TÌNH YÊU CỦA KẺ THỰC DỤNG

Mùi nước hoa ngập tràn trong không khí. Đám muỗi sợ cái mùi này, tìm tới hai kẻ chưa lau nước hoa là Phí Nghê và Phương Mục Dương. Phí Nghê phất tay đuổi muỗi, muỗi bay mất, ngón út cô lại bập vào đầu gối của Phương Mục Dương, đau đến mức phải nghiến răng. Phí Nghê đang định rút tay về thì Phương Mục Dương lại dùng hai ngón tay kẹp tay cô lại, hỏi cô có đau hay không.

Phí Nghê nói không đau, Phương Mục Dương không tin, vẫn cầm tay cô kiểm tra một lượt từ hổ khẩu tới móng tay. Tay anh hiện giờ không còn khô ráo như hồi mùa đông mà dính một lớp mồ hôi, khiến cho tay cô cũng hơi ẩm ướt. Anh xoa xoa tay cô, dường như là sợ cô bị đau thật cho nên dùng lực khá mạnh, làm cho những ngón tay cô vừa nóng lại vừa ngứa. Phí Nghê đang chuẩn bị cáu thì Phương Mục Dương đã luồn một chiếc vòng vào cổ tay cô.

Là một chiếc vòng tay làm bằng phỉ thúy, tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong đêm.

Cô thấp giọng hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

“Cứ xem phim trước đã.”

Phương Mục Dương chăm chú nhìn lên màn hình, thỉnh thoảng lại lấy giấy bọc bánh mì xua xua muỗi cho Phí Nghê. Anh có vẻ khá hứng thú với bộ phim này.

Bọn họ chỉ xem xong một bộ phim là đã rời khỏi công viên. Hôm nay trời rất nóng, lại còn chẳng có một tí gió nào.

Phí Nghê duỗi tay toan cởi vòng ra, Phương Mục Dương lại cầm lấy tay cô.

Phí Nghê hất tay anh ra, song anh cũng không để bụng, chỉ cười.

“Về mặt lý thuyết mà nói thì tôi nên tặng vòng tay để cầu hôn trước, em đồng ý mới đeo lên. Nhưng giờ em đã quyết định, tôi lại còn hỏi ý kiến em nữa thì rườm rà quá, nên đành tự ý đeo hộ em luôn.”

“Chúng ta kết hôn không giống với những người khác.”

“Nhưng cha mẹ em lại cho là giống. Lần trước tôi tới nhà em, hai bác hình như không chào đón lắm. Lần này kết hôn với em, cho dù tôi có nói gì thì bọn họ cũng thấy phản cảm, cũng vẫn lo lắng cho em. Coi như là vì cuộc sống mai sau của chúng ta đi, em cứ đeo chiếc vòng này, để cho cha mẹ em thấy tôi không phải là chẳng có chút thành ý nào. Cùng lắm về sau em trả lại tôi là được.”

Phương Mục Dương nói quả thật có lý, song Phí Nghê lại khô khan hỏi: “Cái vòng này bao nhiêu tiền, tôi giả lại cho cậu.”

Tuy rằng cô cảm thấy vòng tay chẳng có tí giá trị thiết thực nào.

Phương Mục Dương cười nói: “Thật ra tôi muốn mua đồng hồ tặng em cơ, nhưng thực sự không có tiền, chỉ có thể mua được cái vòng tám hào này thôi. Nếu như em không hỏi tôi còn ngại nói giá ấy, không phải là em thấy nó rẻ tiền nên không muốn đeo đấy chứ?” Chắc Phương Mục Dương là người đầu tiên nỗ lực chứng minh lễ vật cầu hôn của mình chả hề giá trị tẹo nào. Trước kia chiếc vòng này giá phải mười lượng hoàng kim, thế nhưng hiện tại có hơn mười cái vòng tay cũng chẳng mua nổi một chiếc đồng hồ bằng thép. Nhiều khi giá cả của một số mặt hàng không hề tương ứng với giá trị thật của chúng, nhưng chiếc vòng tay này cũng tuyệt đối không rẻ như Phương Mục Dương nói.

Anh nói như vậy, Phí Nghê lại đâm ra ngượng, giống như là cô chê bai hàng rẻ cho nên cố ý hỏi giá để làm bẽ mặt anh vậy.

Phí Nghê chỉ đành tìm ra ưu điểm của nó, khen Phương Mục Dương có mắt nhìn, tốn có chút tiền mà lại mua được một chiếc vòng tốt đến thế. Cô không hiểu gì về ngọc, nhưng trực giác cô mách bảo rằng đây là một chiếc vòng tay rất quý.

“Em thích thì cứ đeo đi.”

“Cậu có thấy công nhân nào đeo vòng ngọc đi làm không?”

“Đợi khi nào có tiền rồi, tôi sẽ mua cho em một chiếc đồng hồ, đi đâu cũng đeo được hết.”

“Cậu có tiền á? Vẫn nên tích cóp thì hơn, chúng ta chuyển sang nhà mới có nhiều việc cần phải tiêu tiền lắm.”

Khi mới đeo vòng tay Phí Nghê cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng giờ nói chuyện với Phương Mục Dương, cô lại quên béng cái cảm giác không thoải mái ấy, tựa như chiếc vòng tay này là một phần cơ thể cô vậy.

“Mà cậu cũng đừng đi làm ở xưởng xi măng. Người có khả năng làm được việc đó nhiều lắm, chi bằng cứ nhường cơ hội lại cho người khác, cậu trực tiếp đến ban huấn luyện mỹ thuật bên nhà xuất bản đi. Sau khi kết thúc khóa huấn luyện cũng chưa chắc sẽ không tìm được việc làm, biết đâu có những đơn vị khác cần cậu thì sao, chẳng phải cậu cũng có thể vẽ bản đồ với thiết kế gì đấy à?”

“Ừ, cứ nghe theo lời em đi.”

Phương Mục Dương vốn định tìm một việc làm trong công xưởng trước. Ban huấn luyện dù sao cũng là đoàn thể lâm thời, tuy rằng có tiền trợ cấp nhưng vẫn có thể kết thúc bất cứ lúc nào, sau đấy anh lại không biết đi đâu về đâu. Trước kia sổ lương thực của anh ở nông thôn, huấn luyện xong có thể về đấy lao động để nhận tiền trợ cấp dành cho thanh niên trí thức, nhưng giờ đã về thành phố, nếu như không huấn luyện nữa, anh chỉ có thể ở nhà Phí Nghê được phân để chờ sắp xếp công việc thôi. Tuy rằng sớm muộn gì cũng có việc, nhưng anh lại không chờ nổi.

Song lần này về nông thôn một chuyến, anh đã thay đổi suy nghĩ. Gỗ ở nơi ấy rẻ hơn trên này rất nhiều, về sau không tham gia huấn luyện nữa, mua gỗ về đây đóng đồ nội thất cũng đủ để nuôi gia đình. Sau khi đi dạo một vòng các cửa hàng, anh phát hiện một bộ sô pha đơn giản bán tại cửa hàng nội thất còn đắt hơn một bộ bàn ghế bằng gỗ đàn hương bán trong cửa hàng ủy thác rất nhiều. Phương Mục Dương còn chẳng kịp cảm thán khách mua không biết nhìn hàng. Chỉ tính riêng tiền một bộ sô pha thôi, nếu sô pha anh làm có thể tìm được người mua, lợi nhuận đóng một bộ ít nhất cũng bằng một tháng tiền công khuân vác ở xưởng. Hồi còn nhỏ anh từng tháo dỡ một chiếc sô pha đơn, biết rõ cấu tạo của sô pha như thế nào.

Đóng xong những món đồ Phí Nghê muốn, anh vẫn còn dư nhiều gỗ, mà nếu không đủ thì cũng có thể mua thêm. Còn về những thứ khác thì, có tiền đều mua được cả.

Phương Mục Dương luôn nói nghe Phí Nghê, rất hiếm khi phản bác lại, như thể mọi quyết định của cô đều là quyết định chính xác nhất. Ở anh, Phí Nghê tìm được cảm giác vui sướng khi làm chủ một gia đình.

“Sau khi ra viện thì cậu định ở chỗ nào?”

“Em không cần lo đâu, tôi có cách mà.”

Phương Mục Dương nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, giống như đây chẳng phải việc gì anh không giải quyết được vậy.

Về đến nhà, Phí Nghê báo cáo với cha mẹ chuyện cô và Phương Mục Dương muốn đi làm thủ tục kết hôn ngay trong ngày mai.

Mẹ Phí tuy giận con gái nhưng mà ngoài miệng lại trách người ngoài: “Cái cậu Tiểu Phương này đúng là chẳng biết lễ nghĩa gì cả, cho dù bây giờ kết hôn có đơn giản hóa mọi thủ tục rồi thì cũng nên tới nhà chúng ta thưa chuyện chứ. Thế này là thế nào hả, sợ cái nhà này ngăn cản hay sao?”

“Lúc nãy cậu ấy vừa đưa con về, cũng muốn lên gặp cha mẹ, nhưng con đã bảo là đừng quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi, ngày mai hẵng đến.”

“Ngày mai xong hết thủ tục rồi mới đến á? Muộn rồi! Con cứ vội vàng kết hôn như thế, không sợ người ta coi thường mình à? Cho dù là thời đại nào thì làm con gái cũng nên rụt rè một tí, càng khó có được mới càng quý trọng. Con phải cho cậu ta biết, rất nhiều người theo đuổi con, chọn cậu ta chính là cái phúc của cậu ta.” Mẹ Phí thở dài một tiếng. “Con đấy, bình thường vẫn rất thông minh cơ mà.”

“Cậu ấy không phải người như vậy đâu mẹ.”

“Tất nhiên là con sẽ nói hộ cậu ta rồi.”

“Nếu con không hiểu thì sao lại kết hôn cùng cậu ấy.” Phí Nghê vốn dĩ giấu vòng trong ống tay áo, lúc này đành cố ý khoe ra cho mẹ xem, lại còn thổi phồng giá thật. “Khi cầu hôn cậu ấy tặng cho con đấy, mẹ thấy có đẹp không?”

“Tiểu Phương cũng thật là. Không phải mẹ nói nó đâu, nhưng sao chẳng biết tính toán gì thế? Vòng tay sao có thể hữu dụng như đồng hồ chứ?”

Lời trách móc này không giống những câu lúc trước, ban nãy là trách người ngoài, giờ lại là trách người nhà. Phí Nghê thầm nghĩ, vòng tay của Phương Mục Dương quả nhiên là đã phát huy tác dụng.

Phương Mục Dương khôn khéo như vậy, Phí Nghê không khỏi nghi ngờ có phải cậu ta đã nhớ ra hết rồi không. Nhưng nếu đã nhớ ra rồi, sao vẫn làm bộ như chưa nhớ chứ? Cô nghĩ tới nhức cả đầu, quyết định thôi không nghĩ nữa. Những chuyện khác không quan trọng, quan trọng là cô và Phương Mục Dương đều có chung một mục tiêu: kết hôn để lấy nhà ở.

Ngày Phí Nghê đi làm thủ tục kết hôn, buổi sáng cô vẫn kiên trì đến xưởng làm việc. Cô dùng sô cô la Phương Mục Dương đưa làm kẹo cưới tặng các công nhân trong xưởng, còn cố ý để lại một ít cho Uông Hiểu Mạn. Mấy ngày trước Uông Hiểu Mạn đã ám chỉ với cô rằng phòng truyền thông đang trống đúng một vị trí, chỉ cần cô có thể kiếm được một tấm phiếu TV mười bốn inch, vị trí đấy sẽ thuộc về cô. Anh trai cô sắp sửa quay về thành phố, vừa hay cần một công việc như vậy.

Thời buổi ấy sô cô la vẫn là đồ hiếm, không hề dễ mua chút nào, chẳng mấy ai có thể chia sô cô la cho mọi người như kẹo cưới. Vậy mà Phí Nghê lại để phần Uông Hiểu Mạn không chỉ một viên mà là một vốc, hơn nữa còn nói chuyện với giọng điệu rất thản nhiên, tựa như sô cô la chẳng phải là thứ gì quý báu cả. Khi biết được đối tượng kết hôn của Phí Nghê không phải là cái cậu bên Cục Công nghiệp Vô tuyến điện kia, suy nghĩ đầu tiên của Uông Hiểu Mạn chính là, Phí Nghê đã tìm được một người còn tốt hơn thế, dứt khoát đá luôn người cũ. Chị ta cảm thấy Phí Nghê có hơi trơ trẽn quá mức, song lại không thể không khâm phục thủ đoạn của cô.

Phí Nghê tùy tiện hỏi Uông Hiểu Mạn thích TV nhập khẩu hay là thích hàng trong nước, sau đó lại so sánh công nghệ sản xuất TV giữa một số quốc gia khác nhau. Những thứ này đều là hồi trước cô hỏi Diệp Phong, không ngờ bây giờ lại có chỗ dùng. Mỗi lần ở bên Diệp Phong, thay vì nói chuyện phiếm, cô thường đặt ra câu hỏi. Phí Nghê vẫn luôn chủ động hơn Diệp Phong việc chuyện trò. Khi đặt câu hỏi thì cô cũng hiểu vu vơ, nhưng mà kiến thức hệ thống thì lại hoàn toàn mù tịt, vậy nên Diệp Phong mới có không gian để khoe khoang tri thức của mình. Sự tò mò trong mắt Phí Nghê bị Diệp Phong coi như ngưỡng mộ, khiến cho anh ta lầm tưởng rằng cô là người rất tâm lý. Cuối cùng sự thật đã chứng minh, đó chỉ đơn thuần là sự hiểu lầm mà thôi.

Uông Hiểu Mạn chỉ muốn một cái TV chứ không hề quan tâm gì đến đống lý thuyết tẻ ngắt ấy. Chị ta nghe chẳng hiểu gì, tự nhiên cũng đinh ninh rằng Phí Nghê hiểu nhiều lắm. Sau khi thể hiện xong xuôi, Phí Nghê lại dùng giọng điệu bình thường nói với Uông Hiểu Mạn, mua TV nhập khẩu sẽ phiền phức hơn một chút, nhưng nếu chị ta đã muốn thì cô vẫn tìm cách được.

Uông Hiểu Mạn sốt ruột muốn mua TV nên lập tức nói dùng hàng trong nước cũng được. Nhưng dựa trên lời Phí Nghê, Uông Hiểu Mạn vẫn đoán rằng cô có nhiều mối quan hệ đáng gờm, có thể lấy được cả hàng nhập khẩu. Chị ta cảm thấy Phí Nghê là một nguồn tài nguyên bền vững. Nếu Phí Nghê đã có thể dễ dàng ăn sô cô la và mua TV nhập khẩu, cô nhất định sẽ có cách giúp chị ta lấy được những món hàng khác nữa.

Chưa quá mười phút, Phí Nghê đã thỏa thuận xong với Uông Hiểu Mạn, công việc của anh trai cô xem như là có hi vọng. Thực ra cô không hề có con đường nào để lấy được phiếu TV, nhưng cô nghĩ chỉ cần chịu bỏ tiền, phiếu TV chắc chắn có thể mua ngoài chợ đen. Số tiền này cha mẹ cô sẽ bằng lòng chi ra, sau khi có việc làm rồi, chỉ mấy tháng thôi là anh cô sẽ kiếm lại được.

Có thể nói dối trắng trợn mà chẳng đỏ mặt tí nào, chính Phí Nghê cũng ngạc nhiên về bản thân. Cô biết hành vi của mình rất không đàng hoàng, song động cơ của cô trong sáng, hơn nữa anh trai cô hoàn toàn có khả năng đảm nhiệm công tác bên phòng truyền thông. Vì vậy, cô tự tha thứ cho sự không đàng hoàng của mình. Nếu chỉ trao đổi phiếu TV, Uông Hiểu Mạn chưa chắc đã giải quyết công việc cho anh trai cô, cô chỉ có thể tỏ vẻ tương lai mình vẫn còn nhiều lợi ích thì chị ta mới chịu ra tay giúp đỡ, dù sao cũng có vô số người ao ước vị trí này.

Chỉ có điều cô phải bảo Phương Mục Dương về sau đừng tới đón cô, nếu như tình trạng hiện tại của cậu ta bị lộ ra thì công việc của anh cô khéo cũng đi tong luôn mất.

Đến lúc đó Phương Mục Dương kiểu gì cũng hỏi lý do, cô nên nói thế nào nhỉ? Bởi cô giả bộ mình có một người chồng năng lực xuất chúng, vì không muốn lòi đuôi cáo nên Phương Mục Dương tốt nhất đừng xuất hiện ư?

Những lời như vậy, chính cô cũng ngại nói ra.

Vừa tan ca làm buổi sáng là Phí Nghê đã ra cổng đợi Phương Mục Dương. Thấp thoáng thấy bóng dáng Phương Mục Dương, cô liền nhanh chân chạy lên phía trước. Mấy người quen cô đều biết chiếc xe Phương Mục Dương đang đạp chính là xe cô, để người ta thấy thì không hay lắm. Thực ra hoàn cảnh thực tế của Phương Mục Dương cũng không cần giấu giếm lâu, chỉ cần đợi tới khi anh trai cô chính thức có việc làm là được rồi. Một khi đã vào biên chế, cho dù Uông Hiểu Mạn có biết là cô nói dối thì cũng chỉ đành phải chấp nhận thôi.

Phương Mục Dương chưa từng thấy Phí Nghê chủ động thế này bao giờ. Cô túm lấy áo sơmi của anh, giục anh đạp xe mau mau.

Phí Nghê mời Phương Mục Dương ra tiệm ăn. Phương Mục Dương nói hôm khác cô mời cũng được, một ngày đặc biệt như ngày hôm nay thì nên để anh mời cô.

Sáng nay Phương Mục Dương đưa Phí Nghê qua xưởng từ sớm, sau đó liền cầm phiếu mứt kẹo anh nhận được khi xin thư giới thiệu kết hôn đến cửa hàng thực phẩm phụ mua ít kẹo, mang qua tặng bác sĩ y tá cùng mấy bệnh nhân anh quen ở viện. Để cảm ơn mọi người đã chăm sóc mình, khoai lang mà dân làng cho anh cũng đưa cho bọn họ. Tới lúc họ ăn kẹo cưới, hỏi anh cô dâu là ai, Phương Mục Dương mới phát hiện ảnh chụp Phí Nghê anh bỏ trong túi đã không còn thấy đâu nữa, chắc là cô cầm đi rồi. Cuối cùng anh vẫn không tả cho mọi người nghe Phí Nghê trông như thế nào, mặc dù dưới ga trải giường của anh đều là những bức họa anh vẽ cô.

Trước kia Phương Mục Dương từng vẽ rất nhiều y tá. Trước khi rời khỏi bệnh viện, anh đã tự tay tặng lại từng tấm hình cho người mẫu, để họ giữ làm kỷ niệm. Khi giao tranh cho bọn họ, anh còn đọc tên từng người. Anh đã từng họa không biết bao nhiêu bức tranh, nhưng phần lớn chúng đều không nằm trong tay anh. Có lẽ trời sinh anh đã thiếu tố chất để trở thành một bậc danh họa, các tác phẩm của anh trôi dạt tứ tán lung tung, anh cũng chẳng hề để bụng tẹo nào.

Phương Mục Dương mang theo cái túi hành lý rỗng tuếch đến bưu điện, gửi ba bức thư cho cha mẹ, anh trai và chị gái. Trong thư anh báo tin mình chuẩn bị kết hôn, hơn nữa còn sống rất tốt, đồng thời kèm theo một bức ký họa Phí Nghê đơn giản, mỗi bức chỉ vài nét bút.

Ra khỏi bưu điện rồi, anh lại tới nhà giám đốc Phó, lấy kẹo cưới mời bác ăn. Giám đốc Phó mới đầu rất giật mình, nhưng sau khi biết đối tượng kết hôn của Phương Mục Dương chính là cô gái từng chăm sóc anh ở viện thì lại hỏi sao không dẫn vị hôn thê đi cùng. Phương Mục Dương cười cười, nói anh và Phí Nghê tuần này sẽ mời hai bác ăn cơm.

Sau đó giám đốc Phó lại quan tâm tới vấn đề nơi ở sau khi kết hôn của anh. Bởi vì Phương Mục Dương không có nhà ở, sau này lại tới ban huấn luyện của tổ mỹ thuật, giám đốc Phó liền tự ý quyết định, bảo Phương Mục Dương làm xong thủ tục kết hôn thì qua nhà khách của tổ mỹ thuật ở mấy hôm, hưởng thụ cuộc sống tân hôn riêng tư không ai quấy rầy.

“Không thể để con gái nhà người ta chịu ấm ức được.”

Phương Mục Dương cũng không muốn Phí Nghê phải chịu ấm ức, tức khắc thoải mái nhận lời.

Giữa trưa là đúng vào giờ ăn cơm, tiệm cơm chật ních khách khứa, mấy bộ bàn ghế lác đác đều đã có người ngồi cả, hai người họ chỉ đành đứng.

Phương Mục Dương lấy tay làm bàn, tay trái bưng bò viên sốt cà chua, tay phải bưng đậu phụ hầm đậu Hà Lan, bảo Phí Nghê ăn trước.

Phương Mục Dương nhìn chăm chú như vậy, Phí Nghê có chút ngượng ngùng. Cô nói: “Hay là cậu ăn trước đi.”

“Thế tôi không nhìn nữa là được chứ gì? Em cứ ăn đi, có gì đâu mà ngại.”

Phí Nghê cũng thắc mắc tại sao tay Phương Mục Dương có thể vững vàng như vậy. Để anh đỡ phải bê lâu, Phí Nghê ăn cơm rất lẹ, ăn xong một bát là đã đòi đổi ca với Phương Mục Dương. Tuy nhiên cô không dám chắc mình có thể bưng đồ ăn ổn định được như anh không.

Song Phương Mục Dương lại không cho Phí Nghê cơ hội kiểm tra bản thân. Anh đổ hai đ ĩa thức ăn vào nhau, cho cơm lên đ ĩa, tay trái bê đ ĩa tay phải cầm đũa, ăn một cách rất thuần thục.

Anh ăn không nhanh không chậm.

Tay Phí Nghê hoàn toàn không có chỗ dùng, cô chỉ có thể giương mắt lên nhìn anh ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc