TINH TẾ ĐỆ NHẤT CHIẾN ĐẤU KÊ

Edit: Mỡ Mỡ

Chương 45:

"Sở Tịch, anh có mệt hơm?"

"Sở Tịch, anh có khát hơm?"

"Sở Tịch, cổ tay anh còn đau hông dạ, để ta xoa xoa cho nha?"

"Sở Tịch, hay là anh nghỉ một lát, để ta tìm ba người kia giúp nha?"

Nhân vật bá đạo Lô đại vương mới vừa nãy còn nhấn người ta xuống đã chạy mất dép, sau một hồi tốn sức, ngay lập tức biến thành Ác Ác tiểu tri kỉ quần bông.

Sở Tịch gập tay một cái, Lô Ác Ác đang vây quanh anh lập tức vù một cái bay lại cầm cổ tay anh thổi vù vù, đau lòng muốn chết, mắt hồng hồng ngửa đầu hỏi anh: "Đừng lộn xộn, hay là bôi mủ cây nữa đi?"

Nói xong, Lô Ác Ác lôi một nhánh cây nữa ra. Sở Tịch không biểu cảm, mở tay ra, ý bảo cậu cúi đầu xem. Chỉ thấy từ cùi chỏ đi xuống tận đến đầu ngón tay bị bao phủ một lớp mủ cây đặc sệt, sắp nhìn không ra hình dạng cánh tay ban đầu rồi.

"Anh xem anh xem, vẫn còn sưng đỏ một tí kìa!" Lô Ác Ác lại trợn tròn cặp mắt, hoảng sợ vội vàng kêu lên: "Nhanh bôi thêm miếng nữa!"

Nhìn Lô Ác Ác luống cuống tay chân bôi bôi trét trét thêm một lớp lên tay mình, Sở Tịch bật cười, em ấy nhìn làm sao mà từ cánh tay khôi phục không một dấu vết ra thành sưng đỏ vậy?

"Được rồi, Ác Ác, đừng lãng phí nữa, cành cây sắp bị em dùng hết rồi." Sở Tịch nói, rút tay về.

Sợ mình lại làm đau anh, Lô Ác Ác không dám kéo lại, hổ thẹn tới nỗi không dám phản bác, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu thấp lẩm bẩm: "Dùng hết ta lại cướp về cho anh, anh muốn dùng bao nhiêu cứ tùy tiện."

Bleh bleh bleh! Vợ sẽ không bị thương nữa!

Vừa nghĩ tới cổ tay Sở Tịch bị thương là do đâu, Lô Ác Ác càng không ngóc đầu lên nổi.

Làm sao bây giờ, Lô đại vương chỉ là con gà hư đánh vợ.

Mắt thấy Lô Ác Ác một bộ ưu thương như trời sắp sập, Sở Tịch cũng đau lòng, không hề trưng ra cái mặt cá chết, ánh mắt và đường nét gương mặt đều dịu xuống, ôn nhu dụ dỗ nói: "Ta thật sự không sao, Ác Ác, không phải lỗi của em."

Lô Ác Ác rũ đầu xuống thấp hơn, cực kì muốn biến về nguyên hình chôn đầu vào cánh, vợ tốt như vậy, không những không tức giận mà còn an ủi mình, bản thân mình lại hư, nhất định sẽ bị chê!

Khóe miệng Sở Tịch giật một cái, chung quy vẫn không nhìn được dáng vẻ ỉu xìu của Lô Ác Ác, cắn răng nói: "Là ta quá yếu, xương khớp ta chưa đủ cứng, chuyện không liên quan đến em."

Đợi khi tìm được Thương Lam, sau khi đạt được công pháp tu luyện và truyền thừa của Thiên Cơ Tử, anh phải lập tức bế quan tu luyện, không đột phá đến cảnh giới võ thánh thì không xuất quan, anh không tin bậc thánh cảnh thì thực lực và thân thể chưa đủ chơi đùa với Lô Ác Ác.

"Sở Tịch..." nghe lời Sở Tịch nói, Lô Ác Ác lớn già đầu tới vậy thì đây là lần đầu tiên cảm nhận được một cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào căng đầy trong lòng, nhịn không được đưa đầu qua, dính lên người Sở Tịch cọ cọ, từ thanh quản phát ra tiếng càu nhàu úc úc mềm mại.

Nhõng nhẽo lại quay về nhõng nhẽo, nhưng Lô Ác Ác vẫn rất xấu hổ, vẫn cứ ủ rũ ngóng trông, cả một đầu tóc rực rỡ nhìn qua dường như ảm đạm không ít. Sở Tịch phải tiếp tục bận rộn tìm tung tích bọn Ale qua hình ảnh mà Thương Lẫm thu thập được, không thể kéo dài thêm nữa, nghĩ nghĩ một chút, vuốt vuốt đầu Ác Ác nói rằng: "Như vầy đi, Ác Ác, vì bù đắp lần này, ta giao cho em một nhiệm vụ, em phải hoàn thành thật tốt."

"Ừm!" nghe được cái này, tinh thần Lô Ác Ác nhất thời phấn chấn, chợt đứng nghiêm trang, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngửa đầu nhìn về phía Sở Tịch với đôi mắt tỏa ra ánh sang: "Anh nói đi!"

"Vũ kỹ của em mạnh như vậy, về sau giúp ta huấn luyện người trong đội cận vệ thật tốt." Sở Tịch trịnh trọng nói, không chút do dự bán tháo nhóm cấp dưới: "Bọn hắn đều quá yếu, cần phải huấn luyện thân thủ bọn họ thật tốt, trọng trách này giao cho em."

"Được! Ta nhất định sẽ dạy đàn em thật tốt!" Lô Ác Ác cũng dùng lời nói khí khái mà đảm bảo, vỗ bôm bốp vào lồng ngực gầy nhom.

Ở một chỗ khác trong khoang ngực, Nhạc Thế và Ferrero nằm nghỉ ngơi trên giường, Uông Tái ngủ ở bên kia, Vệ Long thì thủ ở một bên, bọn họ đều trong đội tinh nhuệ đã lâu, hình thành thói quen, trong một ngày có cơ hội sẽ dành thời gian nghỉ ngơi khôi phục tinh lực và dị năng, không làm bất cứ điều gì vô nghĩa.

Bọn họ vẫn chưa biết, cuộc sống sau này bọn họ phải đón lấy có biết bao nhiêu đặc sắc.

Lô đại vương lần này rất nghiêm túc, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghiêm túc như vậy, quyết định nhất định phải tuân thủ lời hứa, hoàn thành nhiệm vụ vợ giao cho mình thật tốt.

Sắc trời tờ mờ sáng, khi ánh dương vừa ló dạng, Lô Ác Ác theo bản năng phấn chấn tinh thần, nằm úp sấp trên màn sáng, theo thói quen chạy te te về hướng mặt trời mọc gân cổ lên hừ hừ vài tiếng, bất quá cũng không biến về nguyên hình, cũng không nháo bắt Sở Tịch cho ra ngoài tắm mặt trời mới mọc.

Vào những lúc đứng đắn, Lô Ác Ác xưa nay vẫn không hồ đồ, cậu chính là một con gà đứng đắn nghiêm chỉnh.

Sở Tịch rất rõ thói quen mỗi ngày đứng dưới ánh mặt trời hướng về phía hừng đông gáy vang, đã là thiên tính lại là tu luyện, anh cũng biết mỗi ngày thừa dịp này mà hấp thu tinh hoa của thái dương.

Nhưng bây giờ anh chỉ có thể cứng rắn ép buộc Lô Ác Ác ở yên trong khoang, bởi vì Sở Tịch đã phát hiện tung tích bọn Al lưu lại mới nhất, đang chạy theo hướng của kí hiệu với tốc độ cao.

Cả vùng đất, dãy núi trùng điệp, rừng rậm kéo dài, phóng tầm mắt ra xa, nơi chịu ảnh hưởng của địa chấn và thú triều ngày càng ít, bọn họ đã dần thoát khỏi phạm vi chỗ long mạch sụp đổ.

Cả một đường tìm kiếm, đến tận lúc mặt trời lên cao ngay chính giữa, Sở Tịch rốt cục lại phát hiện tung tích của một đàn lớn chim mặt quỷ. Những con này toàn thân lông vũ rực rỡ lộng lẫy, đầu thì lại có mỏ nhọn mang dáng dấp hung tợn như quỷ dữ cùng hai bộ vuốt sắc bén, sải cánh bảy tám mét, chiều cao cũng hơn năm mét, sức chiến đấu của một con không kém, chúng tụ chung một chỗ, giống như một mảng lớn che khuất bầu trời, nơi đi qua chỉ lưu lại từng mảnh gió tanh mưa máu.

Loài chim khổng lồ hung tàn khát máu như thế, lại là loài động vật theo bầy đàn, vừa xuất động một cái là mấy chục thậm chí mấy trăm ngàn con, tại khu vực này có thể xem là một trong những con thú khổng lồ mang tiếng xấu. Bất quá bọn chúng là sinh vật sống trong hang động, luôn luôn hoạt động trong hang đá vôi trong dãy núi khổng lồ hướng tây, rất ít khi đi ra. Lần này cũng không biết đám người nhóm cận vệ chọc ghẹo đám chim mặt quỷ này thế nào, khiến chúng nó huy động toàn bộ lực lượng không cắn chết không thôi.

Sở Tịch hỏi Vệ Long, nghe nói phi thuyền bọn hắn lúc rơi xuống lại trúng một ngọn núi nhỏ trên đỉnh dãy núi phía tây, phi thuyền phát nổ dẫn đến vách núi nổ tung, lộ ra một phần trong hang động rộng rãi nơi lòng đất. Bọn họ vừa mới chui ra khỏi khoang khẩn cấp, lại đụng phải mấy con chim mặt quỷ chui ra ngoài. Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đám chim khổng lồ này thấy bọn họ dường như nổi điên, bắt đầu một đường đuổi gϊếŧ bọn họ, từ ban đầu có mấy con biến thành một đám, con số càng ngày càng nhiều, còn có những con chim liên tục bay ra từ trong núi đá vôi.

Sau khi bọn Vệ Long một đường chạy trối chết, lại vô cùng xui xẻo chọn lầm đường, động đất đang xảy ra, bị thú triều và bầy chim tấn công một lượt, lúc này mới thất tán, nếu không...bọn họ là những người có dị năng cao cấp lại là lính tinh nhuệ có tố chất cũng không đến nỗi thảm như vậy.

"Nơi Thương Lam trú cũng ở hướng này." Thương Lẫm đầu gỗ vẫn luôn buồn bực không lên tiếng, khoanh vòng một nơi trên hình ảnh bên ngoài nơi dãy núi phía tây, "Chỗ của đại trận đó ở trong một động đá."

"Những con chim mặt quỷ này chẳng lẽ cũng là thú trông coi động giống như trăn khổng lồ vảy xanh?" Sở Tịch lập tức nghĩ đến sự lien kết trong đó.

"Không biết." Thương Lẫm vẫn như cũ cứng ngắc hồi đáp. Có trận pháp ngăn cách, nó cũng không thể chủ động liên lạc với Thương Lam, cho nên cũng không biết bên kia bây giờ thế nào. Năm tháng qua đã lâu, địa bàn của thú khổng lồ bên ngoài trận pháp đã sớm thay đổi không còn một mống, ngay cả con trăn vảy xanh khổng lồ chỗ mỏ quặng nguyên tinh kia cũng là hơn một trăm năm trước đánh bại chủ nhân tiền nhiệm mà đánh chiếm.

"Kí hiệu Al lưu lại cũng chỉ hướng này, lẽ nào sau đó bọn họ lại lượn về chỗ dưới lòng đất kia?" Trí não Sở Tịch nhanh chóng phân tích, nhấp nháy đã có quyết định, chỉ huy Thương Lẫm bay đến dãy núi phía tây.

Đây là một dãy núi trùng trùng điệp điệp kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm, núi non hùng vĩ cao vút trong mây, nào hang nào núi ngang dọc, một mảnh xanh rì như làn sóng dập dờn, khiến người ta không khỏi cảm khái đất trời rộng lớn, tạo hóa xuất toàn lực.

Kí hiệu hình tháp cuối cùng biến mất ở cửa sơn động, khắc cực kì vội vàng, bốn phía đều có vết máu đỏ sậm. Chung quanh có thể nhìn ra khắp nơi đều có dấu vết chim mặt quỷ động tới. Cửa sơn động cao chừng mười thước, cơ giáp màu đen thu nhỏ hình thể, không chút do dự trực tiếp chui vào cửa động.

Trong khoang ngực, những người khác đều bị gọi sang, Nhạc Thế cùng Vệ Long một trái một phải đứng hai bên Ferrero, ánh mắt nhìn đánh giá chung quanh khoang ngực, vẻ mặt đều là kích động, một tên cười hì hì một kẻ khóc hu hu, bởi vì có thể đứng trong khoang ngực nơi quan trọng nhất của bộ cơ giáp vốn là một sinh vật trí năng cao cấp mà hung phấn không thôi. Uông Tái to con đứng phía sau bọn họ cũng không cách nào kềm chế nội tâm kích động, trên cái đầu trọc lóc rịn ra chút mồ hôi. Chỉ có Ferrero đứng đó vẫn bình tĩnh, ánh mắt rơi vào màn ảnh trước mặt, cùng Sở Tịch thời khắc mà chú ý đến tình huống bên ngoài.

Lô Ác Ác chắp hai tay sau đít, ngẩng đầu ưỡn ngực, vừa không ngừng đánh giá bốn người bọn họ, vừa lượn qua lượn lại một cách khoan thai thong thả, ống tay áo rộng thùng thình che khuất, hai tay nho nhỏ đang nắm chặt nắm đấm ken két.

Ai, mấy người đàn em này nhìn qua đều yếu nhớt, Lô đại vương sờ cằm, có chút hơi khổ não, là cùng đánh một lượt hay từng người lên?

"Hứ, tiểu quỷ, nhìn cái gì vậy!" nhận thấy được ánh mắt Lô Ác Ác, gã cao lớn Uông Tái đứng phía ngoài nghiêng đầu qua chỗ khác, nghiêm mặt lại trừng liếc Lô Ác Ác, nhìn tư thế như vậy lại thấy cái eo nhỏ trông có vẻ tinh tế được trường bào che lấp, da thịt trắng nõn được làm nổi bật nhờ quần áo sặc sỡ, khinh thường xì một tiếng.

Uông Tái là một thành viên đội cận vệ sùng bái Sở Tịch cuồng nhiệt nhất, cho nên bởi vì lúc nãy vì Lô Ác Ác mà bị Sở Tịch quát lớn vẫn canh cánh trong lòng, vẫn ngứa mắt Lô Ác Ác. Thật ra, trong mắt gã, sẽ không có người xứng đôi với tướng quân, càng chưa nói Lô Ác Ác nhìn qua chính là một mỹ thiếu niên yếu ớt được nuông chiều.

Sở Tịch định lên tiếng, Lô Ác Ác phía sau đột nhiên kéo một cái, không cho anh nói, mình thì nhìn chằm chằm Uông Tái lộ ra ánh mắt xấu xa.

HẾT CHƯƠNG 45.

********

Mỡ: Ta nói..Ferrero bé ngoan số khổ...bị kẹp giữa hai thằng khùng, một khóc một cười...chậc chậc...

Cái này tui up 1 chương cho mọi người đỡ ghiền, đã xin phép 2 bạn thắng cuộc chứ tui cũng mới gửi cho 2 bạn đó à =)))

Bình luận

Truyện đang đọc