TINH HÀ RỰC RỠ, MAY MẮN THAY

Hai hôm sau, Thiếu Thương vẫn vào Trường Thu cung như thường lệ. Mỗi lúc Hoàng hậu hỏi về chiến sự tiền tuyến, Hoàng lão bá lại tỏ vẻ bình thản, vẫn kiểm soát được tình hình. Nào ngờ đến ngày thứ bảy đại quân di chuyển, tiền tuyến gửi về một phong hàm tấu trình khiến Hoàng đế tức gần chết, nghe nói ông ở Thượng Thư đài mắng xối xả hơn nửa canh giờ, thậm chí không hề đến Trường Thu cung hay chỗ của Việt Phi.


Thiếu Thương nơm nớp phụng mệnh đi đưa cháo điểm tâm, níu Viên Thận tình cờ gặp ở cung hẻm lại, hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì.


Viên Thận cau mày: “Huyện lệnh huyện Đồng Ngưu đã đầu hàng địch.”


Thiếu Thương không rành lắm về phương diện địa lý, chỉ hỏi: “Đó là trọng địa dụng binh hả?”


“Dù nằm gần Thọ Xuân nhưng không phải trọng địa quân sự.” Viên Thận nói, “Nhưng Nhan Trung huyện lệnh xuất thân nhà nghèo, được chính bệ hạ cất nhắc.”


Thiếu Thương vỡ lẽ, Hoàng lão bá bị mất mặt.


“Họ Nhan này bị bệnh hả! Giờ đang chinh phạt Thọ Xuân, đến kẻ mù cũng biết triều đình thắng chắc, chỉ không biết là đại quân có về kịp trước Nguyên đán hay không.” Thiếu Thương nói, “Thời điểm này mà đầu hàng địch thì chắc chắn đầu óc có vấn đề.”


Viên Thận khép tay áo, nhìn trời bảo: “Có lẽ vì Nhan huyện lệnh cảm thấy trách móc chăng. Nghe nói mấy năm trước bệ hạ từng đề bạt ông ta làm Thái thú, nhưng ông ta chấn chỉnh kỷ cương quá nóng vội, đằng trước bệ hạ vẫn đang dụng binh, vậy mà phía sau thế tộc sắp bị dồn ép suýt làm phản. Thứ nhất là để trấn an, thứ hai vì để bảo toàn, bệ hạ đành cách chức ông ta đến huyện Đồng Ngưu.”


Thiếu Thương dẩu môi, khịt mũi khinh thường: “Giờ đại quân đang rầm rộ kéo đến Thọ Xuân, họ Nhan dùng cách này xả giận cũng khác gì tìm đến cái chết.”
“Không hẳn. Nhan Trung vẫn là người có tài, nếu không hồi đầu bệ hạ đã chẳng cất nhắc ông ta.” Viên Thận cười nói, “Huyện Đồng Ngưu có mỏ đồng dồi dào, xây thêm khu luyện đồng rất lớn. Để chuẩn bị cho cuộc chiến Thọ Xuân nên suốt năm rồi triều đình không thu đồng từ huyện Đồng Ngưu, định bụng sẽ phân phối tại chỗ. Ta tính sơ sơ, nói ít trong huyện cũng tích lũy hai ngàn cân đồng tinh luyện.”


Thiếu Thương không phản ứng kịp: “Ý anh là Nhan huyện lệnh tham ô mớ đồng đó? Vì sao ông ta lại lấy đồng chứ không phải hoàng kim…”


“Đồ ngốc! Lấy hoàng kim mới khiến người khác chú ý! Số đồng tinh luyện đó đã được điều chế thành thành phẩm, chỉ cần đổ nước đồng đi là lập tức có vô số tiền tệ!” Viên Thận tức giận, “Trong tấu sớ nói, mấy ngày trước Nhan Trung đã vận chuyển hai ngàn cân đồng tinh luyện và đưa vợ con bỏ trốn, trước khi đi còn giả vờ đầu hàng, dâng huyện Đồng Ngưu dễ thủ khó công cho Bành Chân, bản thân ông ta không biết trốn đi đâu. Hừ, Bàn nghịch tặc cũng bị ông ta tính toán.”


“Vậy ông ta đã đi đâu? Trong thiên hạ này nơi nào không phải đất của Thiên tử…” Thiếu Thương chưa nói hết câu đã bị Viên Thận ngắt lời.


“Hiện tại đất Thục vẫn phải của Thiên tử, nghe nói Nhan Trung muốn đến Thục. Đến bệ hạ muốn chinh Thục cũng phải đợi ít nhất mấy năm chuẩn bị, tới lúc ấy, không biết Nhan Trung đã lủi đi đằng nào!”


Viên Thận nghiêm mặt: “Ông ta xuất thân nhà nghèo nên không sợ dính dáng đến ai. Ông ta đầu quân cho tiếm vương đất Thục còn đỡ, khi đại quân của bệ hạ công phá đất Thục cũng là lúc ông ta đầu lìa khỏi cổ. Nhưng nếu ông ta thay tên đổi họ, lẩn về quê làm một phú ông… Biển người mênh mông, rất khó tìm.”


Thiếu Thương ngạc nhiên, chợt cảm thấy kỳ lạ: “Hay cho chiêu thỏ khôn đào ba hang, quanh co thật đấy! Không ngờ dạo này làm phản tặc cũng biết chú ý đến vậy.” Xúc động xong, nàng lại nói với Viên Thận, “Nếu huyện Đồng Ngưu không quan trọng thì các anh khuyên bệ hạ nhiều vào, chớ nổi nóng làm hại thân thể.”


Viên Thận im lặng, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Bệ hạ không tức giận vì chuyện này.”


Thiếu Thương ngạc nhiên, sau đó hiểu ra. Hoàng lão bá không tức giận vì một tòa thành, cũng không tức giận vì bị mất mặt, mà nếu mai sau ông đề bạt sĩ tử hàn vi nào nữa thì sẽ rất dễ bị trọng thần thế tộc phản đối! Nàng thở dài, cảm thấy Hoàng lão bá thật chẳng dễ dàng gì, đoạn nói, “Vì sao anh không nói, Nhan Trung là Nhan Trung, vẫn còn nhiều sĩ tử nhà nghèo một lòng với quốc gia mà, sao có thể vơ đũa cả nắm như vậy?”


Viên Thận nhìn sắc mặt cô gái, khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm: “Cô tinh ý đấy. Nhưng ta khuyên bệ hạ thế nào, ta xuất thân từ đâu?”


Thiếu Thương chớp mắt: “Không phải trong sách thánh hiền nói nên trọng người hiền đức vì quốc gia, không so đo ân oán nông sâu à?”


“Sách nào sách nào, ta đâu đọc nhiều sách bằng Thiếu Thương quân.” Viên Thận dỗi, “Nhưng dám hỏi, ‘trọng người hiền đức vì quốc gia, không so đo ân oán nông sâu’ xuất phát từ sách thánh hiền nào? Kẻ hèn này ít học, xin Thiếu Thương quân rộng lượng chỉ dạy.”


Thiếu Thương mất hứng, nàng rất ghét bị người ta đánh đố văn học, “Con người anh đáng ghét ở điểm ấy đấy, biết ta không thích học hành còn cứ truy ngược bằng được.” Lăng Bất Nghi chưa bao giờ khoe khoang về mặt này đâu!
Dường như Viên Thận cũng nghĩ đến điều này, im lặng không nói nữa.


Thiếu Thương thấy chủ đề được tạm gác sang bên, vẻ mặt vơi giận, cười nói: “Thiện Kiến công tử, lần trước nghe nói anh đã xem mặt năm nữ công tử môn đăng hộ đối tướng mạo xuất sắc, giờ sao rồi?”


Viên Thận sầm mặt: “Đa tạ Thiếu Thương quan tâm, đã chọn được ba rồi!”


Chàng ta giũ tay áo, xoay người rời đi như mây bay gió thổi, đi được nửa đường chàng lại ngoái đầu, thấp giọng nói: “Thật ra biết cô đã đọc đến Lã thị Xuân Thu, ta rất có lời tán dương. Nhưng chỉ e ta không thể là Kỳ Hoàng Dương*.”


(*Trong “Lã Thị Xuân Thu – Khứ Tư” ghi lại một câu chuyện: tiến cử người ngoài không ngại kẻ thù, tiến cử người nhà cũng không tránh né. Ở đây đang nói đến Kỳ Hoàng Dương – là quan đại phu nước Tấn thời Xuân Thu – tiến cử người chỉ trọng tài, không trọng xuất thân.)


Chẳng đợi cô gái hiểu ra, bóng dáng chàng ta đã biến mất ở ngã rẽ.


Thiếu Thương không để ý, dù gì nàng cũng quen Viên Thận đã lâu, có bao giờ hai người chia tay trong vui vẻ đâu. Giờ nàng chỉ quan tâm đến Thái tử điện hạ, dẫu sao bây giờ nàng cũng đã đặt nửa bước lên chiếc thuyền của Thái tử rồi.


Sau khi Khúc Linh Quân rời đi, Thái tử ủ rũ một thời gian dài, đương nhiên vẫn nói với bên ngoài là đang ‘dưỡng thương’. Lời khuyên của Lăng Bất Nghi cực kỳ đơn giản thô bạo, trực tiếp xin Hoàng đế chia nhiều việc cho Thái tử. Một khi bận rộn sẽ không còn thời gian đau buồn nữa. Trong mắt Lăng Bất Nghi, đại đa số thứ bệnh xuân hoa thu nguyệt đều do rảnh rỗi mà ra.


Trùng hợp một điều Thôi Hựu cũng cho là vậy. Vì để kiểm soát các con cháu thế gia vui vẻ nhảy nhót trong quân, ông phải liên tục chia việc cho bọn họ. Nên Thôi Hựu không tiếc vượt núi băng đèo dò la khắp nơi, khó khăn lắm mới tìm được mấy sơn trại quy mô nhỏ cho các thiếu niên luyện tay.


Mới đầu các vị công tử hùng tâm vạn trượng còn không biết chướng ngại vật ngăn ngựa và hào sập ngựa là gì, thậm chí vài trận đầu còn có mấy người bị bắt sống, buộc Thôi Hựu phải chi tiền chuộc về. Lại có người theo mật thám đi dò đường thì gặp thôn nữ xinh đẹp cầu cứu, máu dồn lên não suýt nữa bị bắt gọn. Nhưng thú vị nhất phải kể đến những vị công tử đĩnh đạc đến tửu quán trong phạm vi thế lực của sơn trại thăm dò tin tức, đi đứng phong lưu tiêu sái, nhưng vừa bị chụp thuốc mê phát là bị cởi trần như nhộng, trói thành hình dạng được yêu thích treo lủng lẳng trong rừng.


Nhưng Thôi Hựu là người phúc hậu, lúc giải cứu những người đó đã cố ý sai mọi người tản đi, chỉ phái tâm phúc kín miệng đi cứu. Thế là người bị hại rất cảm kích Thôi Hựu sư phụ. Sau mấy lần, các con cháu thế gia đã thận trọng dần, nói chung rất ngoan ngoãn, một phần ba trong đó bị thương ở mức có thể đóng gói đưa về đô thành. Thôi Hựu rất hài lòng trước biểu hiện của đám cường đạo lần này, thế là vung tay chiêu hàng tất cả.


Vậy là dù tin chiến thắng công phá Thọ Xuân còn chưa truyền đến, tấu chương quan địa phương xin công cho Thôi Hựu đã chất đầy bàn, Hoàng đế dở khóc dở cười.


Khi Thiếu Thương đang lo không biết Thôi đại thúc kéo dài hành quân như vậy có lỡ việc quân tình hay không, Thái tử đã hí hửng đến Trường Thu cung báo tin tốt.


“Thôi Hầu đúng là lắm mưu kế, hóa ra ông ấy cố tình tung tin con cháu thế gia trong quân đội không chịu tập luyện, sau đó gióng trống khua chiêng trừ phiến loạn, khiến phe phái Bành nghịch tặc cho rằng đại quân không những đang ở xa mà tình hình còn rất tệ. Nào ngờ Thôi Hựu đã âm thầm để Tử Thịnh dẫn kỵ binh ngày đêm hành quân theo đường mòn! Mấy hôm trước, Thôi Hầu đã công hạ được thủ thành, còn chém được một đại tướng tiên phong của Bành nghịch tặc!”


“Không phải minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương* đây sao.” Hoàng hậu cười nói, “Ai ai cũng cho rằng đội hình hai bên chênh lệch nhiều, đại quân của Thôi Hầu sẽ ồ ạt xông lên, nào ngờ Thôi Hầu lại muốn đánh úp.”


(*Kế công khai tu sửa sạn đạo, nhưng ngầm vượt qua Trần Thương, tương đương nghĩa giương Đông kích Tây.)


Thiếu Thương lo lắng: “Các đại nhân ấy phó thác con cháu trong nhà cho Thôi Hầu, nếu Tử Thịnh cướp hết công thì không phải sẽ bị ghét à.”


Thái tử cười nói: “Muội yên tâm, Thôi Hầu thông minh lắm. Giao việc truy kích tàn binh thu dọn tàn cuộc cho các nhi lang ấy là đủ.”


“Hợp lý.” Thiếu Thương gật đầu, “Hy vọng người khác cũng lập được nhiều công lao, không để Tử Thịnh nổi bật quá.”


Thái tử nhủ, lần này phụ hoàng lại muốn Lăng Bất Nghi phải cực kỳ nổi bật đấy, sao có thể như muội hy vọng được, nhưng bản tính y mềm mỏng nhẹ nhàng, thế là xuôi theo lời nàng: “Muội yên tâm, những người đó không phải dạng công tử chỉ biết ăn chơi. Mặc dầu hiện tại chiến sự chưa kết thúc, song đã có vài thiếu niên anh hùng bộc lộ tài năng, ắt sẽ là cục diện tất cả cùng vui.”


Y lại quay sang nói với Hoàng hậu, “Mẫu hậu, những ngày qua Lâu Thái bộc khoái chí cực, mẫu hậu đoán xem vì sao, hóa ra người cháu của ông ta là Lâu Bôn Lâu Tử Duy đã lập được công lớn.”


“Lâu Bôn? Cậu ta cũng theo đại quân chinh phạt Thọ Xuân ư, sao ta không nghe nói.” Hoàng hậu nói.


“Nào có chuyện hắn theo quân, hắn là khách tiêu dao ngao du bốn phương, một thân tự tại!” Thái tử cười đáp, “Mẫu hậu còn nhớ huyện Đồng Ngưu không? Vì trong huyện có xưởng luyện đồng nên huyện lệnh các đời đã kiến thiết thành trì cao dày kiên cố, nếu thật sự muốn tấn công mạnh mẽ, chắc chắn thương tích sẽ không ít. Không ngờ Lâu Tử Duy khéo ăn nói, am tường đạo tung hoành, đã thuyết phục được tướng quân thủ thành phe Bành nghịch tặc bỏ tối theo sáng. Như thế, vừa không mất một binh tốt nào mà vẫn lấy lại được huyện Đồng Ngưu!”


Thiếu Thương nghĩ ngợi, Lâu Bôn? Không phải là anh ruột của Lâu Nghiêu ư, với công lao này, có lẽ giờ Lâu Nghiêu có thể tìm một nơi khá ổn và cũng gần đô thành làm quan phụ mẫu, ắt Hà Chiêu Quân cũng sẽ không phản đối.


Theo tin báo về liên tục từ tiền tuyến, tuy cuộc chiến Thọ Xuân chưa kết thúc song đã có xu hướng đại thắng.


Thiếu Thương thở phào, vì thời gian qua Hoàng hậu thương nàng và Lăng Bất Nghi chia cách nên cũng không yêu cầu việc học quá khắt khe, cho nên Thiếu Thương bắt đầu cuộc sống buông lơi vô ưu vô lo, có lẽ ông trời thấy nàng nhàn rỗi quá nên đã tạo ra chuyện bất ngờ.


Ngày hôm ấy, Hoàng đế theo lệ đến chỗ Hoàng hậu dùng bữa tối, rượu dừng cơm no, ông vô tình hỏi: “Thiếu Thương, nghe nói phụ thân ngươi và Vạn Tùng Bách là huynh đệ kết nghĩa?”


Thiếu Thương vừa múc chén canh xương hầm gừng tía nóng hổi, vừa cung kính đáp: “Hồi bẩm bệ hạ, đúng là như vậy ạ. Chẳng những gia phụ và Vạn bá phụ tình như thủ túc mà hai nhà cũng là thông gia tốt.”


Hoàng đế nhìn chén canh, lòng chợt chua chát. Bấy giờ đã vào Đông, dĩ nhiên gừng tía tươi đã không còn, chỉ còn lại loại gừng già, số gừng tía tươi non đây được cô gái trồng bằng cách sử dụng lửa than trong phòng kín.


Hoàng hậu khí hư người yếu, tỳ vị không vượng, chỉ có dùng gừng tía vào mùa đông là thích hợp nhất. Nhưng vì khó trồng được nhiều nên từ trước đến nay nên chỉ có một mình Hoàng hậu được dùng, người ngoài chỉ biết nhìn.


Nhưng ngoài mặt ông vẫn giữ bình tĩnh: “Hôm nay Ngự sử Hoàng Văn dâng tấu, vạch tội Vạn Tùng Bách làm trái kỷ cương.”


Tay Thiếu Thương run lên, ngạc nhiên nói: “Vậy vậy vậy… Vậy phải làm sao bây giờ ạ…?”
Hoàng đế vui vẻ: “Ngươi không kêu oan à?” Hễ quý tộc hoàng thân quôc thích gặp chuyện là lại kêu oan trước, luôn miệng chối bỏ, lấy rất nhiều lý do chối cãi.


Thiếu Thương vội dâng chén canh cho Hoàng hậu rồi dịch tới gần Hoàng đế, căng thẳng nói: “Gia mẫu thường bảo Vạn bá phụ toàn tật xấu, thích uống rượu, tính dễ nóng, rồi sẽ có ngày bị người ta tố cáo! Không ngờ… lại nhanh như thế…”


Vì phản ứng cởi mở của cô gái khác hẳn người bình thường, Hoàng đế bỗng không biết nên nói gì.


Thiếu Thương rất muốn xin xỏ, nhưng cả hai kiếp nàng thường sống ngông nghênh, không quen với chuyện cầu xin.


“Bệ hạ…” Nàng lo lắng van nài, “Vạn bá phụ của thiếp đáng thương quá.”


Hoàng đế liếc nàng, nghĩ bụng làm gì có kiểu xin xỏ như vậy, “Đáng thương cái gì, người làm trái kỷ cương, tất tội không tha!”


“Không không không, không phải thiếp nói Vạn bá phụ làm trái kỷ cương không đáng bị phạt, mà là…” Thiếu Thương nơm nớp nói, “Ôi, thiếp nghe nói mấy năm trước có một Thái thú họ Âu Dương lừa đảo tham ô, hình như tham hơn hàng mấy trăm vạn lượng. Rành rành tội chứng xác thật, nhưng chỉ vì ông ta xuất thân danh môn, lại từng soạn sách lập thuyết, học trò khắp thiên hạ nên có đến mười mấy vị đại nhân xin tha cho ông ta, thậm chí còn có người muốn chết thay nữa cơ. Nhưng Vạn bá phụ thì… Không những trong nhà ít nam đinh mà thông gia bạn cũ cũng lác đác, giờ chỉ mới bị vạch tội mà bệ hạ đã lập tức xử theo pháp luật, không có lấy một đồng liêu xin tha cho ông ấy…”


Hoàng hậu cúi đầu che đi nụ cười, cảm thấy cách thức cầu xin của nàng thật thông minh.


“Hàm hồ!” Hoàng đế mắng, “Hôm nay vẫn có người nói đỡ cho Vạn Tùng Bách.”


Dù chỉ có hai người mở lời, cũng chỉ nói vài câu vô thưởng vô phạt ‘phải điều tra thật rõ’. Nhưng đúng là đã bị cô bé đoán trúng rồi, lúc ông muốn xử lý trọng thần thế tộc, thế là chạm phải sợi dây lợi ích, người cầu xin thuyết phục nhiều vô kể, thậm chí Nhữ Dương lão vương gia đang trốn ở đạo quán cũng được mời tới. Cho nên cũng nên tha thứ một hai cho Vạn Tùng Bách…


Lúc này Địch ảo cầm cặp lồng đi vào, Thiếu Thương vội vàng lấy ra một chiếc chén nho nhỏ trong cặp lồng, cung kính dâng lên Hoàng đế: “Mời bệ hạ dùng ạ. Số đậu thận này được hái trong mùa rồi đem phơi khô, lại ngâm rất lâu mới hầm được chén ngon thế này đây ạ.”


Hoàng đế cầm muỗng múc, ra là canh gừng tía đậu thận, trong lòng khoan khoái. Ông nghĩ Trình Thiếu Thương này cũng không phải kẻ vô tâm, biết mình bình thường thích dùng rượu thịt nên mới dâng lên món canh thanh đạm mà không ngấy này. Đậu thận vừa vào miệng đã tan, gừng tía vừa giòn vừa ngon, Hoàng đế rất hưởng thụ, thế là nhìn Thiếu Thương cũng thuận mắt hơn.


Hoàng hậu không kìm được bật cười.
Hoàng đế thong thả uống canh, khoan thai nói: “Trong tấu chương Hoàng Văn viết, Vạn Tùng Bách chiếm ruộng đất của dân, ép các thiếu nữ làm cơ thiếp… Ngươi định thế nào…” Hai mắt của cô gái đã mở to như chuông đồng.


“Bệ hạ, không thể có chuyện này!” Thiếu Thương nói, “Tám phần là Vạn bá phụ bị oan!”


Hoàng hậu nghi ngờ: “Sao ngươi biết?”


Thiếu Thương vội đáp: “Bẩm bệ hạ nương nương, nếu hai người gặp các cơ thiếp của Vạn bá phụ sẽ hiểu ngay! Vạn bá phụ của thiếp, gì ta… khẩu vị mấy chục năm vẫn như một… Ông ấy, ông ấy chỉ thích…”


Nàng không biết lựa lời thế nào, vốn định khoa tay múa chân minh họa nhưng cảm thấy không ổn, đành nhẫn nhịn, “Vạn bá phụ chỉ thích phụ nữ lớn tuổi thướt tha nở nang. Lúc nạp vào phủ, không cơ thiếp nào của ông ấy là dưới hai mươi, mà nếu từng xuất giá sinh con thì lại càng hay…” Nói thẳng ra đó là bản năng truy đuổi sinh sôi về mặt sinh học của đồng chí lão Vạn, Tiêu phu nhân từng càu nhàu không biết bao nhiêu lần.


Cô gái chỉ nói úp mở nhưng đế hậu đã hiểu.


“Nói Vạn bá phụ cưỡng bắt vợ người ta còn đáng tin hơn, chứ thiếu nữ tuổi xuân thì…” Thiếu Thương nhắm mắt nói, “Vạn bá phụ… Theo lời của gia phụ, dù say bất tỉnh nhân sự cũng tuyệt đối không sờ nhầm…”


Nguyên câu của cha Trình mà nàng vô tình nghe được là: eo thon cái gì, thướt tha cái gì, lão Vạn rất xem thường. Huynh ấy chỉ thích vú to mông lớn, sờ một

Bình luận

Truyện đang đọc