TIỂU TÌNH NHÂN CỦA BÁC SĨ ÁC MA!


Kha Luân bỏ một chân Chu Hạ xuống nệm, chỉ để lại một chân cô vắt lên vai.

Anh hơi điều chỉnh tư thế của mình, đặt vật n@m tính đối diện với lối ra vào của nhụy h0a, sẵn sàng đi vào.

- Đừng...xin anh làm gì cũng được nhưng đừng đưa thứ gân guốc ấy vào trong cơ thể tôi.

Chu Hạ cô gắng rướn người nhìn xuống bên dưới hạ th@n rồi lại nhìn vào đôi mắt đen chứa đầy d*c vọng ấy, ra sức lắc đầu, ai oán cầu xin.

- Muộn rồi cưng à.1
Giọng nói Kha Luân lạnh lùng đến cực độ, anh cuối người thả nhẹ một cái hôn lên phần bụng phẳng của cô.

Cùng với chữ cái cuối cùng vừa chấm dứt, Kha Luân đã động mạnh thân lao thẳng về phải trước.

- Aaaa...đau, đau quá.

Tiếng hét thất thanh vang vọng trong căn phòng kín mít.

Cô gái dưới thân đau đớn đến mức muốn ngất đi.

Thân thể Chu Hạ đã rất yếu ớt, mọi sức lực của cô đã đổ dồn hết vào những đợt phản kháng ban nãy mất rồi, lại còn bị anh đánh đập dã man thì làm sao có thể chịu đựng nổi cú xuyên xỏ của Kha Luân được chứ.1
- Bảo bối đúng là người phụ nữ ph óng đãng mà.

Miệng trên bảo không nhưng miệng dưới lại siết chặt lấy tôi thế này.1
Kha Luân đưa được một nửa vào trong thì anh hơi dừng lại một chút, đầu kh@c chậm rãi đẩy vào từ từ cho đến khi chạm vào lớp màng mỏng chắn ngang lối vào.


- Đau quá, anh mau rút ra đi mà.

Chu Hạ bắt đầu thở gấp, dù không thể nhìn rõ bên dưới hạ th@n đang xảy ra việc gì nhưng cô cũng có thể cảm nhận cô bé của mình dường như đang nứt toạt, dãn nở hết mức, buốt rát vô cùng.

Kha Luân ở phía trên quan sát nơi gi@o hợp của hai người mà khuôn mặt anh dần trở nên tối sầm.

Sau đó anh nhẹ nhàng nắm gọn lấy vòng eo nhỏ ấy, lần thứ hai dùng sức đỉnh thật mạnh vật n@m tính về phía trước, đưa trọn nó vào trong cơ thể người con gái.

Chỉ chừa lại bọc đựng bi bên ngoài.

Lớp màng mỏng bị đâm rách.

Chu Hạ thống khổ la lên, tiếng thét chói tai ấy vang vọng càng làm cho bầu không khí trong phòng trở nên nóng bức, áp lực.

Vài giây sau Kha Luân đã có thể ngửi được mùi máu tươi đang lan toả trong không khí.

Men theo vật n@m tính của anh chảy ra một vài giọt máu đỏ.

Cảm giác phá thân thật là kinh khủng, nó còn đau hơn cả lần Chu Hạ bị gã ăn cướp kia đâm phải trên đường.

Nhưng nỗi đau thể xác làm sao có thể so sánh với nỗi đau tâm hồn.

Chu Hạ tuyệt vọng nằm xụi lơ trên giường, nơi khoé mắt lặng lẽ tràn ra những giọt lệ bi thương khi bị người đàn ông vừa mới nói chuyện hai ba lần này cướp mất đời con gái.

Vào lúc đặt bút Chu Hạ chỉ đơn thuần nghĩ rằng Kha Luân đã ba mươi tuổi rồi, anh đã trưởng thành và biết suy nghĩ chín chắn, anh sẽ đợi đến lúc cô đủ tuổi và chấp nhận trao cho anh thứ quý báu nhất cuộc đời của mình.

Thậm chí mới sáng nay thôi Chu Hạ còn đã tự mình tưởng tượng ra khung cảnh hai người cùng nhau thân mật, ân ái.

Anh vì sợ cô đau mà hết mực dịu dàng và nâng niu, trân trọng cơ thể cơ Chu Hạ.

Nhưng hiện thực quả thật quá tàn khốc.

Nó vã cô một phát đau điếng.

Anh không hề dịu dàng, anh đã đánh cô đã làm ra những hành động điên rồ, c**ng bức, chiếm đoạt lấy cơ thể Chu Hạ.

- Thả lỏng ra nào, em định cắn chết tôi à?
Mùi máu tanh cùng với thân hình tươi trẻ, non tơ mơn mởn ấy như một liều thuốc k1ch thích tâm trí Kha Luân.

Anh không để Chu Hạ có thời gian thích ứng với kích cỡ khủng long của mình mà bắt đầu ngay vào việc vận động nửa th@n dưới ra vào mãnh liệt bên trong hang động nhỏ.

Động tác trở nên điên cuồng, thô bạo hơn bao giờ hết.1

- Mở mắt ra nhìn tôi, ai cho phép em ngủ trong lúc này.

Kha Luân bỗng nhiên quát to làm cô giật cả mình.

Rõ ràng Chu Hạ đã cố gắng phớt lờ, cô vô lực nhắm nghiền đôi mắt mặc kệ để Kha Luân rong ruổi trên cơ thể mình nhưng người đàn ông thật sự không có ý muốn để yên cho đây cô mà.

Kha Luân nhổm người về phía trước.

Đưa tay vỗ nhẹ vào một bên gò má ứng hồng.

Đôi mắt anh tối sầm lại, lập tức dúi đầu vào hai bầu ng ực sữa căng tròn trước mắt, môi hé mở ngậm lấy một bên nụ hoa mẫn cảm vào trong miệng trêu đùa.

Kha Luân dùng răng day nhẹ vào nụ hoa ấy, đôi lúc anh còn dùng sức hút mạnh như muốn nó tiết ra sữa.

Hai nụ hoa bị anh trêu đùa đến sưng tấy hơn một vòng, nước bọt vương vãi khắp nơi khắp bầu ng ực.

Nơi nơi đều lưu lại dấu răng do anh cố tình để lại.

- Ưm...hức, chậm lại tôi chịu không nổi nữa.

Trên dưới đều bị k1ch thích đến cực hạn, cơ thể Chu Hạ dần dà đã nảy sinh kh0ái cảm.

Trong căn phòng rộng lớn tràn ngập tiếng thở d ốc thô suyễn của người đàn ông và giọng điệu r3n rỉ, cùng tiếng hét thất thanh của người con gái.

- Quay mặt sang đây.

Kha Luân nghiêm giọng ra lệnh, Chu Hạ còn đang mơ màng trong cơn d*c vọng, chưa kịp định hình được những lời anh vừa nói thì chiếc cằm đã bị ai đó bóp lấy ép môi cô phải chu lên.

- Ưm...a.


Vừa lúc nãy thôi anh đã nói không cần nhưng hiện tại hai cánh môi mỏng manh của cô đang bị người đàn ông này m*t lấy m*t để.

Những tiếng kêu nũng nịu đều bị anh nuốt vào bụng không sót chữ nào.

Thay vào đó là những tiếng " chùn chụt " do anh tạo ra.

- Dừng...dừng lại.

Theo mỗi đợt va chạm mạnh mẽ của Kha Luân cơ thể cô như bị nhỉnh về phía trước vài phân, vẫn may chiếc giường này thiết kế với phần đầu giường được bọc bởi một lớp đệm mỏng để tránh va đập, chỉ có phần khung sườn bên ngoài là cứng cáp được làm bằng chất liệu gỗ quý hiếm.

Đầu Chu Hạ có vì thế mà va chạm vào phần đệm lót cũng đỡ hơn được phần nào.

Kha Luân như một cổ máy đóng cọc làm việc không ngừng nghỉ, không hề biết mệt mỏi là gì.

Anh càng làm càng hăng và chẳng hề có dấu hiệu muốn suy yếu.

Anh điên cuồng c**ng bạo trên cơ thể cô gái không biết bao nhiêu lần, nhụy h0a non nớt vừa được khai phá không thể đáp ứng nổi nhu cầu của Kha Luân.

Anh không thương tiếc sử dụng cô bé của Chu Hạ đến cực hạn, da thịt va chạm vào nhau trong khoảng thời gian dài khiến phần da non mép đùi đỏ ửng, sưng húp cả lên.

Mặt mày Chu Hạ một lúc một tái nhợt, môi mọc tím rịm, những giọt mồ hôi lạnh không ngừng tiết ra.

D*c vọng và s1nh lý của người đàn ông này quá kinh khủng, Chu Hạ bé nhỏ yếu ớt không thể theo kịp với tốc độ và tần suất ra vào của Kha Luân.1.


Bình luận

Truyện đang đọc