TÌNH YÊU CỦA KẺ THỰC DỤNG

Phương Mục Dương gắp tôm nõn, thả vào bát của Phí Nghê: “Em ăn nhiều một chút đi, bữa trưa nay anh đã ăn ngon hơn em rồi.”

Phương Mục Dương làm trong bộ phận nhà hàng, được bao bữa trưa, bớt được một khoản cần chi.

Bởi vì mỗi ngày đều tiết kiệm được một bữa cơm nên Phương Mục Dương lại càng tiêu xài phung phí, tiền nhuận bút một nửa giao cho Phí Nghê, nửa còn lại trong tay anh, về cơ bản đều đổ hết vào việc ăn uống.

Rửa mặt xong, Phí Nghê khoác áo bông, ngồi bên tủ thấp viết cảm nghĩ sau khi xem tranh liên hoàn.

Bếp than hồng cháy hừng hực, hạt dẻ bên trong càng lúc càng nóng.

Lửa tắt, Phương Mục Dương bước tới sau lưng Phí Nghê, Phí Nghê liền gấp giấy lại, chống khuỷu tay lên mặt bàn, đề phòng Phương Mục Dương dòm trộm.

Phương Mục Dương trông thấy tờ giấy kia thì hỏi: “Em viết gì thế? Để anh xem một chút.”

“Không liên quan đến anh.”

“Không liên quan đến anh? Nếu đã không liên quan thì còn phải giấu làm gì?” Phương Mục Dương đã đoán được bảy tám phần, lần trước anh xuất bản tranh liên hoàn, có một người tên Điền Tuyết Anh đã viết cảm nghĩ sau khi xem tranh trên báo. Phương Mục Dương cảm thấy cái tên này nghe rất quen, cha vợ anh thỉnh thoảng cũng gọi mẹ vợ anh là “Tuyết Anh”, đơn vị cũ của vị độc giả nhiệt tình này là xưởng may mũ, mà mẹ vợ anh trước kia đúng là công tác ở xưởng may mũ. Nhưng mẹ vợ anh thì lại chẳng viết gì cả.

“Anh cứ đứng ở đây nhìn, em không viết được. Đi làm việc của anh đi.” Phí Nghê cố chấp không chịu cho Phương Mục Dương xem, càng không có ý định viết trước mặt anh.

“Vậy em cứ tiếp tục viết đi nhé.”

Một lát sau, Phương Mục Dương lấy kẹp kẹp vỏ một hạt dẻ, bước tới sau lưng Phí Nghê. Phí Nghê lần này không gấp giấy vào nữa mà trực tiếp để tay lên, che lại. Phương Mục Dương đưa hạt dẻ đã bỏ vỏ tới miệng Phí Nghê, nhưng anh mới chỉ cọ xát vào môi dưới của cô, cô đã bị anh làm cho bực mình, dứt khoát ngậm miệng lại, không chịu ăn.

Phương Mục Dương lúc này mới lên tiếng: “Anh vất vả nướng hạt dẻ cho em như vậy, em nể mặt anh mà ăn một miếng được không?” Phí Nghê không thèm để ý tới anh, anh vẫn lấy hạt dẻ cọ cọ môi cô. Cô bị cọ tới phát ngứa, đành phải há miệng.

Mấy lần liền Phương Mục Dương dùng hạt dẻ cọ môi Phí Nghê, Phí Nghê mở miệng ra, anh lại không cho hạt dẻ vào, phải đến khi Phí Nghê lờ anh đi thì anh mới cạy môi cô, nhét hạt dẻ vào trong đó.

Vài lần liên tiếp như thế, Phí Nghê rốt cuộc chịu không nổi nữa: “Em tự có tay, anh lo việc của anh đi.”

“Hôm nay anh có chuyện cần em giúp đỡ, sợ em không chịu nhận lời nên mới lấy lòng em đấy.”

“Có ai lấy lòng người khác như thế không?”

“Vậy em chỉ cho anh xem, phải lấy lòng em thế nào thì em mới chịu giúp anh?”

Phương Mục Dương không trêu Phí Nghê nữa. Anh kéo ghế tựa tới, ngồi bên cạnh cô, bóc vỏ hạt dẻ cho cô ăn.

Phí Nghê chỉ ăn vài hạt rồi nói: “Em không ăn nữa đâu, anh cứ nói thẳng đi, muốn em giúp anh chuyện gì?”

Hai bàn tay đan vào nhau của Phương Mục Dương che kín mũi và miệng anh, chỉ để lộ ra cặp mắt đang chăm chú nhìn cô, ý cười chầm chậm hiện trong ánh mắt. Phí Nghê biết anh có một đôi mắt rất độc, nhưng đôi khi cô vẫn không tránh khỏi bị anh lừa. Đôi mắt của anh trông có vẻ rất nghiêm túc, quả thực là phù hợp với nghề nghiệp của anh, cho dù anh có nhìn chằm chằm một cô gái thì cả đương sự lẫn những người xung quanh chắc đều cho rằng anh chỉ đơn thuần là đang quan sát dựa trên cơ sở hội họa, chứ chẳng hề có chút mục đích đen tối nào.

Ngay cả như vậy, Phí Nghê vẫn bị anh nhìn đến không thoải mái.

Phương Mục Dương chỉ lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.

Phí Nghê lại hỏi: “Anh rốt cuộc muốn em làm gì nào?” Tron lòng cô đã đoán được năm sáu phần, nhưng vẫn cảm thấy chuyện ấy anh tuyệt đối không thể nói trắng ra như ban nãy được.

“Em cũng biết đấy, nhà này không ấm áp lắm, đêm nào anh ngủ cũng cảm thấy lạnh. Anh có thể nhờ em làm ấm giường trước khi ngủ được không, như vậy lúc nằm xuống anh sẽ không thấy lạnh nữa.”

Phí Nghê nghe anh nói xong, khuôn mặt lại hơi nóng lên. Cô cúi đầu, không nhìn anh nữa: “Em còn tưởng anh không biết lạnh là gì chứ, cầm tiền về cũng có thấy anh đi mua cho mình thêm cái áo đâu. Mà không phải ngày nào anh cũng tắm nước lạnh à?”

Phương Mục Dương cười cười: “Tắm nước lạnh xong càng cần phải nằm chăn ấm.” Anh đứng dậy, bước ra sau lưng Phí Nghê, ngón tay chậm rãi trượt từ trán xuống chóp mũi của cô.

“Vậy anh ôm túi sưởi ấy.”

“Anh không thích túi sưởi, anh thích người sống cơ.”

“Thế anh cứ chịu lạnh đi.”

“Em nỡ sao?”

“Em có gì mà không nỡ?” Phí Nghê vỗ lên tay Phương Mục Dương. “Đừng làm loạn nữa, chẳng nhẽ hôm nay anh không có việc gì cần làm à?”

“Em thấy anh phải lấy lòng em như thế nào thì em mới chịu nhận lời?”

Tay Phương Mục Dương ôm lấy bờ vai Phí Nghê, rồi từ vai trượt dần xuống, dừng lại tại một vị trí nào đó. Anh vừa dùng những ngón tay của mình lấy lòng cô, vừa hỏi: “Như thế này đã đủ chưa? Nếu còn chưa đủ thì…”

Phí Nghê nghiến răng, vỗ lên cánh tay của Phương Mục Dương: “Anh đừng có quậy.”

Phương Mục Dương hoàn toàn thờ ơ với sự “vỗ về” của Phí Nghê, vẫn tiếp tục lấy lòng cô.

Phí Nghê hoàn toàn hết cách với anh, cả người mềm oặt trên ghế, giọng điệu có hơi khô khốc: “Đợi em viết xong đã.”

Phương Mục Dương vẫn tiếp tục dùng tay nịnh nọt một chút, rồi mới quay lại với giấy vẽ.

Phí Nghê nằm trong chăn của Phương Mục Dương, chăn đắp trước ngực, hai tay cầm tiểu thuyết. Phương Mục Dương lúc này lại không trêu ghẹo cô nữa, chỉ quay lưng về phía cô, có lẽ là đang chuyên tâm vẽ tranh.

Chăn đã được giặt giũ và phơi phóng, hiện tại vẫn còn thoang thoảng mùi xà phòng giặt, sạch sẽ thì có sạch sẽ, chỉ có điều hơi nhăn nhúm. Phí Nghê kê gối tựa lưng vào tường, lơ đãng đọc tiểu thuyết, trong lòng vẫn đang chờ Phương Mục Dương tiến đến. Hôm nay là thứ Bảy, cả hai người bọn họ đều rất ăn ý với cái ngày này.

Đọc được một lát, cô bỏ sách qua một bên, nhắm mắt lại, giả vờ như đã ngủ.

Phương Mục Dương hỏi Phí Nghê: “Giờ anh đã ngủ được chưa?”

Phí Nghê biết Phương Mục Dương cố tình hỏi thế, anh đang đợi cô chủ động gọi anh tới. Đã vậy thì cô sẽ càng không chiều theo ý anh, không đáp lại anh.

Thấy cô không trả lời, Phương Mục Dương cũng không hỏi nữa.

Phí Nghê nghe thấy tiếng cửa nhà mở, biết là Phương Mục Dương đã đi ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, anh lại quay lại.

Cô nghe được tiếng bước chân của anh, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

Anh ngồi ở bên giường, ngón tay phác họa từng đường nét trên khuôn mặt cô. Tay anh vừa rửa nước lạnh xong, rất giá. Phí Nghê giả bộ đã ngủ, không hề có phản ứng gì. Phương Mục Dương bóc vỏ một viên kẹo ô mai mềm, dùng đầu ngón tay cọ nó lên đôi môi cô. Phí Nghê kiên quyết không mở miệng, Phương Mục Dương liền giơ ngón tay chặn mũi cô, khiến cô buộc phải há miệng ra để thở. Môi cô vừa hé, viên kẹo ô mai liền chui tọt vào miệng cô, cô chỉ đành phải ngậm lại. Những ngón tay của Phương Mục Dương vẫn kiên nhẫn họa môi cô. Đợi tới khi viên kẹo hoàn toàn biến mất, Phương Mục Dương lại dùng ngón tay cậy môi cô ra, để Phí Nghê ngậm lấy tay ngón tay anh như ngậm kẹo.

Phí Nghê bị Phương Mục Dương chầm chậm tra tấn liên tục, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy anh đang trả thù cô vì hôm trước đã từ chối anh, cho nên hôm nay cố ý bắt cô chờ đợi.

Phương Mục Dương nằm xuống bên cạnh Phí Nghê, cách một lớp chăn, anh kéo mặt cô về phía mình, hôn lên môi cô. Phí Nghê đợi Phương Mục Dương chui vào trong chăn, nhưng anh vẫn cứ nằm ngoài. Cô nghĩ, có lẽ anh đang đợi cô mời rồi mới vào. Cô còn lâu mới chịu. Phương Mục Dương nhéo cằm cô, cạy mở hàm răng của cô, song Phí Nghê vẫn ngậm chặt miệng, không hề dao động một giây phút nào. Tuy nhiên Phương Mục Dương hiểu quá rõ điểm yếu của cô. Anh cầm lấy tay cô, hà hơi vào lòng bàn tay, làm những ngón tay cô bất giác run rẩy. Sau đó anh lại cào cào tay vào đúng chỗ nhột của cô, khiếm cho Phí Nghê chịu không nổi nữa, bật thốt: “Phương Mục Dương, đừng làm loạn!”

“Em gọi cả họ lẫn tên của anh như thế, có phải có chút xa lạ rồi không?” Phương Mục Dương vẫn nắm tay cô, gãi gãi vào những điểm nhột.

Phí Nghê sợ nhột, đành phải dịu giọng xuống, gọi theo kiểu mà anh thích.

Phương Mục Dương hỏi cô: “Trong chăn ấm chưa? Anh đã có thể vào nằm được chưa?”

Phí Nghê im lặng.

“Hay em cũng gãi người anh tí nhé.” Phương Mục Dương cầm tay Phí Nghê, luồn vào bên trong áo mình. Có lẽ là vì vừa mới tắm nước lạnh xong, cả người anh cũng lạnh băng.

Thế nhưng khi đã chạm vào người anh, những ngón tay của Phí Nghê vẫn nóng bỏng. Bàn tay đang nắm tay Phí Nghê của Phương Mục Dương thoáng thả lỏng, cô rốt cuộc cũng rút được tay mình ra, nhịn không được mà đánh anh một cái. Cô vốn dĩ đã ấm ức thật lâu, nhưng khi xuống tay lại không thể nào dùng sức được.

Phương Mục Dương thậm chí còn sợ cô đánh nhẹ quá: “Mạnh tay lên một chút đi, như thế mới đỡ nhột được.”

Phí Nghê nhỏ giọng mắng anh: “Không biết xấu hổ!”

“Vậy giờ anh vào được chưa?” Phương Mục Dương vén chăn lên, luồn tay vào bên trong, những ngón tay của anh dường như cũng đang thăm dò ý kiến của cô.

Phí Nghê thật sự không chịu nổi cái bàn tay ấy của anh, đành phải đỏ mặt trả lời: “Được rồi.”

Phương Mục Dương ghé sát vào bên tai cô: “Cái gì được cơ?”

“Thích thì vào không thích thì thôi!”

Một giây sau, trong chăn của Phí Nghê đã có thêm một người nằm.

Phí Nghê ban đầu đắp chiếc chăn kẻ carô, nhưng chẳng bao lâu sau đã đổi thành Phương Mục Dương. Cái chăn mới này quá nặng, bởi vì nặng nên người cô mướt mồ hôi, cứ như thể giờ đang là giữa hè chứ chẳng phải mùa đông vậy. Mới đầu cô còn tưởng đó là mồ hôi của mình, một lúc sau mới phát hiện hơn phân nửa là của anh. Mồ hôi của anh rơi xuống người cô, không thể phân biệt được là của ai với ai nữa.

Anh miệt mài như vậy, đương nhiên không tránh khỏi tạo nên một vài tiếng động.

Lúc đầu Phí Nghê còn sợ những tiếng động ấy sẽ bị nhà bên nghe thấy, nhưng dần dần, cô cũng quên đi, bởi vì thật sự không hơi sức đâu mà để tâm tới chuyện đó nữa.

Phương Mục Dương vẫn còn quá ít kinh nghiệm, cho nên chưa có đêm nào là có thể khiến cho Phí Nghê vừa lòng tuyệt đối. Lần đầu tiên anh chẳng có tí kiên nhẫn nào, chỉ lo được cho bản thân, không thừa sức lực để tâm tới cảm nhận của Phí Nghê. Lần thứ hai anh lại quá mức chú ý lễ tiết, chi tiết nhỏ nào cũng phải hỏi thăm cảm tưởng của cô, khiến cho khuôn mặt cô càng lúc càng nóng ran lên. Phải đến lần thư ba, anh mới có thể tìm được trạng thái cân bằng, không cần lên tiếng hỏi cũng biết Phí Nghê muốn gì.

Khi Phí Nghê tỉnh giấc thì trời đã sáng. Nắng sớm chiếu xuyên qua khe hở giữa hai tấm rèm, lọt vào ánh mắt của cô. Cô trông thấy những dấu vết mình đã để lại trên người Phương Mục Dương, bởi vì không thể hét lên, cô đành phải găm móng tay vào da thịt anh.

Phương Mục Dương vẫn nhắm mắt, Phí Nghê còn tưởng rằng anh chưa dậy, bàn tay chầm chậm lướt qua những vết tích mình tạo ra. Lúc ấy, cô hoàn toàn không hay mình lại mạnh tay đến thế.

Ngón tay của cô dừng lại tại một dấu vết màu đỏ, nấn ná không chịu rời đi. Phương Mục Dương nắm lấy tay cô, khiến ngón tay cô trượt qua nơi đó. Cô hỏi anh: “Có phải là đau lắm không?”

“Không đau.”

“Khi nào thì chúng ta mới có thể đổi nhà khác nhỉ?” Hỏi xong, chính bản thân Phí Nghê cũng thấy mình quá tham lam. Biết bao nhiêu người mong ước có được một gian nhà như thế này mà chẳng được.

Phương Mục Dương giơ tay sờ sờ vành tai Phí Nghê: “Không bao lâu nữa là chúng ta có thể có nhà mới rồi.” Gần đây rất nhiều tài sản cá nhân bị niêm phong và tịch thu trước kia đã được trả lại, cho nên nhà ở cho thuê cũng bất chợt tăng đột biến. Tuy nhiên muốn thuê được một căn nhà tốt thì cần phải có tiền, cho nên việc cấp thiết nhất trước mắt chính là kiếm thêm một ít tiền đã.

Phí Nghê cho rằng Phương Mục Dương nói “không bao lâu nữa” là phải khoảng vài ba năm, nếu Phương Mục Dương có thể có được một công việc chính thức, chưa biết chừng năm ba năm sau cũng sẽ được phân cho một gian nhà, hai người bọn họ có thể đổi hai gian nhà nhỏ của mình lấy gian nhà lớn hơn chút.

Lời nói của anh, lại làm Phí Nghê có thêm nhiều hi vọng vào tương lai.

Nghĩ đến đây, cô ôm lấy Phương Mục Dương.

Cả hai người đều cảm thấy tương lai sẽ càng ngày càng tốt đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc