TINH TẾ TRỌNG SINH CHI ĐAN VƯƠNG

Đến trưa thì ba người kia về phòng thấy y ngồi uống trà, trên bàn còn có mấy cái bánh kem.

Ba người lại ngồi uống trà chung, bầu không khí im lặng đến đáng sợ.

Trần Thành Minh định mở miệng nói gì đó nhưng rồi khép miệng lại chẳng biết nói gì. Bầu không khí vẫn như cũ, không ai nói gì cho đến khi uống hết trà thì ai về phòng người nấy.

Trở về phòng, Trương Chi thử mở ra không gian tiềm thức nhưng vẫn không tài mở được, không biết mấy cây linh thảo y trồng ở bên trong giờ nó thế nào rồi.

Không gian tiềm thức chính là một không gian được tạo ra bằng linh đan và nó ở trong đan điền. Nhưng mở được hay không thì phải tùy cơ duyên, ở trong đấy có thể tu luyện nhanh hơn, linh thảo cũng phát triển nhanh hơn, trị thương cũng rất nhanh, nói chung là thứ đồ tốt ai cũng săn đón.

Cố gắng kết nối với tiềm thức hai lần không được, y liền bỏ cuộc, cũng chưa chắc cái không gian lúc trước của y có mở ra lại được không nên tùy duyên vậy.

Trong lúc y đang tu luyện thì nhìn thấy một bóng trắng, ngồi trên một vách đá, đầu lắc lư theo nhịp điệu, hai chân cũng đong đưa theo.

Haizzz, lại gặp mấy hồn ma không siêu thoát rồi, lúc tu luyện thì thỉnh thoảng vẫn sẽ gặp vấn đề này, y nghe mấy người kia bàn tán thế nên cũng yên tâm hơn, lần đầu y còn tưởng là y đang mơ.

Trương Chi cứ đứng đó nhìn hồn ma kia. Cứ như vậy đến khi hồn ma kia dừng lắc lư lại nhìn về phía y.

Bóng ma kia cười với y, y không chắc nhưng có linh cảm là thế.

“Ngươi cũng đợi phu quân giống ta sao?” Hồn ma kia bỗng nhiên cất tiếng nói.

Trương Chi lắc đầu, y có phu quân đâu mà đợi, lại nhớ đến Vu Mặc Vũ hai vành tai liền đỏ lên.

Nghĩ đến tên đó làm gì chứ, hứ!!

Hồn ma kia lại nhìn về hướng lúc nãy: “Phu quân ta nói là sẽ gặp ta sớm thôi, nhưng ta đợi ở đây rất lâu rồi, cũng không nhớ là bao lâu nhưng đợi mãi chẳng thấy phu quân đến.”

“Có khi phu quân quên ngươi rồi chăng?” Trương Chi ngồi xuống cạnh tảng đá mà hồn ma kia ngồi.

Hồn ma kia như nhớ cái gì đó: “Phu quân không quên ta đâu, có lẽ chàng đang tìm ta thì sao, ta không dám đi tìm chàng…” Nói tới đây hồn ma kia ngừng lại một chút.

“Ta sợ chàng sẽ hỏi ta là ai?” Vừa nói xong liền rơi nước mắt.

Trương Chi lắc đầu, tình yêu có ngọt ngào cũng có đắng chua mà phần ngọt chẳng có bao nhiêu, như trái chanh ấy.

Với kinh nghiệm bằng không của y trong việc yêu đương thì chỉ biết ngồi nhìn hồn ma kia khóc thôi.

Ngồi thẫn thờ ở đó một hồi lại nhìn về phía hồn ma kia mong ngóng ngày đêm, chỉ thấy núi non mây trời, chả có hình bóng ai.

Hồn ma lại mở miệng nói: “Điều may mắn nhất đời tôi đó chính là gặp được phu quân, có lẽ ta hết may mắn để gặp lại chàng rồi!!”

Hồn ma kia nhảy xuống tảng đá, tay chạm vào tay y như mỉm cười mà nói với y: “Chúc ngươi hạnh phúc, ta nghĩ ta và ngươi có duyên, cây trâm này làm tín vật vậy, nếu ngươi không nhận thì ta sẽ không thả ngươi đi đâu.” Thấy Trương Chi có ý định từ chối hồn ma liền đẩy tay y lại làm y không thể không nhận.

Lúc y tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường, trong tay là cây trâm đó.

Cây trâm bằng vàng ròng, phía trên có một loại ngọc bích trong veo không nhiễm bẩn, còn có cả lông khổng tước khảm phía trên, trên thân trâm có khảm một loại hoa, là hoa tử đinh hương.

Cây trâm kia rất tinh xảo, cả nam lẫn nữ đều có thể dùng được. Ngồi ngẩn ngơ nhìn một hồi lại cất vào nhẫn không gian, mà cái không gian của y sắp đầy rồi.

Vì cái mùa giao phối gì đó kia mà y được nghỉ tận một tuần, nhàn rỗi cũng chẳng biết làm gì nên Trương Chi đi kiếm Vu Thiên Ninh và Vu Doãn Kỳ chơi vậy. Nói là làm, Trương Chi liền ngồi dậy khỏi giường bật quang mão tìm đường.

Lúc tìm được tới phòng học của hai nhóc thì nhìn thấy hai nhóc đang bị một nhóm người lớn vây quanh.

Bạo lực học đường chăng? Lúc Trương Chi định lên ngăn lại thì bị một người nào đó bế lên, y hoảng loạn định la lên thì người kia liền nhét khăn vào miệng Trương Chi.

Trương Chi trợn mắt lên định trừng người kia liền thấy gương mặt thân quen của Vu Mặc Vũ, ngón trỏ giơ lên đặt giữa môi.

Tim Trương chi đập thình thịch, soái quá, xung quanh lại có mùi hương lúc trước mà y ngửi được, cả người liền mềm nhũn ra.

Vu Mặc Vũ bế y về phòng. Trương Chi nhớ tới hai nhóc: “Sao lúc nãy anh không ra làm chủ cho hai nhóc, lỡ bị ức hiếp thì sao?”

Vu Mặc Vũ định đi ra ngoài tắm rửa: “Bọn chúng có thể tự xử lí được, cậu vẫn chưa qua kì giao phối đâu nên đừng đi lung tung.”

Trương Chi nghe Vu Mặc Vũ tuyên bố chắc nịch rằng hai nhóc sẽ không sao thì có một chút an tâm. Nằm trên giường lần nữa lại mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Thấy y ngủ rồi Vu Mặc Vũ nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc