TINH TẾ ĐỆ NHẤT CHIẾN ĐẤU KÊ

Chương 67

Edit: Tama

Beta: Mỡ Mỡ

Mặt Dove trắng bệch, toàn thân run lên so với cây quỷ bên kia còn dữ dằn hơn. Quê hương của cậu Dị thực tinh cũng bởi vì bị Trùng tộc xâm lược mới diệt vong, vô số người Dị thực tinh chết trong biển trùng, cuối cùng không thể không rời quê hương lánh nạn, lang thang trong vũ trụ.

"Nghe nói, Dị thực tinh chúng ta trong Trùng triều (cơn lũ côn trùng) ban đầu..." Vịn cơ giáp sau lưng mới có thể giữ vững thân thể, Dove dùng sức hít một hơi thật sâu, để cho mình trấn định lại, con mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm gốc rễ cây quỷ, ngoài miệng gần như tự lẩm bẩm nói: "Ban đầu là thực vật bị Tổ trùng kí sinh, Tổ trùng sẽ đem sinh cơ bên trong kí chủ cùng năng lượng hút khô, dùng để trứng trùng nở, trứng trùng một khi nở, trùng thú đáng sợ liền không ngừng cắn nuốt hết thảy đồ vật gặp được, dùng tốc độ khủng khiếp nhanh chóng tiến hóa, sinh sôi..."

Theo giọng nói của Dove, thần sắc Sở Tịch trong mắt cũng càng ngày càng nghiêm nghị, Trùng tộc là thiên địch của bất kì nơi nào có sinh mệnh trong vũ trụ, đây là chuyện mỗi một văn minh vũ trụ bước vào thời đại Vũ trụ đều biết, là ác mộng có thể trong khoảnh khắc tuyệt diệt một tinh cầu sinh mệnh có trí tuệ. Giống như chỗ quê nhà của Dove tinh vực Ross ở Dị thực tinh bị hủy diệt bởi cơn Trùng triều xâm lấn văn minh liên hành tinh cũng không phải chỉ có một cái, mà là nhiều vô số kể.

Chỉ có điều bởi vì khoảng cách giữa tinh vực Ross và Hoa minh thật sự là quá xa xôi, Hoa minh cùng mấy văn minh liên hành tinh xung quanh thậm chí bao gồm văn minh cấp ba cách Hoa minh gần nhất và liên minh á vũ trụ đều chưa từng phát hiện tung tích* thú trùng, dần dà, những chuyện này đều trở thành ghi chép trong tư liệu, mọi người cũng xem như một đề tài mang ra bát quái mỗi khi trò chuyện.

*(Mỡ: chỗ này hơi mơ hồ không rõ lắm, mn thông cảm)

Dove vẫn luôn giữ kín như bưng việc này, rất ít nhắc tới chuyện tình có quan hệ tới Trùng tộc xâm lấn làm cho Dị thực tinh diệt vong, trước kia ngẫu nhiên đề cập Trùng triều thì toàn thân phát run sắc mặt trắng bệch, sau một đoạn thời gian thig tinh thần mới vực dậy nổi.

Lô Ác Ác quay đầu nhìn về phía cậu, một cái vuốt vụиɠ ŧяộʍ đem rễ cây bị cắt đứt trên mặt đất gẩy ra sau lưng, ý đồ lặng lẽ che giấu chứng cứ phạm tội, trên miệng nói: "Chẳng qua là côn trùng mà thôi, cậu sao sợ thành dạng này?"

Nếu giống những con sâu trên người lân giáp thú mập mạp mỹ vị, lân giáp trùng, Lô Đại vương còn ước gì có thể nhiều một chút đây nè!

Dove dùng sức lắc đầu, há hốc mồ, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải, một bên Sở Tịch đã giữ xuống cái đùi gà Lô Ác Ác giở trò kia, bất đắc dĩ nói: "Đừng giấu, nó nhiều rễ như vậy, chặt một nhánh cũng không có chuyện gì, không trách em."

Lô Ác Ác tưởng mình không cẩn thận bẻ gãy rễ cây quỷ, cây quỷ mới lộ ra dáng vẻ đau đến lợi hại như thế, trong đầu chính là áy náy tự trách. Nếu còn không nhìn ra chút cảm xúc nhỏ của Lô Ác Ác, Sở Tịch cũng có thấy lỗi với tâm tư của anh tập trung trên người Lô Ác Ác.

Đừng nhìn Lô Ác Ác luôn luôn chê cây quỷ là cây ngốc, cậu đúng vẫn là chạy đến bắt nạt cây quỷ, nhưng kì thật đối với tiểu yêu quái thực vật mở linh trí duy nhất gặp được rất có hảo cảm, tuyệt đối sẽ không thật tình mà khi dễ nó quá mức.

Nếu ai thật dám làm tổn thương cây này, Lô Đại vương khẳng định là người đầu tiên nhào tới bao che.

Lô Ác Ác thân thể cứng đờ, móng vuốt bị ấn giữ tại chỗ kia động cũng không phải bất động cũng không xong.

"Lô... Đại... vương... à..." Thấy bọn họ hơn nửa ngày đều không nhúc nhích, cây quỷ có sinh mệnh lực thời thời khắc khắc đều đang bị Tổ trùng trên rễ hút đi gấp đến độ không xong, thế nhưng nó vừa sốt ruột, tư duy vận chuyền càng chậm hơn, ấp a ấp úng nghẹn nhả ra một câu chậm rì rì mà nói truyền lại cho Dove.

"Cứu... cứu... ta... cứu... mạng..."

"Ta... sắp... phải... chết..."

Một đường rồi một đường sóng ý thức quanh quẩn trong thung lũng, đại thụ phô thiên cái địa đưa tán cây hướng về phía bên này, biển cây cuồn cuộn nhấp nhô, nếu như gốc chủ cây quỷ chết khô, những phân nhánh bọn chúng cũng chẳng mấy chốc sẽ khô héo theo. Mặc dù ngay cả cầu cứu cũng chậm rì rì, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được nó lo lắng, lần này, ngay cả Lô Ác Ác cùng Sở Tịch không hiểu sóng ý thức của nó đều cảm thấy từ bên trên vô số đại thụ phát ra khát vọng muốn sống mãnh liệt.

"Ác Ác, chúng ra cứu nó trước." Sở Tịch buông lỏng tay ấn giữ Lô Ác Ác, nói xong cũng quay đầu gọi Dove một bên, hỏi: "Dove, cậu hỏi nó muốn chúng ta làm thế nào."

Không đợi Sở Tịch nói xong, Lô Ác Ác đã chạy tới thân cây quỷ đổ rào rào run rẩy bên kia.

Dove đã trấn định lại, liền tranh thủ sóng ý thức này truyền lại cho cây quỷ, cưỡng chế nội tâm sợ hãi, cũng bước ra hai chân run cầm cập hướng thân cây quỷ đi đến.

Lướt người đi qua đến dưới rễ cây, Lô Ác Ác dùng móng vuốt vỗ vỗ bùn đất bao quanh rễ cây, kêu lên: "Cây ngốc, nhanh đem những đất này giũ xuống, ta tróc côn trùng giùm ngươi!"

"Bắt... Chỉ riêng... Côn trùng... Là được rồi..." Lúc này, cây quỷ phản ứng luôn luôn chậm mấy nhịp còn đang trả lời vấn đề mới vừa rồi của Dove, bị Lô Ác Ác đập, khối rễ cây kia phản xạ có điều kiện co lại về sau, lập tức bởi vì động tác động đến khối u trên rễ mà đau đến một trận run rẩy.

Chê nó quá lề mề, Lô Ác Ác tính nôn nóng chờ không nổi để nó kịp phản ứng mình giũ đất trên rễ xuống, vén cánh nhào lên. Liên tục dùng móng vuốt cùng cánh, một trận bụi đất bay tứ tung, không đến nửa phút, phần rễ chính cây quỷ bao gồm một đống bùn đất lớn được làm sạch, lộ ra cái rễ thật lớn thảm không nỡ nhìn.

Sở Tịch bảo vệ ở một bên nắm thật cặt cán đao trong tay, mặt than nghiêm mặt, khắc chế xúc động muốn lập tức đi tới trên người Lô Ác Ác dọn dẹp sạch sẽ lông vũ.

Bình thường đỏm dáng thì đỏm dáng, đụng chuyện đứng đắn, Lô Ác Ác cũng không chú ý nhiều như vậy. Thói quen thích sạch sẽ vẫn là thói quen sau khi gặp được Sở Tịch bị Sở Tịch nuôi ra, trước kia không ai giống Sở Tịch cẩn thận chu đáo như thế lau miệng cho cậu rửa chân chải lông, cậu thường xuyên đánh nhau đến độ một thân toàn đất, đứng lên dùng sức rũ rũ lông vũ là được rồi.

Làm xong, đập cánh tùy ý rũ lông vũ hai lần, Lô Ác Ác đặt lực chú ý trên rễ cây quỷ đã rút ra. Xem xét thứ này, thật đúng là làm cậu một trận hãi hùng khiếp vía, chỉ thấy phần rễ chính thô to, hạt nhọt màu vàng sẫm to bằng đầu người rậm rạp chằng chịt bao trùm hoàn toàn, lại còn đều có chút rung động nhè nhẹ , tựa như từng khối u ác tính có sinh mệnh.

Những thứ này so với túi trùng lần trước cậu thuận vuốt nhổ, ước chừng nhỏ một vòng, xem ra một đoạn thời gian ngắn như vậy, những khối u kí sinh trên rễ cây quỷ đã nhanh chóng trưởng thành, trách không được cây quỷ hiện tại sẽ suy yếu thành cái dạng này.

Mà quan trọng nhất trên rễ chính ngay cả một chỗ hoàn hảo cũng không tìm ra, cái này phải đau bao nhiêu nha, Lô Ác Ác trong đầu tưởng tượng xuống nếu đổi thành mình, lập tức cảm thấy cái cây đần này thật sự quá đáng thương, nếu sớm biết gia hỏa này trên người mọc đầy thứ buồn nôn như vậy, cậu đã sớm chạy đến giúp.

"Ssssss, nhiều túi trùng như vậy, đã sắp trưởng thành hoàn thiện rồi!" Thật vất vả tới đây, Dove thấy thảm trạng bộ rễ cây quỷ, liền nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt trắng bệch biến thành tái nhợt, dùng một bộ mặt biểu lộ tuyệt vọng nói: "Vô dụng, túi trùng một khi kí sinh, gần như không có cách nào đem bọn nó từ trên kí chủ bóc ra, bằng không cái tên cây quỷ cũng sẽ không cứ như vậy chờ..."

Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Lô Ác Ác đã vung móng vuốt, đầu vuốt sắc bén cắt xuống chỗ khối u dính vào rex cây, thổi phù một tiếng, những nơi vuốt sắc lấp lóe hàn quang đi qua, theo tiếng đứt gãy, một đám túi trùng bị cắt đi, rơi xuống mặt đất.

"...Chết!"

Trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt này, một chữ cuối cùng kẹt lại trong họng Dove suýt nữa tự nghẹn chết mình. Đám túi trùng mềm oặt rơi trên mặt đất, phảng phất đang chế giễu cậu, cậu cả gan nhặt một nhánh rễ cây dài, khẩy túi mềm ác mộng này, lại đem ánh mắt không dám tin nhìn về phía Lô Ác Ác đang bận, vô số người đã dùng hết biện pháp cũng không thể đem túi trùng trên người bị kí sinh bóc xuống, cứ như vậy bị một vuốt tùy tiện liền cắt đi rồi?

"Bụp! Bụp! Bụp!"

"Xì! Xì! Xì!"

Lô Đại vương là một nam tử nghiêm túc vững vàng, làm việc vừa nhanh vừa tốt, nhất là trước mặt vợ, càng muốn biểu hiện tốt một chút à nha.

Chỉ thấy một con gà lớn đầy bụi đất vây lấy gốc rễ cây quỷ to lớn bận rộn đến bận rộn đi, nương theo từng viên viên túi trùng màu vàng sẫm lăn xuống, cậu còn phối hợp lấy tiết tấu ngâm nga theo linh cảm của mình sáng tác điệu hát dân gian nhỏ.

"Ó o--- -- -- một cái í a —— ó o —— hai cái í a —— ó o ---- -- -- một cái í a —— ó o —— hai cái í a —— ó o —— o —— lại thêm một cái nha ——"

Cảm nhận được nguồn gốc đau đớn trên rễ từng cái từng cái không ngừng rớt xuống, sinh mệnh lực cũng dần dần ngừng trôi đi, tán cây bắt đầu run rẩy theo điệu Lô Ác Ác, từng cây từng cành đánh nhịp cho cậu. Đại thụ chung quanh cũng theo từng cây từng cây lay động tán cây, cành đánh nhịp với nhau, cứ thế làm cho giai điệu loạn thất bát tao của Lô Đại vương cũng thành nhịp thành phách.

Chỉ thấy trong thung lũng, đại thụ màu nâu hình thành biển cây lấy một loại tiết tấu có vẻ hơi quỷ dị quay cuồng bắt đầu khởi động, âm thành cành đánh nhịp hội tụ thành tiếng sóng ầm ầm, quanh quẩn xoay quanh trong thung lũng, thậm trí truyền ra khỏi thung lũng.

Dừng lại ở Thương Lam trên không trung phía trên thung lũng, trong khoang cũng vang vọng truyền vào tiếng sóng từ đầu chí cuối, cái nhịp này thật sự là quá có cảm giác tiết tấu, Ferrero không khỏi vô thức dùng ngón tay gõ một chút trên cánh tay Nhạc Thế, Uông Tái định lực kém hơn một chút cùng Vệ Long hai người càng không tự chủ được ngâm nga theo tiết tấu: "Một a hai a một a hai a một a hai a một a hai a!"

Chờ chút, cái nhịp này hơi lạ, hát một đoạn, hai người bọn hắn mới bỗng nhiên hoàn hồn, hai mặt nhìn nhau, luôn có cảm giác mình giống như bị kéo vào là sao?

Bọn họ còn tính là tốt, hai người Sở Tịch cùng Dove đứng gần nhất mới nhận chấn động lớn nhất. Chẳng qua bằng ý chí Sở Tịch, cái nhịp âm thanh hình thành làn sóng còn chưa đủ rung chuyển ý thức của anh, cho nên anh vẫn như cũ một mặt lạnh nhạt đứng một bên trong coi Lô Ác Ác đang bận bận bịu bịu bắt sâu, nhìn Lô Ác Ác càng hát càng cao hứng, khóe miệng còn hơi gợn lên độ cong cưng chiều.

Về phần Dove ngồi xổm một bên ngẩn người, cậu cũng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, vẫn còn chấn kinh ở từng đoàn từng đoàn túi trùng rác rưởi bị quét rớt dễ dàng rồi rơi xuống một chỗ.

Cũng không phải cậu giống như Sở Tịch lực ý chí mạnh đến độ không bị ảnh hưởng, mà gia hỏa này chính là cái loại hoàn toàn không có bất kì tế bào âm nhạc trong người trong truyền thuyết đây, cho tới bây giờ đều không ăn nhịp được.

HẾT CHƯƠNG 67

**********

Bình luận

Truyện đang đọc