TINH TẾ TRỌNG SINH CHI ĐAN VƯƠNG

Loanh hoanh một lúc thì y nghe thấy tiếng của ai đó đang kêu tên y.

Trương Chi lần theo tiếng gọi mà đi trên đường tiện thể nhặt thêm vài cây thảo mộc linh tinh. Thảo mộc có thể làm nước tắm cho Vu Mặc Vũ còn linh dược dùng để luyện đan còn mấy cái dược liệu linh tinh thì có thể cho thêm vào canh hoặc bánh ăn bồi bổ cơ thể cho hai nhóc, dù gì thì cũng ở nhờ nhà người ta nên làm chút gì đó.

Đi một hồi thì y thấy được hai hình bóng nhỏ.

“Chú ở đây nè!” Trương Chi giơ hai xay lên cao vẫy qua lại kêu hai nhóc.

Bỗng nhiên sau lưng xuất hiện một cái cây hoa kì dị.

“Chú coi chừng phía sau!” Vu Thiên Ninh chạy lại phóng một quả cầu lôi về phía y.

Trương Chi cúi xuống ôm đầu chờ sau khi quả cầu lôi đi qua liền xoay đầu lại nhìn liền thấy cái cây ổng ẹo khi nãy đuổi theo y bị lôi cầu làm đứt hết một cái xúc tua.

Vu Thiên Ninh định phóng thêm một quả cầu lôi nữa.

“Khoang đừng ném nữa.” Trương Chi giơ tay ra ngăng cản Vu Thiên Ninh. Còn ném nữa là cây hoa này trụi luôn.

Vu Thiên Ninh không ném cầu lôi nửa đứng nhìn cái cây hoa kia đầy cảnh giác.

Trương Chi cắn rách đầu ngón tay nhỏ máu lên nụ hoa nho nhỏ đo đỏ trên đầu cây hoa. Một luồn ánh sáng bao quanh y cùng cây hoa.

“Từ giờ ngươi tên là Huyết Thám Hoa.” Trương Chi nhìn thẳng vào cái cây, sau khi nói ra cái tên thì Huyết Thám Hoa ngọ ngoạy vui vẻ xong thu lại thành một chiếc vòng ngọc đỏ phía trên có hình một bông hoa mở rộ.

Kế ước hoàng thành, Trương Chi vui vẻ cười cười ngẫm nghĩ.

Vu Doãn Kỳ tò mò lại xem chiếc vòng trên tay y.

“Đây là vật khế ước sao? Lần đầu con thấy đó.”

“Hai đứa muốn có một con không?” Trương Chi hình khuông mặt nhỏ xinh đẹp của hai nhóc con, Vu Doãn Kỳ gật đầu lia lịa còn Vu Thiên Ninh đứng đó mặt không đổi nhưng hai mắt sáng lóa lên.

Trương Chi cười cười lấy hai quả trứng lúc nãy ra đưa cho mỗi đứa một trứng.

“Về ấp thử xem ra con gì. Nếu là ma thú mạnh thì hời rồi.” nói xong Trương Chi cùng hai nhóc đi về nhà “trọ”.

Ra khỏi bìa rừng liền thấy căn nhà, Vu Mặc Vũ vẫn ngồi thừ người ở chỗ đó.

Thấy ba người đi ra từ trong rừng, hai nhóc mỗi người ôm một quả trứng to bằng đầu người.

Vu Mặc Vũ xoay xe đi vào nhà. Trương Chi cùng hai bé con cũng đi vào nhà.

“ Vu Mặc Vũ anh có đan lô không? Cái dùng để luyện đan á.” Trương Chi ngồi xuống ghế nhìn anh ngồi trên xe lăn chạy vào phòng.

“ Đi theo tôi.” Vu Mặc Vũ đi trước Trương Chi đi theo sau.

Đi được vài bước Trương Chi thấy trước mắt bỗng nhiên mơ hồ, đầu đau nhứt dữ dội như muốn nứt ra tới nơi.

Bên tai vang vãng tiếng nói nhưng y không nghe được cái gì hết. Đột nhiên mắt tối sầm lại, y triệt để mất ý thức.

Trong màn đêm y thấy một người đàn ông đang đối diện với y, hình ảnh lung lây đến lúc y thấy hai đứa bé sơ sinh quấn trong khăn khóc oa oa, y đưa tay định chạm vào hình ảnh biến mất, xung quanh một màu trắng tinh, từng dòng kí ức của nguyên chủ như đoạn phim chiếu trước mặt y.

Nhìn một lúc lâu có một đoạn cũng trắng xóa, kế tiếp là, là gì nhỉ, đầu đau quá.

Trương Chi mở mạnh mắt ra, mồ hôi ướt cả trán.

Vừa rồi là gì vậy?

“Chú tỉnh rồi sao? Cảm thấy như thế nào? Có khó chịu không?” Mặt nhỏ của Vu Doãn Kỳ lo lắng mà hiện lên trước mắt y.

“Không sao.” Có một dòng nước ấm chảy trong lòng y.

“Chỉ hơi đau đầu một tí thôi, không sao đâu đừng lo.” Trương Chi xoa nhẹ đầu nhỏ của Vu Doãn Kỳ.

“Được rồi, ta đi luyện thuốc cho cha nhóc.” Trương Chi nhỏm người ngồi dậy.

“Không cần vội, tôi chịu được chừng ấy năm không lẻ không chịu được vài ngày sao?” Vu Mặc Vũ ở bên giường nói, mặc dù rất muốn chữa chân nhưng không thể làm người khác mệt mỏi quá.

“Tôi không sao.” Y thật sự không sao mà, y đâu có yếu ớt như gà thế!

Vu Mặc Vũ thấy y kiên quyết như vậy cũng không nói nữa.

“À, đan lô tôi nói anh có không?” Trương Chi nhớ đến lúc nãy mình đang định đi luyện đan.

Vu Mặc Vũ lấy từ trong chiếc nhẫn vàng đeo ở ngón út ra một cái đan lô cỡ trung.

“Cái này là đan lô sao?” Vu Doãn Kỳ tò mò nhìn cái “nồi” lớn cha mình vừa lấy ra.

“Là đan lô dùng để luyện đan dược.” Trương Chi nhìn nhóc con hiếu kỳ nói.

“Đan dược sao? Cái đó dùng làm gì vậy?” Vu Doãn Kỳ ngước mắt nhìn y.

“Cái đó có thể coi như thuốc vậy.” Hình như trong kí ức mà nguyên chủ truyền lại cho y thì xác thực không có cái gọi là đan dược hay linh đan gì cả, nhưng nếu như ở đây không có đan dược thì tại sao Vu Mặc Vũ có đan lô.

Trương Chi đầy bụng ngi hoặc thì lại nghe thanh âm của Vu Mặc Vũ vang lên.

“Đan dược chỉ có ở các tinh hệ đứng đầu thôi, ở đây ít đến gần như không có.”

“Vậy làm sao cha biết được vậy?” Vu Doãn Kỳ hỏi.

“Lúc trước lúc cha chưa bị trúng độc thì có đi du lịch vài nơi, cái đan lô này thấy đẹp nên mua.” Vu Mặc Vũ trả lời.

Vu Doãn Kỳ gập đầu tỏ vẻ đã biết.

Vu Thiên Ninh chỉ yên lặng đứng đó nhìn chầm chầm đan lô.

“Được rồi tôi không sao, đến giờ ăn tối gặp lại tạm biệt.” Ba người kia đi ra rồi y bắt đầu ngồi xuống lấy linh dược mình tìm được trong rừng ra phối rồi bỏ vào lò, đậy nắp lại bắt đầu dùng ma pháp luyện đan.

Bình luận

Truyện đang đọc