TÍNH SƯ

《Tính thư》viết, thời Nam Triều có người thợ mộc tên Tam Nhĩ, tương truyền giỏi sửa chữa mái ngói, xà nhà trên thế gian.

Một ngày nọ quê hương đổ mưa lớn, nước mưa hóa màu đen, sắp sửa thành họa. Ban đêm Tam Nhĩ nằm mơ thấy tiên nhân, được tiên nhân mời ngao du trong mây trời.

Nhĩ không rõ, bèn cùng tiên nhân đi về phía trước, trông thấy trong mây có một lỗ hổng to lớn, hình dạng giống mâm đồng, bên trong chảy ra nước đen, mới biết trời bị vỡ, nước đen xuất hiện, trút suốt bảy ngày, nên mới tạo thành tai họa trên đất liền.

—— 《Tính thư • Thiên về Chu thị》

……

Bởi vì sáng mùng một tự dưng bị tên nào đó vạch trần việc xấu xa mà lúc trước tại nổi hứng xàm xí mới làm ra, cho nên suốt hai ba hôm tiếp sau đó, Tần Long Quân đã học xong cách viết hai chữ “bảo thủ” và “rụt rè” viết thế nào, không chủ động tới cửa “quấy rầy” Tấn tính sư của y sống ở ngay nhà hàng xóm nữa.

Vừa khéo mấy ngày nay Phạm Thanh Chiêm và Dương Nghiêu ở lại nhà bà Phạm Tế để dưỡng thương và chữa trị “bệnh già”, Tấn Tỏa Dương cũng chẳng có thời gian đi tìm y để lén lút trao đổi tình cảm.

Hai người đều bận việc riêng, chỉ khi nửa đêm mới có thể dùng quỷ truyền thanh để tâm sự vài câu. Vì vừa mới xác định quan hệ, cho nên cả hai vẫn giữ trạng thái kín đáo mập mờ vô cùng, cứ thế bình yên trải qua ba ngày đầu năm mới.

Trong lúc đó, hầu như không ai biết chuyện cô nhóc ngốc A Hương đang tạm thời hóa thành dạng cáo, trốn ở trong nhà Tần Giao.

Ngoại trừ Dương Hoa hôm ấy sau khi trở về đã bị Tần Giao nghiêm khắc cảnh cáo là không được kể chuyện này ra ngoài, còn ngay cả Tấn Tỏa Dương vẫn chưa biết cô gái lái xe sấm sét mà tất cả mọi người, bao gồm cả người La Sát đang ráo riết tìm kiếm, hiện đang trốn ngay dưới mí mắt mình đây.

Đã vậy còn trốn trong nhà người nào đó mà nửa đêm hôm trước vừa ra ngoài gặp gỡ hắn, thế mà không hiểu sao hai bữa nay lại bắt đầu “dè dặt” và “thận trọng” rồi.

Sở dĩ Tần Giao làm vậy, một mặt là vì y hiểu rõ nếu bây giờ tung tích của A Hương và “Chìa khóa cửa” mà bị bất cứ người không liên quan nào biết được thì đều chẳng phải chuyện tốt, thậm chí có thể liên lụy Tấn Tỏa Dương và mọi người trong thôn cùng hãm sâu vào nguy hiểm.

Mặt khác là vì, từ lúc biết phía sau Công Kê Lang còn có người La Sát giật dây thao túng, y đã âm thầm chú ý đến bộ tộc báo nhân đang ấp ủ mưu đồ đặc biệt gì đó với Đông Sơn.

Chẳng qua trước đó Trương Trường Thanh đột nhiên trốn khỏi Túy Giới, lúc y từ Túy Giới về thì Tấn Tỏa Dương cũng tỏ tình với y luôn, thành ra y mới bất đắc dĩ phải gác lại kế hoạch ban đầu.

Tuy trước đây, y vẫn luôn để Hoành Hành Giới Sĩ sai phái thuộc hạ ở sông Xích Thủy giúp mình âm thầm điều tra về người La Sát và hải thị, nhưng lần này sự kiện “nước đen” và “bệnh già” tại thôn Khổng Lồ lại xảy ra đột ngột, không khỏi khiến Tần Giao chú ý.

Dù sao chỉ cần liên hệ với cuộc đối thoại giữa Tấn Tỏa Dương và La Sát nữ tối hôm đó là có thể phát hiện, thứ mà tổ tiên của báo nhân đánh mất ở Đông Sơn hẳn là một bảo vật kỳ diệu có thể thay đổi thời gian, thậm chí là khống chế thời gian.

Mà nó lại cực kỳ giống với cánh cửa thời gian chuyển thế, thứ mà kiếp trước y và người kia nghe được từ quỷ sai âm ty.

Nhắc tới “Cánh cửa thời gian” này, vậy thì không thể không nhắc tới Niên thú và “Niên” mà lúc đó y và Tấn Tỏa Dương cùng nhốt vào cánh cửa Tự thị.

Mọi người đều biết, lần ấy y cùng người kia thành công giết chết ác túy Lão Túy Chủ, tìm về được sừng rồng của mình và nhờ đó cuối cùng phi thăng hóa rồng.

Song ít ai biết, lúc Lão Túy Chủ bị nhốt vào cánh cửa Tự thị, sức mạnh đặc thù của “Niên” ảnh hưởng đến thời gian ở thế gian và sự biến chuyển tháng năm thực ra vẫn chưa hề tiêu biến hoàn toàn.

Chí ít theo như hiểu biết của Tần Giao, sự tồn tại của “Niên” hẳn là một vòng tuần hoàn hết sức đặc biệt, không ai biết vào lúc nào sẽ có kẻ dùng phương pháp gì đó để lợi dụng nó một lần nữa và gây ra một số việc không thể dự tính hậu quả.

Bởi nguyên nhân đặc biệt này nên tuy hiện tại Tần Long Quân đã thay hình đổi dạng, nhưng rất lâu rồi y không chủ động đi làm mấy cái chuyện hãm hại lừa gạt, giết người phóng hỏa, ảnh hưởng đến hình tượng cá nhân của mình nữa.

Y giấu người nào đó, lén lút cùng thuộc hạ của mình trù tính một thủ đoạn cũ mà đã nhiều năm rồi chưa dùng tới.

“Dạ? Gì cơ ạ? Ngài…… Ngài bảo thần là trong mấy ngày này hãy ra ngoài tiếp tục bịa chuyện dựa theo những lời đồn đãi chửi mắng ngài lúc trước? Nói là “Xích Thủy long vương” hiện đã bắt được A Hương, còn dùng nghiêm hình bức cung để hỏi vị trí của chiếc “Chìa khóa cửa” mà lũ người La Sát đang tìm kiếm? Nhưng, nhưng làm thế, khác nào chứng tỏ ngài không phải người tốt, còn bụng dạ khó lường muốn hại tộc cá tử tôn để cướp bảo vật giống như lũ người La Sát……”

Hoành Hành Giới Sĩ vừa từ long cung chạy vội tới đây để thương nghị đối sách cùng Long Quân nhà mình, giờ khắc này lão đang ngồi xổm trong vại nước, giương mắt nhìn nhau với Tần Giao. Nghe y nói chủ ý như thế, lão ngạc nhiên hết sức, song không dám to tiếng quá.

Mỗi lần gặp riêng với lão là đều phải lén lút thậm thụt thế này, giờ để ngừa cho Tấn Tỏa Dương có trực giác nhạy bén phát hiện ra dị thường, Tần Giao cũng buộc phải làm vậy. Y không phản ứng lại lão mà nhìn về phía thôn Phạm ngoài kia tạm thời vẫn duy trì sự yên ổn thanh bình, sau đó y nhíu mày trả lời có vẻ không bình tĩnh lắm:

“……Đằng nào trước giờ cũng đâu ai tin “Xích Thủy long vương” là người tốt gì cho cam, cứ tiếp tục loan tin dựa theo mấy lời đồn vớ vẩn ấy luôn đi.”

“Sở dĩ lúc trước tên Dương Nghiêu kia nghe tiếng tăm “Xích Thủy long vương” gây chuyện ác, còn cảm thấy ngày xưa ta nhận nuôi Dương Hoa là không xuất phát từ hảo tâm, nguyên nhân ắt hẳn cũng là vì những lời đồn đại bên ngoài liên quan đến ta.”

“Vậy chứng tỏ trong mắt lũ người La Sát chưa từng gặp ta ngoài đời, kẻ tên “Xích Thủy long vương” không chừng cũng là một tên tham lam có lập trường không rõ ràng, còn bừng bừng dã tâm giống hệt như bọn chúng, một lòng muốn tìm ra bảo vật của Ngưỡng A Toa rốt cuộc ở đâu.”

“Hơn nữa ả La Sát nữ đơn độc ra ngoài dò la tin tức cũng đột nhiên biến mất tại Đông Sơn, thời gian trôi qua lâu như vậy, bên phía hải thị chắc chắn đã hay tin rồi. Bọn chúng tạm thời chưa phái người tiếp tục xuất hiện ở Đông Sơn, một mặt nhất định là do kiêng kỵ Tấn Tỏa Dương – một kẻ đặc biệt bỗng từ đâu hiện ra, e sợ sẽ để lộ càng nhiều bí mật về hải thị.”

“Mặt khác là do chuyện A Hương lái xe sấm sét chạy trốn mang theo chiếc “Chìa khóa cửa” của Dương Cơ đang khiến bọn chúng phân tâm. Mà hiện giờ nếu để chúng biết A Hương có khả năng đã rơi vào tay ta, thì ngươi nghĩ bọn chúng sẽ chọn tiếp tục lùng sục khắp nơi để tìm “Chìa khóa cửa” giống như một con ruồi mất đầu? Hay sẽ nghĩ cách tìm tới ta – một “đồng minh” cùng chung chí hướng với chúng, còn có thể giúp đỡ chúng?”

Mạch suy nghĩ của Tần Giao lúc nào cũng khác người thường, mà lời y nói quả cũng có lý ra phết, ngay cả Hoành Hành Giới Sĩ mới đầu tỏ ra không đồng tình nhưng mà cũng cứng họng không đáp lại được.

Lão cua đồng trầm ngâm suy tư, mặc dù ngày thường lão hay bị Long Quân nhà mình trêu ghẹo đến mức phải chật vật chạy trốn, song vào lúc mấu chốt lão vẫn không thích nhìn y tự loan tin chửi mắng bản thân vì việc như thế này, nên là liền ngập ngừng toan khuyên can Long Quân nhà mình.

Lão còn đang lo lát nữa Tần Giao lủi thủi trốn đi một mình, đau buồn trong âm thầm. Cơ mà ngay sau đó, lão thấy y tự dưng nở nụ cười quỷ dị, vừa dòm lão rõ là thần kinh vừa bổ sung một câu:

“Vả lại, nếu ta đoán không sai, hẳn rằng thằng nhóc Trương Trường Thanh đã biết tin gì đó nên mới tự dưng biến mất khỏi Túy Giới mà chẳng báo với ai. Nếu không phải ta biết xưa nay nó rất hiếm khi rời khỏi Túy Giới thì ta còn tưởng nó rời đi vì đào hôn thật.”

“……”

“Nhưng hiện giờ ta vừa khéo có việc cần tìm nó để hỏi cho rõ, cho nên ngươi hãy bịa chuyện rồi truyền tin A Hương và thôn Khổng Lồ gặp nạn tới tai nó, cần phải dọa nó lòi mặt ra cho ta mới được.”

“Ơ? Ngài, ngài bảo thần phải bịa kiểu gì đây ạ, trước giờ Tiểu Túy Chủ đâu có dễ lừa……”

“……Sao lại không dễ lừa cơ chứ? Ngươi cứ bảo là lúc rơi xuống từ thôn Khổng Lồ, con nhóc A Hương bị bắt bởi một lũ người La Sát tình cờ đi ngang qua, mấy ngày nay nó không chỉ bị lũ người La Sát điên rồ kia tra tấn tàn bạo mà bộ lông xám đẹp đẽ cũng sắp bị vặt trụi đến nơi rồi.”

“……”

“Giữa lúc nguy nan thê thảm như thế mà nó vẫn luôn gọi tên phu quân tương lai của mình, còn liên tục la hét “Trương Trường Thanh, đồ bội bạc đáng bị ngàn đao bầm thây, tôi sắp chết rồi đây này, nhưng dù tôi có biến thành quỷ thì cũng không bỏ qua cho anh đâu.” Cứ truyền hết những câu ta vừa bảo đến Túy Giới, rõ chưa?”

Hoành Hành Giới Sĩ: “……Dạ, dạ rõ.”

Lúc nãy Hoành Hành Giới Sĩ còn âm thầm lo lắng cho Long Quân nhà mình nhưng giờ trán lão đã sắp vã mồ hôi lạnh rồi, lão chỉ còn có sự xót xa dành cho Tiểu Túy Chủ bị Tần Giao bắt nạt từ nhỏ đến lớn và cô nàng A Hương đáng thương kia thôi.

Đến khi tiễn Hoành Hành Giới Sĩ đi rồi, thấy xung quanh rốt cuộc cũng hoàn toàn yên tĩnh, bấy giờ Tần Giao – người mới nãy còn ra vẻ vui đùa – mới cúi đầu lặng thinh, sau đó nheo mắt lầm bầm:

“Lão già suốt ngày lo vớ lo vẩn, ta cần ngươi phải nhiều chuyện thay ta chắc.”

“……”

“Quanh đi quẩn lại, chẳng qua là lại tiếp tục làm kẻ xấu trong mắt thế nhân thêm mấy lần thôi mà. Trước đây có người từng nói rất đúng, không thẹn với lương tâm thì cần gì phải bực tức những kẻ chẳng hay biết gì về cuộc đời mình.”

“……”

“Hạnh phúc của kẻ khác, an nguy của kẻ khác…… Hừ, từ bao giờ ta lại trở thành loại người dông dài như thế chứ.”

Tần Long Quân cứ ở một mình là chán chưởng lầm bà lầm bầm, rồi lại bắt đầu nhớ thương cái người đã hai ngày rồi chưa được gặp mặt.

May mà sau đó cái cục phiền toái nhà y đã đúng giờ gọi ầm ĩ trong nhà “Con đói rồi, cô cáo nhỏ cũng đói, cha ơi bao giờ mới ăn cơm”, bấy giờ Tần Giao mới nhớ mình còn phải ứng phó với hai cái miệng trong nhà, đành gác việc này lại.

Nếu muốn y đánh giá “cô cáo nhỏ” đang vô tư ngồi dưới gầm bàn chờ cơm này, vậy thì trong quá trình hóa thành cáo xám trú tại nhà y, biểu hiện của cô cũng khá đáng khen.

Hồi đầu mới gặp cô, Tần Giao cứ tưởng cô là loại con gái được cha mình chiều hư, tính tình điêu ngoa bốc đồng.

Tuy nhiên sau vài ngày chung sống, y lại cảm thấy con gái của bạn cũ mình cũng có chỗ đơn thuần đáng yêu, dẫu đúng là hơi lóng ngóng thật, nhưng về tổng thể vẫn xem như xứng đôi với thằng ranh con nào đó từ nhỏ đến lớn toàn quen thói hểnh mũi lên trời.

Tiếc rằng, nhóc hồ nữ dù sao vẫn chưa có kinh nghiệm gì nên làm việc hơi vụng về ngốc ngếch, cô chỉ nhớ hôm ấy tòa lâu đài trên không thần kỳ đó trôi nổi trên một áng mây khổng lồ màu đỏ trông giống rặng đá ngầm, ngoài ra thì hỏi gì cũng không biết.

Thậm chí lúc sau được Tần Giao kể rằng thôn làng của Chu Đinh bạn mình có thể đang gặp tai vạ do mình mà ra, cô nàng cuống cuồng suýt phát khóc lên.

“Hả?! Nhà, nhà Chu Đinh…… những ngày qua đã xảy ra chuyện lớn như vậy ư!! Phải làm sao giờ hu hu…… Đều do lỗi của tôi, nếu không phải tại tôi quýnh quáng lái xe sấm sét tông vào mặt trăng, rơi từ trên trời xuống, thì sao đang yên đang lành mà bầu trời thôn Khổng Lồ lại bị vỡ một lỗ lớn thế chứ…… Suy cho cùng đều tại tôi hết…… Sao tôi lại dốt nát như vậy chứ, làm chuyện gì cũng không xong…… Tôi phải quay lại đó cứu anh ấy!”

A Hương khóc lóc thảm thiết, vừa rúc vào đuôi mình khóc vừa lăn qua lăn lại trên đất, xem ra là hoảng thật rồi. Tần Giao thấy thế thì cũng hiểu là tạm thời chắc không hỏi được tin gì hữu ích từ cô nàng.

Y không dọa cô nhóc này nữa, vì sau đó còn có vài kế hoạch nên trước tiên y an ủi A Hương, tiếp tục giấu cô việc mình là Xích Thủy long vương, cũng chính là vị thân thích tiếng tăm lẫy lừng của Trương Trường Thanh, nửa giấu nửa lừa tiểu hồ nữ này ở lại nhà mình, sau này cô ắt hẳn vẫn còn tác dụng.

Vì lý do này, Tần Long Quân lúc trước luôn đi theo người nào đó như hình với bóng lại phải “dè dặt” và “thận trọng” ở yên trong nhà suốt hai ngày.

Cơ mà, cái sự “dè dặt” và “thận trọng” thể hiện ở mặt ngoài ấy cũng chỉ kéo dài trong hai đêm ngắn ngủi mà thôi.

Với tính cách thất thường quanh năm, thần kinh phân liệt, cộng thêm mặt dày vô sỉ của vị Long Quân nào đó, không quá hai ngày, y đã quên sạch cái việc bị mất mặt với người kia rồi.

Đến buổi tối thứ ba trong tháng giêng, trời đổ tuyết rơi, bọn họ rốt cuộc cũng có thời gian để ra ngoài gặp nhau vì chuyện xảy ra ở thôn Khổng Lồ và cả một chút chuyện riêng của hai người.

Sự đã rồi thì Tần Long Quân cũng thây kệ luôn. Y đưa chồng hộ tịch của sinh linh bản địa mà mình tìm được ở long cung cho Tấn Tỏa Dương, sau đó đường hoàng khoanh tay quan sát hắn, vừa nhìn là biết ngay hai ba bữa nay hắn chẳng nghỉ ngơi tử tế rồi, y chậm rãi lên tiếng:

“Đừng bảo mấy ngày nay vì hai con cá kia mà em ngủ không ngon đấy nhé?”

“Hả?”

Khí sắc Tấn Tỏa Dương rõ ràng không được tốt lắm, hắn đang cúi đầu xem xét mấy thứ trong tay, nghe y hỏi vậy, hắn ngớ ra không kịp phản ứng.

Đúng là mấy đêm gần đây Tấn Tỏa Dương ngủ không được ngon giấc, sau khi hiểu ý Tần Giao, hắn mệt mỏi day day mi tâm, cố gắng giữ giọng điệu thật bình thản, gật đầu trả lời thành thật rằng:

“Ừm, bệnh già của Phạm Thanh Chiêm và Dương Nghiêu cứ liên tục chuyển biến xấu, buổi tối gia đình bà Phạm Tế phải nghỉ ngơi, cho nên em đành gắng hết sức chăm nom bọn họ…… Thêm nữa trong hai buổi tối vừa rồi em đã tìm được một ít manh mối về cách xử lý “nước đen” và lỗ thủng. Thì ra thời Nam Triều từng xảy ra chuyện tương tự, bầu trời bị thủng một lỗ, một người thợ mộc được tiên nhân trên trời mời lên tầng mây để nghĩ cách vá lại bầu trời. Vậy nên em dự định mấy ngày tới sẽ lên đường đi đến thôn Khổng Lồ……”

Vừa nhắc tới chính sự là kiểu gì cũng nói không xong hết được. Tuy đã mệt lắm rồi nhưng chàng thanh niên tóc trắng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, bắt đầu nói một tràng dài với Tần Giao.

Tần Giao vốn chẳng quan tâm hai con cá kia rốt cuộc đã chết hay chưa, cũng chẳng để ý liệu sáng mai thức dậy người trong thôn Khổng Lồ có chết hết hay không. Y hờ hững ngắm vầng trăng đỏ trên đỉnh đầu, kiên nhẫn lắng nghe vài câu, rồi đột nhiên quay sang nhìn Tấn Tỏa Dương ở sát cạnh bên mình. Đầu tiên y gọi tên hắn, sau đó dứt khoát ngắt lời chàng thanh niên tóc trắng.

“Tấn Tỏa Dương.”

“Hửm? Sao vậy?”

“Chúng ta hôn nhau đi.”

“……”

Lời mời gọi này quá đột ngột, dù tính cách Tấn Tỏa Dương không hay thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng giờ vẻ mặt hắn rõ ràng đang hết sức ngỡ ngàng, thiếu điều ho khan.

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Giao, người đang cách mình rất gần và quả thực không hề đùa giỡn. Hắn nhìn vào đôi mắt màu xám của y, đôi mắt ấy dường như có chút lạnh nhạt, cũng có chút ướt át.

Giữa thời khắc này, trong bầu không khí hẳn phải rất tốt đẹp nhưng lại nhuốm màu bi thương, chẳng hiểu sao Tấn Tỏa Dương lại không muốn từ chối y. Hắn lặng yên một thoáng rồi từ từ thả đồ trong tay xuống, tiến lại gần bên y, không nén nổi sự hồi hộp, cau mày khẽ hỏi y rằng:

“Anh nói thật chứ?”

“Ừm.”

“……”

“Anh đã nhờ Lão Tạ giúp tìm đường đến thôn Khổng Lồ rồi, em cũng biết vị trí của lỗ thủng chảy ra nước đen và cả chiếc xe sấm sét hư hư thực thực đó, không cần anh phải nhiều lời. Dựa theo xu thế lan tràn của “bệnh già”, chúng ta phải giải quyết triệt để việc này trước khi “nước đen” chảy ra từ thôn Khổng Lồ, cho nên sáng mai em đi tìm cách giải quyết bệnh già để cứu người, còn anh thì đi về phía Đông để tìm chiếc xe sấm sét bị rơi. Nếu lúc đó xảy ra chuyện gì, chúng ta…… hãy dùng quỷ truyền thanh để liên hệ với nhau.”

“……Anh có giải thích với Dương Hoa là chúng ta sắp phải cùng nhau ra ngoài không?”

“Ừm, anh bảo nó là chúng ta phải ra ngoài đánh yêu quái, có điều con yêu quái lần này khá là hung ác nên nó phải tạm ở yên trong nhà, chờ đánh chết yêu quái rồi thì chúng ta sẽ về.”

“……”

“Có lẽ chúng ta sẽ không được gặp nhau trong một thời gian, cho nên trước khi đến lần gặp tiếp theo……”

“……”

“Chúng ta hôn nhau nhé, Tấn Tỏa Dương.”

Tần Giao nhìn chăm chú vào hắn, thần sắc mê loạn, thật khiến người ta khó lòng chối từ nổi. Kể cả Tấn Tỏa Dương trước nay không muốn xử lý quan hệ của hai người một cách quá tùy tiện, nhưng vào lúc này đây hắn cũng chẳng thể nào chống lại sự cám dỗ mà Tần Giao dành cho hắn.

Bên bức tường, dẫu trời vẫn đang đổ tuyết buốt giá nhưng bầu không khí lại mông lung thắm thiết quá đỗi, Tần Giao vô thức rút ngắn khoảng cách giữ hai người, mặc cho Tấn Tỏa Dương nâng đỡ hông mình, cúi đầu hôn lên đôi môi và đầu lưỡi lạnh lẽo của mình.

Hô hấp của hai người tưởng như sắp chảy ra mật đường, môi lưỡi quấn quýt giao nhau, chia sẻ cảm giác hưng phấn và khoan khoái khi linh hồn thỏa thích dung hòa vào cùng nhau, chẳng màng tới hết thảy. Sau hồi lâu, Tần Giao tựa lưng lên bức tường, cất lên âm thanh khàn khàn thỏa mãn vang bên tai Tấn Tỏa Dương một cách run rẩy và đè nén.

“Anh yêu em, Tấn Tỏa Dương, anh thật sự…… rất yêu em.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Xem ra là một chương khó viết và cũng tương đối phức tạp, vì không muốn hình tượng của bất kỳ ai trong hai người trở nên yếu đuối đi sau khi yêu đương, cho nên tôi phải cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới quyết định viết tiếp như thế.

Mặc dù ở phần lớn thời điểm, Tần Giao có vẻ ngang ngược vô lý, nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng cho tới nay, cậu ấy vẫn luôn mong muốn có thể trở nên thực sự xứng đôi với người mình thích.

Kiếp trước rất nhiều người bảo cậu ấy nhân phẩm kém cỏi, bụng dạ xấu xa, không xứng với cậu cả, tuy lần nào cậu ấy cũng lập tức phản bác hoặc đáp trả, song thực tình chính cậu ấy cũng không quá chắc chắn.

Về sau cậu cả ra đi, cậu ấy dành rất nhiều thời gian để thay đổi bản thân, cá nhân tôi cảm thấy đây mới là điểm quan trọng nhất để cậu ấy và Tấn Hành gắn kết tình cảm.

Vì nhau mà học cách trở nên kiên định, cũng vì nhau mà cố gắng thay đổi, những chuyện Tấn Hành đã từng làm vì Tần Giao, bây giờ Tần Giao cũng đã làm được vì người mà cậu ấy luôn chờ đợi.

Trước kia mợ không quá thành thục, cũng vì vấn đề xuất thân nên có đôi chút tự ti, nhưng giờ mợ rốt cuộc cũng trở thành một Tần Long Quân đủ thành thục mạnh mẽ, không cần quan tâm đến lời bình phẩm của người khác, cũng vững tin rằng mình vẫn có thể làm người tốt.

Ừm, cho nên đây mới là người mợ tiểu công chúa nhất trên thế giới, nhưng lại khiến cậu cả yêu thương, trân trọng và không thể nào rời bỏ đấy ha ha ~

Bình luận

Truyện đang đọc