TÍNH SƯ

Chuyến ghé thăm bất chợt vào ngày mùng một đầu năm của A Hương hiển nhiên đang mang đến cho Tần Giao – người vốn còn đang chìm đắm trong không khí ngày lễ tối hôm qua – một tin tức hoàn toàn không ngờ tới.

Mà đối với Tấn Tỏa Dương ở một bên khác, đêm qua cũng là một đêm không ngủ mang ý nghĩa đặc biệt.

Bởi vì lúc ấy hai người giao phó chân tâm và tình nghĩa trên nền tuyết, không chỉ mỗi Tần Giao mới xúc động đến mức tim lạc nhịp thật lâu.

Sau khi cùng trải qua đêm giao thừa hiếm thấy không cô đơn ấy, Tấn Tỏa Dương về nhà ngủ rất muộn, cũng cảm thấy tâm trạng mình dường như có vài điểm khác biệt.

Vì một số chuyện trong lòng mà từ đầu chí cuối chàng trai tóc trắng cứ trằn trọc ngủ không yên, mãi đến khi dần vào khuya, hắn mới từ từ mở mắt ra.

Lúc chú ý thấy quỷ truyền thanh trên xà nhà, vẻ mặt hắn thoáng ngẩn ngơ, cầm lòng không đặng quan sát món đồ đã giúp mình và Tần Giao quen biết thuở đầu lâu hơn một chốc.

Mà đúng lúc Tấn Tỏa Dương đang đứng đó một mình, một giọng nói trẻ con còn ngái ngủ bỗng vang lên ở phía trước Tấn Tỏa Dương, cắt ngang dòng suy tư của hắn.

【Tính sư, sao ngài…… còn chưa ngủ…… Tối qua ngài chờ cha Dương Hoa về nhà…… đến tận trễ như vậy…… Nếu giờ mà còn chưa ngủ, thì con gà ngoài kia…… sắp dậy luôn rồi đó……】

Búp bê bùn đang ngủ mơ mơ màng màng, nhưng nhận thấy Tấn Tỏa Dương từ lúc về là cứ nằm trên người trở qua trở lại, nó bèn nhấc cái đầu nhỏ lên, nằm nhoài trong lồng ngực ấm áp của hắn, cất tiếng hỏi thều thào.

Tấn Tỏa Dương vốn đang nằm trên giường, gối lên nửa bên cánh tay, chìm trong dòng suy nghĩ miên man nào đó. Nghe nó hỏi, hắn hờ hững đáp một tiếng, sau đó liền liếc nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ một thoáng rồi thu mắt lại, vừa nhìn đỉnh đầu tối om vừa nghiêm túc trả lời:

“Ừ, ta đang đợi con gà ngoài kia thức dậy đây.”

【Hả? Chờ gà thức dậy? Nhưng, nhưng bây giờ trời ngoài kia vẫn tối mịt mà, sao ngài lại chờ gà dậy từ sớm như thế?】

“Bởi vì ta đang hơi nôn nóng.”

Thanh âm ấy bình thản đến nỗi tưởng như đang lầm bầm, khiến búp bê bùn ngạc nhiên không hiểu hắn rốt cuộc có ý gì.

Ý thức được vị tính sư luôn nghiêm túc nhà mình đang thực sự nôn nóng gì đó, tượng đất nhỏ cũng ngơ ngác gãi đầu, nhớ lại đêm qua hắn về rất muộn, lúc về tâm tình còn rất vui vẻ, búp bê bùn ngập ngừng hỏi:

【Nhưng, nhưng bên ngoài đang là nửa đêm đó, giờ này mà ngài nôn nóng chuyện gì vậy?】

“Ta nôn nóng muốn trời sáng, ta nôn nóng muốn rời giường, ta còn nôn nóng muốn ra ngoài nữa.”

Búp bê bùn: “……”

Giọng nói của hắn tuy vẫn khá bình tĩnh kiềm chế song lại tràn trề năng lượng, sức sống tỏa ra bừng bừng, đây là lần đầu tiên búp bê bùn thấy tính sư như thế.

Hồi trước, cho dù xảy ra chuyện gì, kể cả trời có sắp sập xuống đi nữa thì Tấn Tỏa Dương vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, trì độn, bẩm sinh phản ứng chậm nửa nhịp.

Có vẻ Tấn Tỏa Dương cũng nhận ra sự khác thường của mình hôm nay đã dọa búp bê bùn rồi, trông con tượng đất nhỏ này trố mắt ngoác mồm dòm hắm lom lom kìa, cứ như đang dòm quái nhân gì đó vậy.

Tấn Tỏa Dương luôn có cách thể hiện hạnh phúc khá là đặc biệt, song tạm thời hắn vẫn chưa muốn giải thích với người khác rằng tối qua mình và Tần Giao vừa khởi đầu một tình cảm mập mờ, rằng hắn hi vọng sáng mai có thể sớm gặp được đối phương và nói một câu chào buổi sáng, thế là hắn cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi bảo:

“Ngươi còn nhỏ lắm, có nói với ngươi ngươi cũng không hiểu đâu.”

Búp bê bùn: “……”

Búp bê bùn thật muốn dùng nắm đấm nho nhỏ của mình để đấm tính sư nhà mình tới tấp, không biết trong đầu hắn đang chứa cái gì nữa. Rồi nó lại nghĩ, dù sao trước đó bọn họ cũng có tình nghĩa sâu sắc, cùng chung hoạn nạn rớt vực, còn từng cùng đánh bại Công Kê Lang.

Cho nên búp bê bùn siết chặt nắm tay nho nhỏ cứng rắn của mình, nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng vẫn khoan hồng độ lượng, quyết định âm thầm tha thứ cho cái vị tính sư mà hôm nay đang có gì đó sai quá sai.

Lần đầu trong đời chủ động tỏ tình, lại còn được nhận lời nữa chứ, từ sau lúc đó quả thực Tấn Tỏa Dương hân hoan phấn khởi lắm. Mà hắn cũng nhận ra nếu đêm nay bọn họ tiếp tục vùng vằng thế này, chắc sáng mai búp bê bún sẽ bỏ hắn để đi tìm một vị tính sư khác có tiền đồ hơn, đầu óc bình thường hơn mất.

Thế nên tiếp đó, hắn không để lộ suy nghĩ thật ra cho thằng nhóc ngốc này biết nữa. Hắn ép bản thân thoát ra khỏi cảm xúc sung sướng ngọt ngào, kiếm đề tài nói chuyện khác để lấp liếm cái chuyện đang nửa đêm nửa hôm mà sao mình nôn nóng làm gì.

Đang là giao thừa, lại là đêm khuya, đề tài để một tính sư và một búp bê bùn có thể tán gẫu cùng nhau cũng có hạn.

Cho nên một cách rất tự nhiên, Tấn Tỏa Dương và búp bê cứ thế nhắc tới một tâm sự vẫn luôn đau đáu trong lòng Tấn Tỏa Dương mà đến nay vẫn chưa được giải quyết…… Việc trở lại thế giới bình thường ban đầu.

【Ầy, nếu không phải lúc trước tính sư xui xẻo rớt xuống sông rồi lạc đến thế giới này không về được, thì chắc giờ tính sư đang được quây quần đoàn tụ bên gia đình rồi, hôm nay cũng là tết xuân ở thế giới phàm nhân mà,…… Nhưng tính sư ơi, hình như hồi trước tôi chưa nghe ngài kể bao giờ, trong nhà ngài, ngoại trừ những người ngài đã nói thì còn có người thân nào nữa ạ?】

“Còn có ông ngoại ta.”

【Ông ngoại?】

“Chính là cha của mẹ ta.”

【Ồ, ông ngoại ngài có tốt với ngài không?】

“Cũng tốt.”

【Cũng tốt? Cũng tốt tức là sao ạ?】

“Tức là nếu ta không chủ động chọc giận ông ấy thì ông ấy sẽ mãi mãi không quan tâm đến suy nghĩ của ta, còn nếu ta và những người khác cùng xảy ra vấn đề gì, thì nhất định là do ta không hiểu chuyện trước nên mới tạo thành vấn đề như thế. Cơ mà nói thật, ta vốn cũng chẳng có tư cách để chỉ trích tư tưởng của ông ấy, vì bất kể xét từ phương diện nào, ta quả thực đã nợ gia đình ấy rất nhiều, công ơn sinh dưỡng, cung cấp vật chất, đó đều là những thứ mà sau này ta phải đền đáp.”

Tấn Tỏa Dương hờ hững nhìn chằm chằm xà nhà, lặng thinh một chốc, cuối cũng vẫn trả lời thành thật. Mặc dù hắn không tả rõ từ nhỏ đến lớn Trần lão gia và những người khác ở Trần gia đối xử với mình ra sao, nhưng chỉ vài lời ấy thôi cũng đủ hình dung mối quan hệ không hòa hợp giữa hắn và tất cả mọi người ở Trần gia rồi.

Nói xong, hắn cụp mắt dừng lại một lát. Chàng trai trẻ tính cách xưa nay luôn trầm lặng cũng không để tâm tới ánh mắt thương cảm của búp bê bùn, vẫn nghiêm túc nói tiếp:

“Giống như lúc xảy ra vụ Công Kê Lang, chúng ta nghe được câu chuyện về Ngưỡng A Toa và cái bóng giống hệt như đúc ở dưới chân nàng vậy. Ngưỡng A Toa là mặt trăng, là hóa thân chân thực của mộng cảnh và lý tưởng của tất cả mọi người, còn cái bóng là thế giới thực tế tàn khốc ở một bên khác. Thế giới ta sống trước kia tuy nhìn bề ngoài thì có vẻ rất giống nơi này, thậm chí chỉ cách biệt thời gian một ngày thôi, nhưng chỉ cần trải nghiệm tường tận thì sẽ phát hiện, đây hoàn toàn là hai thế giới khác biệt về mọi mặt.”

“Mọi thứ ở nơi này cho ta cảm giác như một giấc mộng ly kỳ, thần bí, không chân thực, từ bà Phạm Tế, A Bảo, Dương Hoa, và cả…… những người và việc mà ta gặp trong khoảng thời gian này. Ta nói thế này có lẽ ngươi không tin, nhưng trước khi tới nơi đây, ta không hề tin rằng có ngày mình sẽ thực hiện được giấc mơ của mình, cho nên ban đầu ta mới tỏ ra mâu thuẫn, xa cách và không lễ phép với bà Phạm Tế và mọi người, bởi vì ta luôn sợ bản thân sẽ không phân rõ được hiện thực và mộng cảnh, cứ ngỡ nó là thật để rồi sau đó tất cả mọi thứ sẽ biến mất.”

“Nhưng hiện giờ ta đã xác định trái tim mình rốt cuộc mong muốn điều gì, do đó…… Ta mới cần đi tìm cánh “Cửa” lúc trước đã đưa ta đến nơi này, như vậy bất kể tương lai phát sinh biến cố gì, ta sẽ chọn trở về hay ở lại, thì ta đều có thể nắm giữ quyền lựa chọn cuối cùng trong tay mình, chứ không phải vào một thời điểm mà chính ta cũng không xác định, bỗng nhiên tỉnh lại từ trong giấc mộng này, sau đó cứ thế……. biến mất trước mắt anh ấy……. và mọi người…… một cách hoàn toàn vô trách nhiệm.”

Lúc nói những lời này, Tấn Tỏa Dương thong dong và nhẫn nại một cách hiếm thấy, mọi khi hắn toàn thiếu kiên nhẫn giải thích cho người khác, đâu có chuyện tốn công nói nhiều như vậy.

Song có lẽ đêm nay việc Tần Giao nhận lời tỏ tình và chủ động đáp lại đã đem đến cho hắn quá nhiều sự an ủi và khích lệ, trải qua bao nhiêu chuyện, nội tâm Tấn tính sư cũng trở nên kiên định và dũng cảm hơn, cho nên quyết định nói thẳng ra hết.

Búp bê bùn nằm bên cạnh nghe hắn nói mà trợn tròn mắt, cảm động không sao kể xiết, nó khịt khịt mũi, lập tức nhào tới trước mặt Tấn Tỏa Dương kêu lớn:

【Thì ra! Thì ra là vậy! Thảo nào tính sư chưa từng từ bỏ tìm kiếm cách về nhà, tôi còn tưởng là ngài không quen sống ở đây, với không thích búp bê bùn, chê tôi dốt nát…… nên mới muốn mau chóng trở lại thế giới cũ của mình chứ oa oa…… Thật ra búp bê bùn cũng luyến tiếc ngài lắm, nếu sau này có một ngày ngài biến mất khỏi đây, trở về gia đình ban đầu, búp bê bùn chắc hẳn sẽ buồn thương khóc lóc đến chết mất thôi hu hu hu…… Tính sư ơi! Ngài đúng là tính sư tốt nhất tốt nhất trên đời hu hu! Sau này chuyện gì búp bê bùn cũng nghe ngài hết hu hu……】

“……”

Búp bê bùn nói năng lộn xộn làm Tấn Tỏa Dương nằm cạnh nó cũng đến là cạn lời, chàng thanh niên tóc trắng suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc cúi đầu liếc nó, ngồi xuống nói với nó:

“Sau này ngươi thật sự…… chuyện gì cũng nghe ta hết chứ?”

【Vâng! Tất nhiên rồi ạ! Búp bê bùn được lão tổ tông phái tới để trợ giúp tính sư hàng yêu phục ma mà! Dù là chuyện gì búp bê bùn cũng nguyện giúp tính sư!】

Búp bê bùn chẳng hề hay biết mình đã rơi vào bẫy của tính sư nhà mình, Tấn tính sư nhìn bộ dáng nó cười ngu ngơ, bèn hài lòng gật đầu.

Nhưng sau đó búp bê bùn thấy Tấn Tỏa Dương phơi phới tinh thần nằm xuống mà lại không định nhắm mắt ngủ cho đàng hoàng, thế là nó lại hết cười nổi.

【Tính, tính sư à, đêm nay ngài thật sự…… không định ngủ sao?】

“Ừ, không ngủ, chờ gà thức dậy.”

【Vậy, vậy tôi có thể…… ngủ được không?】

“Không được, đã nói chúng ta phải chờ cùng nhau rồi mà.”

【Nhưng…… Nhưng mà tôi buồn ngủ lắm, làm sao đây…… Tôi muốn ngủ cơ hu hu……】

“Chúng ta có thể nói chuyện phiếm, như vậy sẽ không buồn ngủ nữa.”

【Dạ? Nói chuyện phiếm? Ngài muốn nói chuyện gì ạ?】

Búp bê bùn thuận miệng hỏi, câu hỏi của nó khiến Tấn Tỏa Dương lặng thinh một hồi, tiếp đó chàng trai luôn nghiêm túc đứng đắn này mới cau mày nói bằng giọng điệu suy tư:

“Ngươi cảm thấy sáng mai lúc Tần Giao gặp ta, anh ấy sẽ thích ta mặc màu xanh lá hay màu vàng?”

【…… A?】

“Màu xanh lá tượng trưng cho hi vọng, màu vàng tượng trưng cho ánh sáng, ta cảm thấy hai màu này đều không tệ, nhưng ngươi nghĩ ta mặc màu nào thì anh ấy sẽ thích hơn?”

【……】

Vị tính sư trước mặt cứ như bị thứ gì đó không sạch sẽ ám lên người, làm cho búp bê bùn thật khó mà nhìn thẳng, nó bó tay ngã vào cái gối bên cạnh hai người, chẳng hiểu nổi vì sao tối qua tính sư lạnh lùng nhà mình còn đang yên lành đi ra ngoài gặp cha Dương Hoa, thế mà sao sau đó tự dưng lại thành đầu óc bất bình thường như này.

Ấy thế nhưng búp bê bùn không biết rằng, đêm lạ lùng này mới chỉ bắt đầu thôi.

Bởi vì tiếp đó Tấn tính sư nhà nó thực sự nôn nao quá mức, hắn không vì bản thân mình mất ngủ mà chịu dừng hành vi quấy rầy nó suốt đêm, đã thế còn chăm chú dò hỏi nó không ít vấn đề.

Búp bê bùn chẳng hiểu hắn muốn làm cái gì nữa, nó bị hắn làm phiền tới độ nước mắt lưng tròng, chỉ có thể bịt tai đơ mặt, hắn hỏi câu nào thì đáp câu ấy.

Có búp bê bùn dốc sức phối hợp, giờ phút này Tấn tính sư lại vừa khéo không buồn ngủ xíu nào, thế là liền nghiêm túc suy nghĩ đủ thứ vấn đề trời ơi đất hỡi, từ Tần Giao thích trời mưa hay trời nắng cho đến Tần Giao thích mùa đông hay mùa hè.

Mãi đến sau nửa đêm Tấn tính sư mới hài lòng khơi khơi, trong đầu đã vạch ra kế hoạch cụ thể rõ ràng với độ cường độ chấp hành cực cao, liên quan đến vấn đề “Tiếp theo nên theo đuổi Tần Giao như thế nào”.

Hắn còn giấu đầu lòi đuôi, không quên nhắc nhở búp bê bùn – kẻ đã biết hết tất cả những hành động nhàm chán của hắn:

“Không được kể chuyện tối nay cho người khác đấy, đây là bí mật giữa hai chúng ta, rõ chưa?”

【……】

Đối với yêu cầu cưỡng chế của tính sư nhà mình, búp bê bùn luôn khúm núm trước mắt hắn nên tất nhiên sẽ không phản bác.

Đêm nay quả là một đêm đáng sợ khiến người ta căng thẳng thần kinh, thiếu điều gặp ác mộng đến nơi. Búp bê bùn bị sốc toàn tập, dù sau đó nhận thấy Tấn Tỏa Dương rốt cuộc cũng chịu ngừng để quay lưng ngủ yên rồi, nhưng nó vẫn thấy lo ơi là lo, chỉ sợ sáng mai thức dậy sẽ trông thấy một Tấn Tỏa Dương trong trang phục trên xanh dưới vàng, kết hợp lại trông như con đỉa.

May là sáng hôm sau thức dậy, có vẻ Tấn Tỏa Dương đã khôi phục trạng thái bình thường rồi, trông hắn vẫn như mọi khi, không để lộ ra cảm xúc gì cả.

Nhưng xung quanh bất cứ ai có có mắt thì đều nhận ra được là hôm nay tâm trạng hắn rất vui vẻ, thậm chí còn có gì đó khác lạ.

Sự “khác lạ” này thể hiện cụ thể ở chỗ, hôm nay hắn không đánh thức búp bê bùn lười biếng dậy từ sớm tinh mơ để cùng mình luyện tập buổi sáng, cũng không ngồi cạnh giếng trời cắm đầu loay hoay với mấy món công cụ bắt quỷ trừ tà quái dị của mình mà chẳng màng đến sự vật bên ngoài.

Mà từ sáng dậy, hắn đã tập trung rửa mặt và chỉnh lý lại diện mạo suốt cả buổi, sau đó lại ngồi một mình cạnh giếng nước, lau chùi mặt giày, tay áo, góc áo sao cho sạch sẽ tươm tất, đến mức độ như thể bới lông tìm vết.

Cái sự khác lạ này khiến người ta không biết nên hình dung cụ thể như thế nào, tóm lại cứ thấy lạ ơi là lạ, tất cả mọi người xung quanh hắn bao gồm bà Phạm Tế lẫn Phạm A Bảo đều nhận thấy điều đó.

Chàng thanh niên tóc trắng ngày thường luôn nghiêm túc đứng đắn, còn cực kỳ ít thể hiện biểu cảm, thế mà giờ tự dưng lại đặc biệt để ý đến hình tượng bản thân, cứ chốc chốc lại nhìn vào không trung và giếng nước, bày vẻ mặt xoắn xuýt kỳ quái, ai nhìn vào cũng nghĩ có phải hắn trúng tà hay chăng.

Búp bê bùn cũng không cách nào nói nhỏ với người ta là, thực ra từ tối qua sau khi trở về nhà, tính sư nhà nó đã bắt đầu như vậy rồi.

Búp bê bùn chôn giấu một bí mật khiến cõi lòng nặng nề hết sức, mặt nó như đưa đám, bị giục thức dậy bởi vị tính sư mà hôm nay ăn vận rất chi bảnh bao nhưng đầu óc lại hơi có vấn đề. Nó run rẩy mặc bộ quần áo mùa đông nho nhỏ được bà Phạm Tế dùng kim chỉ cũ trong nhà để may cho, sau đó lồm cồm bò xuống giường, đi xuống lầu dưới để ăn chè trứng gà năm mới chuẩn bị cho trẻ con.

Con tượng đất tí hon ngắn tay ngắn chân này thở hồng hộc chạy qua khoảnh sân nhỏ, song còn chưa ra khỏi sân thì đã bất thình lình đụng phải hai người to lù lù ở cửa. Hai kẻ này ngã trên nền tuyết, nhìn như thể đã chết vậy.

Nó sợ hãi trợn tròn mắt, ngồi phịch xuống nền tuyết lạnh buốt. Một giây sau, búp bê bùn không ngũ quan liền thấy một người đàn ông gầy gò ngẩng đầu lên, anh ta có mang cá màu xanh và mắt cá, còn chật vật cõng trên lưng một thanh niên nhỏ con đang hôn mê bất tỉnh. Người đàn ông cất tiếng ho khan rồi nói:

“……Xin hỏi, đây có phải nhà của tính sư không? Tôi họ Phạm…… tên là Phạm Thanh Chiêm, trong lúc tôi và bạn mình là Dương Nghiêu đi chữa bệnh ở *thôn Khổng Lồ thì bất ngờ gặp dịch bệnh kỳ quái truyền nhiễm từ bên kia núi, giờ đã sắp mất mạng đến nơi. Chúng tôi hỏi thăm tìm đến nơi này, hôm nay tới đây chính là để xin gặp tính sư…… Cầu xin ngài ấy hãy cứu bạn tôi…… Nhất định phải giúp tôi cứu cậu ấy……”

✿Tác giả có lời muốn nói:

① Thôn Khổng Lồ: Bản đồ mới, chương trước A Hương có nói cô vốn định đi tìm bạn mình là người khổng lồ Chu Đinh, vị Chu Đinh này sống ở thôn Khổng Lồ, manh mối về xe sấm sét cũng ở chỗ Chu Đinh.

(Bổ sung một số giải thích của tác giả trong phần bình luận để bà con hiểu thêm nè)

Độc giả A: Gượm đã…… Chẳng phải thế giới này nằm ở bên kia cửa sao, chẳng phải cần có chìa khóa sao, tại sao Tần Giao như kiểu có thể tùy ý ra vào vậy?

Tác giả: Đâu có, Tần Giao không đi qua thế giới kia, thôn Khổng Lồ nằm ở cạnh Đông Sơn, bên chỗ cậu cả chỉ có thế giới bình thường thôi, A Hương lấy được chìa khóa nên mới sang đó được, trừ đó ra không có người thứ hai nào từng tới thế giới của cậu cả nữa.

Hết thảy sự việc không khoa học đều xảy ra ở thế giới của mợ, sở dĩ dịch bệnh lan từ thế giới bình thường đến đây là vì nguyên nhân khác.

Độc giả A: Trong đoạn này thì vẫn chưa đi ra, cơ mà bọn họ thật sự có thể đi ra ư!? Giống như năm xưa lũ tà túy có thể chạy tới tìm cậu cả ấy……. Thế nhưng nơi mà hiện tại cậu đang ở vừa cách biệt thời gian với thế giới thật, lại vừa thông với khu vực sinh sống của tà túy……. Ôi cái não cá vàng của tôi không hoạt động nổi.

Tác giả: Không phải không phải, hai thế giới trong phần cuối cùng này không giống như nhân gian với Túy Giới hồi đầu, mà là hai không gian song song. Giống Tam Thân quốc hồi trước ấy, là hai không gian song song với trạng thái thời gian bất đồng. Bạn đừng lẫn lộn tư tưởng phần trước vào đây, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, hai dòng thời gian, không liên thông với nhau, không ai có thể tùy ý ra vào. Đừng suy nghĩ phức tạp, giống kiểu nhà bạn với nhà hàng xóm ấy, không có chìa khóa thì bạn không sang nhà hàng xóm được, nhưng nhân gian và Túy Giới chỉ là hai căn phòng trong một ngôi nhà thôi, không bị khóa, có thể đi vào tùy ý, như vậy hiểu chứ?

Nơi cậu cả chuyển thế đầu thai là nhà của bạn, thế giới ban đầu của mợ là nhà hàng xóm, bởi vì là hai nhà khác nhau nên tuy cùng ở lầu một nhưng không thể tùy ý ra vào được. Tuy con người không có cách đi vào, nhưng nếu có cảm mạo thì vẫn sẽ truyền nhiễm.

Người ở thế giới của cậu cả từng nghe nói về mợ, điều này cũng giống như nhà bạn nghe nói về nhà hàng xóm, nhưng trước nay chưa từng ghé qua vậy. A Hương có chìa khóa để đi sang được, bạn có thể lý giải là cô ấy nhặt được chìa khóa ở cửa nhà bạn cho nên đã vô tình mở cửa nhà bạn ra, sau đó đánh mất chìa khóa rồi, cô ấy không sang nhà bạn được nữa, hiểu không?

Độc giả A:  Ờm…… Tức là cậu cả ở thế giới này đã không còn, tất cả mọi người xung quanh vẫn tiếp tục sống, còn cậu cả thì đầu thai đến một thế giới song song khác, sau đó trời xui đất khiến lại xuyên về thế giới cũ của cậu cả…… Tức là vậy đúng không, rồi nơi không khoa học là thế giới cũ của cậu cả, thế giới mà cậu cả đầu thai sang thì là khoa học…… Nhưng lúc cậu cả đầu thai mới chào đời thì được tặng quà mà (tiếp tục quay mòng mòng).

Độc giả B: Bởi vì các lão tổ tông tặng quà đều là bên thứ ba, có thể sang nhà hàng xóm thăm hỏi nha.

Bình luận

Truyện đang đọc