TINH TẾ ĐỆ NHẤT CHIẾN ĐẤU KÊ

Chương 65:

Edit: Mỡ Mỡ

Bầy chim mặt quỷ đương nhiên giữ chân Thương Lam không nổi, ngay khi Sở Tịch phát ra mệnh lệnh, tốc độ Thương Lam trong nháy mắt được nâng lên, thoát ra khỏi vòng vây của bầy chim mặt quỷ, cũng không lâu lắm đã rời khỏi động đá dưới lòng đất, xuất hiện ở trong một thung lũng.

Lô Ác Ác đặt Định Mạch châu lên đầu chơi, không thèm nhìn Oreo bản thu nhỏ ở trỏng không ngừng tức giận rít gào mà kháng nghị, vừa cố định nó trên đầu không cho nó lăn xuống vừa hào hứng chỉ đường.

"Xin nhờ... Lão đại... Anh đừng có lung lay nữa được không..." nhân cách phản diện của Oreo trong hạt châu đại khái là thật sự là không chịu được Lô Ác Ác dằn vặt, yên tĩnh lại, đổi thành Oreo bản gốc đi ra. Bởi vì bây giờ chứa ở trong hạt châu là hình người bé nhỏ, y chỉ có thể nằm nhoài trên vách hạt châu, lắc trái ngã phải theo sự lay động của hạt châu, cái giọng bắp bắp ngọng ngịu chuyển sang nức nở: "Bên trong hạt châu này rất là khó chịu... Cậu mà còn lắc nữa là tôi chết thật... Chết thật đó..."

"Ó ——" đáp một tiếng, Lô Ác Ác giơ tay lấy hạt châu từ trên đỉnh đầu xuống, cầm trong tay. Nhưng là chẳng được bao lâu, cậu lại không khống chế được tay của chính mình, bắt đầu tung hứng hạt châu trong tay qua lại chơi.

Cũng không phải Lô Ác Ác cố ý muốn dằn vặt Oreo trong hạt châu, cậu thật sự là quá yêu thích hạt châu tựa như trứng gà này, cảm giác thèm chơi làm cho cậu không có cách nào chống cự, khi cầm trong lại không khỏi nảy lên ham muốn chơi một chút.

Nói đến việc này cũng là một đặc tính của Định Mạch châu, xuất phẩm Định Mạch châu của Dĩnh Long quân, đối với sinh vật thú tính có một sức hấp dẫn kì lạ, đã từng quang vinh xếp đầu bảng trong bảng xếp hạng đồ chơi được yêu thích nhất của yêu tinh

Ánh mắt hai người Vệ Long cùng Nhạc Thế cũng không tự chủ mà dõi theo hạt châu đang bay tới bay lui, hai người bọn họ đều là dị năng giả phỏng thú hệ, cũng y chang với Lô Ác Ác, rất khó chống cự sức hấp dẫn của Định Mạch châu này.

Cơ giáp vẫn luôn không lên tiếng cứng ngắc như khúc gỗ vặn vẹo cái cổ, các khớp trên người răng rắc răng rắc vang vọng, đôi mắt lỗ thủng trên đầu cũng nhìn chằm chằm động tác của Lô Ác Ác, có thể làm cho người khác cảm nhận được một ý tứ cảnh giác hàm súc —— nó phải nhìn đăm đăm mới được, chờ hạt châu dùng xong sẽ thu hồi lại lập tức, nó có dự cảm, ra tay chậm thì viên Định Mạch châu này có khả năng một đi không trở lại.

Sở Tịch nhàn nhạt quét qua Thương Lẫm mà liếc mắt một cái, ánh mắt rơi trên người Lô Ác Ác, lại trở nên nhu hòa, tâm tư trong đầu bay lộn tùng phèo, suy nghĩ làm sao diếm hạt châu này luôn.

Mắt thấy sắp đến ngọn núi có thung lũng nơi cây Quỷ sinh trưởng, thân thể Lô Ác Ác loáng một cái, biến trở về chú gà trống hoa mơ cao 3m, cúi đầu dùng móng vuốt gẩy gẩy Định Mạch châu trên mặt đất, bởi vì này hạt châu tương đối nhỏ so với hình thể của cậu, cũng chỉ có thể dùng đầu vuốt đâm đâm, vẫn phải cẩn thận không nên dùng lực, sợ móng vuốt sắc bén này của mình chọc thủng mất.

Sở Tịch cúi người nhặt hạt châu từ trên mặt đất lên, vỗ về cái đầu sáp lại của Lô Ác Ác: "Đến nơi rồi, chờ giải quyết xong chuyện lại cho em chơi."

Bản Oreo tí hơn trong hạt châu nằm úp sấp ở bên trong thoi thóp, lầm bầm: "Rốt cuộc cũng được cứu... Thật là đáng sợ..."

Chờ giải quyết xong chuyện mà không muốn trả lại cho đàn em khôi giáp tinh được hông? Lô Ác Ác lưu luyến không rời mà dời đầu mình khỏi người Sở Tịch, không được, nhiều đàn em ở đây như vậy, không thể để cho bọn họ cảm thấy được đại vương ta chỉ là một con gà mất ý chí không có tiền đồ!

Nghĩ tới đây, cậu giũ giũ lông vũ, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đứng thẳng người, tinh thần phấn chấn, chờ khi Thương Lam dừng lại phía trên thung lũng, làm người đầu tiên xông ra ngoài.

Chỉ thấy từ phía xa xa, vẫn là một thung lũng rộng lớn, vô số tán cây cành cây màu nâu của một cây đại thụ mọc lít nha lít nhít, liếc mắt nhìn qua là một sắc nâu vô biên vô tận, không có gió thổi, tĩnh lặng không hề có một tiếng động, ở xung quanh từng mảng từng mảng lá cây xanh biếc như từng ngọn sóng khởi động bao trùm tạo nên một cảnh tượng gây cảm giác phá lệ quỷ dị.

"Thì ra đây chính là cây Quỷ trong truyền thuyết à!"

Uông Tái thốt lên một tiếng kinh ngạc nói hộ tiếng lòng của mọi người, từng trải qua sự chữa trị hiệu qủa thần kì của mủ cây quỷ khi hồi sinh da thịt xương cốt như chết đi sống lại, những người này đã ở trong lòng yên lặng mà vô số lần nghĩ tới đến tột cùng loại thực vật có dạng gì mà có công dụng kì diệu như thế.

Bất quá khi bọn họ tận mắt thấy một sắc nâu của cây đại thụ trong thung lũng, không khỏi có chút thất vọng. Bởi vì thoạt nhìn cây đại thụ trong thung lũng đứng một mình kia, thân cây cao to kiên cường, vỏ cây nâu trầm, lá cây hình dầu dục cũng là một sắc nâu, cành cứng rắn, cành cây như xúc tu giống nhau rất nhiều, không có bất kỳ chỗ nào đặc thù cả, thảm thực vật của Hoa Minh đặc sắc hơn cái cây này nhiều lắm.

"Thương Lẫm, chúng ta đi." Thấy Lô Ác Ác đã tràn đầy sinh lực mà chạy ra ngoài, Sở Tịch cũng không định giải thích với những người khác, gọi Thương Lẫm, cũng cất bước rời khỏi Thương Lam, sau đó gọi Dove: "Dove, cậu đi với tôi nào, những người khác ở lại chỗ này đợi mệnh."

"Vâng, tướng quân!" "Dạ!"

Dove vội vã lết theo sau Sở Tịch, dị năng có thể giao tiếp được với các sinh vật khác của cậu lúc này vừa vặn phát huy được tác dụng, trước đây gặp phải nhiệm vụ đặc biệt như thế này cậu cũng bị Sở Tịch túm theo làm phiên dịch, cậu cũng quen luôn rồi.

Những người khác đều theo lệnh ở lại khoang thuyền Thương Lam, đứng quan sát cảnh vật bên ngoài qua màn ảnh. Cho dù bọn họ đi ra ngoài cũng không giúp đỡ được gì, đối mặt với loài thực vật hung tàn như cây quỷ đây, dùng thực lực của bọn họ chỉ có thể ở bên cạnh hóng hớt.

Chờ Sở Tịch mang theo Thương Lẫm cùng với Dove đi tới bên cạnh vách núi, Lô Ác Ác đã sớm mở ra hai cánh nhào xuống dưới.

"Ó—— "

Một tiếng gáy to rõ cao vút vang vọng bầu trời, biển cây nâu trầm bên dưới đã ầm ầm chuyển động, chỉ thấy vô số đại thụ trong nháy mắt đều điên cuồng đung đưa, cành cây như rút gân mà múa may loạn xà ngầu.

Lần này dĩ nhiên không giống lần trước chờ Lô Ác Ác đập một gốc cây, thì cây quỷ cây mới phản ứng được. Mà là Lô Ác Ác mới vừa xuất hiện ở trên khoảng không thung lũng, tiếng gáy cao vút phấn khởi mới vừa vang lên, biển cây dưới thung lũng vốn tĩnh lặng bỗng chốc sôi sục như chảo dầu, từng cây từng cây đại thụ đều vươn cành như đang giương nanh múa vuốt, như quần ma loạn vũ.

"Con gà kia... gà... gà..."

"Gà... gà..."

"Gà..."

Một làn sóng ý thức kích động lan truyền như cơn sóng khắp thung lũng, sau cùng chuyển đến một chỗ ngóc ngách góc Tây Nam nơi một thân cây quỷ kích động run run, con gà kia rốt cục lại tới nữa rồi!

Cái con gà khó ưa kia rốt cục lại đến nữa rồi à há!

Trên vách núi, ánh mắt Sở Tịch vẫn luôn ngưng đọng trên người chú gà trống sặc sỡ kia, rõ ràng tại đây phảng phất hình thành một biển cây ngập sắc nâu trải rộng vô biên vô tận, một chú gà hoa mơ 3m đi vào, căn bản là không hề nổi bật tựa như giọt nước mưa rơi vào đại dương, nhưng trong đôi mắt đã hóa sắc tím của anh, bóng hình kia dù nhỏ nhưng vẫn thấy được.

Lần đầu tiên nhìn thấy trạng thái mắt tím của Sở Tịch, cả người Dove cứng ngắc, tay chân như nhũn ra, ngay cả động đậy một chút cũng không dám, hoàn toàn bị đôi mắt băng lãnh vô tình, uy nghiêm cao quý như đứng trên chín tầng mây quan sát vạn vật làm kinh sợ, vào lúc này, người đàn ông trước mắt này mang đến cho cậu một cảm giác đây không còn là tướng quân, thậm chí không phải là người, mà là một vị bề trên không thể nào tồn tại ở cõi này.

Bất quá tại nhìn thấy ánh mắt Sở Tịch ánh mắt rơi vào bên trong thung lũng nhìn vào Lô Ác Ác, Dove lại nặng nề thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cậu xác định, cái người trước mắt này vẫn là tướng quân, dù sao đôi tròng mắt kia dù hóa tím, nhưng ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào Lô Ác Ác vẫn không hề thay đổi.

Lập tức, lúc biển cây vốn bất động bỗng giương nanh múa vuốt, đồng tử Dove co lại, đột nhiên vồ tới nằm nhoài bên vách núi, chúi người xuống nói vọng, miệng cả kinh kêu lên: "Ý thức thật mạnh mẽ! Nó, nó, nó là một, chỉ có một!"

"Không sai, cây quỷ trong thung lũng này thực chất chỉ có một gốc." Sở Tịch ở phía sau nhàn nhạt nói, sở dĩ lúc trước vẫn luôn không đề cập với đội cận vệ chuyện này, chính là nhìn dáng vẻ khiếp sợ của bọn họ.

Đương nhiên, cái tính tình ác liệt hại người tạo thú vui như vậy, Sở thiếu tướng muộn tao tuyệt đối không thừa nhận.

Thương Lam đồ sộ nguy nga giữa không trung bất động, thông qua màn ảnh của Thương Lam, tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài đều được mọi người thu vào mắt, ngay cả âm thanh cũng truyền từ đầu đến đuôi thuyền, tiếng kêu sợ hãi của Dove cùng với giọng Sở Tịch vừa nói đã vang vọng trong khoang thuyền.

"Ôi đệt con mẹ! Đây là ý gì?" Uông Tái túm chặt lấy Vệ Long bên cạnh đến nỗi lung lay, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú màn ảnh, vì kinh ngạc mà giọng có hói chút biến điệu : "Chỉ có một gốc cây là ý gì? Một thung lũng lớn dưới chân núi như vậy, không phải là một biển cây sao!"

Vệ Long gầy như cọng rễ cây bị một gã đô con trọc đầu cao ba mét xách trong tay, hai mắt trợn tròn, hai hàng nước mắt như hai cọng mì tuôn rơi, cậu ta cũng rất kinh ngạc đó, nhưng cái tên Uông đầu to này không thể nào cứ mỗi lần kích động là lại túm mình vung qua vung lại, cậu ta cũng không phải mì sợi, bị quăng quăng một hồi rồi thả vào nồi luộc rồi ăn!

Thần sắc trên gương mặt xinh đẹp lạnh như băng của Gigi cũng khẽ biến, ngoại trừ kinh ngạc, ánh mắt của cô càng nhiều mà nhìn về phía thần sắc cậu thiếu niên gầy teo nằm nhoài bên vách núi, có chút lo lắng, giao tiếp với một sinh vật quá mức mạnh mẽ, cũng không biết cái thằng nhóc Dove kia có chịu nổi không nữa?

Ferrero cùng Al liếc mắt nhìn nhau, hai người đều giữ được bình tĩnh, chỉ có điều Al càng thêm trầm mặc ít nói, vẫn như trước lạnh lùng không nói một câu, Ferrero lại trầm giọng tự nói một câu: "Không hổ là cây quỷ, quả nhiên không đơn giản như vậy."

Mà giờ khắc này cây quỷ trong thung lũng làm gì cơ chứ? Nó đang bận tự nhổ mình ra khỏi đất.

Chỉ thấy một gốc cây bị vô số cành cây chi chít rậm rạp vây vào giữa cả thân lẫn cành run rẩy, từng cành từng cành khô vàng mất đi ánh sáng lộng lẫy ra sức quơ quơ, thân cây cao ngất nỗ lực cúi xuống mà đi, cành cây thô to nhất như cánh quạt vù vù quạt quạt, xới rễ cây ra khỏi mặt đất khỏang 1m.

Đại thụ xung quanh cũng nhao nhao chen lên đến giúp đỡ, cành cây múa lung tung beng, lá cây bay đầy trời, không bao lâu xung quanh gốc cây quỷ được đào ra một cái hố bự chảng.

HẾT CHƯƠNG 65

**********

Bình luận

Truyện đang đọc