TINH HÀ RỰC RỠ, MAY MẮN THAY

Từ nhỏ Thiếu Thương đã vô cùng nhanh nhạy, nên vừa đưa ra quyết định, nàng lập tức chạy vội ra khỏi Trường Thu cung, gặp được cung nữ thái giám đều hỏi Lăng Bất Nghi và Ngũ hoàng tử đi hướng nào, rồi lấy hết sức chạy về Tây Môn, nào ngờ Lăng Bất Nghi và Ngũ hoàng tử đã xuất cung. Hiệu úy gác cửa biết Thiếu Thương, hiền từ mỉm cười song vẫn tận chức bày tỏ, không có chỉ dụ hoặc cung lệnh xuất hành thì y không thể tự ý để người rời khỏi cung.


Đúng là Hoàng hậu đã hứa cho nàng về nhà, nhưng chưa hạ chỉ thì đã bị Ngũ công chúa chọc tức. Thiếu Thương hoa mắt. Hiện tại bản thân vẫn chưa giải được lệnh cấm ư?!


Nàng rất muốn xin tiểu ca cung vệ châm chước một xíu, bình thường bọn họ rất sùng bái Lăng Bất Nghi mà, nào ngờ các thị vệ đang lén nhìn nàng xung quanh lại đùa giỡn – người này nói ‘Trình tiểu nương tử và Lăng đại nhân lại cãi nhau nữa sao’, người kia nói ‘cái gì mà lại, rõ ràng lần trước vẫn chưa cãi nhau xong, ây da, Lăng đại nhân như trăng sáng gió mát, vậy mà giận ra mặt’, còn có người nói ‘nói nhảm, ở với nương tử thì lạnh cái gì mà lạnh, thân thiết còn không kịp nữa là’.


Hóa ra tiêu chí chọn hậu duệ của Lục trấn từng gặp loạn là xem ai to miệng hơn hả*! Sắc mặt Thiếu Thương hết đỏ lại đen, cúi đầu dậm chân thật mạnh rồi xoay người chạy về Trường Thu cung, định xin Hoàng hậu sắc lệnh tới tính sổ với đám người lắm chuyện này.


(*Lục trấn là thuật ngữ dành để chỉ 6 trấn quân sự được thiết lập ở biên cảnh phía bắc vào giai đoạn đầu của vương triều Bắc Ngụy. Vì vậy hậu duệ ở đây phiếm chỉ những người công tác trong quân đội canh phòng.)


Từ Trường Thu cung đến Tây Môn, dù đi đường tắt cũng mất non nửa canh giờ. Dẫu Thiếu Thương có quyết tâm thế đâu thì khi chạy đi chạy về như vậy cũng mệt đứt hơi. Nàng đành thầm chửi N lần cái cơ thể yếu ớt này đúng là vô dụng, nếu là cơ thể ở kiếp trước… Thôi, hảo hán không nói chuyện kiếp trước.


Mãi mới chạy về Trường Thu cung, nhưng thấy Địch ảo đứng trước cửa sốt ruột nhìn quanh, vừa thấy Thiếu Thương là lập tức kéo nàng vào: “Nương nương giận lắm rồi, đã đến giờ ngọ thiện nhưng nương nương không nuốt nổi cơm. Bình thường nương nương gặp cô là lại vui vẻ, cô mau vào khuyên đi…”


Thiếu Thương không nói nổi câu nào, vốn đã đứt hơi vì phải chạy nhiều, phổi như bị thiêu đốt, dù thời tiết đang lạnh nhưng trước ngực hay sau lưng nàng đều đổ mồ hôi do chạy. Nhưng Địch ảo quá sốt ruột lo lắng, chẳng kịp giải thích đã kéo nàng vào tẩm điện.


“Được rồi được rồi, bà nhẹ tay tí, để ta thở cái đã…”


“Đi vào rồi hẵng thở, ta sẽ chuẩn bị sữa nóng cho cô nhuận cổ. Nương nương thấy cô hổn hển tới gặp như vậy, nói không chừng sẽ mềm lòng chịu ăn đấy!”


Thiếu Thương như một con diều nát quay cuồng, bị Địch ảo vừa kéo vừa lôi nên phải chạy chậm theo, vì lật đật mà không để ý canh giữ cửa tẩm điện của Hoàng hậu là bốn tiểu hoàng môn quen mặt cùng hoạn quan thân cận của Hoàng đế – Hoàng môn lệnh Sầm An Tri.


Mà Sầm An Tri cũng chẳng ngăn Địch ảo, thế là khi Thiếu Thương vừa bước vào phòng, nàng thấy Hoàng đế mặc miện phục đang ngồi bên giường Hoàng hậu nhẹ nhàng dỗ dành, nàng sợ đến nỗi muốn quay đầu bỏ chạy. Bình thường không có chuyện gì Hoàng đế cũng muốn mắng nàng hai câu, mà chuyện hôm nay xét cho cùng cũng là vì nàng, bây giờ gặp Hoàng đế, kiểu gì cũng sẽ bị giáo huấn cho xem.


“Còn không mau vào! Trẫm là hồng thủy mãnh thú hay sao mà trốn!”


Hoàng đế tinh mắt, lập tức quát gọi Thiếu Thương vào. Nhìn nàng co đầu rụt cổ, ông vừa giận vừa tức cười.
Thiếu Thương hết hồn hết vía quỳ sau đế hậu, chạm vầng trán nhễ nhại mồ hôi xuống sàn nhà, hành lễ cực kỳ kính cẩn, nhưng trong bụng lại mắng Địch ảo đúng là đáng ghét, để đấy nàng sẽ kể một câu chuyện cực kỳ hấp dẫn lôi cuốn rồi giữa chừng bỏ chạy, xem Địch ảo có bị ngứa ngáy đến loét dạ dày không!


Nhưng nếu Hoàng đế đã ở đây, vậy tức là tạm thời Lăng Bất Nghi chưa “tố cáo” với Hoàng đế, không biết chàng ra ngoài làm gì.


“Hoàng hậu đang khó chịu trong người, ngươi chạy đi đâu mà tìm khắp Trường Thu cung không thấy hả!”


Không hề ngạc nhiên, Hoàng lão bá lại bắt đầu trách móc, “Hoàng hậu luôn đối xử tử tế với ngươi, vậy mà vào thời điểm quan trọng ngươi không ở bên nàng khuyên giải an ủi, thế cần ngươi làm gì nữa?! Đọc biết bao sách lễ nghi hiếu đễ làm cái gì!”


Hoàng hậu tựa vào túi dựa, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ đừng khắt khe thế. Có lẽ là Thiếu Thương tiễn Tử Thịnh đi, nàng ấy cũng không biết tình hình của thần thiếp, mắng nàng làm gì…”


Thiếu Thương thận trọng ngẩng đầu: “Hồi bẩm bệ hạ, thiếp chạy đến Tây Môn ạ.”


Hoàng đế nói: “Thế vì sao ngươi lại về. Không phải hôm nay Hoàng hậu đã cho phép ngươi về nhà à?”


Thiếu Thương cười đáp: “Thiếp nhớ nương nương nên mới quay lại. Lúc nãy Ngũ công chúa… Ặc, trông sắc mặt nương nương không khỏe, thiếp đâu thể tự ý bỏ về nhà…?” Đàn ông đúng là đàn ông, thậm chí là Hoàng đế, còn chưa thu dọn hành lý mà về cái gì!


“Ừ, nếu là vậy còn coi như ngươi có lòng.” Hoàng đế thoáng bớt giận, quay qua nhìn Hoàng hậu, tiếp tục khuyên nhủ, “… Tuy A Hằng nói có hơi khó nghe, nhưng không phải là không có lý. Con cái chúng ta đông đúc, thêm một đứa không nhiều, bớt đi một cũng chẳng ít. Hà tất phải tức đến thế vì đứa nghiệt chướng đó, có đáng không. Nàng đấy, bởi nhẹ dạ quá nên mới đau lòng thế này, để ý đến đứa nghiệt chướng đó làm gì?!”


Hoàng hậu khẽ đáp: “Không phải thần thiếp đau lòng, mà là nguội lòng. Hôm trước Thiếu Thương bị bắt nạt, bị mấy tiểu nương tử hiến vũ đẩy xuống hồ, nhưng ngại sinh thần của thần thiếp nên nàng nhịn đến hôm nay mới trả thù. Ôi, người ngoài còn biết kiêng dè, vậy mà con ta lại ra tay giết người ngay ngày sinh của ta, mà còn không hề hối hận, chuyện này… chuyện này…”


“Không việc gì phải tiếc cho đứa nghiệt chướng ấy cả.” Hoàng đế lạnh lùng nói, “Thần Am mở lòng, nghĩ đến những đứa con khác đi. Vừa rồi ba tiểu hoàng tử còn muốn tranh nhau chăm sóc nàng đấy, hôm nay Thái tử và Ngô đại tướng quân đến đại bản doanh phía Tây, vừa nghe nàng đổ bệnh thì định về ngay, ta phải truyền khẩu dụ bảo nó từ từ hẵng về. Lão nhị và Trưởng công chúa ở ngoài cung, tin tức đến chậm, tới khi biết chuyện ắt hẳn cũng chạy vào cung thăm cho xem.”


Hoàng hậu đáp: “Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử muốn thăm bệnh thì cũng phải chờ đến mai. Thái tử tài mọn, được cái phúc hậu.”


“Phúc hậu chính là ưu điểm lớn nhất, các đại nho đều nói Thái tử trạch tâm nhân hậu, rất giống trẫm, trẫm phải cám ơn nàng đã sinh người con trai này cho trẫm mới phải.” Hoàng đế vỗ nhẹ vào tay Hoàng hậu.


Cuối cùng trên gương mặt nhợt nhạt của Hoàng hậu cũng xuất hiện nụ cười.
Hoàng đế gật đầu, đoạn nói với Thiếu Thương bên dưới: “Vì sao ngươi không nói gì, Hoàng hậu bị chọc giận, Ngũ công chúa đã bị đưa đi chịu phạt, còn ngươi lại không hề hấn.”


Thiếu Thương nghĩ ‘quả nhiên đã tới rồi’, nàng bất lực thở dài: “Bệ hạ, đúng là thiếp có sai, nhưng sai lầm lớn nhất của thiếp ấy là hôn sự với Lăng đại nhân. Nếu không đính hôn với Lăng đại nhân, có lẽ Ngũ công chúa còn không biết thần là ai.”


Trong lòng Hoàng đế cũng hiểu điều đó.
Thiếu Thương nhìn Hoàng hậu xanh xao, lòng mềm đi, thật lòng thưa: “Nếu có thể quay ngược thời gian, chắc chắn thiếp rất sẵn lòng tác thành cho chuyện tốt của Lăng đại nhân và Ngũ công chúa, như thế nương nương sẽ không tức vì bệnh. Nương nương luôn hết lòng tốt bụng với thiếp, thiếp dám thề có trời xanh, từng câu từng chữ xuất phát từ đáy lòng.”


Hoàng đế mắng thầm làm gì có chuyện đó. Đến Dụ Xương quận chúa có đức có hạnh là vậy, ông muốn con nuôi cưới nàng ta, nhưng con nuôi lại chạy thẳng tới biên thành, nếu ông để con nuôi cưới con gái, không chừng con nuôi sẽ lén tới Nguyệt Thị Thiên Trúc mất, để rồi cả đời mãi không gặp lại.


Dù vậy Hoàng đế vẫn nhận ra sự chân thành trong lời nàng, thế là không so đo chuyện ấy nữa, đổi đề tài hỏi: “Vừa rồi Hoàng hậu nói ngươi bị bắt nạt, cho nên sáng sớm nay ngươi bố trí liên hoàn cung thùng trận đấy hả. Hừ, ngươi báo thù được rồi đấy, cũng phá hỏng Lung viên của Việt Phi rồi.”


Vấn đề này đúng là quá lớn, Thiếu Thương vội dập đầu nhận tội: “Là thiếp cuồng vọng, khi ấy chỉ biết trút giận cho bằng được mà quên mất hành động đó cũng sẽ làm hỏng Lung viên, mong được bệ hạ thứ tội, thiếp sẽ nghĩ cách dọn dẹp.”


Hoàng đế hừ một tiếng: “Ngươi nghĩ cách? Chứ chẳng phải là Tử Thịnh nghĩ cách hả.”


Trán Thiếu Thương đổ mồ hôi ròng ròng, quỳ sấp xuống không dám đáp.


“Được rồi, nói tới chuyện này cũng là bọn chúng gây rối trước. Nhưng…”


Thiếu Thương lại hồi hộp.


“Bố trí liên hoàn cung thùng trận cũng khéo đấy.” Hoàng đế rất hứng thú, “Vài sợi dây thừng, hai then cửa, một tấm phên mà đã có thể hại được mọi người. Ngươi học được từ đâu? Ta nhớ Hoàng hậu không hề dạy ngươi về cơ quan học.”


Thiếu Thương ngại ngùng cười hề hề: “Hồi, hồi bé thiếp… thường hay, cái đó…”


Hoàng đế đã hiểu, gật đầu nói: “Ra là tự học, quen tay hay làm. Được rồi, cũng coi như có tài nghệ.”


Hoàng hậu phì cười, đập nhẹ vào Hoàng đế, dịu dàng nói: “Bệ hạ thật là…”


Hoàng đế thấy cô gái lúng túng thì bật cười sang sảng.


Thiếu Thương chảy mồ hôi đầy đầu, nằm trên đất không dám động đậy – được rồi được rồi, kiếp trước chơi khăm không bị ai nạt, đến kiếp này bị bù lại hết, chắc chắn chủ nhiệm trung học của nàng có thể yên tâm được rồi.


Hoàng hậu cười nói: “Sao bệ hạ biết rõ vậy, lẽ nào tự đến xem? Bệ hạ không chê thứ mùi ấy hả.”


“Sao lại không?” Hoàng đế định đùa cho Hoàng hậu vui, vờ tức giận nói, “Trẫm phải che khăn tới xem, đã hơn một canh giờ trôi qua mà vẫn hôi thối nồng nặc! May mà Hoàng hậu không đi, bằng không cũng chẳng còn giận nổi nữa, chỉ thấy buồn nôn.” Thật ra là bệnh cũ của Việt Phi phát tác, nói gì mà phúc họa cùng hưởng. Bản thân bà bị thối là nhất quyết kéo ông đến ngửi chung.


Quả nhiên Hoàng hậu đã bật cười, tức giận cũng vơi đi phần nào.


“… Bệ hạ có định xử phạt những tiểu nương tử đã đẩy Thiếu Thương xuống hồ không?” Hoàng hậu cười đáp, “Dù Thiếu Thương đã tự trả thù, nhưng bọn nó dám to gan làm bậy, hẳn ở bên ngoài cũng rất ngông nghênh.”


Hoàng đế nói: “Ngũ công chúa ngang tàng vì có cha mẹ là chúng ta, còn chúng nó dám hại người ở trong cung là ỷ thế trong nhà. Vậy sẽ cắt giảm quan chức bổng lộc của cha anh chúng, người không có quan chức thì phạt tiền.”


Hoàng hậu trầm ngâm: “Vậy cũng hay. Để bọn họ ở nhà tự tỉnh, về sau vừa cày vừa học, cũng không có gì xấu.”


Thiếu Thương phát run, đây chính là vợ chồng chí tôn nắm quyền hành trong tay.


Gia thế của nàng và của các cô gái đã đẩy mình xuống nước không chênh nhau là bao, cha Trình và chủ nhiệm Tiêu dốc lòng dốc sức, vật lộn vùng vẫy mười mấy năm mới đi lên được ngày hôm nay, thế nên không ngại bỏ con gái nhỏ. Những điều đó, nàng đều thấy cả. Vậy mà chỉ qua đôi câu nhẹ nhàng, đế hậu đã có thể biến sự phấn đấu nửa cuộc đời của người ta hóa thành phấn vụn, quyết định vinh nhục của mấy gia đình chỉ như chọn rau mua mắm.


Nếu không có Lăng Bất Nghi, có lẽ trong mắt đế hậu bản thân cũng không khác gì những cô gái kia.


“Nhưng… Bẩm bệ hạ, nếu trong số cha anh bọn họ có người thật sự có tài, vậy không phải sẽ bị làm liên lụy ạ.” Thiếu Thương run rẩy ngẩng đầu lên. Nàng biết không nên mở miệng nói thế, thậm chí nên cao giọng tạ ơn mới phải, nhưng nàng không kìm được.


Hoàng đế ngạc nhiên, nhìn cô gái nói: “Không dạy dỗ được con cái tất sẽ có kết quả này. Ngươi tưởng tội liên đới là trò chơi?”


Hoàng hậu dịu dàng nhìn nàng, giải thích: “Tiền triều bắt chước phương pháp của Tiên Tần, khoét mắt lóc xương, gọt chân rạch mặt, còn ghê gớm hơn bây giờ nhiều… Hầy, vẫn là một đứa trẻ không hiểu chuyện, người thím của nàng thật sự quá quắt, không dạy dỗ được gì.” Nửa câu sau là nói với Hoàng đế.


Thiếu Thương hô to đã hiểu, quỳ xuống tạ ơn. Nàng vẫn chưa cách nào quen nổi với thời đại này.


Vì Hoàng đế còn có triều sự nên chưa kịp dùng bữa cùng Hoàng hậu đã rời đi. Giờ Thiếu Thương không dám nhắc tới chuyện rời cung nữa, một lòng chăm sóc cho Hoàng hậu: bưng cháo gắp rau, xoa vai đấm lưng, lúc thì vỗ lưng thuận khí, khi lại múc cháo rau đút cho Hoàng hậu.


Thể trạng của Hoàng hậu vốn yếu, lại còn vừa tức giận, không thể ăn nhiều. Thiếu Thương gần như đến từng hột cơm Hoàng hậu nuốt xuống, vừa đút vừa khuyên, chẳng hạn như ‘nhà nào cũng có ít nhất một người con cái nghịch ngợm, nhìn nhà thiếp đi, các huynh đệ hiếu thảo ngoan ngoan biết bao, chỉ có thiếp là thường xuyên chọc tức mẫu thân, nhưng việc này nào liên quan tới cha mẹ, ấy là do trời đã định, có nhà không chỉ có một người con bất hiếu thôi đâu’, vân vân.


Hoàng hậu ăn cháo xong, Địch ảo sai cung nữ vào dọn bàn ăn cho Thiếu Thương.


Thiếu Thương vừa ăn trưa vừa tán gẫu với Hoàng hậu, sau đó mới hầu hạ bà uống thuốc. Thuốc sắc của thời đại này thật chẳng khác gì vũ khí sinh hóa, nhìn hoàng hậu uống thuốc, Thiếu Thương rất thương cảm, lẩm bẩm nói: “Thiên địa huyền hoàng, nương nương nào chịu tội gì, đáng lí phải cho Ngũ công chúa một chén thuốc này mới đúng…”


Hoàng hậu suýt đã phun hết thuốc ra, nhìn cô gái xem thuốc thang là khắc tinh như một đứa trẻ.


Xong xuôi, Thiếu Thương thấy sắc mặt Hoàng hậu đã tốt lên, trong lòng chợt ngẩn ngơ.


Nghĩ tới kiếp trước nàng chưa từng nuôi rùa, đến xương rồng cũng khô héo bên bệ cửa, vậy mà kiếp này lại chăm sóc một người chu đáo tới vậy – hoàn cảnh mới là sức mạnh đáng sợ nhất thế gian này, vô địch mạnh mẽ không gì không thể, không một ai có thể nói không.


Chẳng hay bây giờ Lăng Bất Nghi đang làm gì, chắc chắn lần này chàng không chịu thỏa hiệp rồi. Chàng đang tức giận hay đang nghĩ cách xử lý mình đây. Không biết đã ăn trưa chưa, dù có muốn trị vị hôn thê cũng đừng quên uống thuốc.


Dùng thuốc xong, Thiếu Thương dìu Hoàng hậu chầm chậm đi vòng quanh điện, cuối cùng Thái tử phi cũng đến thăm.


Kể ra Thiếu Thương và Thái tử phi không có va chạm gì. Nhưng từ lần gặp thứ hai thì Thiếu Thương đã tài nào ưa nổi nàng ta.


Hay có người tâng bốc Thái tử phi giống Hoàng hậu, cũng văn nhã đoan trang, cũng dịu dàng thủ lễ, cũng có lòng từ bi và khoan dung với kẻ dưới. Nhưng Thiếu Thương cho rằng Hoàng hậu là hàng thật, còn Thái tử phi chỉ là hàng giả loại A. Vẻ dịu dàng của Hoàng hậu xuất phát từ nội tâm, cảm kích biết ơn mong người khác bớt khổ, hạnh phúc ấm no; còn Thái tử phi thì… à há.


“Nhi thần đã bảo từ lâu rồi, cứ để Ngũ muội tiếp tục như vậy là không được. Ôi, nhìn xem đã làm mẫu hậu tức thế nào kìa, Thái tử chắc chắn sẽ đau lòng lắm.” Thái tử phi ngồi bên giường Hoàng hậu, nhỏ nhẹ nói chuyện, Thiếu Thương đứng bên lại hận không thể lấy cây kim khâu kín hai cánh môi của nàng ta lại.


“Mẫu hậu sống lâu trong thâm cung nên có vài chuyện không biết. Ngũ muội nạp rất nhiều hiệp khách, chậc chậc, bên ngoài đồn đại khó nghe lắm. Thái tử dặn nhi thần chớ được nói với nương nương, ôi, nhưng việc này không nói không được. Cũng vì mẫu hậu không hiểu tính Ngũ muội nên mới bị chọc tức đấy. Nếu biết sớm thì đã không ra nông nỗi này… Nhi thần không dám xía vào quyết định của phụ hoàng mẫu hậu, nhưng nhi thần cho rằng, không gánh trọng trách sẽ mãi mãi ngu dốt. Phụ hoàng hoài bão lớn, hành sự quyết đoán, mong mẫu hậu chớ nên mềm lòng. Chiều chuộng là thứ vô dụng, cho roi cho vọt âu cũng là tốt cho Ngũ muội.”


Thái tử phi thao thao bất tuyệt, chỉ biết nói sướng mồm mà không thấy sắc mặt ngán ngẩm của Hoàng hậu.


Thiếu Thương xem thường. Xây cầu châm lửa, đổ dầu vào lửa, có chuyện gì mới mẻ đâu, các cô các bác ở thị trấn mới là số một trong ngón này, từ nhỏ nàng đã chứng kiến quá nhiều. Dù thoạt nhìn những lời Thái tử phi vừa nói không sai, nhưng Thiếu Thương biết rõ nàng ta không có ý tốt. Thế là, nàng quyết định làm loạn.


“Thái tử phi nói nặng quá, chỉ là nuôi vài người có võ làm hộ viện trong nhà thôi mà, âu cũng dễ hiểu. Điện hạ nói cứ như thể Ngũ công chúa đang mưu phản làm loạn vậy.”


Thái tử phi cau mày: “Đó không phải là hộ viện bình thường, mà là…” Nàng ta cắn môi. Biết là một chuyện, nhưng nói ra được hay không lại là chuyện khác.


Thiếu Thương ngây thơ: “Mà là cái gì? Thái tử phi dạy ta đi, hiệp khách có võ, ngoài hộ viện trông nhà ra thì có thể làm gì được?” Đúng, nàng vẫn chưa thành thân nên không biết gì hết.


Công chúa nuôi trai có gì lạ, khác ở chỗ nuôi trai lúc nào. Nếu nuôi trai sau khi thủ tiết thì đó gọi là có nhu cầu, nuôi trai sau khi sinh con dưỡng cái cũng coi là có đạo đức nghề nghiệp. Trong ba công chúa đã thành thân, Đại công chúa thích kết giao với các thanh niên quan lại, Tam công chúa thích nho sinh bóng bẩy chưa thành công,

Bình luận

Truyện đang đọc