TINH HÀ RỰC RỠ, MAY MẮN THAY

Những tia sáng đầu tiên của buổi sớm mai rải một lớp xám xanh giá lạnh trên sườn đồi, áo giáp đen của các tướng sĩ được phủ một làn sương trắng mờ ảo. Hoắc Bất Nghi tỉnh dậy từ giấc ngủ chập chờn, thấy thị vệ thức đêm ôm kiếm canh gác có biểu hiện mệt mỏi, chàng bèn bảo hắn đi nghỉ ngơi một lúc.

Đêm hôm qua, bọn họ dốc hết sức phi nước đại hơn hai canh giờ, cuối cùng cũng đến nơi Vương Diên Cơ nói trước khi trời hửng sáng. Điền Sóc muốn tập kích đội ngũ của Thái tử sẽ đi ngang qua đây vào ngày kế, vậy bọn họ sẽ mai phục ở nơi ưu thế mà Điền Sóc có thể mai phục. Sau khi bố trí ổn thỏa thì có thể nghỉ ngơi nửa canh giờ, dùng đội quân đầy tinh lực chống lại đội quân đã mệt lả, để tấn công Điền Sóc đang chờ đợi.

Hoắc Bất Nghi mới động đậy đã phát hiện bên vai ướt đẫm, chàng ngẩng lên nhìn lá cây ẩm ướt trên đỉnh đầu, khẽ mỉm cười, chàng nhớ lại một đêm đầu xuân của năm năm trước, khi ấy chỉ còn cách ngày thành hôn chưa đến một tháng.

Cô gái ngồi viết thoăn thoắt bên cửa sổ trồng những bụi hoa ấu đỏ, nàng quyết chí học hành xong xuôi trước khi xuất giá, đã mệt mỏi mấy ngày liền; chàng đứng sau cây hoa gần đó, lặng lẽ nhìn cô gái dấu yêu, để mặc cánh hoa dính sương rơi lên vai – đấy cũng là đêm chàng quyết định ra tay.

Chàng biết, một khi mình bắt đầu sẽ không thể quay lại được nữa.

Đèn cung đình chập chờn, cung hẻm sâu hoắm, chàng chầm chậm bước đi giữa mảng sáng mảng tối, khắp sân vườn nồng mùi hoa thơm, tiếng cười đùa của tiểu cung nữ liên tục vọng tới. Trong một thoáng, chàng như quay về những ngày còn thơ, khi ấy gia đình chàng vẫn mỹ mãn hạnh phúc.

Huynh trưởng tuấn tú hiên ngang, áo choàng trắng đi cùng thương bạc, chẳng những là tướng quân thiếu niên nhiều lần xông pha trong trận chiến quyết tử, mà cũng là lang quân trong mộng của các tiểu nữ nương đô thành; thứ huynh cực kỳ dũng mãnh, thích ôm mình ném bổng lên rồi đỡ lấy; Tam huynh chỉ mới mười tuổi nhưng đã có thể kéo cung bắn tên, bách phát bách trúng. Trưởng tỷ dịu dàng hiền thục, đã chuẩn bị xong giá y may tay, thứ tỷ thông minh thích cười đùa, còn cả phụ thân uy nghiêm và mẫu thân hiền từ…

Nhưng rồi… Tất cả mọi người đã qua đời.

Chỉ còn lại một mình chàng cô độc trên đời, ngày qua ngày gặm nhấm nỗi hận thấu xương, lẳng lặng chờ đợi cơ hội báo thù sâu trong tuyệt vọng quạnh quẽ.

Dần dà chàng cũng thăm dò được tử trạng của người thân.

Huynh trưởng chết vì kiệt sức, bị một búa chém đứt đầu, thứ huynh bị người mình tin đâm vào bụng, Tam huynh chết vì vạn tiễn xuyên tim; mẫu thân và hai a tỷ không muốn bị làm nhục nên đã tự vẫn qua đời.

Khi ấy chàng luôn nghĩ, cần phải chấm dứt, cơn ác mộng bắt đầu từ sáu tuổi của chàng cần chấm dứt tại đây. Chính vì lòng căm thù quá mãnh liệt nên chàng đã quyết tâm bất chấp tất cả.

Mà giờ đây khi nghĩ lại, bản thân lúc ấy như lạc vào cõi mộng, chỉ biết điên cuồng trong tuyệt vọng. Nhưng liệu cha mẹ anh chị có thực sự muốn chàng đánh đổi bản thân để lấy cái mạng chó của anh em Lăng thị không? Chúng không đáng.

Tại sao ngày trước phụ thân luôn dạy chàng, làm người phải quang minh chính đại, chỉ có kẻ gian mới đi đường tà đạo; dù ngọn lửa thiêu đốt tới đâu cũng không được đánh mất bản tâm, từ bỏ ánh sáng – không có sự hận thù nào đáng giá bằng bản thân.

Cô gái ấy đã từng nói chàng rất quan trọng.

“Thiếu chúa công, trinh sát bẩm báo bọn chúng còn cách nơi này chưa tới năm dặm.” Trương Thiện tiến tới ôm quyền bẩm báo.

Hoắc Bất Nghi hỏi ngược: “Có tin gì từ người cử đi chặn đội ngũ của Thái tử không?”

Trương Thiện đáp không có.

Hoắc Bất Nghi nhíu mày hạ lệnh: “Đánh thức mọi người dậy, hành sự theo hiệu lệnh, không được vọng động.”

Trương Thiện lĩnh mệnh rời đi.

Chụp lấy binh khí quen thuộc ở trên yên ngựa, chiến kích mạ vàng như phượng hoàng sải cánh rực rỡ dưới nắng ban mai, Hoắc Bất Nghi nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ ẩn hiện sắc máu bên trên. Thần binh có linh, uống nhiều máu giặc thù sẽ tự động tỏa ra hung khí, chàng nhớ lần đầu tiên mình ra trận giết địch chính là lúc cha nuôi ngựa giá thân chinh.

Khi ấy, hoàng đế căng thẳng nhìn thiếu niên gầy gò được mình chăm bẵm nhận lệnh xuất chinh, không hề che giấu vẻ lo lắng, chúng thần trong ngự trướng còn tưởng tình hình ở tiền tuyến không ổn.

Năm năm trước, lúc Hoàng đế biết việc chàng đã làm, nét mắt ông cũng phủ đầy đau đớn. Lòng chàng khi ấy đã chết lặng, tận lúc bị lưu đày đến cực bắc, chàng mới nhận ra nỗi đau trong lòng cha nuôi cũng không kém Thiếu Thương.

Hoàng đế tốn bao tâm sức vì mình còn nhiều hơn bất cứ vị hoàng tử nào, bài binh bố trận thế nào, dụ địch vào bẫy ra sao, từng bước phối hợp tác chiến bài bản, Hoàng đế luôn nắm tay chàng chỉ dạy từng bước… Lẽ nào ông làm thế là để chàng chôn theo Lăng lão cẩu?

Trương Thiện quay về sau khi sắp xếp xong, thấy Hoắc Bất Nghi im lặng nhìn binh khí, rất thấu hiểu đi tới góp lời: “Thiếu chúa công đang lo cho tiểu nữ quân sao? Thiếu chúa công yên tâm, có A Phi đi theo rồi, tuyệt–đối–sẽ–không–có–chuyện!”

Hoắc Bất Nghi liếc hắn, nói: “Đương nhiên, không phải ngươi đã lén dặn A Phi, ‘hễ thấy bất ổn, dù có đánh người ngất xỉu cũng phải đưa nàng trốn thoát’ hả.” Người tâm phúc này của mình nhìn trung hậu thật thà, song thủ đoạn ngón trò cũng chẳng ít.

Trương Thiện xấu hổ: “Hóa ra thiếu chủ công đã biết cả.”

Hoắc Bất Nghi ngẩng đầu nhìn hướng mặt trời mọc, mỉm cười nói: “Ngươi yên tâm, cuộc chiến của chúng ta hôm nay tất có thể toàn thắng. Đợi bao giờ trở về, trong phủ sẽ phải chuẩn bị hỉ sự.”

Nàng luôn nói mình sinh ra đã xui xẻo, thực ra bản thân chàng cũng từng nếm trải điều đó, chịu cảnh cửa nát nhà tan ngay từ hồi tấm bé. Nhưng lần này chàng có một trực giác – vận hạn của hai người họ đến đây sẽ chấm dứt.

Qua cơn bĩ cực, mai này bọn họ sẽ đến tuần thái lai, bình yên đến đầu bạc răng long.

Khi mặt trời vừa trèo lên đỉnh núi, những tia sáng vàng ấm áp hắt lên người chàng tướng quân trẻ tuổi, ánh mắt chàng đanh sắt, dáng người cao lớn, nét mặt lạnh lẽo, đem lại niềm tin cực lớn cho các tướng sĩ phía sau.

Nhất là năm trăm tinh binh trong đó, bọn họ đều là binh sĩ đã trải qua bao phen quyết tử, không biết đã thắng bao nhiêu cường địch dưới tài chỉ huy của Hoắc Bất Nghi, bọn họ tin rằng cuộc chiến lần này sẽ chỉ là câu chuyện để mai sau khoe khoang với con cháu mà thôi.

Khi nắng sáng chiếu rọi con đường bên dưới, vốn dĩ là bên mai phục nhưng lúc này Điền Sóc mới lững thững dẫn đội ngũ đến; nhìn toán quân ăn uống no nê lim dim ngái ngủ bên dưới, đội quân sớm mai phục trên sườn núi nhếch mép cười khinh.

Trong đội ngũ bên dưới có một đại hán mặt tím cũng mang nỗi lo như vậy, trên mặt gã có vết sẹo bỏng. Dù là lão tướng đi theo Công Tôn Hiến lâm trận trăm hồi, gã vẫn lo lắng nói: “Công tử, bây giờ chúng ta mới đến thì sao biết được tình hình phía trước thế nào. Đáng lẽ ra chúng ta nên đến từ đêm qua.”

Điền Sóc cưỡi con ngựa cao to, đắc ý nói: “Ông sợ gì, không phải trinh sát đã báo lại rồi hả. Tính hành trình của tên cẩu thái tử, trưa nay bọn chúng mới tới. Bây giờ chúng ta đến vẫn dư mấy canh giờ gài bẫy, không phải vừa đủ à?!”

Đại hán mặt tím bất lực.

Gã một lòng trung thành với Công Tôn Hiến, khi Điền Sóc nói muốn báo thù cho phụ thân gã vô cùng tán thành, nhưng sau đó dựa theo kế sách của Vương Diên Cơ, từng bước một náo động ra nông nổi này, gã bỗng cảm thấy bất an.

Số tài sản kếch xù dụ dỗ sử tân nổi loạn được Công Tôn Hiến tích cóp cả đời, vốn dĩ để đảm bảo con yêu không lo áo cơm; âm thầm xúi giục hào tộc các quận ở Từ Châu chống lại lạnh độ điền, tổ chức binh giới lương thảo gần ngàn đội ngũ, tất cả được gã bố trí với bao năm khổ tâm vất vả, vừa có thể đảm bảo Điền Sóc phát triển gia tộc lớn mạnh, vừa đạt được một vị trí trong các thế gia hào tộc, đồng thời nếu thất bại vẫn có thể bảo vệ hắn bỏ trốn, luôn nhận được che chở từ thổ ty miền nam hoặc Thiền Vu bên ngoài.

Công Tôn Hiến âm hiểm ác độc, làm hại vô số người nhưng thật sự yêu thương mẹ con Điền Sóc.

Song, chỉ vì để hoàn thành kế sách ám sát Thái tử mà Điền Sóc đã bỏ qua Viên Thận – con trai của hung thủ đã sát hại lão chủ nhân, đại hán mặt tím mơ hồ phát hiện tiểu chủ nhân không có quá nhiều cảm xúc với người cha đã chết thảm.

Nhưng gã vẫn tuân theo lời dặn của lão chủ nhân, dốc sức bảo vệ Điền Sóc.

Đại hán mặt tím nhìn đội ngũ lỏng lẻo đằng sau, lại càng thêm ưu sầu.

Gã đã từng thấy quân đội tinh nhuệ hành quân như thế nào, thoạt nhìn phe họ có vẻ người đông thế mạnh, song thực chất một ngàn người trong đó chỉ là tổ chức tạm thời, chỉ mới được huấn luyện qua loa vài tháng. Lúc trước khi bao vây bộ khúc của Viên thị ở trong rừng, dù chênh lệch lực lượng nhưng vẫn chiến đấu lóng ngóng, cuối cùng phải để năm trăm tử sĩ được đích thân lão chủ nhân huấn luyện ra tay mới đánh bại được Viên gia, ép bọn chúng đầu hàng.

Song trên cả lực chiến, điều khiến gã lo lắng là lòng quân.

Dù những tên liều mạng này đã thề sẽ tử chiến trước hứa hẹn tiền tài tiền đồ, nhưng thực chất có không ít kẻ hiểu rõ, giờ đây thiên hạ đã định hình đại thế, tạo nên hành vi sai trái này ở đất Trung Nguyên chẳng khác gì chất củi nhóm lửa giữa đại dương mênh mông, dù tình cờ kiếm được cơ hội tốt nhưng vẫn rất khó lập nên thành tựu.

Đợi tới khi chiến đấu với nhóm của Thái tử, nếu dễ dàng chiến thắng thì thôi, nhưng nếu đánh lâu không thành, vậy có cần phải liều mạng không? Tới khoảnh khắc cuối cùng, chớ nói là một ngàn người, mà ngay cả năm trăm tử sĩ, dù sẵn sàng làm lá chắn thịt cho Điền Sóc cũng không biết còn lại đượcbao nhiêu, bởi người đã đi trà cũng đã nguội.

Khi đại hán mặt tím cực kỳ ảo não thì bất chợt ở đằng trước có người hô lớn: “Thứ gì vậy?”

Gã vội vã ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy hàn quang lạnh lẽo lóe sáng trên sườn đồi, rồi những sợi tơ màu bạc rợp trời nhẹ nhàng phóng đến. Gã run lên, hét to: “Là mưa tên! Đằng trước có mai phục, mau nằm xuống!”

Nhưng đã quá muộn, mũi tên thuận hướng gió nên càng lao đến nhanh hơn, dù đội ngũ của Điền Sóc nhanh chóng giương thuẫn ngăn cản thì cũng có kha khá bộ phận bị trúng tên do không kịp đề phòng. Chỉ trong chớp mắt, tiếng rên rỉ tức giận chửi rủa rộ lên.

Đại hán mặt tím cắn răng. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, gã biết phe mình đã rơi vào bẫy, lập tức lệnh tâm phúc thả bồ câu đưa thư, ra hiệu cho quân mai phục ở Quách thôn nhanh chóng phóng hỏa, đồng thời chỉ huy đội ngũ cố cầm cự.

Sau ba lượt bắn hết mấy ngàn mũi tên, dù đội ngũ của Điền Sóc đã chết ba phần, nhưng số thuộc hạ còn sống lại thở phào, khi bọn chúng định xông lên đồi tấn công thì bất chợt, trên đỉnh đầu xuất hiện mấy cục đá đen ném bổng tới, mới đầu bọn chúng vẫn không biết là gì, nhưng ngay tức khắc, cú nổ lớn cùng ngọn lửa chấn động đã khuếch đại tiếng rên la lúc nãy lên gấp mười lần.

Điền Sóc hoảng hốt, không điều khiển nổi ngựa: “Chuyện, chuyện gì vậy?… Chúng ta phải làm gì bây giờ!”

Đại hán mặt tím trầm giọng: “Công tử chớ lo, ta thấy nhân số phe đối diện ít hơn hẳn chúng ta, đợi thuộc hạ chỉnh đốn trận hình, phản kích tấn công là sẽ lật ngược được thế cờ!” Gã vừa nói vừa lệnh tâm phúc ra hiệu trận hình, lại sai mấy chục tử sĩ bảo vệ Điền Sóc.

Trấn áp thuộc hạ kêu cha gọi mẹ bình tĩnh lại, đại hán mặt tím bắt đầu ra hiệu lệnh tấn công, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập truyền đến ở sườn đồi hai bên trái phải. Đưa mắt nhìn, thấy hai đội binh mã giáp nặng dũng mãnh lao xuống từ trên sườn đồi. Kỵ binh cùng với sức nặng của ngựa, cộng thêm tác động của lực phi mã khiến người ta cảm thấy trời đất rung chuyển.

Chẳng đợi toán bên dưới kịp thời định thần, kỵ binh giáp đen vũ trang đầy đủ đã như trọng chùy nện thẳng vào bụng yếu, xé toạc đội hình mà đại hán mặt tím vừa giàn trận. Trong số kỵ binh có một tướng quân giáp đen cao to khỏe mạnh, vung binh khí to lớn rực ánh vàng, xung quanh không một ai có thể đấu lại chàng, hệt như thiên thần giáng thế.

Giữa cơn gió lớn, người này mày dài tóc đen, kiêu dũng anh tuấn, chính là Hoắc Bất Nghi.

Một người đủ vượt ngàn quân, đối mặt với loại sức mạnh tuyệt đối đầy đáng sợ ấy, ngay cả những tử sĩ chuyên ám sát bằng móc dây thừng cũng khó chống trả. Rồi sau đó từ trên sườn đồi, binh sĩ ồ ạt lao xuống gia nhập đội ngũ chiến đấu, tốp năm tốp ba bủa vây đội ngũ của Điền Sóc.

Thực ra nếu chỉ xua quân địch lùi bước thì không khó, nhưng rắc rối ở chỗ nếu đám hung đồ tan rã chạy trốn ắt sẽ thành giặc cỏ, rất có thể làm hại thôn dân, tàn sát trăm họ; Hoắc Bất Nghi muốn tiêu diệt bằng hết, buộc lòng phải liên tục đánh bọc, chặn lối thoát của bọn chúng.

Một khi mất đi đường lùi, con người lập tức hóa hung dữ, thế là hai bên lao vào tử chiến.

Đúng lúc này, một ngọn lửa phừng mạnh bốc lên từ ngôi làng gần đó, khói đen nghi ngút như nhuốm chân trời thành màu mực đen kịt, Điền Sóc thấy vậy thì mừng rơn, lệnh cho đại hán mặt tím bảo vệ hắn bỏ trốn.

Hoắc Bất Nghi nhìn ngọn lửa nơi xa, trong lòng càng thêm phẫn nộ, quả nhiên chuyện chàng lo nhất vẫn xảy ra! Thế là trong thoáng chốc, người luôn quả quyết như chàng bất giác chần chừ: nên tiếp tục tiêu diệt Điền Sóc hay đi cứu hỏa trước.

Ngay khi chàng đang lưỡng lự, bất thình lình có một đội ngũ khác từ sau đồi xông đến, nhân số khoảng chừng hai ba trăm, chính là các lính làng Trình Thiếu Cung đã tụ tập. Nhưng các lính làng chưa trải qua huấn luyện bài bản, nếu khinh suất gia nhập lại dễ làm hỏng chuyện.

Giở trò ma mãnh là bản lĩnh kiếm cơm của thầy bói mà, Thiếu Cung lập tức hạ lệnh buộc nhánh cây vào đuôi ngựa để quét bay bụi mù, từ xa nhìn lại giống như đội ngũ lên tới mấy ngàn quân.

Quả nhiên, vừa thấy cảnh đó, phản tặc mượn địa hình chống cự hoảng loạn, đang bù đầu đánh nhau nên bọn chúng không thể phân biệt thật giả, liên tục hô hoán:

“Không xong rồi, viện quân của chúng đã tới.”

“Chạy nhanh, chúng ta tiêu đời rồi.”

Đại hán mặt tím có uy nghiêm tới đâu cũng không thể ra lệnh cho bọn chúng sắp xếp trận hình chống trả.

Và sau đó là đơn phương tiêu diệt đầu hàng.

Hoắc Bất Nghi ngồi trên lưng ngựa đâm bên trái giết bên phải, bỗng thấy một toán tử sĩ tinh nhuệ bảo vệ Điền Sóc chạy thoát, mắt chàng sa sầm, nhanh chóng đưa ra quyết định, giục ngựa lao thẳng đến cạnh bọn chúng.

Điền Sóc gào lên giận dữ: “Hoắc Bất Nghi, ngươi và ta không thù không oán, ngươi không lo đi cứu dân làng mà muốn dồn ta vào chỗ chết?!” Hắn vẫn chưa biết Thiếu Thương cũng có mặt ở đó, bằng không chắc chắn còn gào to hơn.

Hoắc Bất Nghi lạnh lùng nói: “Nói cho ngươi biết mấy chuyện. Địa cung dưới ổ bảo Lý thị đã sập, Vương Diên Cơ đã chết, ổ bảo của Điền thị cũng đang bị quan phủ kiểm tra, còn nữa…” Chàng nói ra câu nào thì sắc mặt Điền Sóc sa sầm chừng đó.

Cuối cùng, chàng cười mỉa với đại hán mặt tím cực kỳ dũng mãnh nọ, “Không phải Viên Bái đã giết lão chúa công của ngươi.”

Ngay lập tức tròng mắt của đại hán mặt tím co lại, sát khí bùng lên.

Hoắc Bất Nghi như biết rõ ý định, nhìn gã ta nhả từng chữ một: “Mà là ta giết. Ta bắt sống lão rồi chặt tứ chi, chém đứt đầu, phanh thây moi tim gan, lấy đó truy điệu hồn thiêng của hai vị đại tướng quân đã bị ám sát!”

Đại hán mặt tím trừng to mắt tới nỗi sắp nứt, phẫn nộ gầm lên ‘bọn ta nhận đại ân của chúa công, lúc này không trả thù cho chúa công thì còn đợi tới bao giờ! Tất cả lên, theo ta giết hắn’, rồi ngay tức khắc gã lao về phía Hoắc Bất Nghi như nổi điên, các tử sĩ xưa nay luôn nghe lời gã, không còn ai để ý đến sống chết của Điền Sóc, lập tức ồ ạt xông tới.

Chuyện này đúng như Hoắc Bất Nghi mong muốn, các thị vệ bên cạnh được huấn luyện bài bản nên nhanh chóng chia ra làm hai đường, một đường bảo vệ Hoắc Bất Nghi chống trả địch, một đường đi vòng ra sau, dễ dàng tóm gọn Điền Sóc.

Sau mấy hồi giao chiến, Hoắc Bất Nghi nhắm trúng sơ hở của đối phương, tập trung sức mạnh vung kích chém đại hán mặt tím ngã ngựa. Ngay sau đó, đám phản tặc như bầy rồng không đầu, nhanh chóng bị bao vây bắt sống.

Hoắc Bất Nghi để lại người giải quyết rồi tức tốc chạy đến Quách thôn, tuy Trương Thiện liên tục khuyên nhủ nhưng chàng vẫn rất hốt hoảng. Mãi mới chạy tới nơi thì đã thấy ngọn lửa gần như được dập tắt, Hoắc Bất Nghi ngăn cản dân làng tính quỳ xuống khấu đầu, cuối cùng cũng tìm được cô gái tro bụi đen sì khắp người đứng giữa đám đông, ngay trước mặt biết bao người, chàng kéo nàng vào lòng.

Dân chúng và các bộ khúc xung quanh thấy thế, dù rã rời hay bị phỏng lửa, bọn họ vẫn cất tiếng cười rộ.

Từ xa xưa cho tới ngày nay, bảo vệ nhân dân giữ gìn nhà cửa, anh hùng mỹ nhân luôn là câu chuyện lưu truyền ngàn năm.

***

Tối hôm sau gió êm biển lặng, trên thảo nguyên ngút ngàn giữa Từ Châu và Dự Châu xuất hiện rất nhiều doanh trướng.

Trong doanh trại thương binh phía tây.

“Ngươi đừng khóc nữa, có bỏng mặt đâu mà khóc!” Trương Thiện ngồi trước giường, trong tay đang bóc vỏ quít.

“Ta khóc không phải vì chuyện này!” Lương Khưu Phi nằm trên giường, trước lồng ngực bôi cao trị bỏng, “Ta có lỗi với thiếu chúa công, có lỗi với tiểu nữ quân! Chỉ vì ta nên thiếu chúa công mới tha cho Lạc Tế Thông! Suýt nữa gây nên sai lầm tày trời!” Nỗi ăn năn hối hận dồn nén trong lòng hắn đã lâu, cuối cùng cũng bộc phát khi bị thương.

Trương Thiện tách múi quýt, nhét hai múi vào miệng Lương Khưu Phi: “Không phải đã ổn rồi à, còn cho thiếu chúa công lý do sớm gặp lại tiểu nữ quân. Lần này ngươi lại xả thân cứu tiểu nữ quân, thiếu chúa công sẽ không trách ngươi đâu.”

“Oa oa oa, là ta có mắt không tròng, tưởng Lạc Tế Thông là cô gái tốt đoan chính hiền thục! Dù thiếu chúa công nói cô ta giả vờ, nhưng ta vẫn tưởng cô ta có nỗi khổ riêng… oa oa oa…” Lương Khưu Phi ngậm múi quýt, khóc rấm rứt.

Trương Thiện đủng đỉnh nói: “Cũng tại hai huynh đệ các ngươi ít tiếp xúc với phụ nữ. Bản thân thiếu chúa công sống thanh tâm quả dục, không có vẻ khói lửa nhân gian đã đành, đến hai huynh đệ nhà ngươi cũng không khác gì xuất gia tu hành. Chí ít A Khởi còn có bốn hồng nhan tri kỷ, còn ngươi chắc chưa được sờ tay tiểu nữ nương đúng không?”

“Đừng có nhắc đến bốn người hồng nhan tri kỷ kia nữa!”

“Đừng sợ, mai mốt đại ca sẽ dẫn ngươi đi trải đời, nào là kiều nương Trung Nguyên, nào là vũ nữ Tây Vực, còn cả ca kỹ ở Nam…”

“Ta không đi, đánh chết cũng không đi! Đồ lông bông nhà huynh cút đi cho ta!”



Tại đại doanh phía nam.

“Hai người đừng thở dài nữa, có gì hay đâu mà thở dài. Lâu Ly là bị lừa, mà lúc ta đi đường tỷ vẫn rất khỏe.” Trình Thiếu Cung vui vẻ nhấm nháp quả đào mà Hà Chiêu Quân dự trữ trong hầm – mùa này ăn được đào tươi không dễ đâu.

Lâu Nghiêu thở dài: “Đệ ăn ít thôi, cẩn thận sình bụng đấy.”

Ban Gia ủ ê: “Đệ thì biết cái gì! Hiện tại bên ngoài nhiễu nhương bát nháo, Ương Ương lý nào không hay tin, bụng nàng đã to lắm rồi, nếu bị chấn động thì sao?!”

“Ta cũng thế.” Lâu Nghiêu nói, “Hỡi ơi, cứ tưởng lần này lập được ít công lao thì Chiêu Quân sẽ bớt lo lắng. Giờ chuyện được bóc trần, vì Lâu Ly nên Vương Diên Cơ mới biết được hành tung của mọi người, bảo người khác không nghi ngờ cũng khó.”

“Hai người ăn no lại nghĩ lung tung.” Trình Thiếu Cung vui vẻ lại nhón một quả đào, “Nếu hai người không tháo gỡ được thì để ta bói cho một quẻ nhé.”

“… Không cần, trong sách nói ‘không kính quỷ thần chỉ kính chúng sinh’.”

“Ta, ta cũng không cần. Ương Ương nói quẻ bói của đệ… Lúc linh lúc không linh, chi bằng đừng xem…’

Trình Thiếu Cung nổi giận: “Hai người không muốn thì thôi!”

Lâu Nghiêu vội đổi đề tài: “Kể ra đệ cũng đã lớn, dù không định thành thân thì cũng nên lập nghiệp đi chứ.”

Trình Thiếu Cung đặt quả đào xuống, thở dài nói: “Đợi Niệu Niệu thành thân xong, ta định đi xa chu du ngắm sông nước núi đồi, hiểu biết thêm về phong tục tập quán. Tới khi ấy ta sẽ biết mình muốn làm gì. Còn bây giờ, thực sự không biết đường đâu mà lần.”

“Hay là, đệ tự bói cho mình một quẻ đi?” Ban Gia e dè.

Trình Thiếu Cung: …

Tại đại doanh cánh đông.

“Rốt cuộc huynh định nằm tới lúc nào? Thiếu Thương đã hỏi huynh mấy lần rồi đấy.” Hoắc Bất Nghi ngồi trước giường bệnh, không vui nhìn bệnh nhân trên giường.

Viên Thận nhức mởi toàn thân, cố trợn mắt nhìn lại: “Ta uống thuốc nhà huynh hay ăn lương thực nhà huynh? Huynh nói lắm thế làm gì!”

Hoắc Bất Nghi nói: “Dù không ăn không uống của nhà ta, nhưng huynh mệt thì vợ ta sẽ bận lòng.”

Viên Thận che trán sốt nhẹ: “Thiếu Thương bảo huynh đến thăm ta phải không, huynh cứ nói với nàng ấy ta vẫn ổn. Còn Thái tử điện hạ, cần phải nhanh chóng về đô thành.”

“Cần huynh nhắc hả.” Hoắc Bất Nghi nói, “Được rồi, ta về đây.”

“Gượm đã.” Viên Thận chợt gọi Hoắc Bất Nghi sắp rời khỏi lều, “Có chuyện này ta muốn nói với huynh.” Chàng ta chống tay, vất vả ngồi dậy.

Hoắc Bất Nghi buông rèm, dừng chân đợi.

“Năm năm trước, khi huynh bị lưu đày, Thiếu Thương đổ bệnh rất nặng, huynh có biết không.” Viên Thận nhìn chàng chòng chọc.

Hoắc Bất Nghi cụp mắt, gần như thều thào: “Ta biết.”

“Lúc ấy ta thường xuyên tới thăm nàng, nhưng nàng hôn mê suốt ngày. Nàng rất mạnh mẽ, bao giờ cũng cắn chặt răng, khó chịu tới đâu cũng không hé miệng.” Viên Thận buồn rầu, “Nhưng có lần nàng đã nói mớ…”

Chàng ta nhìn người thanh niên cao lớn ở cửa, “Nàng nằm mơ nói, ‘chàng dẫn em đi cùng đi, đừng bỏ lại em một mình, có chết hai ta cũng chết cùng nhau, đừng bỏ lại em’.”

Bàn tay nắm rèm cửa của Hoắc Bất Nghi run lên.

Viên Thận nói tiếp: “Thiếu Cung cũng nghe thấy lời đó, nên cậu ấy luôn không tán thành hôn sự của ta và Thiếu Thương. Cũng vì nghe được lời ấy nên ta mới biết tình cảm thật lòng của Thiếu Thương. Huynh nói đúng, Thiếu Thương nhìn thông minh nhưng thực ra rất ngốc, đến tình cảm của mình thế nào cũng không biết rõ.”

Hoắc Bất Nghi kìm nén: “Tại sao huynh không nói sớm? Còn cố tình muốn kết hôn với nàng!”

Viên Thận nằm lại xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu: “… Việc gì ta phải nói, chẳng mấy khi có cơ hội giành được cô gái trong lòng, cớ gì ta phải tốt bụng tác thành cho người khác! Đợi thêm vài chục năm nữa, ta và nàng sẽ con đàn cháu đống, trong lòng nàng cũng chỉ có người nhà, còn huynh chỉ là một chuyện cũ thuở trẻ của nàng!”

Hoắc Bất Nghi giận đến nỗi lồng ngực phập phồng.

Trong chăn vọng ra âm thanh nhẹ nhàng của Viên Thận: “… Thực ra nói hay không thì kết quả vẫn vậy, nàng vẫn không bỏ được huynh.”

“Ta vẫn cho rằng Thiếu Thương giống ta, nhưng thật ra ta đã nhầm. Vì chuyện của song thân nên ta rất ghét chuyện ‘tình sâu tựa biển dẫu chết không đổi’. Từ nhỏ ta đã nhận định, tình yêu quá sâu đậm là con dao sắc bén, là kịch độc, sẽ liên lụy tới tương lai xán lạn, sẽ bào mòn hùng tâm tráng chí. Làm vợ chồng chỉ cần tương kính như tân là đủ.”

“Nhưng Thiếu Thương không như vậy. Nàng thường nói mình là người lạnh lùng ích kỷ, nhưng đôi lúc vô tình nàng lại cảm thán ‘được như Vạn thái công và Vạn lão phu nhân thì hay biết mấy, dù chỉ có duyên phận hơn mười năm ngắn ngủi nhưng cũng không uổng kiếp người, cuộc đời được một lần như thế là đủ’. Hai người mới giống nhau.”



Khu vực phía bắc doanh trại là chỗ nghỉ của Thái tử.

“Xin điện hạ nghĩ lại!” Một vị thuộc quan Đông cung lớn tiếng khuyên ngăn, “Hiện tại vẫn chưa bình định được các hào tộc phản kháng độ điền, chưa dập được phản loạn ở quận Thục, điện hạ không thể ở bên ngoài quá lâu, gấp rút quay về đô thành mới quan trọng!”

“Đúng thế!” Một liêu thần râu quai nón phụ họa, “Điện hạ tuyệt đối không ở bên ngoài được nữa!”

Thái tử sầm mặt, phẫn nộ nói: “Cô vẫn còn mấy vùng chưa đi, chỉ vài ba tàn dư của Công Tôn thị mà muốn cô phải cụp đuôi chạy hả, đừng hòng!”

“Đâu phải cụp đuôi bỏ chạy!” Thuộc quan Đông cung lo lắng, “Điện hạ tôn quý nghìn vàng, chỉ một hành động sẽ liên lụy toàn thân!”

“Điện hạ chớ tức giận!” Râu của liêu thần sắp rụng trụi rồi.

“Cô không đi, cô quyết không đi! Ngươi đợi nghỉ hưu đi rồi nói!” Thái tử la ầm lên với hai tâm phúc, nhưng trong chớp mắt, hắn nhìn thấy Thiếu Thương ôm hộp cơm nấp trong góc, lạnh lùng nói, “Sao hả? Ngươi cũng đến khuyên cô về đô thành?!”

Không đợi Thiếu Thương mở miệng, vị thuộc quan Đông cung đã vội ní: “Trình cung lệnh… À không, Trình nương tử, cô mau khuyên điện hạ đi!”

Vị liêu thần râu quai nón cũng bảo: “Chi bằng mời Hoắc Hầu đến khuyên điện hạ!”

“Hai vị đại nhân cứ từ từ.” Thiếu Thương cười thật cươi, lấy ra một bát canh trong hộp cơm, “Mấy ngày nay điện hạ đã mệt mỏi, dùng một bát canh bồi bổ nào. Có bột mới gột nên hồ, điện hạ bảo trọng thân thể mới có thể vi hành chỗ này chỗ kia.”

Thái tử không nhận bát thuốc, trợn mắt nói: “Ngoài kia nói ta tàn nhẫn hẹp hòi, chèn ép đay nghiến hào tộc quan lại, có rất nhiều kẻ ghét ta… Ngươi đã nghe chưa?”

“Nào có chuyện đó.” Thiếu Thương cười tươi, khéo léo nói, “Nếu điện hạ bằng lòng thưởng cho bọn họ nhiều đất đai nô bộc, ắt hẳn bọn họ sẽ ca tụng công đức của điện hạ. Nếu như vậy vẫn chưa đủ thì san sẻ nửa giang sơn cho bọn họ, bọn họ tất sẽ coi điện hạ như tổ tiên! Chuyện ngày hôm nay, nói trắng ra là triều đình và hào tộc giành giật nhân khẩu và đất đai thiên hạ mà thôi, nói xấu đôi câu có là gì, bọn họ không tung tin điện hạ là quỷ diện ác sát ba mũi tám mắt là đã nể lắm rồi!”

Thuộc quan Đông cung và liêu thần bật cười.

Thái tử thoáng vơi giận, nhận lấy bát thuốc uống cạn. Hắn nhìn Thiếu Thương, nói: “Phụ hoàng muốn Tử Thịnh nhậm chức Châu mục, đến địa phương rèn giũa mấy năm, nhưng sao cô nghe bảo Tử Thịnh không muốn, còn không phải vì ngươi hả! Cô suốt ngày nghe ngươi bảo gì mà muốn tìm nơi thanh tịnh buôn bán dầu hỏa phòng ấm gì gì đấy, không lẽ Tử Thịnh định thoái ẩn vì ngươi?! Cô nói cho ngươi biết, thân là phận nữ, giúp chồng dạy con là bổn phận, không được níu chân đàn ông!”

Thiếu Thương vội kêu oan: “Là ai nói thế, thiếp oan chết mất! Xin điện hạ minh giám, rõ là bịa đặt vô căn cứ!” Nói nhảm gì vậy, Hoắc Bất Nghi chưa tới ba mươi mà phải làm đại quan biên cương cấp Châu mục, làm sao có thể không đùn đẩy mà đồng ý ngay được.

Nàng thấy Thái tử mở to mắt như chuông đồng, nhỏ nhẹ nói: “Điện hạ cứ nghĩ đi, từ trước tới nay thiếp sống trong vinh hoa phú quý quen rồi, sao chịu nổi cực khổ ở nơi núi hoang dã lĩnh! Điện hạ cứ yên tâm, chỉ cần điện hạ muốn là Hoắc đại nhân tuyệt đối thề chết tuân theo! Chàng thề non hẹn biển với thiếp vậy thôi, chứ thực ra trong lòng chàng, điện hạ quan trọng hơn thiếp rất nhiều!”

Thực ra đúng là Hoắc Bất Nghi có ý định tiêu dao non nước, nhưng nàng biết cuộc sống ấy hẵng còn xa lắm.

Thái tử nhớ đến biến động năm năm trước, vì để giúp mình lên vị trí trữ quân mà Hoắc Bất Nghi đã bỏ qua cả cô gái mình yêu nhất, thế là đắc chí len lỏi, tức giận tiêu tan phân nửa. Nhưng đúng lúc này hắn bỗng cảm thấy choáng váng, ôm trán nói: “Sao, sao cô thấy mệt thế này?”

Thiếu Thương ra chiều quan tâm: “Điện hạ đã bôn ba nhiều ngày vất vả, nên mệt mỏi mới kéo tới đấy. Vị hoàng môn đại nhân này, nhanh lên, mau dìu Thái tử ra sau tẩm trướng nghỉ đi… Nhanh nhanh…”

Thái tử được hai hoạn quan dìu đi, ba người ở sau đưa mắt nhìn.

Thuộc quan Đông cung nói: “Trình cung lệnh, bát thuốc ấy…”

Thiếu Thương vẫn nửo nụ cười tươi tắn: “Đó là canh an thần. Có một thời gian Tuyên nương nương khó ngủ, uống canh này có tác dụng lắm. Ngoại trừ ngủ một giấc ngon lành thì không hại gì cả.”

Liêu thần râu quai nón: “Trong thư hàm có nói, sứ giả của bệ hạ và Đại Việt Hầu đã đến, chẳng mấy hôm nữa sẽ tới huyện Diêu, khi ấy chúng ta giao lại Thái tử điện hạ vào tay hai vị đó, coi như làm hết chức trách.”

Thiếu Thương ngoái đầu nói: “Thiếp nói trước rồi đấy, nếu Thái tử mà trách thiếp thì hai vị phải nói giúp cho thiếp, bằng không đừng nói rượu ngon do tự tay thiếp cất, mà thiếp sẽ tố cáo chính hai vị đại nhân đưa ra chủ ý này!”

Hai vị đại nhân cười khổ, trong đầu nghĩ, có Hoắc Bất Nghi, Thái tử cũng sẽ giơ cao đặt nhẹ với Trình tiểu nương tử thôi, có thể trách phạt thế nào được? Vậy là bọn họ luôn miệng hứa hẹn.

Sắp xếp xong cho Thái tử ngốc, Thiếu Thương vui vẻ nhảy ra khỏi lều, ai dè lại gặp ngay Hoắc Bất Nghi đang đứng bên ngoài, nàng ngạc nhiên, sau đó chột dạ nói: “… Chàng, chàng nghe hết rồi à?”

Hoắc Bất Nghi lườm nàng, bày tỏ đã nghe cả.

“Chàng tới đúng lúc lắm, em có chuyện muốn nói với chàng.” Thiếu Thương nghĩ đến một chuyện, cười híp mắt kéo chàng đi ra xa.

Đêm hôm nay trăng rất đẹp, màn đêm tựa gấm, gió nhẹ hây hây.

Cả hai rời khỏi đám đông và doanh trại, ngồi xuống nơi bằng phẳng to lớn trên núi đá. Thiếu Thương lấy từ trong tay áo ra một thứ, đặt giữa lòng bàn tay trắng trẻo, cười hỏi: “Chàng xem đây là gì?”

Hoắc Bất Nghi nhìn qua, trông thấy búi dây quen thuộc thì bỗng xấu hổ.

Thiếu Thương thở dài: “Chàng quấn nó ở cổ tay mấy năm liền, em sờ biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không tài nào đoán được nó là gì. Ngày trước hay có người nói em vô học, em không phục, nhưng giờ ngẫm lại, quả nhiên là đã nói đúng.”

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Bất Nghi xuất hiện vệt đỏ, hỏi ngược lại: “Giờ em đoán được rồi à.”

Thiếu Thương nói: “Không phải tự em đoán ra, trong địa cung đêm hôm đó, nếu không vì chàng đoán phu nhân của Lý Khoát vẫn chưa chết thì em thực sự không biết sẽ ngốc tới bao giờ.”

Hoắc Bất Nghi im lặng cúi đầu.

“Đây là dây đàn.” Thiếu Thương Thiếu Thương chầm chậm kéo sợi dây trong lòng bàn tay, “Hơn nữa là dây ‘Thiếu Thương’, có đúng không?”

Hoắc Bất Nghi nhìn vào đôi mắt sâu lắng của nàng, sóng mắt dịu dàng: “… Đúng thế.”

“Lúc ấy ta luôn lo mình có tình sâu nhưng duyên mỏng với em, sợ tương lai sẽ chia tay.” Chàng nhận lấy sợi dây đàn, thành thạo quấn quanh ống tay áo. Chỉ dùng một tay quấn thôi nhưng vẫn có thể quấn đều, xem chừng đã quấn vô số lần.

“Mà sau đó, quả nhiên chúng ta mỗi người một nơi.” Chàng nhìn dây đàn trên ống tay áo, không dằn được buồn bã, “Mỗi khi nhìn nó, ta lại cảm thấy con tim vẫn đang cháy.”

Thiếu Thương lặng thinh nhìn chàng, một lúc lâu sau mới nói: “A Tranh, chuyện tối nay em muốn nói với chàng là một chuyện khác, là một câu đáng nhẽ ra em nên nói với chàng từ lâu.”

Hoắc Bất Nghi ngoái đầu, nghiêm túc lắng nghe.

Cái se lạnh của cuối thu khiến lục phủ ngũ tạng khoan khoái. Vùng đồng bằng hoang vu bao la và tĩnh mịch, như một ngôi đền đìu hiu được xây bằng những phiến đá thô ráp, nghìn năm như một chỉ dùng để thờ phụng những vị thần xa xưa thầm lặng. Sao giăng khắp trời, không trung màu lam thẫm như được điểm tô bởi những viên đá quý, toát lên một nét đẹp ly kỳ.

“A Tranh, dù chàng đeo trên mình thâm cừu đại hận nhưng vẫn thanh bạch nhân ái, có tấm lòng ngay thẳng, cha mẹ anh chị đã mất của chàng ở trên trời có linh thiêng, ắt sẽ vô cùng hãnh diện về chàng.”

“A Tranh, bao năm qua em đã làm sai rất nhiều chuyện, làm tổn thương chàng rất nhiều lần, nhưng chàng chưa bao giờ nguội lòng với chân tình thế gian. Chàng hết lòng hết nghĩa, có tấm lòng son sắt, là người đàn ông tốt tốt nhất trong cuộc đời này.”

“A Tranh, gặp được chàng là may mắn ba đời của em.”

Hoắc Bất Nghi cảm nhận được niềm vui gần như đau buốt.

Và rồi, chàng đặt môi lên đôi mắt dấu yêu long lanh làn nước.

– KẾT THÚC CHÍNH TRUYỆN –

Bình luận

Truyện đang đọc