cháu.

Nếu cháu có chỗ nào cần giúp đỡ, cháu cứ tìm chú.”
Ông trước giờ không biết phải tiếp xúc với trẻ nhỏ thế nào, hành vi căng thẳng hứa hẹn cùng cảm ơn của ông khiến Thích Ánh có chút buồn cười.
Cô cúi đầu xoay xoay ly trà sữa nửa ngày bỗng hỏi: “Chú có từng hối hận không?”
Quý Vĩ Ngạn ngây người: “Cái gì?”
“Không cứu mẹ của anh ấy, cứu người khác.

Chú từng hối hận không?”
Quý Vĩ Ngạn đờ đẫn nhìn cô, một lúc mới thở dài: “Cháu biết rồi.”
Thích Ánh nhìn ông.
Quý Vĩ Ngạn rũ mắt cười khổ: “Không để hối hận được.

Khi ấy...” Ông dừng một chút, mới khàn giọng nói: “Nếu lựa chọn mẹ nó, xác suất sống quá thấp, hai người đều có thể sẽ chết.

Chú chỉ có thể chọn người có xác suất lớn nhất.

Chú có nhiệm vụ của mình, chú không thể cứu được.”
Ông hình như muốn hút thuốc, sờ sờ túi áo, lại nghĩ đến Thích Ánh đang ở bên cạnh nên rút tay về.
“Khi đó, bọn chú đã cho A Nhượng xem camera giám sát, nói cho nó biết cần phải lựa chọn chính xác trong tình huống đó.

Nhưng khi ấy nó còn quá nhỏ, không nghe, không tin, cố chấp cho rằng là chú bỏ mặc mẹ nó.”
Báo đài truyền thông liên tục đưa tin, bạn bè họ hàng không ngừng bàn luận, vì để đề cao một hình tượng đại công vô tư, chính nghĩa vinh quang, khoa trương bẻ cong sự lựa chọn của ông.
Quý Nhượng ầm ĩ rất lợi hại, anh khóa phòng không muốn gặp ai.
Mà Quý Vĩ Ngạn cũng vì chuyện này không thể nào tiếp tục đối mặt với thân phận người lính của mình, mặc kệ ông nội Quý phản đối, cố chấp rời ngũ, từ bỏ tiền đồ trong quân đội.
Ông nội Quý cũng là một quân nhân, nhà họ Quý mấy đời đều là quân nhân.
Ông nội Quý cả người đều là công huân, cương trực công chính, từ trước đến nay đều là vì vinh, mấy chục năm nay kiên trì cùng cố chấp với sự chính trực của quân nhân.
Ông có hai người con trai, con trai cả kiên quyết quả đoán, chết cũng không tham gia quân đội, tự mình chạy đi lập nghiệp, ở trên thương trường lăn lộn như cá gặp nước.
Thế là ông chỉ đành đem sự kế thừa quân nhân đặt lên người đứa con trai thứ hai.

Con trai thứ hai ôn hòa không quyết đoán, xem lời của bố là mệnh lệnh.


Ông theo sự quy hoạch đời người của bố, một bước cũng không bước sai.
Cho đến khi sự cố ngoài ý muốn phát sinh.
Quý Vĩ Ngạn lần đầu tiên chống lại bố mình, kiên quyết rời ngũ, từ đó không chạm vào bộ quân phục đó nữa.
Ông Quý quá cố chấp, cố chấp đến gần như cưỡng ép, ông trước mặt Quý Nhượng cầm roi da đánh Quý Vĩ Ngạn, mắng ông là một kẻ hèn nhát chỉ vì một người phụ nữ mà từ bỏ nhiệm vụ của người lính.
Đó là lần đầu Quý Vĩ Ngạn nhìn thấy sự oán hận trong mắt Quý Nhượng.
Ông nội Quý đã dùng tiêu chuẩn của quân nhân để bồi dưỡng Quý Nhượng từ lúc còn nhỏ, bây giờ hai đứa con đều khiến ông thất vọng, hi vọng duy nhất của ông liền đều đặt lên người đứa cháu trai này.
Nhưng cháu trai của ông căm hận bọn họ, cũng căm hận cả trách nhiệm người lính của bọn họ.
Quý Nhượng bắt đầu đối đầu với người trong nhà, những gì không được làm anh càng phải làm, mỗi ngày đều ở bên ngoài đánh nhau ẩu đả, mấy lần bị bắt vào trong đồn cảnh sát, triệt để trở thành một thiếu niên hư hỏng từ đầu đến đuôi.
Quý lão gia bị làm tức đến tăng xông máu, hôn mê nằm viện.
Quý Vĩ Ngạn thử giao tiếp với con trai nhưng đổi lại chỉ có ánh mắt oán hận của anh.

Ông vốn trầm tính ít nói, tính cách đẩy một cái mới nhúc nhích một cái, không giỏi giao tiếp vớn người khác, thể là chỉ đành tự nghĩ rằng, chờ con trai khôn lớn sẽ ổn thôi.
Lần nữa gặp lại Tô Dung là ba năm sau.
Bà quen phải người xấu, mang thai hai tháng còn bị bạn trai đánh trên đường.
Quý Vĩ Ngạn năm đó lúc cứu bà, chồng bà vừa mất, đáng tiếc sau khi cứu xong, đứa nhỏ kia vẫn không sống được.

Quý Vĩ Ngạn lại lần nữa cứu bà, đưa bà đến bệnh viện.
Tô Dung chia tay với người bạn trai kia, nói muốn bỏ đứa con này.

Nhưng bác sĩ nói với bà, bà đã ngoài ý muốn sảy thai một lần, cơ thể rất yếu lại mắc bệnh tim đập nhanh nghiêm trọng, nếu sảy thai lần nữa sẽ không còn cơ hội sinh sản nữa.
Tô Dung muốn làm mẹ, bà liền để lại đứa con đó.
Bà là một cô nhi, không ai chăm sóc.

Mạng này của bà là do ông không dễ gì mới cứu lại được, bà phải sống thật tốt mới xứng với những gì ông đã bỏ ra.
Quý Vĩ Ngạn chăm sóc bà một thời gian, Tô Dung xem ông là ân nhân, rất cảm kích cũng rất cảm động.

Bà thấy Quý Vĩ Ngạn mỗi ngày đều vì chuyện của con trai mà buồn lòng, muốn giúp ông gợi mở Quý Nhượng.
Bà cho rằng, bà lấy thân phận là con tin đến gặp Quý Nhượng, sẽ nhận được sự đồng cảm của Quý Nhượng.

Nhưng bà không biết, sự xuất hiện của bà đối với Quý Nhượng mà nói chỉ là càng kích thích lớn hơn mà thôi.
Quý Nhượng nói những lời khó nghe, Tô Dung kích động, khiến cho bệnh tim đập nhanh tái phát, từ trên cầu thang ngã xuống.
Bà nhìn thấy thiếu niên muốn đưa tay kéo bà nhưng đáng tiếc không giữ được.
Cú ngã đó rất lợi hại, không chỉ mất đi đứa nhỏ mà bà còn suýt chết, bệnh nặng hôn mê trong phòng quan sát một tuần mới tỉnh lại.
Không ai giải thích cho Quý Nhượng, hành vi trước đây của anh quá phản nghịch rồi, mọi người đều cảm thấy là anh đẩy.

Thiếu niên cố chấp lại cực đoan, không thèm giải thích đến một lời, thậm chí trong miệng còn nói lời độc ác, thêm sương lên tuyết, ngay trước mặt ông nội Quý vừa ra viện mắng người phụ nữ kia đáng chết, bà ta nợ mẹ anh một mạng, anh liền giết bà ta để đền mạng.
Quý Vĩ Ngạn tát anh một bạt tai khiến anh im miệng.
Ông nội Quý huyết áp tăng cao, nghiêm giọng mắng anh: “Quý gia không có đứa cháu là kẻ giết người! Mày cút đi!”
Thế là anh rời đi, sau đó cũng chưa từng quay về.
Đến khi Tô Dung tỉnh lại giải thích rõ mọi chuyện, bọn họ lại muốn tìm Quý Nhượng về, nhưng mọi chuyện không thể quay về được nữa.
Tô Dung vì xảy ra sự cố ngoài ý muốn, thân thể tổn thương dường như không thể nào hồi phục được, hơn nữa bệnh tim đập nhanh tái phát.

Bác sĩ nói, bà sống không được bao lâu nữa.

Ngày tháng về sau, mỗi lần phát bệnh sẽ chìm vào hôn mê, có thể mãi mãi không tỉnh lại được.
Quý Vĩ Ngạn chăm sóc bà hai năm, đón bà về nhà.
Ông không thể để con mình gián tiếp gánh lấy mạng người, ông phải trả cho anh.

Tô Dung yêu ông, ông biết, ông chỉ muốn trước khi bà chết sẽ có thể yên tâm hơn một chút.
Mặt trời trên đỉnh đầu càng lúc càng nắng gắt.
Nhưng Thích Ánh vẫn cảm thấy hơn lạnh.
Cô bỗng hiểu ra, tại sao Quý Nhượng cho dù đứng trong nắng, vẫn không thể xua đi khí lạnh trên người.
Quý Vĩ Ngạn bên cạnh thở dài, cả người đều là bất đắc dĩ.
Thích Ánh cười một cái.
Quý Vĩ Ngạn quay đầu nhìn cô.
Cô gái trước giờ đều dịu dàng giờ đây ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, cô bình tĩnh hỏi ông: “Cho nên? Anh ấy đáng phải chịu những chuyện này sao?”
Quý Vĩ Ngạn ngây người: “Cái gì?”
Thích Ánh nhìn ông: “Anh ấy đáng phải mất mẹ, bị tất cả mọi người chỉ trích là không hiểu chuyện, bị các người nghi ngờ là kẻ giết người, cuối cùng còn phải chấp nhận việc các người bị lương tâm khiến trách ư?”
Cô nhìn người đàn ông đang ngây người trước mặt, cảm thấy rất buồn cười: “Các người dựa vào gì muốn dùng cách nghĩ của người lớn để ép một đứa trẻ cũng phải nghĩ như thế?”
Khi ấy anh vẫn còn nhỏ như thế, rất nhỏ, làm sao anh ấy có thể vượt qua được chứ?
Cô nghĩ đến liền cảm thấy đau lòng muốn chết.
Cô hỏi Quý Vĩ Ngạn: “Mỗi người các người đều cảm thấy mình bất lực lại bất đắc dĩ, nhưng từ đầu chí cuối, anh ấy đã làm gì sai chứ?”
Quý Vĩ Ngạn mấp máy môi: “Chú...”
Thích Ánh lạnh lùng nhìn ông: “Anh ấy không làm gì sai cả, từ đầu chí cuối, anh ấy không sai một chút nào.

Nhưng anh ấy lại phải gánh chịu toàn bộ tổn thương cùng trả giá.”
Quý Vĩ Ngạn cả người cứng đờ, thậm chí không nói ra lời nào.
“Các người đem cách nghĩ của mình đều ném lên người anh ấy: Anh ấy không chấp nhận liền sẽ biến thành phản nghịch trong miệng các người.

Các người không cảm thấy như vậy là rất ích kỷ sao?”
Quý Vĩ Ngạn nói không nên lời.
Thiếu nữ ném ly trà sữa chưa uống một ngụm nào quăng vào trong thùng rác, cô quay lưng về phía ông, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói một câu: “Như thế không công bằng.”
Cô cất bước rời đi, đi về dãy nhà học.
Ánh nắng kéo chiếc bóng nhỏ nhắn của cô càng nhỏ hơn, lay động trên mặt đất.
Quý Vĩ Ngạn đưa tay, từ từ ôm lấy mặt mình
……
Sau khi thi cuối kì kết thúc, giáo viên các môn nhanh chóng sửa đề, sau đó bắt đầu giảng bài.


Dù sao đi nữa thời gian cũng rất gấp, những kiến thức cuối cùng phải giảng hết, tháng chín vừa vào học chỉ cần liền bước vào ôn tập.
Thời tiết ngày càng nóng lên, giữa tháng bảy không biết trường học có phải là bỗng trúng vé số hay không, bắt đầu lắp máy lạnh cho các lớp học.
Điều này khiến cho các học sinh đều trở nên vui hỏng mất, đến lên lớp cũng phấn chấn hơn nhiều.
Ngày sinh nhật thứ mười bảy của Thích Ánh, trùng hợp là ngày thi chung kết của Quý Nhượng.
Nhất Trung cùng Lục Trung tranh giành quán quân.
Bây giờ là lúc học tập căng thẳng, trường học cũng không cho họ đi xem thi đấu, các học sinh lớp 12 phải học như thường, chỉ có học sinh lớp 10 vừa lên 11 đều chạy đến cổ vũ.
Buổi sáng đội bóng cùng nhau luyện tập, đến chiều mới thi đấu, trước khi vào học, Thích Ánh nhận được tin nhắn của Quý Nhượng, anh nói: “Đợi anh lấy hạng nhất, sẽ tặng em quà sinh nhật hôm nay.”
Du Trạc cũng nhắn tin cho cô: “Chị, có muốn em livestream cho chị xem không? Tuần sau chia nửa tiền tiêu vặt cho em thì em giúp chị livestream.”
Thích Ánh: “...”
Cô tắt máy, tập trung vào học.
Đợi đến khi tan học, cô vừa mở máy liền nhận được tin nhắn của Quý Nhượng gửi đến, Anh hỏi cô: “Anh được giải nhất rồi, có phần thưởng gì không?”
Cô mừng đến chết mất, nhắn lại: Anh muốn gì?
Quý Nhượng đang trong khung trò chuyện nhập “Muốn em”, lại cảm thấy như thế quá lẳng lơ, liền xóa đi!
Thi đấu kết thúc vẫn cần nhận giải, đến khi mọi việc kết thúc bên Thích Ánh cũng đã tự học tối xong.

Anh vừa ra ngoài liền gọi điện cho cô, bên kia giọng mềm mại trả lời: “Em đang ở trên xe buýt, sắp đến nhà rồi.”
Anh lau mồ hôi trên trán: “Ở chỗ cây hải đường chờ anh.”
Anh lái chiếc mô tô đi mua bánh kem, nhận lấy chiếc bánh kem nhân kem lạnh nhỏ mà mình đã đặt, sau đó mới chạy về hướng nhà cô.
Lúc đến đường hải đường, anh nhìn thấy cô gái nhỏ đeo cặp ngoan ngoãn đứng dưới cây hải đường, dùng chân nhè nhẹ đá trên bậc thang.
Nghe thấy tiếng xe mô tô, cô vui mừng ngẩng đầu, chiếc xe chạy đến như một cơn gió phanh ngay bên cạnh cô, chàng trai đến cả áo bóng rổ vẫn chưa thay liền từ trên xe nhảy xuống.
Trên người anh đều là mùi mồ hôi.
Tóc cũng bị mũ bảo hiểm làm rối, nhìn qua rất lôi thôi lếch thếch nhưng động tác của anh lại rất nhẹ, cẩn thận lấy bánh kem từ đằng sau đưa cho cô: “Nhìn thử xem có bị hỏng chưa?”
“Không hỏng, nhìn nó vừa đẹp vừa ngon.”
Anh phì cười, từ trong túi quần lấy ra ba cây nến cắm lên bánh kem.
Hoa hải đường trên đỉnh đầu đang nở rộ.
Anh cầm bật lửa thắp nến, màu vàng cam của nến phản chiếu đôi mắt long lanh, dịu dàng của thiếu nữ.
Anh nói: “Ước ba điều ước đi, anh giúp em thực hiện.”
Thích Ánh chớp mắt, vui mừng lại mang theo chút khó tin: “Thật sao? Ước gì cũng được à?”
Quý Nhượng gật đầu: “Ừ, chuyện gì cũng được cả.”
Thiếu nữ cong mắt cười “Được.”
Cô cúi đầu nhìn bánh kem trong tay, cô vừa dịu dàng vừa chân thành, nghiêm túc nói: “Điều ước đầu tiên, em ước Quý Nhượng bình an khỏe mạnh, sống thọ trăm tuổi.”
Chàng trai ngây người.
Cô tiếp tục nói: “Điều ước thứ hai, em ước Quý Nhượng có thể vui vẻ, cả đời không buồn thương.”
Trong lòng anh hơi run rẩy.
“Điều ước thứ ba.” Thiếu nữ hơi khựng lại, chầm chậm nhắm mắt, nửa ngày cô khẽ giọng nói: “Em muốn gả cho Quý Nhượng.”
Trong lòng thiếu niên chợt rung lên hai cái.
Gió đêm thổi đến, một đóa hải đường rơi xuống.
Cô mở mắt, thổi nến.
Khói trắng quẩn quanh, cô vừa e thẹn vừa dịu dàng nhìn anh.
Cổ họng Quý Nhượng khẽ động, một lúc sau anh đưa tay xoa đầu cô, khàn giọng nói, “Được, ba điều ước này, chờ em khôn lớn, anh sẽ giúp em thực hiện.”


Bình luận

Truyện đang đọc