TIỂU TIÊN NỮ CỦA GIÁO BÁ


Lúc Thích Ánh quay về, bỗng phát hiện ra hơi thở nặng nề trên người Quý Nhượng, cô quay đầu nhìn Trần Phong Trí một cái.
Anh cười khanh khách cầm ly cà phê vẫy tay với cô: “Anh có chút chuyện nên đi đây.

Em gái nhỏ, rất vui được làm quen với em, lần sau gặp nhé.”
Thích Ánh cũng vẫy tay với anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh Quý Nhượng, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh sao thế?”
Anh rũ mắt che đi cảm xúc trong đáy mắt, lúc ngẩng đầu trên mặt vẫn là nụ cười như không có chuyện gì, “Vừa rồi nghĩ đến câu kia, hình như có chút không hiểu.” Anh kéo đề sang, “Em giảng lại lần nữa đi.”
Thích Ánh biết anh đang nói dối.

Cô giận dỗi nghĩ, có phải người kia nhân lúc mình không ở đây đã nói gì khó nghe không? Người họ Quý bọn họ sao lại thế này chứ! Thật quá đáng!
Nhưng Quý Nhượng không muốn cô biết, cô cũng không hỏi, chỉ là gương mặt giận dỗi nhận lấy đề lại giảng cho anh nghe.
Gần chạng vạng, Quý Nhượng đưa cô về nhà.
Thích Ánh len lén nhìn anh vài cái, tuy không nhìn thấy anh có gì khác thường nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng anh đang giấu gì đó.

Trong lúc đợi xe, cô nghĩ ra gì đó nên nói với anh: “Anh đợi em một chút nha.”
Không chờ Quý Nhượng đáp lại cô liền đeo cặp chạy đi.
Không lâu sau, cô quay lại, trên tay còn cầm hai que kem, một cây vị dâu một cây vị sữa.

Cô cười tủm tỉm chìa hai tay trước mặt anh, ngọt ngào nói: “Em mời anh ăn kem, anh thích vị gì nè?”
Quý Nhượng thấy trên thân ốc quế có logo của hiệu kem cao cấp.

Cô gái nhỏ rõ ràng tiền tiên vặt cũng không nhiều, đây xem như là một khoảng tiền lớn của cô rồi.
Anh cố tình trêu: “Tại sao lại mời anh ăn kem? Là em muốn ăn phải không?”
Cô mở to đôi mắt long lanh, mềm giọng phản bác: “Không phải, ăn kem có thể khiến người ta vui vẻ, anh đừng không vui nữa được không?”
Gương mặt Quý Nhượng hơi đờ ra.

Anh cố đè nén cơn đau trong lòng, cười nói: “Anh đâu có không vui, rõ ràng là em muốn ăn còn lấy anh làm cớ.”
Cô gái nhỏ bất đắc dĩ thở dài, không tính toán với anh: “Được được, em thừa nhận, là em muốn ăn.


Thế anh muốn cái nào? Sắp tan rồi.”
Quý Nhượng cười: “Em chọn cái nào, anh chọn cái còn lại.”
Thích Ánh nhìn trái nhìn phải, rụt tay trái về, đưa vị dâu mà mình thích ăn nhất cho anh: “Em ăn kem vani, vị dâu cho anh.”
Trong lòng anh vừa mềm vừa ấm.

Hai người ăn kem ngồi đợi xe.

Anh cắn kem, còn cô liếm, chiếc lưỡi non mềm chỉ lộ ra phân nửa, giống như mèo con uống nước, một lúc liền liếm tròn các góc của cây kem.
Quý Nhượng chăm chú nhìn cô, bỗng có chút không biết mùi vị gì.

Xe buýt cách đó không xa dần dần chạy đến, anh bỗng nói: “Để anh nếm thử cái của em.”
Thích Ánh ngạc nhiên, nhìn cây kem ba trăm sáu mươi độ dính đầy nước bọt của mình, lắp bắp từ chối: “Không...Không được, em liếm qua rồi.”
Xe buýt dừng bên đường.
Cô vẫy tay muốn lên, Quý Nhượng kéo lấy cổ tay cầm kem của cô, khom lưng cắn một miếng, sau đó không đứng đắn nói: “Xe sắp chạy rồi.”
Thích Ánh không kịp phản ứng, cầm quai cặp vội vã lên xe.

Đến khi ngồi vào chỗ, cô lại nhìn cây kem trong tay.
Hic, ăn cắn một miếng thật to, vừa rồi cô chỉ liếm xung quanh còn chưa cắn một miếng.
Sớm biết thế đưa cho anh ăn vị sữa rồi!
Ngoài xe, bóng lưng thiếu niên thẳng tắp như cán bút, khóe môi anh hơi nhếch lên, cúi đầu nhìn cây kem vị dâu trong tay mình.

Quả nhiên, vẫn là vị sữa ngọt hơn.
……
Hôm sau đến trường, nhân lúc giờ tự học vẫn chưa bắt đầu, lớp trưởng Trần Mộng Khiết của lớp 11/2 đứng trên bục giảng thông báo: “Tiết mục biểu diễn trong đêm hội 4/5 lần này của lớp ta đã có rồi, sau khi được ban cán sự lớp cùng cô Lưu nhất trí quyết định, chúng ta sẽ diễn vở kịch《Lương Chúc tân biên》!”
Bên dưới vừa nghe xong liền xôn xao, khen chê đều có cả:
- Đóng kịch được đấy! Cả lớp đều có thể tham gia!

- Có nhầm không vậy? Vở《Lương Chúc》cũ lắm rồi đó, không có chút mới mẻ nào!
- Lớp 11/1 của người ta đều là đám mọt sách mà còn nhảy hiện đại, tiết mục của chúng ta sao lại xưa thế!
- Tớ xin đóng vai bướm! Lớp trưởng nhìn tớ nè!
……
Trần Mộng Khiết đập bảng: “Tất cả im lặng! Dưới bảng thông báo tớ có dán danh sách các vai diễn của các bạn.

Đầu tiên là ba vai chính, Hoàng Bác Thông làm Lương Sơn Bá, Triệu Đô Nam là Trúc Anh Đài, Long Hải đóng vai Mã Văn Tài!”
Trong lớp lại là một trận ồn ào:
- Thế Chúc Anh Đài nhìn trúng Lương Sơn Bá thật sự là có quỷ rồi!
- Lớp phó học tập cậu không phải chỉ lo học hành thôi sao, góp vui làm gì.
- Mã Văn Tài chọn vai rất hay, thật sự là yêu mà không được ha ha ha.
Triệu Đô Nam cũng rất cạn lời, tuy nữ chính ngoài trừ cô ra không ai đóng đạt, cô được chọn vai Chúc Anh Đài cũng rất đắc ý.

Nhưng! Ai lại ngờ cô chủ nhiệm lại chọn Hoàng Bác Thông vào vai Lương Sơn Bá chứ! Thật sự tức chết mà!
Ôi, chỉ trách trai đẹp đều ở lớp khác.
Sau đó Trần Mộng Khiết lại đọc danh sách của mười mấy diễn viên phụ, cuối cùng là người sau sân khấu.
Nhạc Lê tuy cũng không có sở trường gì, nhưng lại là người xem nhiều nhất là phim truyền hình, theo đuổi tiểu thuyết nhiều nhất nên thành công trở thành đạo diễn kiêm biên kịch của vở kịch lần này.
Thích Ánh bị sắp xếp một chức vị rất quan trọng nhưng cảm giác tồn tại rất mơ hồ: Âm nhạc hậu trường.
Đơn giản mà nói, cô đến lúc đó sẽ ở bên sân khấu đàn đàn cổ phối cùng với âm nhạc trong vở kịch.

Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài gặp nhau phải đàn nhanh một chút, lúc nảy sinh tình cảm phải đàn ái muội, lúc hóa điệp phải đàn thật bi phẫn.
Biểu diễn nhạc cụ trong vở kịch rất có thể sẽ tăng điểm cho biểu diễn, Trần Mộng Khiết vô cùng tự tin, vở kịch này diễn xong chắc chắn lọt vào top ba, lấy được thêm điểm cộng cho lớp!
Phân công xong chức vụ, căn bản cả lớp đều được tham gia.

Mọi người tuy miệng nói ghét bỏ nhưng nghĩ đến có thể cùng nhau luyện tập vở kịch đều vô cùng kích động, các bạn ở sau sân khấu cũng rất ra dáng thành lập tổ hóa trang và tổ đạo cụ, sau đó chờ Nhạc Lê soạn ra kịch bản, lời thoại.
Bạn nhỏ Nhạc Lê thân gánh trọng trách nên đến cả tiết thể dục cũng không học, dốc hết sức mình sáng tác kịch bản.

Lúc chiều sắp tan học, Thích Ánh đến bàn làm việc của giáo viên lịch sử nhận vở bài tập hôm nay, giáo viên lịch sử là một giáo sư già, đối với lịch sử văn hóa cổ đại của Trung Quốc rất có nghiên cứu, ông rất vui vẻ hỏi: “Ánh Ánh, nghe nói em biết đàn đàn cổ ư?’
Thích Ánh có chút ngượng ngùng gật đầu: “Em học qua hai năm ạ.”
Giáo sư già lại hỏi: “Em biết đàn những bài nào?”
Thích Ánh nhớ lại những bản mà cầm sư từng dạy cho cô: “Em biết đàn《Trường môn oán》, 《Tiêu tương thủy vân》, 《Ngư chu ca vãn》, còn có một số điệu nhỏ chưa thành khúc ạ.”
Những cái tên cô nói ra, giáo sư già liền biết cô liền không phải người ngoài ngành, đôi mắt đều sáng lên.

Bây giờ các phụ huynh trong xã hội này đa phần đều để con cái mình học nhạc cụ phương tây, mà các nhạc cụ Trung Quốc truyền thống lại ngày càng ít hơn, cô gái nhỏ lại biết đàn nhiều bài đàn cổ nổi tiếng như thế, thật sự khiến ông rất bất ngờ.
Lão giáo sư vốn rất thích ủy viên lịch sử này, cũng không giấu riêng trực tiếp nói với cô: “Lần biểu diễn này em cần dùng đàn cổ đúng không? Trong nhà thầy có một chiếc, tuy không phải là đàn nổi tiếng nhưng âm chất rất chính thống, ngày mai thầy sẽ mang đến cho em.”
Buổi chiều Thích Ánh vừa mới xin tổ đạo cụ thuê đàn cổ, nào ngờ giáo viên lịch sử lại phóng khoáng như thế.
Đàn cổ có âm chất tốt khác rất xa đối với các đàn cổ bình thường.

Cây đàn trước kia của cô là tướng quân từ trong cung mang về, tuy không biết là đàn gì nhưng cầm sư vừa nhìn thấy liền kích động đến run tay, có thể thấy đó là một cây đàn tốt.
Cô vẫn lo lắng thuê đàn biểu diễn sẽ không được hiệu quả mà cô muốn, lần này lại thật sự giải quyết được một vấn đề lớn, cô liền vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ! Cảm ơn thầy La, em nhất định sẽ bảo quản nó thật tốt!”
Một thầy một trò đang nói chuyện vui vẻ liền nghe thấy bàn làm việc bên cạnh truyền đến tiếng cãi nhau.
“Thầy Lưu, bình thường thầy thiên vị cũng thôi rồi, lần này sao có thể ghi tên cậu ấy vào đây chứ? Loại học sinh toàn vi phạm nội quy đầy rẫy sao có thể vào đoàn chứ? Còn lộ mặt trong nghi thức đoàn vào ngày 4/5? Đây không phải làm xấu danh dự của trường mình sao!”
“Cậu ấy từ học kì trước đã rất ít phạm lỗi rồi, thành tích vẫn luôn tiến bộ, thay đổi bản thân nên được tuyên dương thích đáng, huống hồ vào đoàn lại không phải vào đảng, học sinh cấp ba có ai lại không vào đoàn chứ?”
“Thôi đi, Quý Nhượng này trước đây không lâu còn đánh học sinh ưu tú được tuyển thẳng vào Bắc Đại trong trận đấu bóng rổ.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hạng người này tuyệt đối không thể để cậu ta vào đoàn được! Tôi hủy đơn xin vào của cậu ta, thầy không cần tranh luận với tôi nữa.”
Giáo viên đoàn ủy kiên quyết rời đi.

Lưu Nghiêu nhìn cô trả lại đơn xin vào đoàn kia, thở dài.
Bên cạnh có giáo viên hỏi ông: “Lão Lưu, thầy lại vì chuyện gì của học sinh có vấn đề kia của lớp thầy mà nhọc lòng à?”
Lưu Nghiêu trừng mắt nhìn người đó: “Gì mà học sinh có vấn đề chứ! Đó là hạt giống tốt sau này sẽ thi vào Thanh Hoa, Bắc Đai của lớp tôi đấy!”
Cả phòng giáo viên đều cười rộ.
Có giáo viên nói: “Đừng nói Thanh Hoa, hay Bắc Đại, phải lấy lại điểm hạnh kiểm bị xử phạt của cậu ta mới là chuyện chính.

Học bạ bê bết, sau này không có đại học nào dám nhận cậu ta.”
Lưu Nghiêu đau đầu ôm mặt.
Thích Ánh thu mắt về, giáo viên lịch sử dọn dẹp xong giáo án, thấy cô vẫn đứng đó liền ôn hòa nói: “Không có chuyện gì nữa, em về lớp phát vở bài tập đi.”
Thích Ánh gật đầu, nghĩ ngợi, lại nhỏ giọng hỏi: “Thầy La ơi, làm sao mới có thể xóa đi các xử phạt trừ điểm hạnh kiểm kia ạ?”

Thầy La cho rằng cô vừa nghe đoạn đối thoại kia nên mới tò mò, trầm tư nói: “Tham gia các hoạt động nhiều hơn, làm công ích, thi đoạt giải đều được.”
Thích Ánh có điều nghĩ ngợi gật đầu, ôm vở bài tập rời khỏi phòng giáo viên.
Lúc về lớp, Thích Ánh phát xong vở bài tập liền tan học, Nhạc Lê vẫn còn ngồi đó tập trung sáng tác.

Triệu Đô Nam ở bên cạnh âm dương quái khí nói: “Đạo diễn nhớ phải công bằng công chứng, đừng vì ân oán cá nhân mà cố ý xuyên tác vai diễn của nhân vật chính.”
Nhạc Lê biết cô nàng có ý gì, nghiêm mặt ‘hừ’ một tiếng: “Công báo tư thù là trò của tiểu nhân, tôi không phải là ai đó.”
Triệu Đô Nam giận đến muốn đánh người: “Cậu nói ai?!”
Nhạc Lê ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, vui mừng gọi: “Wow, đại ca, anh lại đến đón Ánh Ánh tan học à?”
Triệu Đô Nam lập tức chán chường.
Nhạc Lê cực kì đắc ý: “Ai chột dạ thì là kẻ đó.”
Có một người bạn thân là nữ nhân của đại ca thật sự là quá tuyệt rồi!
Thích Ánh bên cạnh nhịn cười, mềm giọng chào cô: “Lê Lê, tớ đi đây, cậu cũng sớm về nhà nhé.”
Nhạc Lê gật đầu, nhìn cô chạy theo Quý Nhượng, trong lòng thầm thở dài, khi nào mình mới có thể được yêu đương ngọt ngào đây.
Kịch bản này! Nhất định phải làm thật tốt! Không thể có lỗi với việc hôm nay cô nghỉ một tiết thể dục, thiếu mất 45’ ngắm nhìn Thẩm Ước!
Tin tức trong khối rất nhanh liền truyền đi, vừa ra khỏi lớp học Quý Nhượng liền hỏi Thích Ánh: “Lớp các em định diễn kịch à?”
Thích Ánh hưng phấn gật đầu.
Quý Nhượng có chút không vui, giọng chua lè hỏi: “Em đóng vai gì? Chúc Anh Đài?”
Tiểu bảo bối của anh mỗi ngày đều lộ mặt trong thể dục giữa giờ thì cũng thôi đi, bây giờ còn lộ mặt trên sân khấu, diễn kịch tình yêu với gã đàn ông khác, anh hận mình không học trong lớp 11/2, giật vai Lương Sơn Bá!
Kết quả Thích Ánh lại nói: “Không phải, em làm bối cảnh.”
Quý Nhượng: “???”
Người lớp 11/2 đều mù cả hay sao?! Cô gái nhỏ xinh như thế mà không chọn cô làm nữ chính lại bắt cô làm nền?!
Anh càng giận hơn.
Thích Ánh vẫn đang đắm chìm trong tâm sự nhỏ của mình, không phát hiện ra thiếu niên bên cạnh đã thay đổi cảm xúc, mềm giọng hỏi anh: “Lớp các anh biểu diễn tiết mục gì thế?’
Quý Nhượng nghĩ đến cái này liền cạn lời: “Bọn họ muốn biểu diễn thời trang.”
Còn là show bảo vệ môi trường, dùng vật dụng hằng ngày để làm trang phục, nói rằng chủ đề này tuyên truyền chính sách bảo vệ môi trường của chính phủ năm nay.
Thích Ánh nghe anh nói như thế, gương mặt vô cùng hưng phấn: “Thế anh có tham gia không?”
Quý Nhượng: “???” Anh phức tạp nhìn cô một cái, “Em muốn xem...anh biểu diễn thời trang?”
Đôi mắt Thích Ánh sáng rực lên: “Muốn!”
Đại ca nghiêm nghị quát: “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Anh đồng ý vì cô làm bất kể chuyện gì, ngoại trừ việc mặc áo bằng giấy báo, túi ni lông, chai nhựa biểu diễn thời trang trên sân khấu!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc