TIỂU TIÊN NỮ CỦA GIÁO BÁ


Sau khi vở kịch bắt đầu, ánh mắt rơi trên người Thích Ánh cũng dần ít hơn.

Vở kịch sửa lại từ kịch tình《Lương Chúc》này thật sự là quá hài hước, lời thoại cũng khôi hài ngoài tưởng tượng.
Lúc Chúc Anh Đài đau khổ nói ra câu “Tôi không thể nào ở bên anh, không liên quan đến giới tính hay gia thế, chỉ vì anh không phải là đoàn viên Đảng Cộng Sản” cả sân khấu đều cười to, đến cả các thầy cô lãnh đạo cũng không nhịn được mà phì cười.
Cuối cùng hai người hóa điệp, bạn học đóng vai bướm liền mang theo hai chiếc cánh to màu tím, giống như hai con thiêu thân từ sau tảng đá lộ mặt, vừa vẫy cánh vừa hát đoàn ca, tất cả các học sinh tham gia biểu diễn đều hát đoàn ca để kết màn.
Thích Ánh ôm đàn cổ đi đến, đứng ở bên rìa, khóe môi cong lên, vài lọn tóc đen rũ xuống chiếc cổ trắng ngần, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, cùng các bạn khom người cảm ơn.
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay không dứt.

Vở kịch kết thúc hoàn mỹ, Nhạc Lê ở đằng sau kích động vỗ đến tay cũng đỏ rồi, mỗi người bước vào cô đều ôm một cái, đến lượt Triệu Đô Nam, hai người chán ghét nhìn nhau, hừ một tiếng.
Đợi Thích Ánh tiến vào, Nhạc Lê vội đặt đàn của cô vào trong hộp, lại lấy di động ra, hưng phấn nói: “Đừng thay quần áo, chúng ta chụp vài tấm đi!”
Thích Ánh ngoan ngoãn đứng yên, nhìn ống kính cười.
Người đã đẹp, chụp thế nào đều đẹp cả, cũng không cần phải bày ra tư thế nào cả.
Đang chụp ảnh, vài bạn học cầm di động bên cạnh sững sờ: “Ôi đệch, chiếc váy của Ánh Ánh là trang phục mùa xuân cao cấp do Eva thiết kế! Chả trách tớ nhìn thấy quen thế, hóa ra hai ngày trước nhìn thấy trên tạp chí!”
Phần lớn học sinh đều không có nghiên cứu về hàng hiệu, học sinh nọ mơ ước làm thiết kế thời trang, cho nên rất quan tâm đến giới thời trang, giải thích: “Giá của nó là 720 000 tệ! Ánh Ánh, bằng với giá nhà cũ của tớ, cậu xem như đang mặc một căn nhà lên người đấy!”
Bên dưới lập tức xôn xao.
Trần Mộng Khiết lắp bắp: “Lê...Lê Lê, cậu tìm đâu ra chiếc váy này?”
Nhạc Lê căn bản cũng không nghĩ chiếc váy này lại đắt như vậy, cô vừa nãy ra ngoài gọi điện cho đại ca kể rõ về tình huống muốn nhờ đại ca nghĩ cách tìm một chiếc váy đến, nào ngờ đại ca vừa ra tay liền tìm được chiếc váy 720 000 như thế???
Mẹ ơi, đời này cô cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế.
Sau đó mọi người đến cả tẩy trang cũng không làm nữa, toàn bộ chạy đến bên người Thích Ánh quan sát chiếc váy nọ.
Nhạc Lê đánh tay bọn họ: “Đừng có chạm vào! Đừng có chạm vào! Nhìn xem là được rồi!”
Triệu Đô Nam cười lạnh: “Được rồi, dù là váy xuân cao cấp, không biết ở đâu tìm ra hàng nhái, mặc hàng nhái lên người còn dương dương tự đắc.”
Nhạc Lê trước đó còn để ý đến biểu diễn không muốn ầm ĩ tránh việc cô ta nổi giận không diễn, bây giờ đã diễn xong rồi nên cũng không kiêng kỵ gì, cô xông đến chỉ thẳng mũi cô ta mắng: “Cậu đừng có ở đây mà mỉa mai! Hàng thật hay giả thì liên quan gì đến cậu, dù sao cậu cũng chẳng có tư cách mặc!”

Triệu Đô Nam không chịu yếu thế: “Ai thèm mặc đồ nhái chứ!”
Nhạc Lê đem chiếc váy trắng bị loang mực ném vào trong lòng cô ta: “Chiếc váy này là thuê đấy, cậu biến nó thành như thế thì cậu đền! Đừng có giảo biện! Bên ngoài lối đi có camera giám sát, có phải là cậu làm hay không, lát nữa đi kiểm tra camera là được!”
Triệu Đô Nam không biết là giận hay là bị dọa sợ, gương mặt bỗng trắng bệch.

Đang cãi nhau, ngoài cửa truyền đến tiếng cười khanh khách: “Đây là sau sân khấu à? Đang yên đang lành sao lại cãi nhau rồi?”
Các học sinh quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái tóc ngắn trang điểm tinh xảo bước đến, trong tay còn cầm một bó Hyacinthus orientalis*, sức hấp dẫn của cô ấy rất lớn, cô mang giày cao gót bước đến, thu hút toàn bộ ánh nhìn sau sân khấu.
(Nguyên văn: 风信子, gọi là phong tín tử thuộc họ Măng Tây)
Lúc nhìn thấy Thích Ánh, cô cười càng sâu hơn, cầm hoa đi đến trước mặt cô: “Ánh Ánh, vừa rồi em biểu diễn rất cừ, tặng hoa cho em nè.”
Thích Ánh hơi kinh ngạc, đôi mắt cong cong: “Chị Quý Thiên, sao chị đến đây?”
Quý Thiên đánh giá một lượt chiếc váy trên người cô, hài lòng gật đầu: “Đến đưa váy cho em nè, rất đẹp, thật sự đáng để chị vượt ba cái đèn đỏ mang đến.”
Thích Ánh có chút ngượng ngùng, lí nhí: “Cảm ơn chị, chị đợi em một chút, em đi thay nó.”
Quý Thiên nói: “Đừng, em mặc đi, rất đẹp.”
Thích Ánh lắc đầu: “Nó đắt lắm ạ.”
Quý Thiên cười: “Chuyện cỏn con mà.

Váy làm ra là để người mặc, ôi em đừng nhúc nhích, nào nào để chị gửi một tấm cho Eva, cô ấy nhìn thấy tác phẩm của mình mặc lên lại đẹp như thế chắc chắn cũng rất vui.
Đang cầm điện thoại chụp, cửa sau bị đá một phát, Quý Nhượng không kiên nhẫn đứng dựa cửa, quát cô: “Chị có thôi đi không?”
Quý Thiên bĩu môi, cất điện thoại vào, xoa đầu Thích Ánh: “Lần sau chị lại đến thăm em.

Váy tặng em đấy, xem như là món quà nhỏ chúc buổi diễn của em thành công nhé.”
Nói xong còn chưa đợi Thích Ánh phản ứng, cô liền xoay người rời đi, lúc lướt qua người Quý Nhượng còn trừng mắt nhìn anh một cái.
Thích Ánh nhỏ giọng ‘hả’ một tiếng, còn muốn đuổi theo, lúc chạy đến ngoài cửa, Quý Nhượng dùng một ngón tay chọc vào trán cô bắt cô ngừng lại.
Đứng gần như thế, ngửi thấy hương ngọt trên người cô, ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp này của cô, đáy mắt anh xuất hiện một ngọn lửa.

Anh dời mắt, thấp giọng nói: ‘Bỏ đi, em cứ nhận lấy, lát nữa anh chuyển tiền trả chị ấy là được rồi.”
Thích Ánh: Hả???
Sao cảm thấy có chỗ nào không đúng?
Anh cười: “Xong thì gọi cho anh.”
Thích Ánh mờ mịt gật đầu.
Lúc cô ôm Hyacinthus orientalis quay về, đôi mắt Nhạc Lê hưng phấn hỏi cô: “Ánh Ánh, cô gái kia là chị của Quý Nhượng ư?”
Thích Ánh gật đầu.
Nhạc Lê nghĩ ra gì đó: “Tớ từng gặp chị ấy rồi! Lần trước người cãi nhau với Quý Nhượng là chị ấy!”
Lúc ấy tớ còn cho rằng họ là một đôi, kết quả lại là chị em, Nhạc Lê có hơi ngại ngùng.
Đằng sau có người hỏi: “Chị ta có phải là nữ tổng tài của khách sạn Sâm Hải trên tạp chí danh nhân không?”
Lớp 11/2 có vài phú nhị đại chơi cùng với đám người Tiết Mạn Thanh, nào không nhận ra Quý Thiên chứ.
Thích Ánh không thích cảm giác bị đám đông vây quanh, vội cầm hoa bước vào phòng thay đồ.
Nhạc Lê ở bên ngoài đắc ý nhìn Triệu Đô Nam một cái, vô cùng trâu bò mà mỉa cô ta: “Hàng nhái? Cậu nói lại lần nữa đi.”
Triệu Đô Nam: “...”
Biểu diễn của lớp 11/2 kết thúc, đằng sau vẫn còn mười mấy lớp cần biểu diễn, dù sao đi nữa hoạt động lần này ngoài lớp 12, lớp 10 và lớp 11 đều tham gia.
Lúc Quý Thiên đi ra ngoài, đi đi lại lại đều là học sinh chờ biểu diễn.
Không khí vô cùng sôi nổi, đi lại trong đám học sinh này một vòng, cảm thấy mình cũng trẻ hơn vài tuổi.
Lúc xuống bậc thang, có một lớp đang đứng đó diễn tập, nữ sinh mặc đầm trắng, nam sinh mặc vest, đang hát《Tôi và đất nước của tôi》.
Du Trạc vì quá cao nên đứng hàng cuối đang lười mở miệng, cậu căn bản không hát, đứng đằng sau như muỗi kêu kia, nhìn trái nhìn phải, không cần làm việc riêng.
Sau đó cậu nhìn thấy Quý Thiên.
Cậu giật mình, cổ họng nghẽn lại, vừa hát đến ‘một khắc cũng không thể chia cắt’, chữ ‘cắt’ hệt như từ trong cổ họng cậu hú lên một tiếng.

Bạn học bên cạnh không nhịn được ôm bụng cười, diễn tập lập tức rối loạn, giáo viên chỉ huy đứng đằng trước giận dữ mắng: “Du Trạc! Lại là cậu! Cậu có thể tập trung một chút không!”
Quý Thiên lúc này mới nhìn thấy cậu.
Cô cười chào cậu: “Nhóc con, diễn tập à? Tiết mục của các cậu không tệ nha.”
Du Trạc vừa làm ra màn xấu hổ, mặt cậu đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt cô: “Ừm...sao cô lại ở đây?”
Quý Thiên nói: “Tôi đến xem chị cậu biểu diễn.

Nếu biết sớm cậu cũng buổi diễn thì tôi đã không về vội rồi.”
Du Trạc: “?”
Cô từ khi nào lại thân với chị tôi thế?
Quý Thiên vỗ vai cậu: “Cố lên, bộ vest không tệ nha.”
Du Trạc ngượng ngùng nghiêng vai.
Quý Thiên cười cười, vẫy tay chào cậu, đi xuống cầu thang.
Hội diễn tiếp tục kéo dài đến khi mặt trời xuống núi, vở kịch của lớp 11/2 không phụ lòng mọi người đoạt giải nhì, tiết mục biểu diễn thời trang của lớp 11/9 cũng bất ngờ giành được giải ba.

Xem ra theo sát chính sách quốc gia quả nhiên là kế hay.
Nhân lúc buổi chiều các lớp khác biểu diễn, Nhạc Lê nói được làm được, cô chạy đến phòng giám sát camera.

Ở ngay góc hành lang họ nghỉ ngơi trùng hợp có một chiếc camera quay lại cảnh Triệu Đô Nam đổ mực vào túi quần áo.
Nhạc Lê liền đoạn quay đó xuống, hùng hổ đi tìm chủ nhiệm Lưu Khánh Hoa.

Cái này sẽ khiến cho Triệu Đô Nam không thể nào không nhận.
Lưu Khánh Hoa cũng không ngờ lớp phó văn nghệ thường ngày lễ phép hoạt bát lại làm ra loại chuyện này, nghiêm khắc phê bình cô nàng, sau đó bắt cô bồi thường toàn bộ thiệt hại của chiếc váy.
Lúc Triệu Đô Nam khóc thút thút bước ra khỏi phòng làm việc, ánh mắt của bạn học xung quanh đều mang theo khinh thường.
Cô ta vừa thẹn vừa giận, vốn cho rằng Long Hải sẽ bảo vệ mình vài câu, kết quả đến cả Long Hải cũng phức tạp nhìn cô nói: “Cậu không nên làm như thế.”
Triệu Đô Nam khóc càng dữ hơn.


Nhạc Lê ban đầu vốn định mỉa mai cô ta vài câu, giờ nhìn thấy cô khóc đáng thương như thế lại cảm thấy làm người không nên bỏ đá xuống giếng, gọi các bạn xung quanh: Đi đi đi, về lớp thôi.”
Lúc ra khỏi trường, cô nắm tay Thích Ánh vừa đi vừa thầm nói: “Thật ra cô ta cũng không xấu chỉ là lòng tỵ nạnh cùng đố kỵ quá nặng.

Haiz, còn là vấn đề dạy dỗ của bố mẹ nữa.”
Thích Ánh vừa định đáp lời cô, thoáng cái đôi mắt cô lập sáng rực, nắm lấy tay Thích Ánh hưng phấn nói: “Ánh Ánh! Trước đây tớ vẫn luôn không biết sau này mình phải làm gì, nhưng sau đêm hội này, tớ rốt cuộc cũng tìm được mục tiêu đời người rồi!”
Thích Ánh hỏi: “Mục tiêu gì?”
Nhạc Lê: “Tớ muốn làm đạo diễn!”
Thích Ánh cong mắt cười: “Thế cậu cố lên nha, khoa đạo diễn của trường truyền thông điểm khá cao đấy.”
Nhạc Lê trịnh trọng gật đầu, lại nói: “Đến lúc đó tớ sẽ mời cậu đóng vai nữ chính của phim tớ! Người ta có sao nữ của đạo diễn Mưu, sau này cậu chính là sao nữ của đạo diễn Lê!”
Bên cạnh vang lên giọng nói trầm trầm: “Đạo diễn Lê gì chứ?”
Quay đầu nhìn, ánh mắt của Quý Nhượng âm trầm nhìn cô, hệt như trực tiếp muốn dùng tay xé nát cô ra vậy.

Nhạc Lê hét lên một tiếng, sợ hãi trốn sau lưng Thích Ánh, tính sinh tồn rất mạnh: “Đại đại đại đại ca! Tôi nói đùa thôi! Ôi chao đạo hạnh này của tôi, sao có tư cách làm đạo diễn chứ!”
Thích Ánh buồn cười chết mất, cô đưa tay lay Quý Nhượng: “Anh đừng dọa cậu ấy nha.”
Quý Nhượng hừ lạnh một tiếng, thu mắt về.

Anh lại nhìn Thích Ánh, màu mắt anh sâu hơn, thấp giọng hỏi: “Sau này em muốn làm gì?”
Anh thật sự sợ trong miệng cô nhảy ra từ ‘làm ngôi sao’.
Thích Ánh cong mắt cười, giọng mềm mại: “Em muốn làm bác sĩ.”
Quý Nhượng ngẩn người, vô thức hỏi: “Tại sao?”
Trong mắt cô đều là ánh sáng dịu dàng, cô nghiêm túc nói: ”Bác sĩ có thể cứu rất nhiều người.”
Anh từng vì bảo vệ quốc gia, giết rất nhiều người.

Những sát nghiệt anh tích lũy, kiếp này đều đè trên người anh, trở thành tội nghiệt.
Nếu như làm bác sĩ cứu người, có thể giảm được tội nghiệt, dù chỉ một chút, cô cũng nguyện ý cố gắng thử.


Bình luận

Truyện đang đọc