TINH TẾ TRỌNG SINH CHI ĐAN VƯƠNG

Trương Chi né được đám lửa, Gerda đem kiếm xuyên qua đầu nó.

Trần Thành Minh la lên: “Nhắm vào đầu của nó!”

Nghe xong mọi người liền nhắm vào đầu mà tấn công. Nếu biết được điểm yếu ở đâu thì mọi việc dễ hơn hẳn.

Một giờ đồng hồ sau đó, mọi người liền hạ được hai con mãng xà, người nào cũng thương tích đầy mình, Trương Chi bị nó táp trúng một lần nên trên đùi có một cái lỗ lớn đang không ngừng chảy máu.

Trương Chi dùng dị năng làm khép miệng vết thương lại rồi xé một mảnh vải sạch sẽ quấn quanh.

Mấy người khoa y học cũng bận bịu mà chữa thương cho mọi người, y nhìn quanh thấy mọi người đều ổn liền thở phào một hơi.

Đột nhiên phong cảnh xung quanh rơi ra thành từng mảnh rồi sau đó đen ngòm hết. Trương Chi tỉnh dậy thấy trước mắt mình là một lớp kính, đưa tay lên sờ thì nó là một cái nón.

Tháo nón xuống, nhìn xung quanh cũng có vài người ngơ ngác như y.

Lúc nãy chẳng phải mình ở sa mạc sao, sao giờ lại ở đây? Lúc trước nữa chẳng phải đang đứng trong căn phòng trắng sao, sao giờ lại nằm ở đây?

Trong đầu Trương Chi cùng những người khác hiện ra một ngàn lẻ một câu hỏi vì sao.

“Mấy cậu ngồi ngu đó làm gì, ra đây nào.” Leon nhìn mấy cái mặt ngồi đần ra đó chịu không nổi la lên.

Mọi người hồi thần, bỏ nón xuống xếp thành hàng.

Leon hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

Mọi người mỗi người một vẻ, có một cô gái tóc nâu giơ tay lên nói: “Thưa giáo quan rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, rất sướng.”

Mấy người khác cũng gật đầu.

Leon cười tươi như hoa loa kèn gật đầu: “Buổi học hôm nay kết thúc.”

Nói xong liền quay người đi. Mấy người Trương Chi cũng quay về phòng ngủ đánh một giấc tới chiều lại dậy ăn tối, ăn xong cũng chẳng biết làm gì.

“Hay là đi sang khu vui chơi mới mở đi, nghe nói là dựa theo địa cầu cổ làm đó.” Trần Thành Minh lướt thấy một diễn đàn, bây giờ cũng chán không có gì làm nên kéo theo mấy người Trương Chi cùng Alida, Vu Thiên Ninh đi tham quan một tí.

Đến nơi mất tầm năm phút, bảy người lần lượt xuống xe buýt, đi vào trong khu vui chơi. Vì trời tối nên khắp nơi chỗ nào cũng có đèn neon đủ màu lung linh.

Trương Chi và Vu Doãn Kỳ dáo dác nhìn khắp nơi, Vu Thiên Ninh cũng tò mò nhưng không nhìn loạn như hai người.

Bảy người chia nhau ra, Trương Chi theo Vu Mặc Vũ cùng hai nhóc đi đến một gian hàng của một nam thanh niên cùng một người trung niên.

Người trung niên khi đang khuấy một hỗn hợp màu vàng nâu trên lửa, người nam thanh niên thì đang gói từng que kẹo lại, có thể là thứ mà người trung niên khi nãy làm.

Thấy bốn người bọn họ đến thì người trung niên cười tươi lên gọi họ vào, xung quanh cũng rất vắng vẻ không có một ai ghé lại gian hàng này.

Bốn người vào ngồi trên ghế, người trung niên đưa cho bốn người bọn họ bốn chiếc hộp, y mở ra chính là thứ lúc nãy y thấy ông ấy đang khuấy.

“Bốn người chỉ cần dùng kim tách được hình ở giữa ra là sẽ đucợ nhận thưởng, phần thưởng chính là một cây kẹo nha!”

Ngời trung niên từ phía sau lấy ra một cây kẹo.

Trương Chi nhìn hình của mình, là hình tròn, nhìn ba người còn lại một tí.

Vu Mặc Vũ là hình ngôi sao, Vu Thiên Ninh là hình bông hoa còn Vu Doãn Kỳ là hình trái tim.

Y lấy cây kim có sẵn trong hộp ra bắt đầu tách kẹo. Lần đầu Vu Thiên Ninh làm vỡ hình lại được lấy một hình khác, lần này là hình tròn giống Trương Chi.

Trương Chi chòng chọc ngồi tách một hồi cuối cùng cũng thành công tách hình tròn ra liền vui vẻ nhận kẹo, ba người còn lại cũng lần lượt tách thành công.

Vu Mặc Vũ nhận được cây kẹo liền đưa luôn cho y, Trương Chi không từ chối nhận kẹo.

Thấy bốn người chơi thì phía bên ngoài cũng có mấy người lại chơi thử, nhưng đa phần là do Vu Mặc Vũ dẫn dụ lại.

Miệng ngậm kẹo đi loanh quanh lại thấy một chỗ bán trái cây y liền mua một ít quay lại chỗ của ông chủ bán kẹo khi nãy nói gì đó vào tai ông, ông chủ nhìn y rồi phân người thanh niên kia làm một ít nước đường, xỏ trái cây thành xiên rồi nhúng vào.

Mấy phút sau Trương Chi tìm được mấy người khác liền đưa mỗi người một xiên, trái cây đủ màu bọc trong lớp đường óng ánh nhìn rất ngon mắt lại còn rất ngọt.

Mỗi người cắn một miếng điều nói ngon chỉ có Vu Mặc Vũ không ăn thôi, Trương Chi cầm xiên trái cây để trước môi anh.

Vu Mặc Vũ cũng hé miệng cắn một tí lớp đường giòn rụm ở bên ngoài, vị ngọt liền tỏa ra khắp miệng.

“Anh cắn thêm một cái nữa đi.” Thấy Vu Mặc Vũ chỉ cắn có một miếng y liền kề gần hơn.

Vu Mặc Vũ lấy xiên trong tay y ra vừa đi vừa ăn.Bảy người dừng chân lại một quầy bắn súng, phần thưởng chính là mấy con thú bông treo tòn ten trên giá.

Đổi tinh tệ để lấy đạn, mục tiêu chính là đám lon xếp theo thứ tự xa dần trên kệ.

Trương Chi, Alida cùng hai nhóc bắn trúng được mấy thứ linh tinh liền không chơi nữa, ba người kia vẫn bắn, bách phát bách trúng.

Gôm hết gần nửa quầy hàng của ông chủ thì cả đám liền bị đuổi đi.

- ---------------------------------

Thật không thể ngờ tụi bạn mình vô đây bắt chính tả mn ạ(ಥ_ಥ)

Bình luận

Truyện đang đọc