TINH TẾ ĐỆ NHẤT CHIẾN ĐẤU KÊ

Edit + Beta: Mỡ Mỡ

Chương 8:

Một con hươu sừng ngắn cũng không phải nhỏ nhưng lại vừa đủ lấp đầy bụng cho Sở Tịch và Lô Ác Ác. Thịt hươu nướng thơm ngào thơm ngạt làm cho mình ăn muốn nổ bụng, Lô Ác Ác được đút ăn hạnh phúc cực kỳ, ăn xong còn không thèm nhúc nhích mà cứ óc óc o o cọ người vào Sở Tịch, Sở Tịch đi đâu thì cậu cũng đều đi theo như cái đuôi nhỏ, nhưng ngặt nỗi thân thể cậu lớn hơn so với Sở Tịch không chỉ là một chút cho nên thực chất cậu là một cái đuôi to.

Sở Tịch tùy ý cho chú gà trống nhõng nhẽo dính người này đi theo, anh trưng ra cái dáng vẻ hờ hững mà thoăn thoắt dọn dẹp tàn cục, lấp đi vết máu nội tạng rơi xuống, dập lửa, xử lý tấm da thú... Hiệu suất chậm hơn so với thường ngày một tẹo.

"Nơi này có muối không?" Một bên bận luôn tay, Sở Tịch một bên hỏi Lô Ác Ác: "Muối chiết xuất từ thực vật hoặc khoáng vật cũng được, còn một số thực vật có hương vị đặc biệt nữa, nếu có những thứ đó thì mùi vị sẽ tuyệt hơn nữa, mi có hiểu ý ta không?"

Lô Ác Ác vội vàng gật gật đầu, ánh mắt cậu sáng long lanh, trong đầu đã bắt đầu tính toán xem bản thân mình đã từng gặp qua những loại cây cỏ có khả năng làm thành gia vị hay chưa. Cho dù Sở Tịch không hỏi thì cậu chàng Lô Ác Ác nếm được ngon ngọt cũng sẽ lăng xăng đi tìm mấy thứ này, chính bản thân cậu không có kỹ năng nấu nướng cao cấp như vậy của loài người, trước kia thì không để ý lắm, cùng lắm là nếm được một tí cái này cái nọ khi gặp phải thứ mới lạ, bây giờ thì ăn được thịt nướng cứ như cánh cổng thế giới mới được mở toang ra trước mắt.

Mật quả ngọt lịm, cây tiểu đinh gai so với quả dương xỉ càng thơm hơn, rễ cây toản thảo chua chua...Còn nhung hươu ăn cứ như bắp heo, các loại thịt rắn thơm ngào ngạt, thịt sâu béo phì phì nộn nộn...Lô đại vương ngậm ngặt mỏ, cố gắng ngẩng cao đầu thể hiện ra một dáng vẻ kiêu ngạo uy vũ để tránh cho nước miếng theo khóe miệng chảy xuống.

Sở Tịch nghiêng đầu nhìn thấy vệt nước khả nghi lóe lên nơi khóe miệng của cậu, anh cúi đầu bắt đầu chà lau thanh đao của mình rồi thuận miệng hỏi: "Không phải là mi nói được sao? Ác Ác?"

Thật ra Sở Tịch có 23% huyết thống của người cổ di cư, không hề giống các sinh vật có cấu tạo gốc từ carbon phải hấp thu muối khoáng và các yếu tố dinh dưỡng khác, nói về mỹ thực, anh thích ăn vì lạc thú của mình.

Thấy Sở Tịch vẫn chưa buông xuống ánh mắt tinh quang khó lường, Lô Ác Ác vội vàng lắc đầu sau đó vùi đầu dùng mỏ chỉnh sửa lông vũ trên thân mình, đúng là một dáng vẻ tui vô tội tui hông biết gì hết. Dùng họng gà nói tiếng người vừa mệt vừa tốn sức, còn phí phạm yêu lực mô phỏng ra bộ phận phát âm, ngoại trừ lúc hứng thú mà ca hát thì bình thường cậu không muốn nói tiếng người. Về phần biến thành hình người, hình người của mình xấu đau đớn như vậy khiến cho vợ yêu nhìn mà thấy ghét, bây giờ nhìn lại lỡ bị dọa chạy thì làm sao!

"Là nghe hiểu được mà không nói?" Sở Tịch tạm dừng tay chà lau thanh đao, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lô Ác Ác mà thản nhiên nói: "Mi lúc trước có gọi tên ta."

"Ác...." Lô Ác Ác sượng một chút, trong cái khó ló cái khôn, nghiêng đầu, há mỏ quang quác kêu lên: "Sở Tịch! Sở Tịch! Ác ó! Sở Tịch Sở Tịch ác ác ó ó!"

Vừa kêu lên thì cậu thấy sao mà thuận miệng quá ta, tức thì tâm hồn nghệ thuật lai láng phun trào, Lô đại vương ưỡn ngực thẳng tắp, vỗ vỗ đôi cánh, giọng nói vốn dễ nghe trong nháy mắt liền lạc điệu:

"Sở Tịch ó....ai nha ó ó Sở...Tịch...í a....Sở Tịch Sở Tịch là ai dợ....ai a ai a....vợ yêu hô hô...ha ha"

"Phụt" một tiếng, bắp tay Sở Tịch căng ra, cảm xúc trên mặt không thay đổi nhưng sức chà lau hình như hơi mạnh hơn, tấm da hươu dùng để lau roẹt một cái rách toang. Anh rất tự nhiên vứt miếng da rách xuống đất rồi dùng mũi đao khều lên tấm da thú bẩn hề hề rơi xuống lúc đôi cánh Lô Ác Ác mở ra. Lô Ác Ác đang đắm chìm trong nghệ thuật lia mắt đến mũi đao thì âm thanh lập tức tắt mất.

Lô Ác Ác ngẩng đầu nhìn trời, chân bới bới trên cỏ, giả ngu ....ai u cái đống bẩn thỉu kia là cái gì vậy ta, đại vương ta hổng biết, một chút cũng hông quen mắt, hông quen!

"Ác Ác.' Sở Tịch thu đao cầm tấm da báo gấm trong tay, anh xoay người đi ra ngoài, kêu một tiếng: "Đi thôi, mang ta đến chỗ hồ nước lúc trước."

Nghe sau lưng vọng lên âm thanh nhảy nhót lẫn vào tiếng bước chân bám theo, anh không cần quay đầu lại nhìn cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng vui vẻ tưng tửng của chú gà trống, trên mặt vẫn cứ trơ trơ nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên, chỉ biết gọi tên của mình...

Suốt đường đi vô cùng yên bình, Lô Ác Ác dẫn đường phía trước, Sở Tịch đi theo, không hề có một con thú khổng lồ nào lởn vởn muốn nuốt họ vào bụng. Lô Ác Ác cũng xem như là trùm khu này, đám thú khổng lồ địa bàn này đều bị đại vương hiếu chiến đây đánh tan nát, bình thường chỉ còn có đám mèo bự có tập tính kì quái mới chú ý đến chù gà hoa mơ này. Việc Lô Ác Ác đại phát thần uy hạ nốc ao con T – Rex trong cuộc chiến đấu cách đây không lâu thì bây giờ cả đám mèo bự cũng trốn mất tăm.

Vẫn đi đến ven hồ nhưng lại không thể đánh nhau một trận, Lô Ác Ác có hơi chút cảm thấy lạc long, cho nên cậu chỉ có thể một đường thẳng mà đi tới, cái đầu quẹo qua một bên ngẩng cao, cậu thong thả đi vượt lên trước vài bước so với Sở Tịch, móng vuốt "không cẩn thận" đâm thủng một lỗ trên thân cây chắn phía trước, cậu chàng muốn biểu diễn sức mạnh oai phong của mình.

Dường như không để ý đến màn khoe mẽ của Lô Ác Ác, Sở Tịch vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh vừa thu thập tất cả những thông tin có giá trị. Ngay lúc đi qua những vết chân gà, Sở Tịch nâng đao lạnh mặt khắc một hình tam giác trên thân cây cạnh dấu chân gà.

RH4 được mệnh danh là hành tinh chết có đi không có về, khi xưa đã từng có một vị dị năng giả Thánh cảnh đã ngã xuống lúc đi thăm dò hành tinh này, cho nên nơi này biến thành cấm địa trong lòng mỗi người ở Liên minh. Đôi với nơi vừa xa lạ vừa thần bí như thế này, Sở Tịch không dám khinh thường một chút nào, anh biết rất rõ, nếu mình không gặp được Lô Ác Ác thì đã phơi thây nơi đây.

Đến bên hồ, nhìn từ xa đã thấy loạn cào cào một đám thú khổng lồ đang uống nước. Khi trước vẫn còn lưu lại vết máu của khủng long bạo chúa, mùi vị bá chủ nồng đậm như vậy khiến chúng thú căng thẳng, vừa uống nước vừa thấp thỏm ngó nghiêng từng ngọn cỏ lay từng đợt gió thổi, cảm thấy đỡ khát thì nhanh chóng chuồn lẹ.

Lô Ác Ác ưỡn ngực bước đi khoan thai thong thả, trông như quốc vương đi vi hành xuống vùng thôn quê, vênh váo đắc ý mà bước đến bên hồ, rống họng lên kêu một tiếng ngay lập tức tạo ra một trận náo loạn. Một đám thú bự nhát gan cắm đầu chạy vào rừng, đám có lá gan bự hơn một chút cũng nhảy cách xa bờ hồ, núp ở ven rừng mà quan sát.

"Ác..." đại vương ta kêu một tiếng, lợi hại đến nỗi mình còn thấy sợ!

"Ác Ác, đừng có nghịch." Sở Tịch đi theo phía sau dùng sống đao gõ nhẹ lên cánh Lô Ác Ác, lực đạo vô cùng nhẹ, ẩn bên trong chính là một sự thân mật và mang theo một hương vị sủng nịch.

Đương nhiên, người có sức quan sát kém nhạy bén đã rất khó nhận ra một chút gì đó trong giọng nói trầm trầm không lên xuống cùng với bản mặt than lạnh lùng của Sở Tịch, chứ đừng nói đến chú gà Lô Ác Ác thần kinh thô chỉ biết có đánh nhau này.

Nghịch hồi nào, đại vương ta đang rất nghiêm túc rất nghiêm túc thể hiện oai phong hùng tráng! Không được vợ yêu hâm mộ sùng bái sờ sờ lông, Lô Ác Ác vô cùng giận, định giơ cánh lên vỗ thanh đao mới vừa mạo phạm uy nghiêm của mình. Không dám đánh vợ thì thôi, không lẽ còn không dám đánh cả thanh đao này sao, hừ!

Sở Tịch phản ứng nhanh hơn, ngay lập tức thu đao lùi một bước một cách lưu loát, ánh mắt anh trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lô Ác Ác, hồi lâu sau anh quay người sang hướng bên kia, nói một câu: "Ta đi xem khoang cách ly xem bên trong còn cái gì dùng được hay không."

Chờ anh đi xa, Lô Ác Ác lúc này mới dám nhúc nhích, cậu run run cả người tạc mao đứng lên, xoay người hùng hổ lao vào trong rừng, đập vào mắt đầu tiên chính là con cọp răng kiếm quen mắt vô cùng nên lao vào đánh con người ta...Lô đại vương không có sợ vợ đâu, hừ! Hừ!

Con cọp răng kiếm trẻ tuổi này trước đây không lâu còn trông thấy Lô Ác Ác đánh tơi bời hoa lá hai con mèo bự mà dọa chạy, nay chỉ vì hiếu kỳ nán lại mà bị đón đánh, ngao ngao gào khóc chạy đi, thiệt là quá đáng mà, sao không đuổi theo con mèo bự mà ức hiếp!

Sở Tịch vốn đang cúi đầu kiểm tra tàn tích khoang cách ly thì ngẩng đầu hướng bên kia nhìn thoáng qua, lập tức trông thấy chú gà trống ngũ sắc sặc sỡ đuổi đánh một con cọp răng kiếm nhảy tưng tưng, anh liền thu mắt. Ánh mắt anh dừng trên thanh cổ đao đời Đường, năm ngón tay Sở Tịch nắm chặt, mím môi, rõ ràng biết gà ta mạnh thực sự, không thể nào dễ dàng bị đao tổn thương, chỉ là lúc cái cánh kia hướng đến thanh đao, anh có chút mất khống chế.

Trận chém gϊếŧ kinh hoàng lúc trước đã ảnh hưởng lan đến khoang cách ly nên lúc này đã bị biến dạng nghiêm trọng, hy vọng sửa chữa lại hay giá trị của nó cũng phải bỏ đi. Lấy ra đồ đạc để trong khoang cách ly xong xuôi, Sở Tịch hành động lưu loát dứt khoát, chỉ tốn có mười phút dỡ bung khoang cách lý hòng lấy những linh kiện của nó. Sau đó lại tốn mất ba phút phân tích tình hình, năm phút lắp ráp một chút, một đống linh kiện dưới cặp cánh tay thon dài của anh đã hóa thành công cụ anh cần.

Lúc Lô Ác Ác đánh nhau xong rồi đi đến mười phần thần khí, Sở Tịch đã dùng dụng cụ lọc nước và không khí vừa mới lắp ráp xử lý một thùng nước, lớp vách tường bằng hợp kim trong khoang cách ly được cải tạo thành một thùng đựng nước cỡ trung, một cái hộp lớn hơn một chút đựng dụng cụ lớn lớn nhỏ nhỏ.

Ngay lập tức Lô Ác Ác bị lòng hiếu kỳ câu tới, ngồi xuống cạnh chiếc thùng, giơ cánh lên miết miết chỗ này sờ sờ chỗ kia, vứt đi tâm tình bực bội vừa rồi ra sau đầu. Thân là một con gà nhà quê danh xứng với thực, Lô Ác Ác cho đến giờ không có kiến thức về khoa học công nghệ cao, càng không biết tại sao một khối sắt vụn như thế thoáng chốc đã thay hình đổi dạng, vì thế cậu hướng mắt nhìn Sở Tịch với ánh mắt tựa như gặp được thế ngoại cao nhân.

Vợ yêu nhất định là cao thủ lánh đời phát thuật cao thấm bất ngờ gặp rủi ro, hỏi sao đại vương ta bị hắn trừng cho một cái thì quéo cả chân!

HẾT CHƯƠNG 8.

*********

Mỡ: đồ con gà khùng, cơ mà em nó đáng yêu quá quý vị ạ =)))

Bình luận

Truyện đang đọc