TÍNH SƯ

“Tấn…… Tấn tính sư, hôm nay sao anh…..sao anh lại đến đây…… Túy Quân…… Túy Quân điện hạ dạo này vẫn khoẻ chứ……”

Thạch Tiểu Quang đi theo Tấn Hành vừa giúp mình đuổi đám lưu manh kia đi, hai người bước ra khỏi con hẻm nhỏ ở chỗ cổng sau, cậu không dám ngẩng đầu lên, tuy muốn lảng sang chuyện khác nhưng vẫn lắp ba lắp bắp, sắc mặt rõ là xoắn xuýt căng thẳng.

Cậu thực lòng cảm thấy rất mất mặt, hơn thế nữa còn xấu hổ và khó xử khi đối mặt với Tấn Hành – người từng giúp đỡ mình.

Tấn Hành đi một mình ở phía trước, trên tay xách theo bốn, năm cái cặp vừa nhặt dưới đất, hắn nghe Thạch Tiểu Quang hỏi vậy thì bèn dước bước, quay đầu liếc nhìn cậu một thoáng. Cậu cả vừa đánh cho mấy đứa ranh con ban nãy kêu cha gọi mẹ vắt giò bỏ chạy, hiện tại cũng không trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu mà bỗng nhiên thay đổi đề tài:

“Tiểu Quang.”

“Dạ?”

“Cậu sợ mấy người vừa nãy lắm sao?”

“Không, không phải đâu……”

“Nói thật.”

“Ừm…… Thật ra cũng hơi, hơi sợ.”

“Cậu có muốn nghe một câu chuyện không?”

“A…… Hả?”

“Có một người, từ nhỏ đến lớn đều ngạo mạn ngang ngược, lại còn không chịu nghe lời người khác.”

“……”

“Cho nên từ lúc còn rất nhỏ, anh ấy đã tập thành cả đóng thói hư tật xấu, trộm cắp, nói dối, đàn đúm với đám người xấu giống mình, còn từng muốn lén lút mang đứa con của mẹ nuôi ra ngoài đi bán lấy tiền, măc dù cuối cùng vì tâm tình nên lại không làm thế nữa, nhưng có thể nói anh ấy từng có hầu hết vấn đề của một kẻ phẩm hạnh tồi tệ, tâm thuật bất chính. Thế nhưng bao năm qua, chỉ có một việc mà người này nhất quyết không làm, cậu có biết là gì không?”

“Là……Là gì ạ?”

“Anh ấy chưa bao giờ ỷ mình mạnh hơn người khác để đi bắt nạt những kẻ nhỏ yếu, mà người này chính là Túy Quân điện hạ mà cậu vẫn luôn yêu quý đấy.”

“……”

Tấn Hành nói ra một đáp án mà Thạch Tiểu Quang hoàn toàn không ngờ tới, rõ là cũng có ẩn ý sâu xa, chú ý thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của đứa nhỏ này, hắn cũng không vội nói gì ngay. Đứng trước nguy cơ to lớn nếu bị vị Túy Quân điện hạ nào đó biết mình nói xấu sau lưng y thì y nhất định sẽ giận dữ thậm chí ôm chăn gối chạy sang thư phòng ngủ cả tối, cậu cả vẫn bình chân như vại, hắn nhìn chằm chằm bộ dáng khúm núm yếu ớt của Thạch Tiểu Quang, chậm rãi bảo:

“Do bản thân anh ấy cũng từng thuộc về bên bị ức hiếp, cho nên dù về sau gặp phải chuyện gì, anh ấy cũng không phá vỡ nguyên tắc này. Bởi anh ấy hiểu rõ rằng, kẻ đi bắt nạt người khác thì còn chẳng tính là kẻ xấu mà chúng chỉ là một đám tiểu nhân không có bản lĩnh, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Cái đám tiểu nhân vừa dọa tí đã chạy như thế, cậu không cần phải sợ bọn chúng làm gì. Vì tuy mặt mũi chúng hung ác nhưng nội tâm lại cực kỳ yếu ớt và tự ti, người lấy việc bắt nạt kẻ yếu làm vinh quanh thì bản thân cũng chỉ là kẻ yếu thôi, mà những kẻ yếu ớt về tinh thần như thế thì thường cũng không đáng sợ, cậu hiểu ý của tôi chứ?”

Lời này tuy trực tiếp đơn giản nhưng từng câu từng chữ đều ẩn chứa ý tứ thân thiết của cá nhân Tấn Hành, Thạch Tiểu Quang nghe xong thì ngẩn người, hồi lâu sau mới nghẹn ngào cúi thấp đầu, giơ tay lau mắt rồi cất giọng run run để thề thốt đảm bảo:

“……Vâng, tôi…… tôi hiểu rồi, cảm ơn tính sư…… về sau tôi sẽ không bao giờ như vậy……”

Dẫu tính tình vẫn mềm yếu như cũ song nhìn nét mặt Thạch Tiểu Quang thì rõ ràng cậu đã chịu khó tiếp thu rồi, Tấn Hành hiếm khi mới nói nhiều với người khác thế này, hắn nghe vậy thì cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Thạch Tiểu Quang thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghiêng đầu suy nghĩ một chốc rồi nhỏ giọng tò mò hỏi:

“Tính sư, thì ra anh biết nhiều chuyện liên quan tới Túy Quân điện hạ đến thế sao, lần trước tôi còn tưởng quan hệ giữa anh và ngài ấy không tốt lắm…… Dạo gần đây hai người vẫn thường xuyên liên hệ với nhau chứ?”

Tấn Hành vốn đang cất bước chậm rãi ở đằng trước, vừa nghe cậu hỏi vậy, hắn cũng dừng lại. Mới lơ đãng cái là đã để lộ ra mình nắm rõ chuyện liên quan đến người nào đó như lòng bàn tay rồi, cậu cả nhìn Thạch Tiểu Quang còn đang ngơ ngác chưa biết chân tướng, đoạn bình tĩnh trả lời:

“Ừ, vẫn thường xuyên liên hệ.”

“Ồ, là vì việc công sao?”

“Không phải, là việc tư.”

“A…… Ừm, thế…… thế thì tốt quá rồi ha ha, từ lần trước trở về, tôi cứ lo hai người lại cãi nhau, giờ biết hai người thành bạn tốt thì quả là đáng mừng……”

Tấn Hành vốn cũng chẳng hi vọng Thạch Tiểu Quang hiểu rõ ý mình đang nói cái gì, thấy thằng nhỏ ngốc này thật lòng vui mừng vì mình và Tần Giao có thể trở thành “bạn tốt”, hắn cũng chẳng nói gì thêm nữa. Mà Thạch Tiểu Quang thì từ trước đến nay vẫn luôn có hảo cảm với Tần Giao, cậu ngó dáo dác chung quanh, hiếu kỳ hỏi:

“Mà sao hôm nay Túy Quân điện hạ không tới đây cùng anh…… Ngài ấy lại bận việc gì ư?”

“Anh ấy đi gặp một người mà trước đây chúng tôi quen biết.”

“Một người cùng quen biết?”

“Phải, là một bà mẹ đơn thân đang nuôi nấng hai đứa con, bẩm sinh có nhiều hơn một tâm khiếu. Trái tim của anh ấy đã bị Đăng Tâm lão nhân lấy đi quá lâu rồi, dạo gần đây lại bắt đầu khó chịu, cho nên trước kia từng mượn tâm hỏa của gia đình đó một lần. Dạo trước chúng tôi đến Tam Thân quốc thì tình cờ lấy được một thứ nguyên liệu đặc biệt gọi là máu của cây, có thể giúp làm chất dẫn cháy tâm hỏa, nên là anh ấy định đến đi xem thử lần nữa, hi vọng có thể trì hoãn tình trạng bất ổn tinh thần do mất tim.”

“Thì ra…… Thì ra là thế…… Vậy sức khỏe của Túy Quân điện hạ hẳn không có vấn đề gì lớn chứ?”

“Ừ, hết thảy đều ổn, tình huống kiểu này anh ấy có thể tự mình giải quyết được.”

Tuy nghe cái hiểu cái không nhưng biết Tần Giao không có gì đáng ngại là Thạch Tiểu Quang yên tâm rồi. Tấn Hành thả mấy cái cặp mình mang theo nãy giờ xuống đất, định bụng lật sách ra để kiếm tên từng đứa một, chờ lúc nào rảnh sẽ liên lạc với phụ huynh của mấy đứa nhóc này. Hắn cũng không quên lấy cái cây gãi ngứa mà mình vừa dùng để đánh người ra, đồng thời giải thích cho Thạch Tiểu Quang lý do vì sao hôm nay lại một mình tới đây tìm cậu.

“Đây là một cái bà gãi, cùng với ông dây thừng, chỉ công và chìa khóa cửa đều là những khí cụ thần thánh dùng để giữ nhà yên ổn sớm nhất tại Trung Quốc, sở hữu linh tính vô cùng mạnh mẽ. Người xưa tin rằng vạn vật đều có linh tính, mà cây gãi ngứa, dây thừng, giấy trắng và chìa khóa cửa chính là bốn thứ nổi danh nhất trong số đó, cho nên nếu về sau cậu lại gặp tình huống giống hôm nay thì cứ hô to tên của bà gãi là bà ấy sẽ nghe thấy được…… Mặt khác thì, hôm nay tôi đến đây thật ra là vì có một việc muốn nhờ cậu giúp đỡ.”

“Hả? Anh muốn…… muốn nhờ tôi giúp đỡ sao?”

Tuy biết Tấn Hành sẽ không tự dưng mà tìm mình, song nghe hắn bảo có việc muốn nhờ mình giúp đỡ, Thạch Tiểu Quang vẫn giật mình bất ngờ. Tấn Hành ra hiệu bảo cậu nhỏ tiếng chút, đoạn quan sát chung quanh rồi mới gật đầu giải thích:

“Ừm, hiện tôi đang tìm kiếm một thứ gọi là long cốt của ứng long. Con ứng long này sở hữu long khí nồng đậm, còn có thể ra lệnh cho vạn sinh vạn vật quy phục trước long uy của gã ta. Bởi vì tộc chân long sinh ra đã có năng lực ngao du trên bầu trời, vừa có thể bơi trong sông nước lại vừa có thể dùng bốn chân đi lại trên đất bằng, do đó hết thảy sinh linh trên thế gian này đều phải thần phục trước sự thống trị của rồng.”

“……”

“Hơn nữa trong quá khứ từng có truyền thuyết rằng, sau thưở khai thiên lập địa chính rồng là loài đầu tiên dạy cho chim muông, khỉ vượn và cá ngôn ngữ để giao tiếp trong tộc với nhau, kể từ ấy chim mới biết hót, vượn mới biết kêu, cá mới biết thở, bởi vậy thanh âm của rồng có ý nghĩa vô cùng lớn lao đối với toàn bộ động vật ngoại trừ con người. Mà tôi thì hiện đang cần cậu dùng mũi và tai của mình để giúp chúng tôi tìm ra con ứng long này bị mang đi đâu. Tôi nói vậy cậu có hiểu không, Tiểu Quang?”

Tấn Hành đã thuật lại tình huống rất rõ ràng rồi. Vừa nghe hắn nói đến rồng, Thạch Tiểu Quang tỏ ra ngạc nhiên, lát sau vẻ mặt cậu hơi là lạ, ngập ngừng mở miệng bảo là:

“Rồng? Có phải là một con rồng vảy màu đen, trông rất hung ác không……”

“Cậu từng gặp gã ta sao?”

“……Không, chưa từng, cơ mà nếu đúng là một con rồng khổng lồ toàn thân màu đen thì hồi bé có vẻ tôi từng nhìn thấy thật. Có điều không phải tận mắt thấy ngoài đời mà là qua một quyển sách…… Quyển sách đó thoạt nhìn đã cũ lắm rồi, bên trong vẽ rất nhiều người mặt mũi kỳ lạ, ăn mặc cũng khác hẳn chúng ta, trong sách con rồng khổng lồ ấy hình như đang bay trên trời, cơ mà quyển sách đó bị…… bị mẹ tôi cất tận sâu trong tủ, xưa nay chưa từng lấy ra bao giờ, có lần tôi lén lấy ra còn bị mẹ mắng cho một trận……”

“……Vậy cậu còn nhớ trong sách vẽ cái gì không?”

“Hình như…… Hình như là vẽ một người đàn bà…… toàn thân không mặc quần áo, mỗi ngày bà ta đều quỳ lạy trời cao để cầu xin gì đó, có lúc còn vất vả dãi nắng để gieo trồng thứ gì đó xuống đất. Sau đó có một ngày, bà ta bỗng đào được một loại cây đã nở hoa và kết trái màu đỏ ở trong ruộng nhà mình. Sau khi đào thứ cây ấy lên và ăn nó, bụng bà ta càng lúc càng lớn, trong bụng còn có một đứa bé mọc đuôi rắn, trên mặt toàn là vết lở loét……”

“……”

“Từ khi người đàn bà sinh con, người dân trong thôn đều xem đứa con của bà ta như quái vật, người đàn bà sống rất khó khăn khổ sở, cứ luôn than khóc với trời cao. Một đêm nọ, bà ta đi ra ngoài, ném đứa bé đuôi rắn vào trong rừng rồi trở về nói với người trong thôn là con mình đã chết, cũng tiếp tục cầu xin trời cao một cách thành kính. Mấy ngày sau, trong ruộng nhà bà ta mọc lên một loại thực vật khá giống lúa, lần này sau khi ăn vào bà ta đã sinh hạ một đứa trẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, trên người còn tỏa ra kim quang…… Tiếp đó hình như mẹ tôi đi vào…… Ừm, đại khái là tôi nhìn thấy những thứ như vậy, còn lại thì không rõ lắm tính sư à……”

Tấn Hành không ngờ lại nghe được chuyện này từ Thạch Tiểu Quang, kỳ thật hắn cũng chẳng hiểu Phùng Chí Xuân đóng vai nhân vật nào trong sự kiện này, vẻ mặt hắn thoạt nhìn vẫn điềm nhiên, song nội tâm đã dấy lên một cảm giác khác thường.

Tiếp theo hắn lại hàn huyên vài câu với Thạch Tiểu Quang, Thạch Tiểu Quang hiểu hiện tại Tấn Hành đang cần sự giúp sức của mình nên đương nhiên không chối từ, cậu và Tấn Hành hẹn thời điểm cụ thể để lần sau cùng đến Túy Giới tìm kiếm tung tích long cốt của Tần Huyền, sau đó hai người liền chia tay.

Tấn Hành đang nghĩ bụng liệu bây giờ có nên đến nhà Phùng Chí Xuân để xem xét quyển sách mà Thạch Tiểu Quang nhắc tới hay không, song hắn còn chưa quyết định xong thì sợi dây đỏ buộc trên cổ tay hắn bỗng bị kéo mạnh một cái, Tấn Hành biến sắc cúi đầu xuống, trông thấy……

—— Sợi dây đỏ duy nhất mà hắn và Tần Giao dùng để liên hệ với nhau đã đứt lìa trên mặt đất, tức khắc hóa thành ngọn lửa bùng cháy rồi biến mất ngay trước mắt hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc